Cực Võ

Chương 208

Vô Song không biết chữ nhưng hắn có thể đi hỏi, chỉ cần khôn khéo một chút lại công thêm dung mạo hiện tại của hắn hiện nay mà nói, hắn muốn hỏi việc gì đều có thể coi là dễ dàng.

Tòa thành này là một tòa thành tương đối phồn hoa của Đại Tống gọi là Thái Hồ Thành, lý do vì sao được gọi là Thái Hồ Thành thì cũng rất đơn giản, tòa thành này thật ra là một bến cảnh thông thương trên Thái Hồ, ở đây là nơi đặt Thái Hồ Độ cũng vì vậy rất nhiều người không dùng từ ‘thành’ để nói về nơi đây, trong miệng mọi người khu vực này được gọi là Thái Hồ Độ, một trong các con đường thông thương đường thủy lớn nhất Nam Tống.

Việc đầu tiên mà Vô Song làm khi đến Thái Hồ Độ là tìm một nhà trọ nghỉ ngơi, tất nhiên bạc không phải là bạc trên người hắn, bạc liền do nam tử bất tỉnh kia chi trả dẫu sao cũng là thuê cho hắn nằm.

Sau khi buộc Long Mã ở bên ngoài, lấy cho nó loại cỏ tốt nhất, tươi nhất thì Vô Song liền mang theo nam tử Mông Cổ lên phòng, đương nhiên hắn cũng phải nhờ tiểu nhị giúp sức một tay, dùng càng mà mang kẻ kia lên nếu không chắc chắn sẽ đụng vào xương cốt của hắn.

Dung mạo của Vô Song hiện nay cũng là một vấn đề thậm chí là một vấn đề lớn, Vô Song nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không chọn đóng vai nữ nhân, hắn lại càng không nguyện ăn mặc quần áo nữ nhân hàng ngày chính vì vậy việc thứ hai Vô Song làm là đến tiệm rèn yêu cầu một tấm mặt nạ bằng đồng mỏng, tiếp theo là đến hiệu thuốc mua vài vật liệu cần thiết.

Tất bật cả ngày rốt cuộc trời cũng về đêm.

Tại Nam Tống tất cả những nhà trọ hay hàng quán đều được dùng chung bằng hai chữ ‘Tửu Lâu’, khác biệt chỉ là tửu lâu lớn thường cho khách nhân thuê phòng còn tửu lâu nhỏ thì chỉ phục vụ ăn uống mà thôi, tòa tửu lâu mà Vô Song ở lúc này gọi là Tùng Hạc Lâu.

Tất nhiên Vô Song không có bất cứ ấn tượng nào với cái tên Tùng Hạc Lâu cả.

Trong phòng lúc này chỉ có một chiếc giường, Vô Song thuộc dạng người không thích ngủ chung với kẻ khác, nữ nhân thì hắn còn xem xét một hai nhưng nam nhân thì chắc chắn không bao giờ, vì vậy hắn cũng đành lựa chọn ngủ dưới đất, ai bảo kẻ trên giường kia bị thương? thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.

Thân là một y sư, dù thích hay không thì Vô Song vẫn tương đối tận tâm với nghề, ít nhất khi chữa bệnh cho bất cứ ai Vô Song đều tương đối nghiêm túc, lúc này đã tối muộn, ngoài kia gió lạnh thổi mạnh, tiếng gió rít giữa trời đêm nghe vô cùng ghê tai.

Vô Song chậm rãi bước trên cầu thang tiến về gian phòng mà hắn thuê, trên tay là một chậu nước ấm cùng một cái khăn lau màu trắng có chút mềm mại, cũng giống như lần đó ở Vương Bản Sơn, khi Vô Song chữa trị cho Phi Lưu lần đó, hắn cũng không ngại vì bệnh nhân lau người.

Cửa vừa mở ra, Vô Song lập tức nhíu mày lại, hắn nhìn thấy nam tử Mông Cổ kia dĩ nhiên đã tỉnh lại, vẻ mặt vẫn trắng dã nhưng cũng ẩn ẩn có vài tia sức sống trong ánh mắt, cho dù cơ thể đau đớn vô cùng, hắn vẫn cố gắng ngồi dậy tựa lưng vào tường.

Nam tử này hiện nay tuyệt đối không nhớ gì cả, hắn chỉ biết sau khi mặt trời bị bóng tối nuốt chửng thì Tiểu Hồng liền không cách nào giữ bình tĩnh để rồi hình như có thứ gì đó va chạm thật mạnh với Tiểu Hồng khiến cả hắn cùng Tiểu Hồng bắn ra xa.

Trong cái ký ức mơ hồ của mình, nam tử này vậy mà nhớ ra một việc, lúc hắn ngất đi, hắn hình như nhìn thấy tiên nữ trên trời đi xuống nhân gian, cho dù chỉ là nửa khuôn mặt nhưng vẫn làm cho hắn có ấn tượng khắc sâu vô cùng.

Lúc cửa phòng mở ra, nam tử này cũng cố gắng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Vô Song mang theo chậu nước tiến đến, ánh mắt của hắn lập tức mở lớn, thậm chí phải gọi là thất thố.

Vô Song cũng không xa lạ gì với ánh mắt loại này, cơ mặt của hắn hơi hơi giật giật rồi chậm rãi đặt chậu nước nóng xuống, cứ như không có gì liền xoay người lại đóng cửa, trong phòng liền chỉ có nam tử Mông Cổ cùng với Vô Song.

Làm xong tất cả Vô Song tiến về bàn tròn giữa phòng, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn nam tử Mông Cổ kia, ánh mắt của hắn lập tức làm mặt của nam tử này đỏ lên, không thể không nói khi nhìn kỹ không biết tại sao Vô Song lại có chút quen mặt với người này.

Lúc trước Vô Song chưa từng quan sát thật kỹ nam tử này nhưng hiện nay khi trong phòng chỉ có hai người thì lại khác, kẻ này thực sự cho Vô Song cảm giác đã gặp qua rồi nhưng lại không thể nào nhớ ra được gặp nhau ở đâu, điều này làm Vô Song cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nam tử có khuôn mặt tương đối phổ thông, nói thẳng ra hắn không phải thuộc dạng mỹ nam tử mà lại có chút khờ khạo nhưng ẩn ẩn lại cho Vô Song một loại cảm giác không cách nào nói ra lời, một nam tử thoạt nhìn hết sức bình thường nhưng lại cho Vô Song cảm nhận được kẻ này tuyệt đối không chỉ có như vẻ bề ngoài.

Nhìn ra một điểm này Vô Song ánh mắt liền nhíu nhẹ, cái cảm giác kia rất mơ hồ thậm chí chính Vô Song không có cách nào giải thích nhưng kẻ trước mặt thật sự rất đặc biệt.

Thở ra một hơi, Vô Song khẽ mở miệng.

“Ngươi tên gì?”.

Nam tử trên giường nghe Vô Song hỏi vậy lập tức lên tiếng, khẩu âm của hắn cũng không phải là người của người Trung Nguyên, giọng nói của hắn có chút trầm, cái giọng nói này không ngờ ngay cả Vô Song cũng cảm thấy... hắn đã nghe ở đâu rồi.

“Ta... ta gọi là Quách Tĩnh, đa tạ cô nương đã cứu mạng ”.

Vô Song vốn đang cầm một tách trà nhè nhẹ thưởng thức, giữa ngày đông tháng giá thưởng thức một tách trà nóng đương nhiên là không gì tốt hơn bất quá khi nghe thấy hai chữ Quách Tĩnh, Vô Song trực tiếp phun luôn ngụm nước trà trong miệng ra ngoài, hắn thậm chí còn cho là mình nghe lầm.

Quách Tĩnh lúc này nhìn thấy vẻ thất thố của Vô Song liền gãi đầu khó hiểu, bản thân Quách Tĩnh quả thật không hiểu biết một chút nào với nữ tử Trung Nguyên.

Quách Tĩnh là người Hán nhưng sinh ra và lớn lên ở thảo nguyên phương bắc, toàn bộ những gì Quách Tĩnh biết được về Trung Nguyên chỉ là qua lời kể của mẫu thân mà thôi, có thể nói nữ nhân Trung Nguyên lần đầu tiên Quách Tĩnh gặp và nói chuyện chính là Vô Song.

Vô Song hiện nay rốt cuộc đã biết được mình gặp Quách Tĩnh ở đâu, hắn thật sự không ngờ nam tử Mông Cổ trước mặt lại là Bắc Hiệp – Quách Tĩnh đại danh đỉnh đỉnh sau này.

Quách Tĩnh trong thế giới của Vô Song đã hơn 40 tuổi, còn Quách Tĩnh hiện nay chỉ sợ còn chưa tới 20 lại thêm Bắc Hiệp trong ký ức của Vô Song là một nam nhân đã trải qua bao sóng gió, là một nhân vật cấp bậc ngũ tuyệt đứng tại đỉnh cao của giang hồ, Quách Tĩnh này so với Quách Tĩnh hiện nay thì thay đổi nhiều lắm.

Tất nhiên Quách Tĩnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nhân vật chính trong Kim Dung, những nhân vật như vậy Vô Song đã gặp qua không ít, có Trương Vô Kỵ, có Dương Quá, có Viên Thừa Chí chứ đâu phải một mình Quách Tĩnh, cái tên Quách Tĩnh có thể làm Vô Song bất ngờ nhưng chưa đến mức làm Vô Song thất thốt, bản thân Vô Song thất thố là vì một việc quan trọng hơn, Vô Song nhớ ra vài thứ.

Quách Tĩnh khi vừa tiến vào Trung Nguyên đúng là bị đoàn người Tây Vực của Âu Dương Khắc tấn công nhằm mục đích cướp đoạt Long Mã.

Lần này Vô Song biết hắn hình như thay đổi rất rất nhiều thứ.

Nếu đây là Quách Tĩnh thì theo nguyên tác bằng vào Long Mã bản thân Quách Tĩnh hoàn toàn có thể chạy thoát sự truy sát của đám nữ tử Tây Vực, cho dù là thực lực của Vô Song hiện nay trừ khi toàn lực ra tay nếu không cũng rất khó đuổi theo được Long Mã huống gì đám nữ tử chỉ có nhị lưu cao thủ kia?.

Việc tiếp theo... mới là đáng nói, theo nguyên tác bản thân Quách Tĩnh sau khi chạy thoát khỏi sự truy sát của đám người Tây Vực tiếp theo liền gặp mặt Hoàng Dung, đây cũng là điểm mốc đánh dấu truyền kỳ của Quách Tĩnh tuy nhiên hiện nay thế nào thì Vô Song không dám chắc.

Vết thương đến xương căn bản không cách nào phục hồi nhanh được trừ khi có thủ đoạn đặc thù ví dụ như Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao hay Bạch Vân Hùng Đảm Hoàn, đương nhiên mấy cái này Vô Song hiện tại không biết đào đâu ra.

Dạng vết thương của Quách Tĩnh căn bản không có mười ngày nửa tháng thì không thể nào xuống giường được.

Nếu Quách Tĩnh không thể đi lại được thì ai là người đi gặp Hoàng Dung?.

Nếu Quách Tĩnh không gặp Hoàng Dung thì việc gì xảy ra?.

Cái này cứ như một chuỗi Domino vậy, nếu Quách Tĩnh không có Hoàng Dung thì căn bản không thể nào học được Hàng Long Thập Bát Chưởng lại càng đừng mơ đến Cửu Âm Chân Kinh hay Song Thủ Hổ Bác, bản thân Quách Tĩnh chẳng phải thiên tài kinh khủng gì nói thẳng ra là một nam nhân chân chất, ngoại trừ gan dạ cùng tốt bụng ra căn bản không có một điểm nào gắn với hai chữ ‘thiên tài’.

Sư phụ của Quách Tĩnh chỉ là Giang Nam Thất Quái cùng với vài chiêu vài thức được học từ Mã Ngọc lại thêm thiên phú của Quách Tĩnh chưa bao giờ được đánh giá là cao, Quách Tĩnh không có Hoàng Dung tuyệt không thể leo lên được hàng ngũ tuyệt cao thủ.

Nếu không có Hoàng Dung, tương lai của Quách Tĩnh coi như bị đoạn tuyệt, sau đó có thể dẫn đến toàn bộ cốt truyện của Anh Hùng Xạ Điêu thay đổi.

Thân là một người xuyên không, Vô Song không quan tâm lắm đến cốt truyện của nguyên tác, thay đổi bao nhiêu hắn cũng không quá để ý dù sao chính Vô Song cũng đã làm thay đổi thế giới kia rất nhiều rất nhiều chỉ là hắn không để ý mà thôi, điển hình nhất là A Kha, Linh Tố, Lý Mạc Sầu hay Viên Tử Y, tuy bọn họ không phải là nhân vật chính nhưng chắc chắn cái thế giới của Vô Song đã lệch đường rất nhiều so với nguyên tác của Kim Dung.

Lần này thì lại khác, Vô Song cảm thấy có chút luống cuống bởi trước mặt hắn là một thế giới hoàn toàn mới.

Vô Song là quay về quá khứ hay là lại xuyên không đến thế giới khác?, điều này Vô Song căn bản còn chưa thể xác định nhưng hắn chắc chắn xác định được một thứ, hắn phải trở về.

Cái thế giới mà hắn đã sống 11 năm kia căn bản có quá nhiều thứ đợi hắn trở về, có Linh Tố, có Tử Y, có Khinh Huyền, có Mạc Sầu hay thậm chí là cả tiểu A Kha đang đợi hắn, hắn không có nhiều thời gian ở lại đây.

Hoàng Dung?, hắn quả thực rất muốn nhìn thấy Hoàng Dung thời trẻ một lần, nhìn thấy Nữ Gia Cát những năm tháng hồn nhiên và tinh nghịch nhất bất quá chính hắn lại sợ một nỗi sợ không tên.

Vô Song biết hắn hoàn toàn có thể thay thế Quách Tĩnh, đóng vai Quách Tĩnh đoạt lấy phương tâm của Hoàng Dung chỉ là nếu hắn đoạt được phương tâm của Hoàng Dung thì hắn phải làm gì?, hắn liệu có vì Hoàng Dung mà buông bỏ những nữ nhân khác của mình?, hắn liệu có thể ở cái thế giới này mãi mãi không trở về?.

Đáp án dĩ nhiên là không.

........

“Trương Tam Phong à Trương Tam Phong, rốt cuộc ông muốn gì đây?”.

Vô Song thở dài một hơi sau đó đứng dậy đi về phía giường Quách Tĩnh, trong ánh mắt ngơ ngác của Quách Tĩnh chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vô Song càng ngày càng gần với hắn, trong chốc lát Quách Tĩnh liền đỏ mặt lên.

Vô Song cũng không quan tâm lắm đến biểu cảm của Quách Tĩnh, hắn đưa hai ngón tay ra chạm vào cổ của đối phương sau đó một luồng hàn băng chân khí từ người Vô Song theo động tác này nhẹ nhẹ đi vào người Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh không hiểu Vô Song đang làm gì nhưng theo bản năng mách bảo hắn liền ngồi Im trên giường, đến khi cảm nhận được khí lạnh mà Vô Song truyền tới thân hình Quách Tĩnh lập tức khẽ run lên, nội lực của Quách Tĩnh quá mức yếu đuối, căn bản không cách nào ngăn cản được hàn khí, may mắn cho Quách Tĩnh là khả năng khống lực của Vô Song cực kỳ mạnh mẽ.

Trong thời gian đến thế giới này, cho dù chỉ là rất ngắn nhưng cũng đủ để Vô Song nhận ra ba điều.

Điều đầu tiên là sức mạnh thân thể của Vô Song, hiện nay thể chất của hắn mạnh đến mức đại tông sư cao thủ hắn cũng dám chiến thậm chí còn tự tin chưa chắc đã bại.

Thứ hai là hàn khí của Vô Song, cái này thì lại hơi lạ một chút, hàn khí của hắn vốn dựa trên nội lực mà hình thành nhưng lượng hàn khí của Vô Song lại vượt qua nội lực của bản thân rất nhiều, chỉ riêng hàn khí của hắn hiện nay đã gấp 10 lần nội lực tự thân của Vô Song chỉ là Vô Song cũng cảm nhận được, hàn khí này không cách nào tiếp tục tạo ra, nó cứ như một loại kho báu trong người Vô Song, đã là kho báu thì số lượng đương nhiên cực kỳ đáng sợ bất quá dùng bao nhiêu liền ít đi bấy nhiêu, không có cách nào tái tạo.

Thứ ba là vấn đề quan trọng nhất, Vô Song không phải trờ về quá khứ của cái thế giới hắn đã từng sống mà đây là một thế giới hoàn toàn mới, lý do cũng cực kỳ đơn giản, thế giới trước của Vô Song rõ ràng là Đại Tống – Đại Minh – Đại Thuần rồi mới đến Đại Nguyên nhưng ở thế giới này ngay từ thời nhà Tống đã xuất hiện người Mông Cổ, đã xuất hiện Quách Tĩnh, điều này căn bản không thể nào xảy ra ở thế giới kia được.

Đã là một thế giới mới, Vô Song chỉ biết đi bước nào tính bước đó, ngay cả việc hắn bị Trương Tam Phong đẩy về nơi đây làm gì chính hắn cũng không cách nào hiểu nổi.

Về phần hiện nay Vô Song đang dùng hàn khí giúp Quách Tĩnh cố định phần xương ngực của mình, đây là một loại thủ pháp sử dụng chí âm hàn khí để chữa bệnh cứu người dù sao cũng không ai quy định chỉ có chí dương nội lực mới có thể cứu trị người khác.

Hàn khí tuy không mạnh trong sức phá hoại nhưng thắng ở âm nhu khó phòng thậm chí khó mà diệt hết tuy nhiên hàn khí còn có một điểm mạnh mà chí dương lực lượng không cách nào so được đó là khả năng ngưng hình, dùng hàn khí đong kết lại trong người Quách Tĩnh tạo thành những mảng hàn băng nhỏ giúp hắn cố định phần xương ngực, lúc trước Vô Song không cách nào làm được thủ pháp này nhưng hiện tại hắn có thể.

Sau khi Vô Song thu tay lại, thân hình Quách Tĩnh một lần nữa run lên chỉ là sắc mặt hắn bắt đầu mang theo vài phần vui vẻ, phần ngực của Quách Tĩnh không còn cảm giác đau đớn ngay cả khi hít thở nữa, ít nhất hắn cũng cảm thấy vết thương ở ngực đã tốt hơn rất nhiều.

Một lần nữa Quách Tĩnh lại muốn lên tiếng cảm ơn Vô Song chỉ là hắn có chút ngập ngừng, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết Vô Song tên gì.

Nhìn vẻ mặt này của Bắc Hiệp tương lai, Vô Song dở khóc dở cười.

Trong cái thế giới kia bản thân Quách Tĩnh rất có thể là đối thủ tương lai của hắn bởi Quách Tĩnh là một trong những cường giả mạnh nhất của triều đình Đại Thanh chỉ là đây cũng không phải thế giới kia, hắn cùng Quách Tĩnh hiện nay căn bản không có xung đột về mặt lợi ích hơn nữa thật sự mà nói Vô Song cũng không có ác cảm với Quách Tĩnh.

“Ta... họ Cơ, tên Vô Song”.

Cơ Vô Song, đây là cái tên hắn dùng ở Nga Mi Sơn, lúc này dùng lại cũng là có chút quen thuộc.

Quách Tĩnh nghe vậy khuôn mặt của hắn lập tức xuất hiện một nụ cười có chút ngô nghê.

“Đa tạ Cơ cô nương, vết thương của ta không ngờ đã đỡ nhiều lắm, không đau nữa”.

Quách Tĩnh nói đến đây không ngờ lại chuyển thân làm vết thương trên đùi của hắn trở nên đau đớn, hắn lập tức hơi hơi nhăn mạch lại nhưng cũng không hé răng một câu, Quách Tĩnh ngay từ khi còn trẻ đã là một viên đá cứng cáp, thiên phú có thể không tốt nhưng ý chí cùng sự chăm chỉ của Quách Tĩnh thì chẳng thua bất cứ thiên tài nào trong thế giới Kim Dung cả.

“Đừng động, chân ngươi bị gãy rồi, so với vết thương ở ngực thì vết thương ở chân của ngươi còn nghiêm trọng hơn, ta mới bó nẹp vào mà thôi ít nhất phải mất nửa tháng ngươi mới có thể xuống giường được “.

Vô Song cũng không thể dùng thủ pháp như lúc nãy chữa trị cho Quách Tĩnh dù sao ở ngực chỉ là rạn xương nhưng ở chân liền là gãy xương, nếu Vô Song mang hàn khí vào ngực Quách Tĩnh thì có thể giúp hắn cố định vết nứt ở phần xương ngực nhưng nếu hàn khí tiến vào chân có thể khiến xương của Quách Tĩnh vĩnh viễn không liền lại.

........

Quách Tĩnh tỉnh lại thì Vô Song liền phải đi thuê thêm một gian phòng khác, dù sao thân phận hiện tại của Vô Song không thích hợp để hắn có thể ngủ chung phòng với nam nhân, hắn lại càng không có hứng thú ngủ chung phòng với nam nhân.

Thuê thêm một căn phòng gần phòng Quách Tĩnh cũng không mất quá nhiều tiền hơn nữa Vô Song còn phát hiện ra một việc, Quách Tĩnh có rất nhiều tiền.

Cái này thật ra cũng không phải việc gì quá khó hiểu phải biết cho dù Quách Tĩnh lớn lên ở thảo nguyên phương bắc, cho dù Quách Tĩnh chỉ là một tiểu tử bình thường đến không thể bình thường hơn thì Quách Tĩnh rất thân với đám con cháu của Đại Hãn Thiết Mộc Chân thậm chí còn được Thiết Mộc Chân tương đối thưởng thức, lần này hắn đi đến Trung Nguyên một thân một mình tất nhiên mẫu thân của Quách Tĩnh liền chuẩn bị cho hắn không ít bạc trắng, số bạc này hiện nay toàn bộ đều nằm trong túi Vô Song với tư cách ‘viện phí’.

Ở một mình một phòng nhưng Vô Song cũng không có cách nào chợp mắt được, nhẹ mở cửa sổ ra ngắm ánh trăng cao cao trên bầu trời, mặc những cơn gió lạnh ngoài kia nhẹ thổi, Vô Song ánh mắt nhìn về phía xa xa kia, cái cảm giác xuất hiện ở một nơi không thân không thích, không bạn không bè tất cả phải bắt đầu lại từ con số không là một cái cảm giác hết sức nặng nề cho dù có là Vô Song thì cũng như vậy.

Tất nhiên Vô Song không phải là người không biết cách thích nghi, lúc này Vô Song chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, ít nhất hắn phải hiểu về cái thế giới này.

Vô Song hiện tại không có gì ngoài thực lực tăng lên một cách quá mức mạnh mẽ, nắm giữ thực lực như hiện tại đã đủ để Vô Song đặt chân vững chắc trong giang hồ, cái hắn cần nhất hiện nay chỉ là thông tin, nếu đã cần thông tin, Vô Song liền muốn có một thế lực của riêng mình.

Cái thế lực này không yêu cầu mạnh mẽ bao nhiêu, yêu cầu chỉ là... bọn họ biết nhiều bao nhiêu.

Rất nhanh trong đầu Vô Song hiện ra hai chữ - Cái Bang.

Kiếp trước Vô Song thậm chí chưa từng giao hảo với bất cứ ai của Cái Bang nhưng hiện tại có lẽ hắn thật sự phải tìm đến đám người này, Cái Bang bản thân chiến lực trung bình không cao nhưng lại có một mạng lưới tình báo phi thường đáng sợ, bọn họ trải rộng từ nam đến bắc, chỉ cần đệ tử Cái Bang chú tâm tìm thông tin về việc nào thì rất khó không tìm ra.

Cái Bang dù ở bất cứ đâu cũng vẫn là thiên hạ đệ nhất bang.

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment