Cực Võ

Chương 219

Người vô tâm người chết, giới vô tâm giới diệt.

Vô Song không rõ cái gì là tâm thế giới, trong truyện của A Thanh kể có rất nhiều thứ nằm ngoài hiểu biết của Vô Song bất quá có một việc hắn hiểu, hắn biết thế giới này sắp bị hủy diệt, chậm thì 4-5 năm còn nhanh thì chỉ sợ 1-2 năm.

Theo lời A Thanh mà nói thế giới này có lẽ chri tồn tại được cho đến khi cốt truyện Anh Hùng Xạ Điêu kết thúc, bản thân cốt truyện chính của Anh Hùng Xạ Điêu cũng tuyệt đối không dài, sau khi Quách Tĩnh gặp Hoàng Dung thì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian cả đồng nghĩa với chẳng còn bao nhiêu thời gian đến khi giới diệt.

Vô Song chưa từng nghe đến giới diệt nhưng hắn biết giới diệt thì hắn chết chắc, nếu đã là diệt thế thì cho dù loại cường giả như Trương Tam Phong còn bị A Thanh đưa đi thế giới khác, bản thân Vô Song lấy gì mà sống, Vô Song lập tức nhìn sang A Thanh bất quá ánh mắt của Vô Song vậy mà vẫn chưa quá mức lo lắng dù sao hắn vẫn cảm thấy có một tia sáng cuối đường hầm.

Nếu đây là thế giới Trương Tam Phong đã từng sống thì Vô Song biết chắc chắn phải có một cái gì đó khiến Trương Tam Phong gửi hắn đến đây, Trương Tam Phong mất bao nhiêu công sức giảng chuyện cho Vô Song, mất bao nhiêu thời gian để đưa hắn vào Hắc Địa căn bản không phải để Vô Song đi chết.

“A Thanh cô nương... vậy ngươi chỉ có thể bất lực mà đợi giới diệt sao?, căn bản không tia hy vọng nào sao?”.

A Thanh nghe Vô Song hỏi nàng cũng quay đầu lại nhìn hắn, đối với A Thanh mà nói nàng đương nhiên cũng biết chắc chắn phải có lý do gì đó để Trương Tam Phong đưa Vô Song đến đây, Trương Tam Phong có thể trở thành cực cảnh cao thủ ngang hàng với nàng thì cũng đồng nghĩa với việc Trương Tam Phong hoàn toàn có thể biết những điều A Thanh không biết, hiểu những việc A Thanh không hiểu.

Đối với A Thanh mà nói nàng tin tưởng người mà Trương Tam Phong gửi tới sẽ là thứ ánh sáng cuối đường hầm cho mình bất quá... Vô Song quá yếu, nàng đã cố gắng nghĩ đến tất cả mọi kế hoạch nhưng không có kế hoạch nào khả thi với thực lực của Vô Song bây giờ cả.

Nhìn Vô Song, A Thanh cũng chỉ đành thở dài.

“ Nếu thật sự có cách ngươi nghĩ ta có ngồi đây với ngươi không?, không biết Tam Phong tại sao nổi điên đẩy ngươi đến đây nhưng ta cũng chỉ đành xin chia buồn với ngươi, ta hiện nay còn không phải là ta năm đó, thực lực của ta thật sự đã không còn đủ để phá toái hư không nữa rồi, ta căn bản không có cách nào đưa ngươi trở về, ngươi chỉ có thể chết cùng thế giới này”.

Lời A Thanh nói cũng không phải là giả, nàng hiện nay nếu xét ra mà nói có lẽ mạnh hơn ngũ đế cao thủ một chút nhưng nếu muốn so sánh với thiếu nữ một chiêu kiếm giết trên 3000 binh lính thì kém quá xa quá xa, A Thanh hiện tại thực sự rất yếu, nàng không thể lại như năm đó bảo vệ Vô Song như bảo vệ Trương Tam Phong, nàng vô lực rồi.

Vô Song nghe A Thanh nói ánh mắt hắn liền khẽ nhíu lại, đến cả nhân vật đứng đầu thế giới này còn cảm thấy hết cách thì Vô Song biết làm gì? thậm chí Vô Song còn cảm giác trong mắt A Thanh có một sự vô lực nhè nhẹ.

A Thanh thật ra... nàng rất ngây thơ cũng rất thuần khiết, chính vì vậy nàng mới không phải là đối thủ của Đế Thích Thiên.

Đối với A Thanh mà nói, nàng như là một cô bé chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng lại mang theo sức mạnh vô địch thiên hạ vậy, lịch duyệt của A Thanh căn bản không cao đối với nàng mà nói bất kể mưu kế hay tính toán gì cũng chỉ cần một kiếm liền phá hơn nữa hầu hết thời gian A Thanh dùng để ngủ chứ không hẳn là nàng theo dõi toàn bộ thiên hạ phong vân, bản thân A Thanh thực sự vẫn rất giống một tờ giấy trắng.

Đối với Vô Song mà nói hắn thật sự không coi A Thanh là một cái tiền bối, hắn thực sự coi nàng giống với một tiểu muội muội hơn, nhìn thấy đôi mắt trong suốt mang theo vài phần bất lực kia chính Vô Song cũng không đành lòng.

A Thanh hiện nay cũng không có bất cứ mảnh vải che thân nào nhưng cơ thể nàng phủ kín ma văn khiến bất cứ ai cũng không dám quan sát cơ thể nàng, không có bất cứ ai có thể nổi lên dục niệm với cơ thể nàng, Vô Song thậm chí không cần A Thanh nói thì hắn cũng có suy đoán, cái giây phút mà ma văn bao phủ cơ thể nàng cũng là lúc A Thanh vĩnh viên rời khỏi thế gian này.

Tiếp theo... cho dù cả Vô Song hay A Thanh cũng không ngờ... Vô Song vậy mà cử động.

Đây gần như là một hành động bản năng, một hành động trong vô thức như có cái gì thúc đẩy Vô Song nhất định phải làm vậy, cánh tay Vô Song vậy mà đưa ra sau đó đặt lên ngực A Thanh.

A Thanh triệt để sững sờ nhìn Vô Song, nàng sống tưng đấy năm nhưng bộ vị đó vẫn chưa có ai bất cứ ai dám đụng vào, người gần gũi nhất với nàng là Phạm Lãi bất quá Phạm Lãi đối với A Thanh vẫn luôn là kính nhiều hơn yêu, ông ta thậm chí chưa bao giờ dám tiếp xúc thân cận như vậy với A Thanh, Vô Song chính là nam nhân đầu tiên dám đụng vào bộ vị riêng tư đó của nàng.

A Thanh trong mắt lập tức hiện ra sát khí, đúng là nàng yếu hơn ngày xưa rất nhiều bất quá nàng giết Vô Song đơn giản chỉ bằng một chiêu kiếm thậm chí nàng căn bản không cần đụng kiếm cũng có thể cho Vô Song chết không toàn thây.

Về phần Vô Song thì sao hắn đương nhiên cảm thấy bộ ngực của A Thanh có xúc cảm rất tốt rất mềm mại, rất đàn hồi nhưng Vô Song lúc này thậm chí muốn chặt cánh tay của bản thân mình đi, cánh tay này không ngờ lại dám chạm vào bộ ngực trần của A Thanh?, chính Vô Song hiện nay cũng cảm thấy lạnh toát mồ hôi tuy nhiên tiếp theo rất nhanh ánh mắt của Vô Song liền trở thành nghi hoặc bởi cánh tay chạm vào bộ ngực của A Thanh kia... là cánh tay phải của hắn.

A Thanh lúc này đương nhiên muốn giết chết Vô Song nhưng nàng không ngờ lại phát hiện mình không cách nào cử động sau đó cả A Thanh cùng Vô Song đồng loạt trợn tròn mắt bởi đám ám văn trên người A Thanh bắt đầu di chuyển cứ như bị cái gì đó hấp dẫn vậy để rồi dần dần tiến vào cánh tay phải của Vô Song.

Cả cơ thể Vô Song liên tục run lên, cái cảm giác khi năng lực hắc ám kia chạy dọc cơ thể khiến Vô Song cực kỳ quen thuộc, đây vốn là cảm giác mà hắn cảm nhận được trước khi bất tỉnh trong Hắc Địa, điều Vô Song không ngờ là hắn lại thực sự có thể hút hết những ám văn này ra khỏi người A Thanh.

A Thanh hiện tại thì gần như bị trúng định thân thuật, nàng có cảm giác giống hệt như năm đó, giống hệt như cái lần nàng bị phong ấn bên trong cái ngọc ấn chết tiệt kia vậy bất quá lần này A Thanh cũng cảm thấy có chút khác, nàng rõ ràng có thể nhận ra tà khí bám trên người nàng rõ ràng vậy mà từ từ suy giảm.

Lượng tà khí bám trên người A Thanh là cực kỳ kinh khủng đến mức cho dù là cao thủ cực cảnh như A Thanh cũng hoàn toàn vô lực chịu trận nhưng không ngờ Vô Song lại thật sự có thể vì nàng hấp thu tà khí.

Tà khí nhập thân đối với người khác có thể sẽ lập tức bạo thể mà chết nếu không thì cũng ma hóa người không ra người quỷ không ra quỷ bất quá Vô Song lại khác, hắn rất khác.

Vô Song lúc này cũng vừa vặn nhớ ra một việc, ngày đó khi ở Vương Bản Sơn... hắn từng mơ về một người, một người mặc hoàng kim bảo giáp, hắn gọi là Đế Thích Thiên.

.......

Trong phòng nhỏ bên dưới Tùng Hạc Lâu lúc này Hoàng Dung vẫn đang ngóng đợi Vô Song trở về, khi Vô Song rời đi bản thân Hoàng Dung cũng nhìn thấy bóng đen kia dù sao A Thanh lúc đó cũng cố gắng thả chậm tốc độ lại, Vô Song nhìn thấy đương nhiên Hoàng Dung cũng nhìn thấy.

Hoàng Dung đương nhiên cũng đủ thông minh và hiểu biết để nhận ra Vô Song chắc chắn cũng không gặp nguy hiểm gì dù sao bên trong Thái Hồ Độ cũng có đến ba cao thủ cùng đẳng cấp với cha nàng, hắc y nhân kia cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không dám quá mức làm loạn tại Thái Hồ Độ.

Thế giới này không giống thế giới cũ của Vô Song, tại thế giới này liền lấy ngũ tuyệt cao thủ làm chủ, sự tồn tại của ngũ đế cường nhân gần như là không có cũng vì vậy khiến đội hình gồm 3 ngũ tuyệt cao thủ liên hợp lại gần như đã được coi là vô địch thiên hạ.

Tất nhiên Hoàng Dung cho dù biết Vô Song không gặp nguy hiểm thì nàng vẫn lo lắng, cho dù Vô Song cùng Hoàng Dung mới gặp nhau trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi nhưng bất tri bất giác Hoàng Dung cũng nhận ra nàng thực sự bắt đầu thích, bắt đầu có tình cảm với nam tử yêu dị kia.

Đương nhiên đây cũng không phải là vì Vô Song có siêu cấp mị lực dù sao trong cốt truyện gốc thì Quách Tĩnh mị lực cũng không phải là lớn, việc Hoàng Dung có thiện cảm với Vô Song sau đó biến thành tình cảm nam nữ chủ yếu cũng nhờ chính lần gặp đầu tiên giữa hai người, việc giữa Hoàng Dung cùng Vô Song hiện nay cũng chẳng khác mất Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh trong nguyên tác cả.

Hoàng Dung hai tay nhẹ trống lên cằm, khuôn mặt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng là đang đợi Vô Song ca ca của nàng quay về bất quá rất nhanh khuôn mặt Hoàng Dung biến thành kinh hãi, từ bên ngoài có một thân ảnh lướt nhẹ vào, thân ảnh này nhanh đến mức Hoàng Dung căn bản không cách nào phản ứng, nàng lập tức bị cái bóng kia điểm huyệt đến cả lên tiếng cũng không cách nào làm được.

Tất nhiên điểm huyệt chỉ là không cử động, không lên tiếng được mà thôi chứ không phải bị mù, khi thân ảnh kia dừng lại nàng liền nhìn thấy diện mạo thật sự của đối phương tuy nhiên thứ làm Hoàng Dung quan tâm hơn... là Vô Song đang bị nữ nhân kia dùng hai tay nâng lên.

Hắc y nhân tiến vào đương nhiên là A Thanh, nàng hiện tại cũng không có dùng khăn che mặt nhưng bên ngoài thân vẫn là hắc y, nếu có ai để ý đều có thể nhìn thấy trong mắt A Thanh có một tia khó xử, chính nàng hiện nay cũng không biết làm gì mới tốt.

Nếu Vô Song là một nam nhân bình thường dám chạm vào ngực nàng chỉ sợ chết mười lần còn chưa hết nhưng rõ ràng Vô Song có thể hấp thu tà khí, rõ ràng có thể giải phóng một phần thực lực của bản thân A Thanh chỉ bằng một điểm này có thể nói Vô Song đang cứu mạng nàng, A Thanh còn chưa đến mức lấy oán báo ân.

A Thanh rốt cuộc chỉ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đặt Vô Song lên trên giường, một tay nhẹ chạm vào ngực nàng, thứ cảm giác kia đến hiện nay vẫn còn khiến A Thanh không cách nào quên thậm chí đối với cao thủ cực cảnh như nàng mà nói không hiểu sao bộ ngực hiện nay vậy mà vẫn có chút đau.

A Thanh cũng rất nhanh quay lại nhìn Hoàng Dung, khuôn mặt của nàng khi quan sát Hoàng Dung cũng xuất hiện một loại cảm xúc khó tả.

A Thanh trước đây đã từng nhìn thấy Hoàng Dung, nàng được chứng kiến toàn bộ cuộc tình giữa Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh thậm chí chính A Thanh còn có chút hâm mộ Hoàng Dung nàng còn từng tự hỏi, nếu nàng năm đó thông minh như Hoàng Dung, trí tuệ như Hoàng Dung thì liệu có thể giữ được trái tim của Phạm Lãi?.

A Thanh cũng từng nhìn thấy vợ chồng Hoàng Dung – Quách Tĩnh tử chiến cùng Tương Dương Thành, nàng là người nhìn thấy sự khởi đầu của một câu chuyện tình đẹp và cũng được nhìn thấy kết thúc của câu chuyện tình này.

Với thực lực của A Thanh khi đó nàng đương nhiên có thể cứu Hoàng Dung nhưng cứu để mà làm gì? khi mà Quách Tĩnh không còn nữa?, sau khi nàng cứu Hoàng Dung xong liệu Hoàng Dung có thể tiếp tục sống như bình thường?, A Thanh ngày hôm đó rốt cuộc cũng chỉ vì hai vợ chồng Quách gia mà nhẹ thở dài mà thôi.

Hiện nay khi mà thế giới này sắp sụp đổ, nàng lại được nhìn thấy Hoàng Dung có điều... nàng biết Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh chỉ sợ không cách nào đến được với nhau nữa.

A Thanh nhìn Hoàng Dung đang bị điểm huyệt đứng đó xong lại nhìn Vô Song rốt cuộc cũng chỉ đành cắn răng lắc đầu.

“Hy vọng ngươi có thể đối tốt với nàng, có thể cho nàng một cái kết cục tốt hơn”.

Lời A Thanh nói đương nhiên Hoàng Dung không hiểu sau đó Hoàng Dung chỉ thấy A Thanh tiến lại phía mình, ngón tay xinh đẹp đưa ra vì Hoàng Dung giải huyệt.

Một tay nhẹ vỗ lên vai Hoàng Dung, A Thanh để lại một câu nói đơn giản mang theo vài phần cảm xúc khó tả rồi dần dần biến mất trong đêm tối.

“Hắn chỉ... bị ngất do lao lực quá sức mà thôi, có lẽ sáng mai là tỉnh lại, ngươi không cần lo lắng”.

.......

Đêm về khuya, gió lạnh nhè nhẹ thôi, A Thanh một người bước nhẹ trong cái màn đêm này, tốc độ của A Thanh không nhanh nhưng lại phiêu hốt vô định, bản thân A Thanh hiện nay thật sự cũng không biết mình nên làm gì mới tốt, trong đầu nàng hiện nay cũng chỉ còn có hình ảnh của Vô Song.

Đương nhiên đây không phải là vì nàng thích Vô Song điều này căn bản không xảy ra, ngàn năm trôi qua cái gọi là tình cảm nam nữ đã từ rất lâu bị loại ra khỏi từ điển của nàng, thứ làm nàng suy nghĩ là hình ảnh của Vô Song đêm nay.

Vô Song bình thường rất yếu chí ít là trong mắt A Thanh là như vậy bất quá chỉ ít phút trước thôi Vô Song khiến A Thanh lập tức nghĩ đến Đế Thích Thiên.

Đế Thích Thiên trong mắt A Thanh không phải là con người bởi hắn... khi vận công có một đôi cánh hắc ám xuát hiện, một đôi cánh cực kỳ đáng sợ nhưng cũng đầy ma mị, không biết vì sao khi nhìn thấy đôi cánh của Đế Thích Thiên lại khiến A Thanh liên tưởng đế đôi cánh phượng hoàng trong truyền thuyết chỉ là so với đôi cánh rực lửa của phượng hoàng thì đôi cánh của Đế Thích Thiên lại thuần một màu đen hắc ám.

Về phần Vô Song thì sao?, Vô Song sau khi hấp thụ ám văn trên người nàng thì hắn cũng không giống con người nữa rồi chí ít lúc đó sau lưng Vô Song cũng hiện lên một thân ảnh cực kỳ đáng sợ, sau lưng hắn vậy mà có chín đầu hắc long đang gầm vang tất nhiên đây chỉ là hư ảnh, thứ này căn bản không có cách nào so sánh với đôi cánh của Đế Thích Thiên bất quá từ cảm giác mà xem A Thanh liền cảm thấy Vô Song cùng Đế Thích Thiên chỉ sợ đến từ cùng một nơi.

“Vô Song, ngươi rốt cuộc là ai?, ngươi cùng Đế Thích Thiên rốt cuộc là loại người nào?”.

Nghĩ đến một điểm này A Thanh thở dài một hơi, nàng thực sự không nghĩ ra nhưng nàng biết một điều, Vô Song là do Trương Tam Phong đưa đến đây, có lẽ Vô Song thật sự có thể cứu A Thanh, có thể cứu thế giới này.

“Quyết định rồi... ta liền đưa ngươi đến Đông Hoàng Lăng, chỉ cầu... ngươi không phải một cái Đế Thích Thiên thứ hai”.

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment