Cực Võ

Chương 195

Trong xà lộ số 4 dưới Cửu Đầu Xà cũng không phải chỉ có một mình nhóm người Vô Song, ở đây còn một đại nhân vật của Hắc Địa nữa, so với người này bản thân Kim Hộ Pháp còn chưa tính là gì cả.

Đây là một nam nhân dong dỏng cao, trên người mặc bộ quần áo mang theo hai màu trắng đen bắt mắt, đến cả mái tóc cũng là hai màu trắng đen, bên hông treo một thanh kiếm màu đen đồng thời sau lưng là một cây đại đao cực lớn.

Nếu Vô Song nhìn thấy nam tử này, nhìn thấy thanh đại đao sau lưng hắn tuyệt đối sẽ lập tức giật mình, đây chính là thanh đại đao được xếp trước cửa Hắc Địa, thanh đại đao này có phần lưỡi cực lớn cũng cực dài nhưng phần tay cầm chỉ thuộc hàng bình thường chứ không muốn nói là ngắn, chỉ từ kích cỡ cán tay cầm mà xem, đây là loại đao một tay.

Người này không phải ai khác, kẻ được coi là cường giả mạnh nhất của nhân loại ở Vương Bản Sơn, cường giả ngũ đế duy nhất trường kỳ ở lại Vương Bản Sơn.

Điều làm người ta không cách nào hiểu nổi là... từ đâu xuất hiện một ngũ đế không ai biết tên?.

Toàn bộ Vương Bản Sơn, toàn bộ Thiên Ý Thành có lẽ ngoại trừ Vương lão không có ai biết tên người này, lại càng không có ai biết được thân phận người này, toàn bộ Hắc Địa chỉ dùng hai tiếng ‘đại nhân’ làm xưng hiệu đối với tồn tại biến thái này.

Sau lưng vị đại nhân này hiện nay chính là Hoắc Thanh Đồng.

Bất cứ một xà lộ nào đều không phải một con đường thẳng tắp, một xà lộ là một tiểu mê cung vì vậy có rất nhiều ngã rẽ bên trong một cái xà lộ, từ đó những vật mà Hoắc Thanh Đồng cùng vị đại nhân kia gặp chưa chắc đã giống những thứ Kim Hộ Pháp cùng Vô Song gặp phải.

Lúc này Hoắc Thanh Đồng chậm rãi bước theo thân ảnh trước mặt đột nhiên lông mày nàng hơi nhíu lại, không chỉ có nàng mà chính nam nhân kia cũng chậm bước, trong ánh mắt hiện lên hai tia dị quang.

Bọn họ nghe thấy một âm thanh gào rú đáng sợ như từ địa ngục tu la vọng tới, thứ âm thanh này như ma âm vậy, âm thanh của nó mang theo thứ huyết khí của âm tào đia phủ, của những con quỷ đang cuồng hoan nơi hố đen vạn trượng.

Khi âm thanh này truyền đến, nam tử kia rốt cuộc dừng bước, hắn thản nhiên rút đại đao sau lưng bằng một tay, một cái phất tay nhẹ tựa lông hồng, thanh đại đao theo động tác của hắn vẽ lên một đường bàn nguyệt giữa hư không, trực tiếp chém đứt thứ âm thanh kinh khủng kia ra làm hai, trực tiếp ngăn cản ảnh hưởng của thứ âm thanh kia đến Hoắc Thanh Đồng.

“Thanh Đồng, ngươi đã đi xa đến mức này bao giờ chưa?”.

Nghe thấy giọng nói kia truyền đến ánh mắt đẹp của Hoắc Thanh Đồng hiện ra một tia bất ngờ, cả con đường này nàng chưa hề nghe thấy đại nhân nói gì với mình cả, thứ nàng làm chỉ là âm thầm đi theo thân ảnh kia mà thôi.

“Đại nhân, ta chưa từng đi xa đến mức này”.

Hoắc Thanh Đồng đương nhiên là nói thật bởi chỗ đứng của hai người lúc này cho dù là ngũ tuyệt cấp cao thủ cũng rất khó có thể đi vào.

Nếu có ai ở đây có thể quan sát được con đường sau lưng hai người thì có thể hoàn toàn hiểu ra, ở đó la liệt những xác chết, toàn bộ đều là những cái xác bị chém làm đôi, nửa thân dưới là thân người nhưng nửa thân trên lại là đầu trâu là mặt ngựa.

Một đường tiến tới nam tử kia cho Hoắc Thanh Đồng cảm nhận được cái gì là cường đại, cái gì là vô địch.

Ngày hôm Hoắc Thanh Đồng mang thư đến cho Vô Song cũng là lúc thành phố đá bị đầu trâu mặt ngựa tập kích, chỉ có 6 con thôi nhưng đã đánh nát một nửa thành phố đá bất quá khi đứng trước nam tử này lũ đầu trâu mặt ngựa kia trở nên yếu ớt không thể tả.

Nam tử kia như cũng đoán được câu nói của Hoắc Thanh Đồng, hắn thản nhiên chống thanh đại đao của mình xuống, cả người ngả về phía sau thản nhiên khoanh tay dựa vào cây đại đao của mình cứ như đang dựa vào tường vậy.

Nam nhân này đang đợi, đợi thứ kia xuất hiện.

Quả nhiên sâu trong bóng tối, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu một bàn tay năm ngón đầy xương vươn ra bám vào vách đá, một thân ảnh như đang muốn xé rách bóng tối bước ra ngoài ánh sáng.

Khi Hoắc Thanh Đồng nhìn thấy thân ảnh kia, cả người nàng liền trở nên run nhè nhẹ, quỷ vương xuất hiện rồi.

Tất nhiên Hoắc Thanh Đồng chỉ là bị hình thái của quỷ vương dọa sợ, nàng biết nàng cũng sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm dù sao bên cạnh nàng là một cao thủ cấp bậc ngũ đế.

Điều làm Hoắc Thanh Đồng không thể tin được vào mắt mình là... quỷ vương đưa ngón tay đầy xương của hắn chỉ về phía nam tử kia, cơ miệng thậm chí nhẹ cử động.

“Cútttttttttttttttttttttttttttttttt”.

Âm thanh khô khốc phát ra từ cổ họng khiến người ta cảm thấy rất khó nghe nhưng đây rõ ràng là thứ tiếng của nhân loại, rõ ràng là âm thanh của nhân loại, một câu nói này Hoắc Thanh Đồng đương nhiên hiểu chỉ là nàng sao có thể tin được vào việc trước mắt, quỷ vương không ngờ có thể nói?.

Nam tử kia có vẻ không xa lạ gì với cái hình ảnh này, hắn đứng thẳng người dậy, bộ tóc đen trắng nhẹ tung bay, một tay nắm lấy đại đao sau lưng nhấc lên khỏi mặt đất chỉ là trong ánh mắt cũng không có chiến ý.

“Ngươi vì cái gì lại đi ra ngoài? “.

Quỷ vương rõ ràng có thể nghe được âm thanh kia thậm chí hắn có thể hiểu, ánh mắt xuất hiện hai luồng hỏa diễm cỡ nhỏ chỉ là hắn không có đáp.

Quỷ vương đứng đó chắn toàn bộ lối đi về phía trước, hắn cũng không có trả lời câu hỏi của nam tử kia, hắn đơn thuần nhìn về phía sau nam tử kia, nhìn về sau Hoắc Thanh Đồng... thậm chí nếu ánh mắt có thể kéo dài ra vô tận, hắn liền có thể nhìn thấy Vô Song.

Hắn có thể cảm nhận được một loại hơi thở quen thuộc, hơi thở quen thuộc ở cả phía trước cùng phía sau, loại hơi thở này làm từng khớp xương của hắn run lên, hắn rõ ràng cảm thấy... có thành viên trong gia đình muốn trở về nhà.

Hắn không có nói gì nữa, hai tay nắm lại thành quyền, thân hình khổng lồ lao về phía trước, mỗi bước chân thậm chí làm mặt đất nơi hắc Địa này nhè nhẹ rung lên.

Một quyền rốt cuộc tung ra.

Nam tử kia thì trực tiếp xoay ngang đại đao, trực tiếp dùng một tay đẩy Hoắc Thanh Đồng lùi lại rồi dùng tay còn lại chém thẳng về quyền đầu quỷ vương.

‘Keng’ một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, hai bên cứng đối cứng một chiêu trực tiếp làm lửa đỏ tung bay, sau đó người bị đẩy bay đi không ngờ là cao thủ ngũ đế của nhân loại.

Quỷ Vương gầm lên một tiếng, tiếng gầm của hắn thậm chí khiến toàn bộ Hắc Địa nghe thấy, tiếng gào thét như muốn thông báo với cả thế gian rằng quỷ vương đã thức dậy vậy.

Sau lưng Quỷ Vương từng khớp xương bắt đầu chuyển động để rồi một đôi cánh trắng xé tung da thịt của hắn mà thoát ra, cơ thể cao hơn 2m một lần nữa biến dạng, cả người hắn thậm chí đạt đến 4m.

Nhìn thấy dạng biến thân này của quỷ vương đến cả nam nhân cầm đại đao kia cũng có chút không biết tại sao.

Hắn là ngũ đế cao thủ hơn nữa là ngũ đế quyết đấu với Quỷ Vương nhiều nhất, hắn đương nhiên cũng đã thấy hình dạng này của Quỷ Vương bất quá loại hình dạng này một khi đã xuất hiện liền mang ý nghĩa... Quỷ Vương sẽ không rời đi, hắn sẽ đánh đến cuối cùng.



Quỷ Vương rất khó chết, chỉ cần chạy đi Quỷ Vương gần như không thể chết, có một loại năng lực thần kỳ của Hắc Địa nuôi dưỡng Quỷ Vương khiến hắn không thể chết bất quá năng lượng này cũng không phải là vô địch, ít nhất nếu tốc độ hồi phục không cách nào vượt qua được tốc độ bị thương thì Quỷ Vương quả thực sẽ rất thảm.

Trạng thái bình thường của Quỷ Vương đương nhiên rất mạnh nhưng trong mắt ngũ đế cao thủ trạng thái này còn chưa là gì, cùng lắm chỉ có thể so với những ngũ tuyệt mạnh nhất trong thiên hạ mà thôi, nếu phải so sánh thực lực của Quỷ Vương có lẽ cũng chỉ ngang ngửa Mại Niệm Sanh (Vạn lão)

Chỉ khi thân hình Quỷ Vương trở nên khổng lồ, hắn mới có thể coi là hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ, bước vào ngũ đế cảnh giới.

Nam tử cầm đại đao rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được Quỷ Vương đang nghiêm túc, có thể nhận ra đối thủ cũ của mình hôm nay rất khác.

Buông ra thanh đại đao kia, thản nhiên cắm nó xuống đất, ánh mắt nam tử này càng ngày càng trở nên lạnh hơn, trên người xuất hiện kinh thiên đao khí, đao khí tung hoành toàn bộ đại địa cắt nắt mặt đất dưới Cửu Đầu Xà, đao khí thậm chí chém nát cả hắc thiết bên dưới, đao khí của người này đã mạnh đến trình độ có thể hủy thiên diệt địa cũng không phải là nói quá.

Tiếp theo không phải là rút đao mà là rút kiếm, thanh kiếm của hắn không ngờ lại mà một thanh kiếm gỗ.

Kiếm này gọi là Trường Sinh Kiếm bởi nó được tạo nên từ Trường Sinh Mộc, cùng một loại nguyên liệu với Trường Sinh Quân của Trường Sinh Chân Nhân.

Kiếm này từng có một vị vô địch chủ nhân, chủ nhân đời đầu của nó gọi là Độc Cô Cầu Bại.

Hiện nay người nắm giữ nó cũng là một vị ngũ đế cao thủ, một vị ngũ đế mà nói tên ra tuyệt đối sẽ không ai tin.

Người này gọi là Đao Tôn.

Đao Tôn chưa có chết, không ai ngờ ngũ đế cường giả đầu tiên bị giết chết được ghi lại rõ ràng chưa có chết, người này không ngờ lại tiến tới Hắc Địa, trở thành ngũ đế cường giả trấn thủ Cửu Đầu Xà.

Đao Tôn lạnh lùng nhìn Quỷ Vương đồng thời ánh mắt cũng nhẹ lóe lên, nhẹ liếc về phía màn đêm vô tận sau lưng Quỷ Vương, Đao Tôn rốt cuộc cười gằn.

“Ngươi ngăn cản ta ra tay là vì cho đầu nghiệt súc kia bỏ chạy ra ngoài? “.

Đao Tôn vừa nói dứt lời, ở phía sau Quỷ Vương xuất hiện một thân ảnh mang theo hai màu đen cùng đỏ, thân ảnh này lao thẳng về phía Đao Tôn, cái miệng cực kỳ kinh khủng của nó mở rộng.

Đao Tôn đương nhiên sẽ không sợ hãi sinh vật này, sinh vật này người ngoài còn có thể sợ hãi nhưng Đao Tôn thì không, nó còn yếu hơn cả Quỷ Vương chưa biến thân nữa.

Đao Tôn năm ngón tay cong lại sau đó chỉ thấy sinh vật kia bị chém nát cả người, thân thể của nó gần như chia năm xẻ bảy chỉ sau một chiêu duy nhất của Đao Tôn.

Một chiêu giải quyêt sinh vật kia sau đó Đao Tôn cũng lập tức nắm tay lại thành quyền, quyền đầu của hắn mạnh mẽ va chạm với Quỷ Vương đang thấn công, thân hình của Quỷ Vương to gấp 3 lần Đao Tôn bất quá lực quyền của hai người không hơn không kém thậm chí nhờ vào đao khí kinh thiên kia trực tiếp khiến toàn bộ thân thể của Quỷ Vương xuất hiện vô số ánh lửa.

Điều duy nhất làm Đao Tôn không ngờ là cái sinh vật bị chém giết kia dĩ nhiên có thể bò dậy, máu của nó là máu màu đen tanh tưởi chỉ là thứ máu đen này bắt đầu kết dính lại, khiến thân thể của nó lại một lần nữa nối liền với nhau, lao thẳng về phía trước.

Đao Tôn ánh mắt lập tức lạnh lại.

“Sinh vật bất tử?”.

Đáp án đương nhiên không nói cũng biết bất quá hiện nay Đao Tôn không cách nào phân thân, chỉ thấy Quỷ Vương đưa hai tay lên trời, trong tay của nó xuất hiện một luồng năng lượng màu tím đáng sợ, không ngờ Quỷ Vương lại có thể tạo ra lôi điện gầm vang.

Đao Tôn cũng không có nhìn Quỷ Vương mà chỉ nhìn sinh vật bất tử kia rời đi, hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười khổ.

“Bị lừa rồi, nó còn biết giả vờ? “.

Đao Tôn nhớ đến một câu nói của Độc Cô Cầu Bại năm xưa, năm đó Độc Cô Cầu Bại đã nói.... nơi tận cùng của Hắc Địa là thứ không ai có thể diệt sát.

Đao Tôn bản thân vẫn luôn muốn đi thông một cái Xà Lộ, nếu Độc Cô Cầu Bại đi thông xà lộ số 6 thì Đao Tôn cũng không muốn kém, hắn cũng chọn xà lộ số 4 để vượt qua, đáng tiếc đến tận hôm nay Đao Tôn vẫn chưa biết được sâu trong bóng tối kia là thứ gì, là cái bí mật gì.

Hắn chung quy... vẫn thua Độc Cô Cầu Bại nửa bước.

........

Sinh vật kia quả nhiên giả vờ, tốc độ này của nó căn bản đâu phải thực lực mà nó thể hiên ra lúc nãy có thể so sánh nổi?, tốc độ của nó chỉ sợ không kém gì Quỷ Vương chưa biến thân.

.........

Một đường đi trong xà lộ số 4 của Vô Song cùng Trương Quân Bảo vô cùng yên bình, dù sao bọn họ có một ngũ tuyệt mở đường.

Càng đi sâu vào lòng đất thì số lượng quái vật càng ít đi nhưng thực lực của chúng càng ngày càng mạnh, cũng chính vì càng ngày càng mạnh mà cánh tay của Vô Song càng ngày ‘ăn càng no’.

Vô Song hiện nay rất mâu thuẫn, hắn thực sự sợ hãi việc vết bớt này đang lan tỏa nhưng ở sâu trong người Vô Song lại có cái gì đó thôi thúc hắn, muốn hắn tiếp tục nuốt lấy thứ năng lượng thần bí kia.

Cái này thực sự vô cùng khó nói, cứ như Vô Song vừa muốn làm lại vừa không muốn làm, cứ như một làn ranh mà hắn không biết có nên bước qua hay không.

Ý trí của Vô Song cho hắn biết, cái vết bớt này tuyệt đối không đúng, thậm chí nó có thể làm Vô Song mất đi rất nhiều thứ.

Vô Song đến tận bây giờ vẫn không biết tại sao mình xuyên không, hắn căn bản không cần xuyên không, hắn căn bản không giống với những nhân vật xuyên không trong bất cứ câu chuyện nào.

Hắn có sự nghiệp, hắn có cuộc sống, hắn có một con đường rộng mở, cho dù hiện tại trí nhớ của Vô Song chưa đầy đủ nhưng tính đến bây giờ hắn quả thực không có nghĩ ra lý do để mình xuyên không.

Hắn không hối hận vì mình đã đến thế giới này bởi cái thế giới này cho hắn nhìn thấy những mảng sắc màu mà kiếp trước hắn không cách nào có, cho hắn những cảm xúc mà kiếp trước hắn không gặp được chỉ là hắn.... vẫn muốn tìm ra một câu trả lời.

Cũng chính vì câu trả lời này hắn muốn đến Hắc Địa, hắn có thể cảm nhận được khi cái vết bớt này lan tỏa ra khắp cơ thể hắn thì sẽ có một thứ kinh khủng vô cùng xảy ra nhưng... hắn vẫn muốn thử.

Hắn vẫn muốn biết lý do tại sao mình xuyên không đồng thời lại càng muốn mở ra những cái bảng xám che mờ trí nhớ của hắn.

“Cẩn thân”.

Trong lúc Vô Song đang suy nghĩ miên man thì cái giọng nói kia vang lên, giọng nói của Kim Hộ Pháp.

Kim Hộ Pháp lên tiếng tất nhiên làm cả Vô Song cùng Trương Quân Bảo lập tức dừng lại, ánh mắt di chuyển theo hướng Kim Hộ Pháp nhìn.

Lúc này Kim Hộ Pháp thực sự cảm thấy khó hiểu vô cùng, trên đường nàng đi rõ ràng dựa theo ám hiệu của Hoắc Thanh Đồng, nếu đã đi theo ám hiệu Hoắc Thanh Đồng để lại thì chắc chắn sẽ không sai.

Trên đường gặp rất nhiều quái vật cản đường đối với Kim Hộ Pháp cũng không phải là lạ bởi đám quái vật kia hoàn toàn có thể từ các ngã rẽ khác di chuyển đến đây, không bao giờ có việc quái vật đứng im một nơi chỉ là cái thứ trước mặt cho Kim Hộ Pháp cảm giác không đúng.

Kim Hộ Pháp cảm thấy áp lực... cái cảm giác này liền khiến nàng không dám tiến lên.

Thứ có thể gây ra áp lực cho ngũ tuyệt cao thủ toàn bộ Hắc Địa này chỉ có duy nhất Quỷ Vương.

Đương nhiên Kim Hộ Pháp chỉ là lo lắng nhưng sẽ không sợ hãi, nàng biết mình căn bản không phải là đối thủ của Quỷ Vương, nếu nàng gặp phải Quỷ Vương chỉ sợ muốn bỏ chạy cũng khó chỉ là hiện tại nàng cũng không quá sợ hãi Quỹ Vương, ai bảo bên cạnh nàng chính là cường giả mạnh nhất thiên hạ - Trương chân nhân.

Rốt cuộc cảm giác lực của Kim Hộ Pháp vẫn đúng, không bao lâu sau trong bóng tối kia có một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, đương nhiên đây chính là sinh vật lao từ bên trong nơi tận cùng Hắc Địa ra.

Sinh vật này rốt cuộc cũng chậm lại, chính vì nó chậm lại người ta mới có thể nhìn ra toàn bộ hình dạng của nó, đặc biệt là Vô Song hiện nay lại càng có chút không hiểu thế nào.

Làn da của sinh vật này thật ra không phải hai màu đỏ đen, màu đỏ là của lớp ái giáp bên ngoài ôm chọn phần ngực cùng đôi cánh sau lưng, về phần màu đen... là do văn tự cổ đáng sợ kia.

Vô Song không cách nào hiểu được thứ văn tự kia nhưng nó.... giống hệt với hình xăm của Vô Song ở kiếp trước, những chữ kia Vô Song không lầm được.

Hắn đã nhìn quen bao nhiêu năm, sao có thể nhầm?.

Sinh vật kia cũng không thèm nhìn Kim Hộ Pháp mà chỉ nhìn về phía Vô Song, trong ánh mắt của nó càng ngày càng sáng, cái miệng kinh tởm kia dần dần mở ra lộ ra không biết bao nhiêu cái răng nhỏ sắc nhọn thậm chí nước dãi còn bắt đầu chảy ra ướt cả mặt đất.

Kim Hộ Pháp chưa từng nhìn thấy loại sinh vật này ở trong Hắc Địa thậm chí chưa có bất cứ thông tin nào ghi lại hình ảnh của sinh vật này nhưng... nó cho Kim Hộ Pháp một cảm giác rất áp lực, thực lực của nó rốt cuộc đến mức nào?.

Tiếp theo Kim Hộ Pháp có thể nhìn thấy ánh mắt của sinh vật này không đúng, nó thậm chí bỏ quá nàng.

Hướng mắt theo cái nhìn của sinh vật kia, Kim Hộ Pháp nhìn thấy Vô Song sau đó dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu rốt cuộc Kim Hộ Pháp cũng nhìn thấy điều đặc biệt.

Cánh tay nàng rất nhanh đưa ra, nắm lấy cánh tay phải của Vô Song, tốc độ rat ay của Kim Hộ Pháp cực nhanh bản thân Vô Song sao có thể kháng cự?, lúc này nguyên từ cổ tay đến khuỷu tay của Vô Song toàn bộ đều bị ngọn lửa màu đen kia chiếm cứ.

Lúc trước Kim Hộ Pháp không để ý bởi nàng chưa từng để ý đến Vô Song nhưng lúc này lại khác, nàng thực sự không ngờ trên người Vô Song xuất hiện thứu này.

Nàng không rõ cái này là gì nhưng nàng rõ ràng có thể cảm nhận được thứ dính trên người Vô Song cùng đầu quái vật kia toàn bộ đều là giống nhau, ít nhất hai cái có chung một luồng khí tức.

Kim Hộ Pháp nắm rất chặt cánh tay phải của Vô Song đến mức Vô Song có chút đau đớn, Vô Song thậm chí có thể nhìn ra cánh tay của Kim Hộ Pháp đang run lên.

Vô Song từng tự hỏi tại sao người chết ở Quỷ Khu đều được lựa chọn hỏa táng mà không phải là chôn dưới đất.

Vô Song vốn nghĩ vì mặt đất ở đây quá cứng rắn, cứng rắn đến mức khiến việc xây một ngôi mộ là quá khó khăn nhưng hắn sai rồi.

Tại nơi đây không cho phép chôn người xuống dưới đất chứ không phải không ai muốn.

Trong Quỷ Khu hay Hắc Địa tồn tại một luồng năng lượng đáng sợ, thứ năng lượng tà ác này thậm chí có thể làm người chết sống lại, những xác chết bị thứ năng lượng này xâm chiếm thậm chí có thể sống lại, sau đó trở thành cương thi không hơn không kém, mất đi ý thức của bản thân một mạch chỉ biết chém giết như đám quái vật màu tím vậy.

Kim Hộ Pháp đã không xa lạ gì với những hình ảnh kia, lúc này cánh tay Vô Song thực sự giống hệt hình ảnh đó.

“Chân nhân... hắn... hắn có quỷ ấn “.

Nếu là bình thường Kim Hộ Pháp chỉ sợ một chưởng sẽ đánh chết Vô Song, tuyệt đối không để Vô Song hóa ma gây hại cho nhân gian nhưng lúc này lại có Trương chân nhân bên cạnh, nàng thật sự vẫn giữ cái suy nghĩ ban đầu, theo nàng mà nói Trương chân nhân mang Vô Song xuống Hắc Địa tuyệt đối có việc muốn làm.

Đáng tiếc Trương Quân Bảo nào biết cái gì?, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình ảnh này, Trương Quân Bảo ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên cùng khó hiểu nhìn Vô Song sau đó lại ngơ ngác đáp lại lời Kim Hộ Pháp.

“Tiền bối, người vừa gọi ta?”.

Kim Hộ Pháp ánh mắt như dại ra, nàng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, Trường Sinh chân nhân rốt cuộc đang đùa hay còn giữ ngụ ý nào khác?, nàng căn bản không thể hiểu được nam tử áo trắng ở trước mặt rồi.

Đây rốt cuộc là sao?.

..........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment