Cực Võ

Chương 249

Toàn Chân Giáo vốn theo tư tưởng đạo giáo mà đã là tư tưởng đạo giáo thì rất trọng danh dự hoặc nói trắng ra là bộ mặt, việc Hoàn Nhan Hồng Liệt cho gọi Khâu Xử Cơ đến Hoàn Nhan phủ vì sự việc của Vô Song căn bản là rất khó có thể thu được câu trả lời chính xác cũng vì... bộ mặt.

Khâu Xử Cơ không phải kẻ ngốc trái lại trong Toàn Chân Thất Tử nói về võ công thì chưa biết nhưng nói về cơ trí không ai qua được Khâu Xử Cơ hơn nữa ngoại trừ trí tuệ ra Khâu Xử Cơ còn có cả tham vọng, tham vọng về mộng tưởng hai chữ "quốc đạo".

Từ lời miêu tả của những người có mặt trong trận chiến giữa Vô Song cùng hai vị tông sư đỉnh phong của vương phủ thì Khâu Xử Cơ cũng biết được chắc chắn Vô Song là ai.

Hai cao thủ của vương phủ là một cặp huynh đệ sống ở biên cương đại tống nằm trong phạm vi Yến Vân Thập Lục Châu giữa nhà Tống cùng nhà Liêu, hai huynh đệ này một người tên Bàng Sĩ một người là Bàng Cường, hai người này phối hợp với nhau gần như không có kẽ hơ, một thân ngoại công đã luyện đến tông sư cảnh giới hơn nữa còn kiêm tu nội lực bên trong, Khâu Xử Cơ nếu dùng hết bản lĩnh đáy hòm ra thì có thể thắng nổi một người nhưng hai người cùng lên thì trên dưới Toàn Chân Giáo may ra chỉ có Mã Ngọc đủ sức ngăn cản nhưng muốn thắng cũng làm không nổi.

Người có thể đơn giản đánh bại Bàng Sĩ cùng Bàng Cường theo dạng nghiền ép hoàn toàn như vậy ngoại trừ tổ sư Vương Trùng Dương đã tọa hóa ra thì cũng chỉ có Chu Bá Thông tất nhiên Khâu Xử Cơ không cần nghe lời miêu tả của nhân chứng xung quanh thì cũng biết không phải Chu Bá Thông ra tay vậy kẻ mặc áo Toàn Chân kia từ đâu ra?.

Khâu Xử Cơ không rõ cái tên Đông Phương Bạch kia là tên thật hay tên giả nhưng hắn biết đây chính là kẻ đánh bất tỉnh mình trong ngự thư phòng, lúc Hoàn Nhan Hồng Liệt cho người gọi Khâu Xử Cơ đi đến vương phủ chính bản thân ông ta còn đang nằm một góc trong ngự thư phòng, toàn chân trên dưới chỉ còn lại độc một cái nội khố.

Khâu Xử Cơ nói không giận Đông Phương Bạch đương nhiên là nói dối nhưng để ông ta thừa nhận bị kẻ kia lột sạch đồ sau đó cướp luôn cả bảo kiếm treo tường loại việc mất mặt này Khâu Xử Cơ tuyệt đối sẽ không nói bởi nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự của Khâu Xử Cơ cùng hình ảnh "cao nhân đạo sĩ" của Khâu Xử Cơ trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Sự xuất hiện của Đông Phương Bạch kia thật sự nằm ngoài dự đoán của Khâu Xử Cơ, hắn thật sự không thể nào hiểu nổi kẻ kia tại sao lại phải cướp y phục của hắn rồi mạo danh là đệ tử Toàn Chân Giáo tuy nhiên khi được nghe Bàng Sĩ cùng Bàng Cường miêu tả lại kiếm pháp của đối phương thì Khâu Xử Cơ rốt cuộc xuất hiện hai tia tinh quang trong mắt.

“Khởi bẩm vương gia... bần đạo của thật không biết ai tên là Đông Phương Bạch, Toàn Chân Giáo trước đây vốn không có người này bất quá từ lời hai vị thiếp thân cao thủ của vương phủ thì bần đạo lại nhớ đến một người”.

“Nhiều năm trước khi mà tổ sư còn chưa tạo hóa, tổ sư có thu một đệ tử nhưng người này cũng không có chân chính bước vào Toàn Chân Giáo bởi tính cách không hợp với cách làm việc của Toàn Chân Giáo chúng ta đồng thời tổ sư Vương Trùng Dương lập nên Toàn Chân Giáo dựa trên thất tinh bắc đẩu trận vị tiểu sư đệ này nếu gia nhập Toàn Chân Giáo sẽ phá đi cung trận của Toàn Chân Giáo vì vậy từ trước đến nay đều lưu lạc giang hồ “.

“Kẻ này không hợp đi theo con đường đạo giáo mà tổ sư khai sáng nhưng thiên tư võ công lại cực kỳ trác tuyệt... bần đạo nghe nói trước khi tổ sư tạ thế còn đối với tiểu sư đệ cảm thán không thôi, tổ sư nói chỉ cần tiểu sư đệ tiếp tục chăm chỉ luyện võ sau này sẽ lại là một Trung Thần Thông thứ hai, ta còn nghe nói... tổ sư hôm đó dùng tay chỉ lên mặt trời mà ngợi khen tiểu sư đệ, tổ sư đã nói lên hai cầu " Nhật Xuất Đông Phương – Dũy Ngã Bất Bại", người đánh bại hai vị Cường – Sĩ thật sự có khả năng là tiểu sư đệ của bản giáo”.

Khâu Xử Cơ không hổ là cao thủ đạo gia, võ công thì không biết nhưng khả năng nói dối không chớp mắt, bịa chuyện không cần kịch bản thì hoàn toàn không thể coi thường, chỉ trong chốc lát từ mấy cái thông tin nghe được Khâu Xử Cơ vậy mà đã vẻ lên một câu chuyện chẳng ai có thể phản bác.

Nếu Đông Phương Bạch không dùng võ công của Toàn Chân Giáo thì thôi đi nhưng Đông Phương Bạch đã dùng thì Khâu Xử Cơ chẳng ngại đặt cái môn quan hệ này lên người hắn, rồi cũng trực tiếp bịa ra một cái thân phận, thân phận mà chỉ người chết mới có thể chứng minh vậy ai phản bác được hắn?.

Khâu Xử Cơ làm vậy thật ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều bởi không ta hiện nay cũng đang gặp khó khăn, cái mộng tưởng "quốc đạo" của ông ta hiện nay khó mà có thể tiến thêm, với sự xuất hiện của Đông Phương Bạch thì chỉ cần xử dụng khéo một chút liền thật sự có thể mở ra cái nút thắt này.

Toàn Chân Giáo hiện nay chỉ có danh mà không có thực, với tư cách là đạo giáo thì Toàn Chân Giáo làm rất tốt nhưng trong cái thời kỳ chiến tranh liên miên này thì Toàn Chân Giáo không chỉ là đạo giáo mà còn là một môn phái võ lâm, đối với Hoàn Nhan Hồng Liệt ông ta để ý nhất ở Toàn Chân Giáo chính là thanh danh còn về thực lực của Toàn Chân Giáo thì tương đối bất mãn.

Toàn Chân Giáo nói về võ lực nếu lấy toàn bộ Toàn Chân Thất Tử hợp sức có thể xếp ngang một tuyệt trong hàng ngũ tuyệt nhưng chỉ có thể đảm bảo tính mạng không lo chứ không thể chiến thắng còn nếu Toàn Chân Thất Tử không hợp sức lại thì gần như khó có chỗ đứng trên giang hồ, ngoại trừ Mã Ngọc là đại tông sư ra thì Toàn Chân Giáo còn không có một người được xưng tụng là cao thủ hẳn hoi.

Hoàn Nhan Hồng Liệt tất nhiên biết Toàn Chân Giáo từng có thiên hạ đệ nhất cao thủ Vương Trùng Dương tọa chấn nhưng Vương Trùng Dương thì đã sớm quy tiên về phần sư đệ của hắn Chu Bá Thông thì Hoàn Nhan Hồng Liệt còn chưa nghe danh bao giờ, thực lực của Chu Bá Thông chỉ là từ miệng Khâu Xử Cơ nói ra mà thôi, Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ tin được có 3 phần.

Hoàn Nhan Hồng Liệt đã được đặt trách nhiệm gánh vác cơ đồ sau này của Đại Kim quốc, hắn được Kim Thái Tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả giao trọng trách giúp Đại Kim đặt chân vào Trung Nguyên, muốn đặt chân vào Trung Nguyên không chỉ cần binh quyền mà còn cần dần dần thâu tóm cái gọi là Trung Nguyên Võ Lâm, bản thân Trung Nguyên Võ Lâm là một thứ mà Hoàn Nhan A Cốt Đả nằm mơ cũng muốn nuốt chọn và đương nhiên trọng trách này được giao cho Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Hoàn Nhan Hồng Liệt ban đầu khi biết Khâu Xử Cơ là một trong Toàn Chân Thất Tử thì vui mừng không thôi bởi từ Toàn Chân Giáo ông ta thật sự có đảm lược thâu tóm võ lâm bất quá khi thực sự biết nội tình của Toàn Chân Giáo thì Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng chỉ có thể thở dài thất vọng, Toàn Chân Giáo thực sự hữu danh mà vô thực, bằng vào Toàn Chân Giáo đừng mơ có thể thâu tóm Trung Nguyên Võ Lâm.

Việc Hoàn Nhan Hồng Liệt biết thì Khâu Xử Cơ cũng biết, vì Khâu Xử Cơ biết nên hắn mới phiền lòng cũng bởi vì việc này mà cho dù Đông Phương Bạch không có quan hệ gì với Toàn Chân Giáo thì hắn cũng phải ép Đông Phương Bạch có quan hệ quả nhiên khi Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe Khâu Xử Cơ bịa chuyện xong thì khuôn mặt đang bạo nộ bắt đầu dãn ra, trong mắt có một ý cười như có như không.

Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu lại nhìn hai người Bàng Cường cùng Bàng Sĩ, giọng nói của ông ta vang lên.

“Hai người đã giao thủ cùng họ Đông Phương vậy thực lực của hắn thế nào?”.

Hoàn Nhan Hồng Liệt trong lời nói thật ra không có cuồng nộ giọng nói cũng chẳng to lớn gì nhưng lại mang theo một loại vô hình ưu thế của thượng vị giả dẫn đến lời nói của ông ta rất nặng, khi giọng nói cất lên lập tức làm hai người Bàng Cường cùng Bàng Sĩ run lên.

Trong hai người Bàng Cường là đại ca, hắn liền dùng hai đầu gối cố gắng quỳ bước về phía trước rồi cúi đầu.

“Bẩm vương gia là tiểu nhân vô năng để công tử gặp nguy hiểm bất quá... kẻ gọi là Đông Phương Bạch này võ công thực sự rất cao, cao đến dọa người, hai chúng ta thực sự không phải là đối thủ của hắn thậm chí theo con mắt tiểu nhân đánh giá kẻ này chỉ sợ so với đám người được xếp vào hàng ngũ tuyệt kia cũng chưa chắc đã thua kém quá nhiều”.

Lời nói của Bàng Cường đương nhiên là ăn tục nói phét, Vô Song còn cách ngũ tuyệt cao thủ một đoạn rất xa bất quá cách để giảm thiểu tối đa tội lỗi thất bại của hắn chính là nâng đối thủ của mình lên, nếu Khâu Xử Cơ đã nâng lên thì hắn cũng thuận nước đẩy thuyền mà tiếp tục nâng theo, dẫu sao Đông Phương Bạch quả thật rất mạnh.

Hoàn Nhan Hồng Liệt trên mặt vẫn giữ nét uy nghiêm của mình nhưng quả thật khuôn mặt đã giãn ra không ít, mấy hôm trước hắn thành công khiến Tây Vực – Bạch Đà Sơn Trang vì Đại Kim hiệu lực thành công mời được Tây Độc – Âu Dương Phong chấp nhận đứng ra giúp người Kim nếu mà hiện nay lại thu thêm được kẻ gọi là Đông Phương Bạch kia thì con đường mà Hoàn Nhan Hồng Liệt phải đi liền ngắn thêm một bước.

Võ lâm ngũ bá năm xưa thì Nam Đế cắt tóc quy y nơi của phật, Đông Tà thì ở tận Đào Hoa Đảo xa xôi không màng đến Trung Nguyên thế sự, Vương Trùng Dương đã sớm quy tiên, ngũ bá thực chất chỉ còn lại Bắc Cái cùng Tây Độc là thường xuyên đi lại trên giang hồ, Bắc Cái đương nhiên là hiệu trung với nhà Tống còn Tây Độc thì đã theo phe người Kim, cán cân về cao thủ trong ngũ bá năm xưa hiện nay có thể coi là tương đương bất quá nếu thêm vào một Đông Phương Bạch thực lực... rất gần ngũ bá kia thì Hoàn Nhan Hồng Liệt có thể khiến cán cân kia bắt đầu từng bước lệch về phía mình.

“Hai người các ngươi liều mình bảo vệ công tử trở về sao ta có thể trách tội?, hai người lui xuống trước điều dưỡng thương thế đi”.

Cho hai người Bàng Cường cùng Bàng Sĩ lui xuống, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại nhìn sang Khâu Xử Cơ.

“Khâu đạo trưởng, bản vương rất tò mò về vị tiểu sư đệ này của người, đạo trưởng cũng biết bản vương cầu hiền như khát, việc hắn làm với Khang nhi ta cũng có thể một mắt nhắm một mắt mở có điều hắn cũng phải cho bản vương một câu trả lời thích đáng, bản vương không phải là người dễ bỏ qua chuyện như vậy, không biết Khâu đạo trưởng có thể dẫn tiểu sư đệ kia đến gặp bản vương hay không?”.

Khâu Xử Cơ nào biết Đông Phương Bạch là ai mà gọi?, khuôn mặt của Khâu Xử Cơ liền hiện lên một tia khó xử.

“Bẩm vương gia, tiểu sư đệ hành tung bất định hơn nữa cho dù là chúng ta cũng không có bất cứ cách nào tự mình liên hệ với hắn, từ khi tổ sư qua đời hắn còn chưa lên Chung Nam Sơn dù một lần”.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe vậy khóe miệng nhếch lên, trong mắt toát ra sự uy nghiêm đến đáng sợ.

“Bản vương có thể hiểu lời nói của đạo trưởng đồng nghĩa với việc vị sư đệ này là người Toàn Chân Giáo nhưng lại chống lại Hoàn Nhan phủ của ta không?”.

Một câu nói này làm Khâu Xử Cơ sợ gần chết, câu nói của Hoàn Nhan Hồng Liệt rõ ràng là đang áp đặt, rõ ràng cực kỳ vô lý nhưng ai bảo người ta nắm hoàng quyền?, trong tay có quyền thì lời nói vô lý đến mấy cũng trở thành có lý, Khâu Xử Cơ lập tức hai tay ôm quyền cúi đầu thật thấp.

“Vương gia xin đừng hiểu nhầm, bần đạo chỉ nói rất khó liên hệ với tiểu sư đệ nhưng không phải là không có cách khác?, tiểu sư đệ lần này xuất hiện ở cuộc tỷ võ chiêu thân của nữ tử kia vậy chi bằng mời cả nàng cùng phụ thân nàng tiến vào vương phủ?, chúng ta tất nhiên coi cô nương đó là thượng khách bất quá lại không cho nàng bước chân ra khỏi vương phủ một bước vậy chẳng phải tiểu sư đệ muốn gặp lại giai nhân liền sẽ tiến về vương phủ gặp mặt vương gia sao?”.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe vậy lập tức cười lớn, một tay vỗ mạnh lên ghế vàng, khuôn mặt rốt cuộc toàn bộ dãn ra.

“Hảo, đạo trưởng quả không hổ là phúc tinh của bản vương, cứ như lời đạo trưởng mà làm”.

.......

Trong lúc Khâu Xử Cơ cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt bàn việc thì ở một nơi khác, một đội trọng binh đã bao vây lấy tửu lâu nơi đám người Vô Song – Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh thuê trọ, người dẫn đầu của đội trọng binh này... là một bạch y nam tử, mái tóc đen dài tung bay, nam tử này tuổi tác cũng không còn nhỏ cho người khác một loại cảm giác trưởng thành quan trọng hơn nữa đây lại là một cái... soái ca.

Chỉ xét về dung mạo mà nói người này không thua kém gì Dương Khang thậm chí khiến cho người khác có cảm tưởng đây là một Dương Khang phiên bản trưởng thành hơn, già dặn hơn đồng thời... tà khí hơn.

Nam tử này hiện nay là khách khanh của Hoàn Nhan vương phủ, võ công của hắn cũng đã đạt đến tông sư cảnh giới hơn nữa điều quan trọng nhất là thế lực sau lưng hắn, hắn chính là thiếu chủ của Bạch Đà Sơn Trang – Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc mới đến Yến Kinh vài ngày, hắn thật sự rất coi trọng địa vị của Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng như lời hứa đầy mỹ vị mà Hoàn Nhan Hồng Liệt dành cho hắn, bản thân Âu Dương Khắc cũng là cầu nối giữa Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Tây Độc – Âu Dương Phong vì vậy địa vị của Âu Dương Khắc trong lòng Hoàn Nhan Hồng Liệt liền có độ cao chưa từng có.

Âu Dương Khắc được nhất mực trọng thị tại Hoàn Nhan phủ, hắn cũng cực kỳ hợp tính với Hoàn Nhan Khang rồi lại thêm Hoàn Nhan Hồng Liệt ở sau thúc dục hắn rất nhanh liền cùng Hoàn Nhan Khang xưng huynh gọi đệ, đệ đệ mình bị khi dễ thì hắn thân là ca ca tất nhiên phải vì đệ đệ mà ra mặt.

Âu Dương Khắc lần này dẫn đội đến đây cũng vì ngày hôm qua đám người Vô Song có tiếp xúc với Mã Ngọc của Toàn Chân Giáo đồng thời đám người bọn họ hôm qua mới tiến vào Yến Kinh thì hôm nay có kẻ tự xưng là Đông Phương Bạch hiện thân, bằng vào hai điểm này đã đủ để tai mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt đặt nghi kỵ.

Toàn Chân Giáo là môn phái giang hồ, có quen biết với Mã Ngọc của Toàn Chân Giáo thì 8-9 phần cũng là người trong giang hồ mà việc của giang hồ thì để người giang hồ giải quyết cũng chính vì vậy mà Âu Dương Khắc nhận trọng trách này.

Cho đám binh sĩ người Kim bao vây lấy tửu lâu, Âu Dương Khắc cùng tám tên thân vệ một đường tiến vào bên trọng, ánh mắt của hắn đầy khinh thường liếc nhìn chủ khách điếm đang run rẩy cúi đầu mà lên tiếng.

“Dẫn ta đến phòng ba kẻ đó”.

Âu Dương Khắc một đường lên thẳng lầu ba, đi theo sau lưng hắn vẫn là tám tên thân vệ to như hộ pháp kia, với việc xung quanh khách điến có trọng binh bao vây thì Âu Dương Khắc cũng không sợ đám người Vô Song chạy thoát.

Âu Dương Khắc căn bản còn chưa có chứng cớ nào về việc đám người Vô Song có tham dự vào sự kiện Đông Phương Bạch nhưng mà hắn thì cần gì chứng cớ?, nếu hắn làm sai thì cũng có Tây Độc gánh cho, hắn giết người cũng sẽ không ai quản, hắn làm việc ác cũng sẽ không ai trách tội ai bảo hắn là cháu duy nhất của Tây Độc – Âu Dương Phong, ai bảo hắn là hồng nhân bên người Triệu Vương – Hoàn Nhan Hồng Liệt?.

Âu Dương Khắc vừa lên lầu ba, hắn liền chọn luôn phòng của Hoàng Dung cùng Vô Song mà đi đến đồng thời cho hai tên thân vệ tiến vào phòng Quách Tĩnh, lý do mà hắn chọn phòng của Vô Song cũng chẳng khó đoán, theo thông tin mà hắn nhận được thì trong căn phòng này.. có một tuyệt sắc mỹ nhân.

Âu Dương Khắc mê gái như mạng, nếu đã được đám thám tử kia nói là tuyệt sắc mỹ nhân thì hắn tất nhiên phải thưởng thức một chút.

.......

Trong phòng Hoàng Dung đang chăm sóc cho Vô Song, nàng đương nhiên cũng phát hiện ra quan binh đang vây lấy tửu lâu, nàng không hiểu lắm việc gì đang diễn ra nhưng cũng có thể đại khái đoán được đây là vì cuộc gặp gỡ với Mã Ngọc ngày hôm qua dẫu sao nếu không liên quan đến Toàn Chân Giáo thì sao quan binh lại tìm đến nhanh như vậy được?.

Nếu đây là bình thường thì Hoàng Dung sẽ lựa chọn tìm cách rời đi nhưng Vô Song đang gặp tình trạng này thì nàng căn bản đi không được, nàng chỉ có thể thở dài đi một bước tính một bước mà thôi.

Hoàng Dung cũng có thể cảm thấy có tiếng bước chân ở cuối hành lang sau đó bước chân càng ngày càng gần để rồi khi cánh cửa gỗ kia mở ra, Âu Dương Khắc cùng sáu tên thân vệ khác bước vào.

Khi Âu Dương Khắc bước vào hắn triệt để sững người bởi hắn nhận ra tuyệt sắc mỹ nữ trong lời thám báo kia chính là hôn thê tương lai của hắn, thiên kim tiểu thư của một trong ngũ bá, con gái Đông Tà – Hoàng Dược Sư – Hoàng Dung.

Âu Dương Khắc đương nhiên cũng nghe Tây Độc nói về việc Hoàng Dung chạy khỏi Đào Hoa Đảo không chấp nhận cái hôn phối này vì việc này mà Âu Dương Khắc tức giận thật lâu, tự mình đến trung nguyên muốn bắt "cô vợ " này của mình về.

Tất nhiên Hoàng Dung không phải là người Âu Dương Khắc có thể làm việc mà không tính toán, nếu hắn làm việc gì quá đáng mà truyền đến tai Đông Tà thì hậu quả sẽ rất nặng vì vậy khi nhìn thấy Hoàng Dung hắn cũng chỉ cố gắng biểu hiện một nụ cười khó nhọc.

“Dung nhi, không ngờ lại gặp nàng ở đây, hai chúng ta quả thực vô cùng có duyên, từ ngày nhìn thấy dung mạo của nàng ta đã sớm ngày nhớ đêm mong “.

Âu Dương Khắc nói đến đây ánh mắt liền mở lớn sau đó xuất hiện sát khí như ẩn như hiện, hắn vì quá bất ngờ khi thấy Hoàng Dung mà quên mất ở trên giường còn có một người đang nằm, từ góc độ của hắn mà nói hắn căn bản không nhìn ra hình dáng kẻ đang nằm kia nhưng hắn chỉ cần biết... có kẻ cùng phòng Hoàng Dung đồng thời đang nằm trên chiếc giường duy nhất.. là đủ rồi.

Âu Dương Khắc lập tức tiến về phía trước, sáu tên thân vệ cũng hùng hổ theo sau, nhìn thấy cử động của Âu Dương Khắc bản thân Hoàng Dung liền đứng lên che trước người Vô Song mà hét lớn.

“Âu Dương Khắc, ngươi muốn làm gì?, đừng để ta về nói với cha ta tốt nhất ngươi rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”.

Âu Dương Khắc nghe vậy nộ hỏa lại càng lớn, hắn bước lên càng nhanh về phía giường của Vô Song có điều hắn bước lên nhanh bao nhiêu thì khựng lại cũng nhanh bấy nhiêu.

Hoàng Dung vốn đang không biết làm sao nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đơ ra của Âu Dương Khắc thì nàng cũng trực tiếp xấu hổ mà cúi đầu, nàng không phải xấu hổ vì Âu Dương Khắc... nàng xấu hổ vì tại sao nam nhân nàng yêu lại còn xinh đẹp hơn nàng?.

Âu Dương Khắc lúc này đến cả hô hấp còn khó lòng mà khống chế, hắn đang nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang say ngủ, mái tóc trắng buông thõng cùng làn da như bạch ngọc khiến cho người ta có cảm giác thánh khiết không nhiễm bụi trần.

Khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn hảo đồng thời kết hợp với đôi môi trắng bệch cùng hai cánh tay đang băng bó đặt trước ngực thì lại làm người ta thương tiếc không thôi cứ như đang nhìn thấy một cái bệnh mỹ nữ vậy, cái hình ảnh này làm cho bất cứ nam nhân nào cũng muốn chiếm hữu, muốn che chở mà ôm lấy.

Âu Dương Khắc luôn tự ngạo đời hắn duyệt mỹ vô số, Âu Dương Khắc cũng tự mình đánh giá dung mạo của Hoàng Dung đã là số một số hai thiên hạ nhưng khi thấy bệnh mỹ nữ đang say ngủ kia hắn lần đầu tiên nhận ra... hắn sai rồi, người đang nằm trên giường so với Hoàng Dung vậy mà còn đẹp hơn?.

.........

(Từ quyển 2 chương 126 số đậu sẽ tăng lên 200 đậu 1 chương đồng thời đi kèm với đó mình sẽ cố gắng ra chương nhiều nhất có thể trong một ngày, mong mọi người chấp nhận và tiếp tục ủng hộ cho mình)

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment