Cực Võ

Chương 222

Đêm hôm nay tuyệt đối là một đêm đặc biệt với rất nhiều người, với A Thanh là như vậy đồng thời với Vô Song cũng là như vậy.

Vô Song từ khi bất ngờ hấp thu ma khí của A Thanh vào người liền ngất lịm đi có điều không phải là thân thể hắn không chịu được đau đớn mà ma khí tạo ra, thứ làm Vô Song ngất đi chính là tinh thần hắn, hắn quả thực không ngờ hấp thụ ma khí lại làm tinh thần của Vô Song kiệt quệ đến mức độ như vậy.

Hắn cũng không phải hoàn toàn là vô tri vô giác, Vô Song vẫn còn cảm nhận được những thứ xảy ra xung quanh mình, hắn có thể cảm nhận được bản thân mình được người ta mang đi sau đó rất nhanh liền nằm xuống một vùng êm ái, một vùng mềm mại.

Chính cái sự êm ái cùng mềm mại đó khiến tinh thần đang kiệt quệ của Vô Song toàn bộ đều thả lỏng, hắn bắt đầu dần dần tiến sâu vào trong trạng thái vô thức, thứ cuối cùng mà Vô Song có thể cảm nhận được chỉ là một bàn tay mềm mại đang vuốt ve khuôn mặt mình cùng mùi hương cơ thể có chút quen thuộc mà thôi.

Giống như cái lần ở trong Hắc Địa, Vô Song cũng cảm thấy mình đang chìm dần chìm dần vào trong bóng tối, hắn đang bị ma khí dần dần nuốt chửng.

........

Khi Vô Song một lần nữa mở mắt hắn nhìn thấy cái gì?.

Trước mặt Vô Song là một dòng sông thuần màu đen tuyền, từ vị trí của hắn nhìn xuống mà nói căn bản không thể nhìn xuyên qua mặt nước, không thể nhìn được xem dưới mặt nước có cái gì, cả dòng sông này cho Vô Song một cảm giác của sự chết chóc, từ dưới dòng hắc thủy này thậm chí còn từng đợt từng đợt hàn khí xuất hiện, cái cảm giác lạnh lẽo này giống hệt cái cảm giác mà Vô Song cảm nhận được ở Đao Tôn.

Hình ảnh thứ hai mà Vô Song nhìn thấy là bản thân hắn đang đứng trên một con thuyền, một con thuyền giản dị đến không thể giản dị hơn thậm chí gọi nó là thuyền cũng quá ưu đãi cho nó, đây chỉ là một cái bè được rất nhiều khúc gỗ gắn kết với nhau mà thôi, trên cái bè này cũng không phải chỉ có một mình Vô Song mà còn có rất nhiều rất nhiều người khác.

Nam có, nữ có, già có, trẻ có, những người này tuổi tác khác nhau, dung mạo khác nhau nhưng đều có một điểm chung, con mắt của bọn họ chỉ có một màu trắng đục, trong đôi mắt dĩ nhiên không có con ngươi, đây rốt cuộc là cái gì?.

Vô Song cố gắng ức chế những suy nghĩ trong lòng, hắn một lần nữa tập trung nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, trên cái bè lớn này có rất nhiều những sinh mạng giống như Vô Song nhưng lại có duy nhất một người cho Vô Song cảm giác khác với những người còn lại – kẻ lái đò.

Kẻ lái đò này toàn thân hắc y chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ lừ, cũng chẳng biết có phải là quá nhiều năm tháng lái đò trên dòng sông hắc tuyền hay không mà khiến kẻ này lưng có chút gù, theo mỗi lần hai tay hắn nắm chặt cây sào mà đẩy thuyền đi đều khiến cơ thể kì dị kia khe khẽ run lên.

Dòng sông này ngoại trừ mặt nước đen tuyền ra còn có sương mù, sương mù của nơi đây làm hắn nhớ lại những ngày tháng ở Anh, mỗi dịp sáng sớm cũng đều bị sương mù che phủ, tầm mắt gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Xung quanh có quá nhiều sương mù làm Vô Song cũng không có cách nào xác định đây là đâu, ngoại trừ cái bè nơi hắn đứng ra, hắn nhìn không ra bất cứ thứ gì.

Vô Song cố gắng bước chậm rãi về phía trước, hắn muốn tiến lên hỏi người lái đò một chút... hắn muốn biết đây là đâu.

Trong thức hải của Vô Song hiện nay đầy mơ mơ hồ hồ, hắn cứ như đang trong một giấc mơ vậy, hắn vừa là hắn... nhưng lại vừa không phải hắn.

Từng bước đi về phái người lái đò, Vô Song rốt cuộc cũng phát hiện ra thân thể mình không đúng, hắn vậy mà có thể dễ dàng xuyên qua những người ngồi trên bè này... hay nói đúng hơn là đám người kia... cứ như thực thể trong suốt không cách nào chạm vào vậy.

Tất cả những hình ảnh này làm Vô Song liên tưởng tới... địa ngục trên TV dù sao mọi việc đều quá giống, hắn có cảm giác xung quanh hắn toàn bộ đều là linh hồn người chết.

Vô Song không hiểu gì cả, hắn đưa hai tay của mình lên cố gắng nhìn đôi bàn tay này sau đó hắn phát hiện ra không ngờ hai tay hắn hiện nay cũng là trong suốt, không chỉ có hai tay của hắn mà bất cứ nơi nào Vô Song có thể dùng mắt mà nhìn thấy trên cơ thể đều trong suốt.

Ánh mắt Vô Song hơi hơi dại ra, hắn cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu đập mạnh hơn rất nhiều rất nhiều, trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ mơ hồ.

“Chẳng nhẽ... đây là địa ngục?, chẳng nhẽ ta đã chết đi?”.

Vô Song vẫn cứ bước về phía trước, hắn muốn đến gặp kẻ lái đò kia, trong tiềm thức hắn có một thứ cảm giác... hắn cảm giác được hắn còn chưa có chết, hắn thậm chí vẫn cảm nhận được nhịp tim của mình, hắn vẫn còn cảm nhận được sinh mệnh của mình, hắn sao có thể chết?.

Vô Song cố gắng đưa tay ra nhưng lại nhớ đến cơ thể mình trở nên trong suốt hắn liền dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ lái đò kia rồi từ từ mở miệng.

“Xin hỏi... đây là đâu?”.

Vô Song lên tiếng nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên lặng, kẻ lái đò kia dĩ nhiên không quan tâm đến Vô Song... nhưng thứ làm Vô Song sợ nhất là ánh mắt hắn.

Vô Song rõ ràng đang đứng trước mặt đối phương nhưng đối phương căn bản không nhìn thấy hắn, trong mắt kẻ lái đò này có bóng ảnh của tất cả những linh hồn trên chiếc bè gỗ nhưng tuyệt nhiên không có Vô Song.

......

Bè gỗ tiếp tục chậm rãi chuyển động trên dòng hắc thủy, để rồi dần dần nó cũng thoát ra khỏi màn sương mù dày đặc, cuối cùng quang cảnh xung quanh cũng thay đổi.

Giây phút bè gỗ xuyên qua màn sương trắng, đập vào mắt Vô Song... là Quỷ Môn Quan, là Cầu Nại Hà trong truyền thuyết, hắn nhìn thấy rất nhiều rất nhiều oan hồn đang xếp hàng, khủng cảnh cực kỳ hùng vĩ, hàng triệu oan hồn đang đứng trên vô số cây cầu bước về phía Quỷ Môn Quan thậm chí đám oan hồn trên bè của Vô Song cũng bắt đầu đứng lên xếp thành một hàng dài.

Cảnh tượng này rất khó để diễn tả bằng lời, đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy nhiều người như vậy, hơn nữa khi hàng triệu oan hồn người chết đứng tập hợp với nhau là một cảnh tượng rất khác, âm khí của nó làm toàn bộ cơ thể Vô Song run lên.

Ngay lúc Vô Song còn đang bị khung cảnh trước mặt làm cho rung động thật sâu thì một âm thanh phá tan toàn bộ sự rung động của hắn, Vô Song nhìn thấy từ sau Quỷ Môn Quan xuất hiện từng bóng người lướt lên, hắn nhìn thấy toàn bộ thiên địa rung chuyển.

Vô Song là người theo thuyết vô thần, hắn không tin thần linh nhưng khi nhìn thấy những thân ảnh này không hiểu vì sao hai từ đầu tiên mà hắn nghĩ đến cũng là ‘thần linh’.

Tổng cộng Vô Song nhìn thấy 6 thân ảnh đạp không mà đứng, đạp lên bầu trời đen tuyền của địa ngục mà đứng, 6 người này khí thế kết hợp với nhau như một thanh lợi kiếm hướng thẳng lên thiên không bất quá khuôn mặt của cả 6 người này... như đang lâm đại địch vậy.

Những kẻ này thậm chí còn không được gọi là người nữa, 6 người mang theo 6 hình dạng khác nhau.

Kẻ đầu tiên là một nam tử tóc trắng, mái tóc trắng rất dài buông xõa ra sau lưng, nửa thân trên để trần lộ ra từng nét cơ bắp săn chắc, sau lưng có một hồ lô lớn màu đỏ, hai tay của người này đặc biệt dài có thể chạm đến cả đầu gối, móng tay nhọn hoắt không khác gì bàn tay của quỷ dữ.



Vô Song chưa từng thấy nam tử này nhưng giây phút hắn xuất hiện thì Vô Song cứ như bị người khác mạnh mẽ thêm vào một đoạn ký ức hay đúng hơn... hắn đột nhiên nhớ ra kẻ này là ai.

Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương.

Người thứ hai... Vô Song cũng nhận ra, Thập Điện Diêm La – Sở Giang Vương.

Khác với Tần Quảng Vương thì Sở Giang Vương cả người che phủ bởi bảo giáp, loại giáp mà Sở Giang Vương mặc tương đối giống giáp từ thời chiến quốc của Nhật Bản, nếu Tần Quảng Vương một đầu tóc trắng thì Sở Giang Vương lại mang mái tóc màu nâu dựng đứng lên cùng với khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, tuy nhiên Sở Giang Vương cũng không phải là con người, bàn tay cùng bàn chân của hắn hoàn toàn là của quái vật, mang theo màu đen u ám đến đáng sợ.

Người thứ ba chính là Thập Điện Diêm La – Biện Thành Vương, người này cũng một đầu tóc trắng, thân hình không khác gì một đứa trẻ 10 tuổi bất quá sau lưng hắn lại có một thân ảnh mơ hồ, một con rồng màu đỏ với vẩy gai cực kỳ dữ tợn lượn lờ sau lưng, hư hư thực thực.

Kẻ thứ tư: Thập Điện Diêm La – Thái Sơn Vương, đây là kẻ không giống con người nhất trong những kẻ xuất hiên ở đây, Thái Sơn Vương từ đầu đến cuối giống hệt một con gấu hình người, nửa thân trên để trần trên người mặc một bộ áo mỏng màu đỏ, thân thể của nó đầy những hình xăm khó hiểu.

Kẻ thứ năm: Thập Điện Diêm La – Ngũ Quan Vương, Ngũ Quan Vương là nữ tử duy nhất trong 6 kẻ xuất hiện ở đây cũng là người duy nhất giống người, Ngũ Quan Vương phải nói là cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mị hoặc, bộ ngực của nàng như muốn xé nát lớp áo bó mà thoát ra ngoài, đôi chân dài miên man thêm vào đôi tất lưới bên dưới lại càng khiến Ngũ Quan Vương trở nên yêu mị chỉ có điều ánh mắt của nữ tử này... thuần một màu đen, trong mắt còn không có lấy lòng trắng.

Người cuối cùng trong 6 kẻ chính là Thập Điện Diêm La – Chuyển Luân Vương, Chuyển Luân Vương cho Vô Song một cảm giác rất già rất già, khuôn mặt đeo một cái mặt nạ đỏ rực, trên người mặc quần áo không khác gì thiên tử nơi dương gian đồng thời sau lưng của ông ta có hai cái cánh đặc biệt, hai cánh ở bên ngoài là màu đen nhưng lại phủ đầy những hoa văn màu đỏ.

Vô Song không rõ Thập Điện Diêm La là ai nhưng hắn mơ hồ cảm thấy... những người này rất mạnh rất mạnh, nếu đây là Địa Ngục thì Thập Điện Diêm La là những cận vệ mạnh nhất bên trong cái Địa Ngục này, là những nhân vật chỉ đứng dưới Diêm Vương mà thôi.

Về phần đối thủ của Thập Điện Diêm La là ai?, là kẻ nào có thể khiến sáu vị điện chủ dưới quyền Diêm Vương đích thân đón tiếp?.

Đáp án mà Vô Song muốn biết rất nhanh xuất hiện, trong 6 người này thì Ngũ Quan Vương là người đầu tiên lên tiếng, là người đầu tiên muốn đi cái không khí yên tĩnh đến đáng sợ này.

“Hắc Long Vương, đây là Diêm Vương Điện, hy vọng người thu lại khí thế của mình, Diêm Vương Điện không phải là thiên hạ của ngươi, việc của ngươi chúng ta cũng biết, chúng ta đương nhiên hiểu cho ngươi nhưng Diêm Vương đại nhân có lệnh... ngươi tuyệt đối không được phép tiến vào Diêm Vương Điện, lui đi thôi”.

Ngũ Quan Vương vừa dứt lời thì nhân vật chính rốt cuộc hiện thân, đây là một cái thần bí nam tử, người này từ đầu đến chân đều bị hắc y che lại, thứ duy nhất đặc biệt là sau lưng kẻ này có chín đầu hắc long như ẩn như hiện, kẻ này chân đạp hư không, chín đầu rồng gào thét gầm vang như muốn hủy thiên diệt địa, cho dù đối mặt với 6 vị cao thủ bên trong Thập Điện Diêm La thì trong ánh mắt vẫn ngập tràn cuồng ngạo.

Kẻ này chính là đỉnh đỉnh đại danh, âm giới Hắc Long Vương.

Đối với lời nói của Ngũ Quan Vương bản thân Hắc Long Vương căn bản không quan tâm, hắn đối mặt với sáu vị cường giả trong Thập Điện Diêm La trong miệng chỉ phun ra một chữ.

“Cút “.

Tiếp theo... không có tiếp theo bởi tất cả hình ảnh mà Vô Song thấy đều dừng lại ở đây, hắn không rõ Hắc Long Vương cùng cao thủ của Thập Điện Diêm La ai thắng ai thua, kết quả cuộc chiến này hắn căn bản không được nhìn thấy, lý do vì sao có trận chiến này hắn lại càng không biết, hắn chỉ biết Hắc Long Vương khi nói ra một chữ kia không ngờ Hắc Long Vương lại nhìn về phía hắn.

Trong giây phút này Vô Song có thể nhận ra trong ánh mắt kẻ kia không có sát ý mà chỉ có điên cuồng cùng bất chấp, trong ánh mắt còn có cả một tia tang thương, quan trọng nhất... trong ánh mắt kẻ này Vô Song nhìn thấy chính hình ảnh của mình, đối phương vậy mà nhìn thấy hắn.

......

“Cút”.

Vô Song bật dậy khỏi giường, hất tung cả lớp chăn mỏng phủ trên cơ thể mình, người hắn nhễ nhại mồ hôi, sống lưng hắn ướt đẫm, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trống ngực của mình đang đập loạn lên.

Vô Song tỉnh lại đồng thời âm thanh mà hắn phát ra tuyệt đối không có ‘nhẹ nhàng’ gì, lập tức Vô Song cảm nhận được một âm thanh đang rất nhanh hướng về phía mình, khi Vô Song quay đầu về hướng âm thanh phát ra hắn liền nhìn thấy Hoàng Dung.

Hoàng Dung lúc trước đóng vai bệnh nhân thì lần này lại đến lượt Vô Song, khi Hoàng Dung nghe thấy âm thanh của Vô Song nàng lập tức chạy vào, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vài phần lo lắng.

Đôi bàn tay trắng ngần mềm mại của Hoàng Dung nhẹ đặt lên ngực Vô Song, ánh mắt nàng mang theo một tia ấm áp, đối với Vô Song nàng có chút ôn nhu lên tiếng.

“Ca ca, ngươi gặp ác mộng sao?, không cần sợ, có Dung nhi ở đây rồi”.

Hoàng Dung đương nhiên cực kỳ thông minh, nàng khác với những nữ nhân bình thường khác, nàng vừa mới chạy vào phòng liền quan sát Vô Song, bằng sự thông tuệ của mình nàng liền nghĩ ngay đến việc Vô Song gặp ác mộng, đối với Hoàng Dung mà nói ngày trước nàng cũng rất hay gặp ác mộng.

Hoàng Dung từ bé đã mất mẹ, cha của nàng lại là Đông Tà một trong thiên hạ ngũ tuyệt, Đông Tà cả đời đam mê nghiên cứu tạp học, đam mê trận đạo, đam mê võ công, Đông Tà bản thân tinh thông tất cả mọi thứ, ông ta có kiến thức vô cùng rộng tuy nhiên... kiến thức về chăm sóc con gái yêu lại chẳng có bao nhiêu.

Hoàng Dung khi còn bé nàng không chỉ gặp ác mộng một lần mà còn gặp ác mộng rất nhiều lần.

Nàng cố gắng vươn người lên một chút, dùng hai tay vòng qua cổ Vô Song nhè nhẹ ôm lấy hắn, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

“Không sao không sao, có Dung nhi ở đây rồi, không cần sợ”.

Ánh mắt của Vô Song rốt cuộc cũng trở lại bình tĩnh, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ dịu từ cơ thể Hoàng Dung, khuôn mặt Vô Song dần dần xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ, một tay hắn cũng nhẹ đưa ra ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của Hoàng Dung, sau đó chậm rãi ôm nàng vào lòng.

Vô Song biết thế giới này sắp bị hủy diệt, hắn cũng không biết mình có thần thông gì để tiếp tục sống sót, đến cả tương lai còn không biết việc gì xảy ra thì nhất định phải nắm giữ thực tại, cho dù tương lai thế nào đi chăng nữa thì thực tại vẫn hiện hữu trước mặt hắn, ít nhất hắn không muốn quãng thời gian này trở nên vô nghĩa, nếu cuộc đời sẽ kết thúc vào ngày mai vậy tốt nhất đừng để hôm nay phải nuối tiếc.

Vô Song ôm Hoàng Dung vào lòng sau đó trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng Dung, bản thân Vô Song khẽ nắm lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của nàng, một tay đưa ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, nữ nhân này... hắn định chắc rồi.

Trong lòng Vô Song không hiểu tại sao lại xuất hiện một cỗ bá khí không thuộc về hắn hoặc ít nhất trước đây nó cũng chưa từng xuất hiện trong bản tính hắn, chính loại bá khí này đang dần dần thay đổi tâm tính của Vô Song.

Hắn nâng khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Dung lên, trong giây phút này thời gian cùng không gian như đọng lại, hắn đầy bá đạo mà chiếm lấy cặp môi thơm của nàng, một tay ôm lấy vòng eo tinh mỹ kia, tham lam thưởng thức đôi môi hồng kia như món ăn mỹ vị nhất nhân gian.

Chỉ nghe Hoàng Dung khẽ ‘ưm’ một tiếng, bàn tay nhỏ của nàng cố gắng đánh vào ngực của Vô Song bất quá cũng rất nhanh bàn tay kia bị Vô Song nắm lại, hắn lại càng ra sức ôm nàng vào lòng cứ như muốn mang nàng cùng hắn hòa vào làm một.

Đại não của Hoàng Dung như nổ tung, nàng lúc này không còn là Hoàng Dung đầy trí tuệ, không còn là nữ gia cát, nàng chỉ là một cái nữ nhân đang say trong cơn say tình ái mà thôi.

Hoàng Dung có suy nghĩ tiến bộ hơn các nữ nhân cùng thế hệ nhưng nàng từ trước đến nay vẫn là thủ thân như ngọc, tuyệt đối chưa có nam nhân nào có thể tiến gần đến cơ thể nàng, Vô Song là người đầu tiên ôm nàng vào lòng cũng là người tiếp xúc thân mật nhất với nàng từ trước đến nay về phần hôn môi? cái này Hoàng Dung nghĩ còn không dám nghĩ.

Ban đầu Hoàng Dung đương nhiên né tránh, không phải là nàng không thích Vô Song thậm chí nàng còn đã từng tính đến việc đưa Vô Song lên Đào Hoa Đảo gặp mặt phụ thân chỉ là lần này Vô Song quá đột ngột cũng quá nhanh rồi, Hoàng Dung căn bản còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Hoàng Dung vốn muốn đẩy Vô Song ra nhưng khi nàng phát hiện thân thể mình bỗng dung chẳng còn chút sức lực nào cả người cứ như không xương thì liền triệt để từ bỏ, khi hai đôi môi chạm vào nhau, khi cảm nhận được cái ôm thật chặt của Vô Song thân thể Hoàng Dung run lên từng đợt, cái cổ trắng ngần nhè nhẹ đỏ lên thậm chí khuôn mặt của nàng còn nóng bừng.

Lúc này... Mị Cốt trên người Vô Song mới bắt đầu phát huy tác dụng, thân thể Vô Song đột nhiên xuất hiện một loại khí tràng đặc dị, loại khí tràng này... chỉ thuộc về mị cốt.

Tiên Thiên Chí Âm Thể sau khi đột phá tiên thiên cảnh giới liền sinh ra mị cốt, mị cốt của Vô Song có ba ưu điểm lớn nhất, ưu điểm đầu tiên là khả năng kháng lại mị thuật cùng dâm độc, ưu điểm thứ hai chính là thôi tình còn ưu điểm thứ ba liền là song tu.

Khi cái khí tràng từ mị cốt của Vô Song xuất hiện, Hoàng Dung liền cảm thấy một cảm giác nhẹ dịu thoải mái không nói nên lời, mị cốt đương nhiên khác so với dâm dược, nó không kích động dục hỏa của người khác mà liền khiến người khác toàn thân thả lỏng, tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu khiến toàn thân trên dưới bất giác buông lỏng.

Công dụng của mị cốt... đương nhiên Vô Song cũng không biết, hắn chỉ biết Dung nhi của hắn lúc này càng giống một cái nữ nhân bình thường, đôi tay nàng nhẹ đặt lên ngực hắn, nhẹ nắm lấy vạt áo của hắn, cái cổ trắng ngần ngửa lên, thân thể mềm mại như không xương nằm gọn trong lòng hắn, Dung nhi lúc này thay vì cố gắng chống cự nàng liền từ từ đáp lại Vô Song.

Kỹ thuật hôn của Hoàng Dung cực kỳ tệ dù sao đây cũng là lần đầu của nàng, lần đầu đôi môi mềm mại kia bị kẻ khác mạnh mẽ chiếm đoạt, nàng đáp lại nụ hôn của Vô Song cực kỳ trúc trắc nhưng chính cái cảm giác này lại càng khiến Vô Song trở nên yêu thích, càng thêm muốn lưu giữ trong ký ức, đây mới gọi là nụ hôn đầu.

......

Cũng chẳng biết bao lâu, Vô Song cùng Hoàng Dung mới rời khỏi nhau, Hoàng Dung lúc này không chỉ có khuôn mặt mà cả người đều đỏ lên có điều lại có một vệt nước mắt xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

Hoàng Dung cố gắng lùi ra xa khỏi Vô Song, nàng thật sự hoảng loạn thậm chí muốn quay người rời đi nhưng Hoàng Dung sao có thể nhanh bằng Vô Song?, chỉ thấy một tay Vô Song đưa ra nắm lấy cổ tay trắng ngần của Hoàng Dung kéo lại vào lòng mình, hắn đầy bá đạo nhưng cũng không thiếu vài phần ôn nhu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng Dung.

“Dung nhi, làm nữ nhân của ta được không?”.

Hoàng Dung sắc mặt lại càng đỏ lên, da mặt của nàng thật ra rất mỏng, cho dù tâm nàng đã muốn nhưng để nàng ngay lập tức thừa nhận thì lại không, nàng một lần nữa muốn thoát khỏi cánh tay của Vô Song, nàng hiện tại chỉ ước nếu có một cái lỗ trên mặt đất nàng nhất định sẽ chui xuống.

“Huynh bỏ muội ra đã, bỏ muội ra rồi chúng ta nói... ưm”.

Hoàng Dung còn chưa kịp nói hết câu Vô Song lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi của nàng, hắn tặng nàng một nụ hôn thật dài, thật dài.

Thời gian lại một lần nữa chậm rãi trôi qua, Vô Song dùng một tay khẽ lau những giọt nước trên khóe mắt nàng, sau khi buông đôi môi thơm kia ra, hắn một lần nữa lên tiếng.

“Dung nhi, làm nữ nhân của ta được không?”.

Hoàng Dung lần đầu tiên gặp một nam nhân như vậy, nàng lập tức quay mặt đi, nàng lúc này thật sự không biết trả lời ra sao chỉ khi thấy khuôn mặt Vô Song tiếp tục kề sát xuống Hoàng Dung mới lập tức hoảng hốt.

Nàng dùng một tay nhẹ che lấy miệng mình, có chút sợ hãi mà lên tiếng.

“Huynh... huynh muốn làm gì nữa, huynh khi dễ Dung nhi như vậy còn chưa đủ sao?”.

Nếu là Vô Song trước đây hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy nhưng Vô Song hiện nay thì lại khác, hắn dùng một tay nhẹ gỡ bỏ sự chống cự cuối cùng của Hoàng Dung rồi lại kéo nàng vào lòng mình, dùng hai tay ôm lấy thân thể mềm mại kia, Vô Song khẽ cười.

“ Đương nhiên là không đủ, ta muốn khi dễ muội đời đời kiếp kiếp. Dung nhi, muội làm nữ nhân của ta được không? “.

Lần này Hoàng Dung không còn ở trong tư thế bị hắn bế ngang lưng nữa mà là cả người nàng đang nằm gọn trong ngực Vô Song, chỉ cần Vô Song hơi cúi đầu xuống liền có thể chạm đến đôi môi mềm của Hoàng Dung chỉ khác lần này Vô Song lại có chút ôn nhu, có chút chậm rãi mà cúi đầu.

Khác với hai lần trước, lần này chính Hoàng Dung cũng không còn cảm thấy quá mức trúc trắc nữa, nàng thậm chí còn không cảm thấy được sự bá đạo của Vô Song như lúc nãy, có chăng chỉ còn lại ôn nhu cùng tình ái.

Đến khi hai người một lần nữa dời nhau ra, Vô Song dùng một tay xoa mái tóc dài của Hoàng Dung, hắn vẫn ôm nàng vào ngực, vẫn khư khư giữ lấy nàng như giữ lấy báu vật nhân gian vậy.

“Dung nhi, muội làm nữ nhân của ta được không?, đời đời kiếp kiếp ở bên ta được không? “.

Nằm trong ngực Vô Song, Hoàng Dung ngượng chín cả người nhưng nàng biết nếu nàng không nói ra suy nghĩ của mình thì nam nhân kia nhất định lại tiếp tục hôn nàng, đôi môi mềm của nàng hiện nay thậm chí đã có chút sưng lên.

Ném ánh mắt ai oán về phía Vô Song có điều rất nhanh cũng thu ánh mắt lại, nàng nhẹ dịu gật đầu, giọng nói nhỏ vô cùng, nếu Vô Song không phải là tông sư cao thủ chỉ sợ hắn nhất định không có cách nào nghe thấy.

“ Vâng “

Nói xong một câu này thân thể Hoàng Dung rõ ràng run lên nhè nhẹ, sự ngượng ngùng cùng e thẹn bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, chỉ đến khi Vô Song dùng hai cánh tay vòng qua cơ thể Hoàng Dung, hắn ôm nang vòng eo thon của nàng rồi nhẹ nhàng vì nàng vén lên tóc mai nàng mới có thể chậm rãi bình ổn lại.

Nàng cảm thấy cái đầu Vô Song từ từ hạ thấp xuống, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào cổ nàng, nàng có thể cảm thấy Vô Song chạm vào vành tai nàng, nàng có thể nghe thấy hắn nói, giọng nói phi thường ‘vô sỉ’.

‘Cho dù muội nói rất bé, nhưng ta vẫn là nghe thấy rồi”.

.......

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment