Cực Võ

Chương 175

Lần Tu La Thí Luyện này tuyệt đối khác với mọi năm, mọi năm tại khu vực phàm cấp này đương nhiên sẽ không mấy hòa hợp dù sao mỗi thành viên tiến vào khu vực này đều có đội ngũ khác nhau, trong một đội ngũ với nhau còn có tranh chấp huống gì lại là nhiều đội ngũ tổ hợp lại?.

Năm nay thì lại khác, từ trên xuống dưới tính đi tính lại cũng chỉ có vèn vẹn 10 người hơn nữa còn trải qua sinh tử cùng nhau đồng thời toàn bộ đều lấy Vô Song làm chủ, từ đó dẫn tới việc khu vực phàm cấp hiện nay cực kỳ hòa thuận.

Trước khi tiến vào Thiên Ý Thành, bản thân Vô Song vốn còn muốn đợi đám Hồ Phỉ đi cùng dù sao cũng chiếu cố nhau tốt hơn, Vô Song thì không nói nhưng toàn bộ đội ngũ còn lại đều bị thương không nhẹ, khiến Vô Song tương đối lo lắng việc ma cũ bắt nạt ma mới xảy ra.

Cái cụm từ ở trên gần như ở bất cứ đâu cũng chính xác, ở bất cứ đâu cũng xuất hiện cho dù chính Vô Song ít lâu trước cũng từng được trải nghiệm, hắn đương nhiên rõ ràng, lần này Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu lựa chọn rời khỏi Sinh Tử Điện trước đám người Hồ Phỉ thật ra là vì Đường Tiếu Tâm tồn tại.

Đường Tiếu Tâm là một người trong đội ngũ của Vô Song, bản thân Vô Song cũng đã hứa với Đường Vô Lệ có gì sẽ chiếu cố muội muội của hắn tuy nhiên một khi Đường Tiếu Tâm đã tiến vào Thiên Ý Thành liền mang theo một loại thân phận khác.

Đường Tiếu Tâm là hạch tâm đệ tử, được đích thân Thần trưởng lão dẫn tới Sinh Tử Điện ghi lại thông tin, có Thần trưởng lão đi cùng Đường Tiếu Tâm đám người ‘ma cũ’ kia dám đụng đến đồng đội của Vô Song mới là lạ.

Tất nhiên Vô Song xuất hiện cũng khiến rất nhiều người chú ý, hắn đứng ở đó như một thanh kiếm chỉ thẳng về đám thiên tài niên khóa trước của Thiên Ý Thành vậy, từ đó cũng khiến đám thiên tài kia không còn cái nhuệ khí ban đầu, cũng không còn mấy hứng thú đi trêu chọc đám người Hồ Phỉ đến sau.

Chung quy là đội ngũ lần này của Vô Song rốt cuộc tiến vào Thiên Ý Thành thành công mà không gặp bất chắc nào.

Khu vực phàm cấp đệ tử dành cho tân sinh năm nay tương đối rộng rãi dù sao thì năm nay cũng chỉ vèn vẹn có số lượng tân sinh bằng với một đội ngũ mà thôi, cũng nhờ đặc điểm này 9 người nhóm Vô Song trực tiếp lựa chọn những trạch viện ở gần nhau, lấy 2 người ở chung 1 trạch viện.

Vô Song với Cổ Đại Ngưu, Mộ Dung Ảnh với Xuy Tuyết, Hùng Bì với Hùng Đảm, Đường Ngạo với Phi Lưu còn Hồ Phỉ ở một mình, dù sao thì Đường Tiếu Tâm cũng sẽ không ở đây, cô bé này vừa mới bắt đầu đã được Thần trưởng lão mang đi.

Cũng giống như Cổ Đại Ngưu, đám người trong đội ngũ Vô Song vốn quá mức mệt mỏi sau những ngày cực hình tại Vương Bản Sơn vì vậy cũng trực tiếp lựa chọn nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất Vô Song tinh lực sung mãn không có việc gì làm.

Vô Song bản thân không có bị thương quá nặng, về mặt thể chất mà nói hắn gần như không hề bị thương, Vô Song chỉ bị ảnh hưởng duy nhất về mặt tâm tình, tâm tình của hắn những ngày qua luôn căng như dây đần lại thêm tác dụng phụ của Quỳ Hoa Bảo Điển cùng với Hoàng Cực Đấu Linh Đan khiến Vô Song cảm thấy nặng nề vô cùng.

Khi đã cảm thấy nặng nền đương nhiên Vô Song sẽ quyết định đi dạo một chút, hắn cũng muốn nhìn kỹ hơn về Thiên Ý Thành này.

........

Trong thạch viện, Vi Hoa vẫn đóng vai một tỳ nữ tiêu chuẩn nàng đang bắt đầu dọn dẹp thạnh viện, bên trong chính phòng chỉ còn Vô Song cùng Phi Yến.

Phi Yến hiện nay không hề giống với Phi Yến ban sáng, nàng lúc này mới đúng là Phi Yến.

Bên cạnh Vô Song là một cô bé phải nói là thiên chân vô tà, ánh mắt long lanh như hai hạt ngọc trai tỏa sáng dưới đáy biển, mái tóc ngắn màu đen cũng không còn có cảm giác khô cứng mà trở thành mượt mà vô cùng, làn da không còn bị bụi bẩn bám lên người bắt đầu hiện lên màu hồng mềm mại, điều duy nhất làm Vô Song thương tiếc là làn da của cô bé này xuất hiện những vết thương rất mới.

Vô Song nhìn những vết thương này liền biết, đây là đòn roi.

Trong thời gian ở Vương Bản Sơn bản thân Phi Yến tuyệt đối phải chịu không ít khổ, dù sao cách đơn giản nhất để một cô bé hồn nhiên sinh ra trong sự yêu chiều của gia gia trở thành một cô bé cam chịu biết nghe lời chủ nhân thì chỉ có đòn roi.

Qua lời Phi Yến thì mái tóc của nàng ban đầu cũng không có ngắn như thế này, mái tóc của nàng bị người ta cắt đi, chỉ để lại mái tóc ngắn cũn này, đối với một nữ bộc mà nói, mái tóc quá dài căn bản không cần thiết.

Nhìn Phi Yến nằm trên ghế dài lộ ra đôi bắp chân trắng hồng như hai búp măng bắt chéo nhau, cô bé nằm úp người trên ghế trường kỷ, hai tay chống cằm ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.

Vô Song bước tới, hắn cũng ngồi xuống trường kỷ, đưa một tay ra nhẹ xoa lấy đầu Phi Yến.

“Yến Yến, có hứng thú đi ra ngoài với ca ca không?”.

Nếu Vô Song muốn giải phóng tâm tình có lẽ nên đi ra ngoài, đi dạo chơi với Phi Yến cũng không phải là một lựa chọn tệ.

Tiểu Phi Yến bị Vô Song xoa đầu, cô bé vốn không quá thích ứng bất quá khi nghe thấy Vô Song nói hai mắt liền sáng lên, nàng vẫn là một tiểu nữ hài, tâm lý của nữ hài như nàng lúc nào chẳng thích đi chơi?.

Phi Yến từ khi đi đến Vương Bản Sơn, tiếp đón nàng chỉ là những trận đòn cùng hắc ám bao phủ, nàng căn bản không cảm nhận được sự đẹp đẽ của Thiên Ý Thành, Thiên Ý trong mắt nàng có lẽ chỉ thuần một sắc đen.

Phi Yến nhìn Vô Song sau đó cô bé này ngồi dậy khuôn mặt đầy vẻ suy tư, biểu cảm của khuôn mặt nàng tuyệt đối làm Vô Song cảm thấy buồn cười vô cùng, Phi Yến thực sự quá mức dễ thương rồi.

Sau đó làm cho Vô Song bất ngờ là, cô bé này hơi hơi phồng mà lên, liền lắc đầu.

“Không đi, ra ngoài có gì vui chứ”.

Phi Yến nói vậy liền làm Vô Song bất ngờ không thôi, cô bé này vậy mà thật sự không đi?, sau đó nhìn một chút khuôn mặt của nàng, Vô Song lại một lần nữa cảm thấy thú vị.

Phi Yến rõ ràng lại đang có chủ ý gì rồi?.

“Được nha, Phi Yến không đi thì ta dẫn Vi Hoa đi ra ngoài được không, mua cho Vi Hoa vài bộ quần áo, tiểu Yến Yến của chúng ta ở nhà trông nhà thế nào?”.

Câu nói của Vô Song ngay lập tức liền có hiệu quả, hai cánh tay nhỏ bé kia liền dơ lên trên không trung quơ quơ.

“A không được, Phong ca ca ta nghĩ lại rồi, ta... ta không muốn ở nhà, có Vi Hoa tỷ tỷ đi cùng, ta tất nhiên cũng phải đi”.

Nhìn Phi Yến ngô nghê kia, Vô Song thật sự chỉ biết thầm than, bản thân Phi Yến lúc này ngoại trừ Vi Hoa ra căn bản không tin tưởng ai hay nói đúng hơn, chỉ có Vi Hoa mới che chở cho cô bé này, mới bảo vệ cho cô bé này, ngay cả Vô Song cũng không cho nàng được cái cảm giác an toàn kia.

Vô Song cũng biết niềm tin sẽ không đến chỉ trong duy nhất một lần gặp mặt, hắn biết để Phi Yến thật sự tin tưởng Vô Song, hắn còn cần một đoạn thời gian.

..........

Mặt trời đã xuống sau những dãy núi cao từ bao giờ, cái nắng gáy gắt của vùng phương nam cũng đã không còn, khi bầu trời dần dần chuyển về ban đêm, Thiên Ý Thành lại có một bộ măt khác.

Khác với những ngày còn ở bên trong khu rừng nơi Vương Bản Sơn thì Thiên Ý Thành thật sự rất đặc biệt, không còn làn khí tím làm người chán ghét, không còn cái cảm giác sợ hãi hay lúc nào cũng phải căng mình ra đề phòng, Thiên Ý Thành hiện nay ngập tràn ánh đèn, không khác gì một đại thành của trung nguyên về ban đêm kia.

Vô Song lúc này mang theo Vi Hoa cùng Phi Yến đi dạo phố, nhóm ba người cũng chẳng mất bao lâu liền có mặt ở một góc phồn hoa nhất Đông Thành.

Đông Thành là nơi các thiên tài từ bốn phương đến tụ họp lại, số lượng người ở Đông Thành không nhiều như Nam Thành nhưng có lẽ cũng là một trong những nơi đông đúc nhất của Thiên Ý Thành.

Bản thân Đông Thành vốn dùng để tu luyện, để rèn luyện các thế hệ sát thủ tương laic ho chính Thiên Ý Thành nhưng không phải không có các hoạt động vui chơi.

Trung tâm Đông Thành là một nơi như vậy, đây là một trong những con đường nhộn nhịp nhất của Thiên Ý Thành – Thiên Nguyên Lộ.

Trên con đường này không thiếu cửa hàng hay các hàng quán được mở ra, thậm chí bên trên đường Thiên Nguyên còn có cả kỹ viện, cho người khác cảm giác kinh ngạc vô cùng.

Tại con đường này cũng có rất nhiều phàm nhân, con đường này có thể coi là nơi những người bình thường tập trung lại, bắt đầu bán hàng phục vụ võ giả, bên trong có không ít thú vui giải trí.

Vô Song lần này đi ra ngoài vẫn là một thân bạch y nhưng lại khoác lên mình một cái áo khoác màu đen với mũ kéo lên che kín cả khuôn mặt, mái tóc của Vô Song quá đặc biệt, hắn vẫn là muốn điệu thấp một chút.

Vô Song cũng biết mình hiện nay tuyệt đối là danh nhân tại Thiên Ý Thành, khi hắn đến đây là khoang buổi trưa còn hiện nay bầu trời cũng đã sẩm tối, Vô Song căn bản không tin thành tích của hắn chưa bị truyền ra ngoài.

Không cần biết Vô Song là ai, chỉ cần quan tâm đến việc Vô Song với thân phận là tân sinh thu được 6000 điểm cống hiến đã đủ nói lên rất nhiều thứ, đây có thể coi là thành tích vô tiền khoáng hậu của Thiên Ý Thành.

Lần này hắn đơn giản chỉ muốn trải nghiệm chút cảm giác yên bình thoải mái bên cạnh Phi Yến cùng Vi Hoa, hắn cũng không cần phải bộc lộ ra thân phận của bản thân mình.

“Phong ca ca, cái này cái này, người mua cái này đi”.

Trong cái không khí rộn ràng của đường Thiên Nguyên về đêm, giọng nói của Phi Yến vang lên, âm thanh như tiếng chuông gió lanh lảnh, làm người khác yêu thích không thôi.

Dựa theo ngón tay mà Phi Yến chỉ, Vô Song nhìn thấy một quầy hang đang bán hồ lô đường.

Loại kẹo này Vô Song ở trên TV đã nhìn thấy quá nhiều bất quá kiếp này hắn hình như còn chưa thử qua?, nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Phi Yến, hắn liền gật đầu mang theo Vi Hoa đi tới.

Người bán hàng là một cái lão nhân tương đối già nua, khi vừa nhìn thấy đám người Vô Song tiến đến, lập tức cung kính mỉm cười.

Lão nhân này chỉ là phàm nhân không hề luyện võ bất quá sống lâu liền thành tinh, chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể nhìn ra ai là người đứng đầu đội ngũ.

Vi Hoa có vài phần xinh đẹp nhưng không có quý khí, hơn nữa lại thủy chung đi sau lưng Vô Song một bước về phần Phi Yến tuy đi trước, nhìn khí chất liền có vài phần không tầm thường bất quá Phi Yến rõ ràng đang nắm tay Vô Song kéo đi, loại động tác này giống hệt một đứa bé đang làm nũng với trưởng bối.

Lão nhân lập tức hơi hơi khom người với Vô Song sau đó mỉm cười.

“Công tử, người muốn mua thứ gì sao?”.

Vô Song còn chưa nói, đã thấy Phi Yến tự mình ta tay, cô bé này vậy mà liền rút ra ba xiên kẹo hồ lô trên quầy hàng, vẻ mặt mười phần thư thích.

Vô Song nhìn hành động này chỉ mỉm cười, rồi liếc nhìn lão nhân kia.

“Lão bá, ba xiên hồ lô đường này bao nhiêu tiền?”.

Nói đến đây chính Vô Song cũng có chút giật mình, hắn.... căn bản không có tiền.

Hắn hiện nay chỉ có 6000 điểm cống hiến cùng 1 tấm lệnh bài phàm cấp, Vô Song từ trước đến nay luôn nghe nói Thiên Ý Thành dùng điểm cống hiến quy đổi ra tất cả mọi thứ nhưng Vô Song nào biết quy đổi thế nào?.

Điểm cống hiến thứ này căn bản là không tồn tại theo dạng thực chất, căn bản không cách nào lấy ra, đã không lấy ra sao có thể dùng để giao dịch?.

Lão nhân cũng là không biết Vô Song đang nghĩ gì, nhìn Phi Yến đang cầm lấy ba xiên hồ lô kia liền chỉ đơn giản mỉm cười.

“Của công tử hết 3 điểm cống hiến “.

Vô Song nghe vậy tuyệt đối là đứng hình.

‘Hết 3 điểm cống hiến? ‘ cái câu này phải giải thích thế nào?, điểm cống hiến giao dịch kiểu gì?, Vô Song căn bản không biết.

Lúc này Vô Song mới cảm thấy may mắn thế nào khi có Vi Hoa bên cạnh, Vi Hoa nàng ở Vương Bản Sơn đã 3 năm, nàng biết rất nhiều việc mà Vô Song không biết.

Trong mắt Vi Hoa nàng đương nhiên nhận ra công tử không biết cách sử dụng điểm cống hiến dù sao công tử mới đi đến Thiên Ý Thành trong ngày hôm nay, biết cách sử dụng vật này mới là lạ.

Khẽ che cái miệng nhỏ rồi mỉm cười, Vi Hoa nhẹ kéo tay áo Vô Song, sau đó hơi cúi đầu xuống thì thầm vào tai hắn.

Cũng chẳng mất bao lâu, Vô Song liền đưa Vi Hoa tấm mộc bài của mình, chỉ thấy nàng tay cầm mộc bài đưa ra, hướng về phía lão nhân kia.

Lão nhân kia cũng không nghĩ nhiều, trong tay cũng cầm lấy một tấm mộc bài giống hệt của Vô Song, khi hai tấm mộc bài chạm vào nhau, chỉ thấy một tia sáng lóe lên.

Nhìn thấy cảnh này, Vô Song trực tiếp chôn chân tại chỗ, hắn... đang ở đâu thế này?, loại việc này vậy mà cũng có thể xảy ra?.

Không trách Vô Song kinh ngạc bởi bất cứ ai nhìn thấy loại giao dịch này đều không hiểu, đặc biệt với một người hiện đại đã sớm không tin quỷ thần như Vô Song.

Người ở hậu thế dù sao vẫn chưa có khoa học kỹ thuật phát triển, sẽ tin vào quỷ thần, nhìn những thứ không giải thích được sẽ lập tức liên hệ tới thế lực thần linh bất quá Vô Song lại khác.

Chính vì quá mức khác bọn họ, Vô Song thực sự không thể nào hiểu nổi, đây là cái thủ pháp giao dịch gì?, hai tấm mộc bài bình thường quơ quơ vào nhau, dĩ nhiên phát ra ánh sáng, vậy là giao dịch xong?.

Cầm lấy lại mộc bài vào tay mình, Vô Song chỉ biết gãi đầu gãi tai, hắn nhìn chằm chằm vào Vi Hoa.

“Vi Hoa, ngươi... ngươi sao lại biết cách giao dịch này?”.

Vi Hoa nghe Vô Song hỏi cũng sẽ không nghĩ nhiều, nàng đơn giản chỉ mỉm cười, có thêm chút xấu hổ.

“Công tử, Vi Hoa là nô bộc, nô bộc sẽ không có thân phận lệnh bài bất quá mấy thứ này Vi Hoa nhìn quen rồi nha, ở đây mọi người đều làm như vậy, Vi Hoa nhìn nhiều rồi cũng biết sử dụng thôi”.

Vô Song nghe đến đây, triệt để cũng không biết nói gì nữa, thế giới này quá ảo rồi.

Vô Song đã nhìn thấy không ít việc hơn nữa từ khi đến thế giới này hắn còn chưa bao giờ thiếu tiền, giao dịch bằng tiền cũng không ít chỉ là ngoại trừ Thiên Ý Thành ra chưa bao giờ hắn thấy ở đâu xuất hiện ‘kỳ cảnh’ này.

Tất nhiên Vô Song cũng không muốn hỏi nhiều Vi Hoa, nàng căn bản không biết cái gì sao có thể vì Vô Song giải thích?.

“Vi Hoa tỷ tỷ, người ăn đi”.

“Còn Phong ca ca, ngươi cũng cầm một que nha”.

Kéo Vô Song ra khỏi mấy cái suy nghĩ không thể giải thích chính là Phi Yến, nàng đơn giản cầm lấy hai que hồ lô đường bắt đầu quơ quơ.

Nhìn Phi Yến, Vô Song khẽ mỉm cười, không nghĩ ra, tốt nhất không nghĩ nữa, hôm nay hắn dù sao vẫn muốn bồi tiếp Phi Yến, đưa nàng thưởng thức chọn vẹn cảnh đẹp của Thiên Ý Thành về ban đêm.

.........

Ba người một đường vừa đi vừa ngắm cảnh sắc xung quanh thời gian rất nhanh trôi qua, càng về khuya con đường Thiên Nguyên này càng ngày càng đông đúc, thậm chí Vô Song đã bắt đầu cảm nhận được cái câu ‘Tông Sư đi đầy đường’, trên con đường này vậy mà không hề ít tông sư cảnh cao thủ.

“Phi Yến, Vi Hoa, hai người các ngươi đói chưa?”.

Lúc này ba người Vô Song đang đứng trước một tòa tửu lâu tương đối lớn, bên trên ghi ba chữ - Hồng Tước Lâu.

Tòa tửu lâu thật sự có vài phần thú vị, từ bên ngoài nhìn vào bên trong liền thấy rất nhiều lồng chim, không ngờ toàn bộ đều chim hồng tước, lấy tên tửu lâu là Hồng Tước Lâu quả thật cũng không sai.

Chim hồng tước rất đẹp cũng rất bắt mắt, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng tiếng hót lanh lảnh lại thêm một thân sắc đỏ tuyệt đối khiến người khác cảm thấy thú vị không thôi.

Ở bên cạnh Vô Song lúc này, Phi Yến mặt nhỏ xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, nàng xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn rồi lại đầy háo hức nhìn vào những lồng chim hồng tước ở bên trong kia.

“Phong ca ca, ta đói ta đói, Vi Hoa tỷ tỷ, chúng ta vào bên trong ăn đi”.

Vi Hoa ở sau lưng Vô Song nhìn Phi Yến mặt mày hớn hở liền khẽ mỉm cười, nàng thân là tỳ nữ đương nhiên sẽ không có quyền lên tiếng, tất cả mọi việc liên để cho Vô Song quyết định, đây chính là thân phận của tỳ nữ.

Vi Hoa bản thân khác với Phi Yến nhiều lắm, nàng căn bản không có cách nào hồn nhiên cũng chẳng thể vui vẻ mặt sức như Phi Yến.

Hồng Tước Lâu phân thành 4 tầng, đại sảnh chính là dành cho phàm cấp đệ tử, tầng thứ 2 dành cho hoàng cấp đệ tử, đến tầng thứ 3 thì là huyền cấp cao thủ về phần tầng thứ 4 đương nhiên dành cho địa cấp trưởng lão.

Để có thể mở tửu lâu tại bên trong Thiên Ý Thành cũng không phải việc đơn giản, bắt buộc phải có đại nhân vật ở đằng sau, dù sao tửu lâu cũng là một trong những nơi có sinh ý lớn nhất tại Thiên Ý Thành hơn nữa còn là độc quyền buôn bán.

Sau lưng Hồng Tước Lâu đương nhiên cũng có đại nhân vật, chủ nhân của tòa tửu lâu này họ Vương tên một chữ Kiêu, Vương Kiêu chính là Đông Thành Hắc Ma Tổng Binh, nhân vật bậc này căn bản không hề thua kém bất cứ vị trưởng lão nào, có Vương Kiêu ở đằng sau bản thân Hồng Tước Lâu kiếm vào sinh ý có thể làm cho người ta đỏ mắt.

Ví dụ như chỉ cần 10 cống hiến đã đủ cho phí sinh hoạt một ngày thì ở Hồng Tước Lâu 100 cống hiến mới đủ một bữa ăn thậm chí càng nhiều hơn, ở Hồng Tước Lâu ăn một bữa cơm chỉ sợ cũng bằng nửa tháng ăn ở bên ngoài, tuyệt đối cực kỳ đốt cống hiến.

Đương nhiên Vô Song hiện nay cái gì chứ cống hiến hắn không thiếu, lại càng sẽ không vì chút cống hiến mà tiếc Phi Yến một bữa cơm.

Hiện nay Vô Song tính thế nào cũng là phàm cấp, hắn còn chưa có đi hối đoái hoàng cấp lệnh bài bất quá trong Thiên Ý Thành thì phàm cấp cùng hoàng cấp tương đối giống nhau, hai loại cấp bậc này gần như không quá khác biệt, hoàn toàn có thể dùng điểm cống hiến để bù đắp.

Nói đơn giản như tuy tầng 2 chỉ dành cho hoàng cấp nhưng nếu phàm cấp đệ tử có cống hiến liền hoàn hoàn có thể lên tầng thứ 2 để ngồi, tất nhiêu nếu tầng 1 chỉ mất 100 cống hiến cho một bữa ăn thì tầng 2 liền mất 150 cống hiến.

Vô Song cũng sẽ không nghĩ nhiều đến mấy cái cống hiến này, hắn trực tiếp trả sau đó kéo Vi Hoa cùng Phi Yến lên tầng thứ 2, không thể không nói tại tầng thứ 2 không gian yên tĩnh hơn đại sảnh bên dưới quá nhiều, ngồi từ đây ngắm nhìn cảnh sắc bên dưới cũng là một loại mỹ cảm.

Tất nhiên so với khung cảnh bên dưới, Vô Song càng hứng thú nhìn Phi Yến hơn, Phi Yến lúc này quả thực là một Phi Yến hoàn toàn khác Phi Yến mà Vô Song từng thấy, cô bé này bị đói thảm rồi.

Cũng không phải là nàng bị bỏ đói chẳng qua là những ngày trên Vương Bản Sơn của nàng quá mức thảm, đồ ăn của nàng chỉ là mấy cái bánh bao cứng ngắc, chút cơm thừa canh cặn mà thôi, để một cô bé lớn lên trong sự nuông chiều của gia gia mà phải chịu đựng cảnh này quả thực quá mức đáng sợ đối với chính nàng.

Vô Song là người có tính tự chủ tương đối mạnh nhưng chính hắn cũng không thể cưỡng lại độ dễ thương của Phi Yến lúc này, một tay đưa ra bắt đầu xoa đầu Phi Yến lập tức làm Phi Yến đang ăn khựng lại.

Cô bé này hiện nay miệng đầy dầu mỡ hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Vô Song, khuôn mặt ngập tràn khó hiểu.

“Phong ca ca, có gì nói với Phi Yến sao?”.

Sau đó cô bé vẫn không quên nhìn Vi Hoa tỷ tỷ của nàng, ánh mắt chớp động liên tục.

“Ca ca, tỷ tỷ sao không ăn đi, đồ ăn ở đây rất ngon nha”.

Vô Song với lời nói của Phi Yến chỉ nhẹ đưa tay ra véo má nàng một cái.

“Không có gì, cứ ăn đi”.

Nói xong hắn đảo mắt về phía Vi Hoa, nữ nhân này... thật sự không biết nói gì mới phải, nàng triệt triệt để để trở thành một cái tỳ nữ tiêu chuẩn, chủ nhân chưa đụng đũa nàng cũng nhất quyết không có ăn.

Vô Song cũng đành chỉ tay về bàn đồ ăn trước mặt, đối với Vi Hoa gật đầu.

“Ngươi cũng ăn đi”.

........

Tâm tình Vô Song hiện nay tương đối tốt, dù sao đồ ăn ngon trước mặt, bên cạnh lại có Phi Yến làm bạn, bên dưới cảnh sắc cũng không tệ, về tình về lý mà nói đây sẽ là một bữa ăn tối vui vẻ, đáng tiếc cây muốn lặng nhưng gió chẳng dừng.

Tầng 2 của Thiên Ý Thành vốn dành cho hoàng cấp đệ tử nhưng hoàng cấp với hoàng cấp cũng không có giống nhau.

Ví dụ đơn giản, cùng là hoàng cấp nhưng dạng người như Hoắc Thanh Đồng thì tuyệt đối cao quý hơn Cổ Đại Ngưu vài trăm lần, đây là khác biệt về thân phận.

Đêm nay không hiểu vì duyên số gì, Hoắc Thanh Đồng xuất hiện trong Hồng Tước Lâu, đi cùng với nàng có một nam nhân khác, người này một thân bạch y, vẻ mặt mười phần tuấn lãng.

Khi hai người này vừa xuất hiện trên tửu lầu tầng 2 của Hồng Tước Lâu lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Hoắc Thanh Đồng trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng chỉ vừa vặn che đi một nửa bên mặt, nửa bên kia vẫn cứ lộ ra ngoài, đây là một loại mặt nạ tương đối kỳ dị.

Nàng mặc áo khoác màu vàng bên ngoài che đi gần như toàn bộ cơ thể của chính mình nhưng đôi chân dài miên man bên dưới đương nhiên sẽ không che được, chân của Hoắc Thanh Đồng rất dài, chiều cao của nàng có lẽ phải đến 1m75, đây tuyệt đối là một nữ tử cao đến đáng sợ.

Về phần nam nhân đi cùng Hoắc Thanh Đồng, người này là một cái Tông Sư cảnh cao thủ, là huyền cấp cao thủ của Thiên Ý Thành.

Người này họ kép Thượng Quan, tên một chữ Thần.

Thượng Quan Thần hôm nay vậy mà dẫn mỹ nữ đến Hồng Tước Lâu.

Thượng Quan Thần là ai?, cao thủ đứng thứ 13 tại Huyền Bảng của Thiên Ý Thành, hắn so với Cự Môn còn mạnh hơn một chút, hơn nữa Thượng Quan Thần bản thân còn là thiếu chủ của Thượng Quan gia.

Thượng Quan gia so không được với Mộ Dung gia hay Đường gia nhưng tuyệt đối cũng được coi là thế gia của nam phương, bản thân Thượng Quan gia nắm giữ Trường Hồng Tiêu Cục được coi là nam phương đệ nhất tiêu cục.

Trường Hồng Tiêu Cục của Thượng Quan Gia nếu so với Phúc Uy Tiêu Cục của Lâm gia thì mạnh hơn gấp 10 lần, 20 lần, ít nhất chỉ bằng một cái Thanh Thành Phái đừng mơ tưởng đụng được vào Trường Hồng Tiêu Cục.

Thương Quan Thần là đệ nhất thiên tài của Thượng Quan gia lần này, năm nay hắn mới 24 tuổi đã là top 13 tông sư cường giả của Thiên Ý Thành, bất kể là tư chất hay thực lực đều là đáng sợ vô cùng, trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành ngoại trừ Đường Quan Nam ra thì đúng là không có nam nhân trẻ tuổi nào đủ sức áp được khí diễm của hắn xuống.

Hiện nay tại trong Thiên Ý Thành, Mộ Dung Yến Nhi ở tận Cô Tô chưa có trở lại, Đường Quan Nam bản thân dính trọng thương còn chưa bình phục, một đời thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành không có mấy người được Thượng Quan Thần để vào mắt.

Thượng Quan Thần hôm nay phải nói là phi thường vui vẻ bởi hắn mời được nữ thần trong lòng mình đi ăn một bữa cơm, đừng tưởng một bữa cơm này đơn giản, bình thường Thượng Quan Thần có cố sức thế nào cũng không thể mời nổi Hắc Mân Côi đến ăn một bữa cơm.

Hắc Mân Côi – Hoắc Thanh Đồng bản thân nàng là một trong những đóa hoa đẹp nhất Thiên Ý Thành nhưng cũng là bông hoa có gai nhọn nhất của Thiên Ý Thành.

Tu vi võ học của Hoắc Thanh Đồng không cao, nàng năm nay 20 tuổi mới là tông sư cao thủ, tư chất chưa hẳn đã là đáng sợ bao nhiêu dù sao 20 tuổi đạt đến tông sư tuy cũng là rất giỏi nhưng Thiên Ý Thành không thiếu.

Điều làm người ta coi trọng Hoắc Thanh Đồng chính là thân phận của nàng, Hoắc Thanh Đồng tuy chỉ hoàng cấp đệ tử nhưng cao thủ huyền cấp nhìn thấy nàng còn phải mang theo vài phần cung kính.

Hoắc Thanh Đồng thân là hạch tâm đệ tử, đệ tử chân truyền của Cơ trưởng lão, địa vị siêu nhiên hơn rất nhiều huyền cấp cao thủ khác, quan trọng hơn nữa, Hoắc Thanh Đồng là Hắc Ma.

Rất khó để tưởng tượng cao tầng Thiên Ý Thành nghĩ gì, dĩ nhiên lại chấp nhận cho một đệ tử ra nhập Hắc Ma, phải biết Hoắc Thanh Đồng căn bản không có ký kết trung thành với Thiên Ý Thành, chỉ cần học nghệ thành tài nàng liền rời đi vậy mà nàng vẫn được đặc cách ra nhập Hắc Ma hơn nữa còn là Hắc Ma tổng trưởng.

Dưới trướng Hoắc Thanh Đồng có tổng cộng 10 vị đội trưởng, mỗi người đều có tông sư cảnh thực lực, ở Thiên Ý Thành này bất kể là Đường Quan Nam hay Mộ Dung Yến Nhi cho dù thấy Hắc Mân Côi đi đến cũng phải kiêng kỵ vài phần.

..........

Thượng Quan Thần thân là huyền cấp cao thủ của Thiên Ý Thành, hắn tất nhiên có tư cách lên tầng thứ 3 ngồi, về phần Hoắc Thanh Đồng đương nhiên cũng có thể, bằng vào thân phận hạch tâm đệ tử nàng tiến vào tầng thứ 3 căn bản không ai dám hỏi, chỉ là Hoắc Thanh Đồng chỉ lựa chọn tầng thứ 2 ngồi xuống.

Đây là sở thích của Hoắc Thanh Đồng cũng là một loại thói quen của nàng, khi nàng đến Hồng Tước Lâu, nàng chỉ ngồi ở tầng thứ 2 mà thôi.

Khi nàng bước lên lầu, thậm chí đã thành thông lệ, bước chân nhẹ chuyển sau đó vậy mà chậm rãi mở một cái lồng chim ra, từ bên trong một chú chim hồng tước nhỏ xinh nhẹ vỗ cánh bay tới trên những đầu ngón tay của nàng.

Nhẹ xoa đầu tiểu hồng tước, trên nửa khuôn mặt của Hoắc Thanh Đồng rốt cuộc xuất hiện một nụ cười mỉm, Hắc Mân Côi đúng là vô cùng lạnh lùng, Hắc Mân Côi bản thân đúng là co gai nhọn nhưng sẽ không có ai có thể phủ nhận, khi Hắc Mân Côi cười, mỹ lệ vô cùng.

Nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân, cho dù là Thượng Quan Thần cũng cảo thấy tim đập chân run, dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng Thanh Đồng quá đẹp.

Thượng Quan Thần căn bản cũng không nghĩ nhiều, hắn hai tay chắp về phái trước, vẻ mặt mười phần thản nhiên.

“Các vị bằng hữu ở tầng thứ 2, vẫn là nể mặt mũi Thượng Quan Thần này, hôm nay tại hạ xin bao chọn tầng thứ 2 của Hồng Tước Lâu này, về phần phí tổn của các vị cứ tính lên người Thượng Quan ta”.

Thượng Quan Thần là cao thủ tông sư cảnh, hắn đã nói như vậy đám người ở đây sao dám không nghe?, dù sao bọn họ chỉ là hoàng cấp căn bản không thể nào chống lại được huyền cấp cao thủ.

Thượng Quan Thần lời nói tuy có vài phần bá đạo, vài phần vô lý nhưng cũng chưa đến mức bất cận nhân tình, tất nhiên cũng không phải là Thượng Quan Thần tốt đẹp gì, nếu không phải mỹ nhân ở đây, Thượng Quan Thần khinh thường ngồi nói chuyện với đám hoàng cấp đệ tử này, căn bản chỉ làm mất thân phận của hắn.

Dưới câu nói của Thượng Quan Thần, lập tức toàn bộ thực khách ngồi tại tầng thứ 2 lập tức đứng lên, đi thẳng xuống tầng thứ 1, khi đi hai tay thậm chí còn ôm quyền đối với Thượng Quan Thần cúi đầu.

Hoắc Thanh Đồng thì lại gần như không quá mức quan tâm, nàng vẫn đang nhẹ xoa đầu chú hồng tước nhỏ kia, đối với nàng mà nói, hôm nay đi cùng Thượng Quan Thần thuần túy là bất đắc dĩ, nếu không phải có việc muốn nhờ Trường Hồng Tiêu Cục, nàng lười đi cùng kẻ này.

Thượng Quan Thần có làm cái gì cũng đâu có liên quan đến Hoắc Thanh Đồng nàng?.

.........

Thượng Quan Thần thấy đám hoàng cấp đệ tử toàn bộ đứng lên, khuôn mặt của hắn liền xuất hiện vài phần vui vẻ, dù sao có thể bao chọn 1 tầng lâu lại cùng mỹ nhân làm bạn ngắm khung cảnh bên dưới, còn gì tuyệt vời hơn?.

Đáng tiếc tâm tình của Thượng Quan Thần rất nhanh từ tốt chuyển thành xấu, hắn nhìn thấy một kẻ thân mặc hắc y, đội mũ che kín đầu vẫn còn ngồi đó, bên cạnh còn có thêm 2 nữ tử, đây đúng là đám người Vô Song.

Nhìn Vô Song vẫn không nhanh không chậm gắp từng đũa thức ăn, sắc mặt Thượng Quan Thần từ từ lạnh lại.

Hắn không nhận ra Vô Song là ai, nhưng hắn căn bản cũng không cần quan tâm Vô Song là ai, đơn giản chỉ bởi đây là tầng 2 của Hồng Tước Lâu.

Nếu Vô Song ngồi trên tầng 3, Thượng Quan Thần còn phải suy nghĩ một hai về phần tầng 2... hắn căn bản không cần nể nang ai.

Một tay cầm quạt nhẹ phe phẩy trước ngực, Thượng Quang Thần đưa một tay lên miệng, khẽ ho một tiếng.

Thượng Quan Thần tất nhiên sẽ không ra tay, có mỹ nhân bên cạnh, hắn nào phải phí sức về một hoàng cấp đệ tử?, hắn không cần làm gì cũng sẽ có người vì hắn giải quyết.

Quả nhiên, người tinh minh trên đời không thiếu, lập tức có hai tên siêu nhất lưu cao thủ xoay người lại, vẻ mặt đầy phấn khích đi về phía Vô Song.

Nhìn thấy tình cảnh này rất nhiều kẻ vốn đang muốn xuống cầu thang cũng nán lại một chút, sắc mặt cực kỳ vui vẻ nhìn kẻ không biết thân biết phận kia.

Ở tầng thứ 2 này chỉ có duy nhất Hoắc Thanh Đồng khi nhìn thấy Vô Song, ánh mắt lãnh đạm dần dần chuyển thành hứng thú.

..........

Trời đánh còn tránh miếng ăn, Vô Song ghét nhất kẻ nào thích làm phiền người khác khi đang ăn.

Hắn không cần nhìn cũng biết cái việc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, công tử phong lưu dẫn mỹ nữ đi ăn cơm, thuê nguyên một tầng nhà hàng, cái này kiếp trước Vô Song nhìn quá nhiều rồi.

Mấy thứ này trên TV bản thân Vô Song xem đến chán.

Kẻ kia muốn cưa nữ nhân, Vô Song không quan tâm, hắn cưa ai là việc của hắn nhưng không thấy bên cạnh Vô Song cũng có nữ nhân sao?.

Bản thân Vô Song còn mới đụng đũa, chưa kịp ăn cái gì cũng đã muốn Vô Song đứng lên?, chuyện đùa.

Vô Song hắn từ bao giờ dễ nói chuyện như vậy?.

Đối mặt với Vô Song là Vi Hoa, nàng lúc này trên khuôn mặt xuất hiện vẻ sợ hãi vô cùng, nàng nhìn thấy hai nam nhân khác đang tiến về phía công tử nhà mình, vẻ mặt cực kỳ hung thần ác sát.

Vi Hoa không rõ Vô Song mạnh thế nào nhưng nàng lại rõ công tử nhà mình là tân sinh, tân sinh có thể mạnh bao nhiêu?.

Phi Yến ở bên cạnh đang cắn dở miếng đùi gà cũng lập tức bỏ xuống, cô bé không quan tâm đến miệng đầy dầu mỡ, cũng lập tức lên tiếng.

“Công tử cẩn thận “

“Ca ca cẩn thân”.

Hai người lên tiếng thì đã muộn, hai cái siêu nhất lưu cao thủ đưa tay ra đang muốn nắm lấy vai của Vô Song, giọng nói mang theo vài phần khinh thường.

“Thần công tử đã lên tiếng, ngươi dám không đứng lên?, đã vậy để ta ném....”.

Hai người này còn chưa có nói xong, khuôn mặt đã trở nên biến sắc, chỉ thấy áo khoác đen của Vô Song tung bay, lộ ra một thân bạch y.

Chỉ thấy kinh người hàn khí từ cơ thể Vô Song xuất hiện, trực tiếp hất bay hai cái siêu nhất lưu cao thủ lùi lại, hai kẻ này thậm chí bị hàn khí nhập thể, vẻ mặt trắng bệch, hai tay còn xuất hiện hàn băng, bàn tay run lên liên tục.

Vô Song rốt cuộc... đặt đũa xuống, trên người xuất hiện kinh thiên sát khí, sát khí của hắn không ngờ không chút nào ảnh hưởng đến Vi Hoa cùng Phi Yến, toàn bố sát khí hóa thành lệ khí ép về phía sau lưng, bao phủ cả tầng thứ 2 của Hồng Tước Lâu.

Khóe miệng Vô Song chậm rãi nhếch lên, hắn không quay đầu lại, cũng không cần nhìn Thượng Quan Thần, giọng nói mang theo vài phần rét lạnh, đáng sợ vô cùng.

“Cút”

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment