Cực Võ

Chương 299

Võ công của Long đảo chủ rất cao, ông ta cùng Đồng Mỗ chính là cường giả một cái cấp bậc, phải biết Đồng Mỗ trong trạng thái dầu hết đèn tắt còn dọa Lý Tứ sợ mất mật thì đủ hiểu trạng thái toàn thịnh Đồng Mỗ kinh khủng như thế nào.

Long đảo chủ hiện tại trong người cũng có thương thế, ông ta không phải trong trạng thái toàn thịnh nhưng so với khi đó chí ít cũng còn lại 8 thành thực lực, bằng cái thực lực này vẫn có thể xếp vào top 5 cao thủ trong giang hồ hiện nay.

Long đảo chủ sau khi chuẩn bị dây thừng liền tung người xuống, Đồng Mỗ có thể không sao thì Long đảo chủ khi đã chuẩn bị cả dây thừng tất nhiên cũng không sao hơn nữa khi ông ta đi vào bên trong đúng là không ai phát hiện được.

Đầu tiên Đồng Mỗ hiện nay đến thân mình còn lo không xong, sao có thể phát hiện được Long đảo chủ đang tiến đến?, về phần Vô Song thì lại càng chẳng cần nói, hắn quá yếu so với vị Long đảo chủ này, phát hiện được người ta mới là lạ.

Sơn động này cũng không rộng, đường ra tất nhiên chỉ có một đồng thời đã bị vị Long đảo chủ này chắn lại.

Long đảo chủ một thân áo nâu bằng vải sờn, nhìn không có gì đặc biệt, mái tóc màu trắng hoa râm, đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ toát ra vẻ già nua, lúc này Long đảo chủ cũng đang quan sát Đồng Mỗ cùng Vô Song đồng thời âm thâm nghi hoặc.

Long đảo chủ cũng không phải nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện của Đồng Mỗ cùng Vô Song, ông ta chỉ nghe thấy đại khái Vô Song cùng Đồng Mỗ muốn nhanh chóng rời đi, đương nhiên Long đảo chủ sẽ không để việc này xảy ra, bất quá lúc này Long đảo chủ cũng có chút tự hỏi, không biết là nhân vật nào khiến Đồng Mỗ lại muốn đi gấp như vậy?.

Hơi hơi đảo ánh mắt nhìn Vô Song bên cạnh Đồng Mỗ, Long đảo chủ âm thầm lấy làm kỳ dù sao theo Lý Tứ nói Đồng Mỗ mang theo một tiểu nữ nhân bỏ trốn chứ không phải là nam nhân, thân là nam nhân lại có thể ở cùng Đồng Mỗ, lại có thể không bị Đồng Mỗ đụng vào, nghĩ đến đây Long đảo chủ cũng không khỏi có vài ý nghĩ sai lệch.

Hai tay chắp ở phía sau, ngực ưỡn thẳng nhìn cả Vô Song cùng Đồng Mỗ trước mặt, Long đảo chủ rốt cuộc nhẹ đưa một tay ra.

“Vu cô nương, Long mỗ cũng thật sự không muốn làm địch của cô nương, lần này ra tay với Linh Thứu Cung cũng là bất đắc dĩ, Long mỗ làm người thế nào Vu cô nương cũng biết một hai, chỉ cần Vu cô nương chịu theo Long mỗ về Hiệp Khách Đảo, Long Mỗ có thể cam đoan không đụng tới bất cứ đệ tử nào của Linh Thứu Cung”.

Cách xưng hô của Long đảo chủ với Đồng Mỗ quả thực rất lạ, tưởng tượng hai lão nhân đều đã gần trăm tuổi còn xưng hô như vậy hoàn toàn là không hợp thói thường, tất nhiên từ cách xưng hô cũng có thể thấy Long đảo chủ đối với Đồng Mỗ còn tương đối quen thuộc thậm chí trong lời nói còn có cả thưởng thức.

Tại sao Long đảo chủ lại thưởng thức Đồng Mỗ?, đầu tiên là vì thực lực của Đồng Mỗ đủ sức xếp hàng đầu thiên hạ, thứ hai... chính là vì dung mạo của Đồng Mỗ.

Long đảo chủ đương nhiên không có sở thích đặc biệt, ông ta chắc chắn không phải ‘lolicon’ nhưng mà cũng phải biết Đồng Mỗ khi xưa chính là mỹ nhân nổi danh khắp thế hệ, nàng dung mạo chưa hẳn đã bằng Lý Thu Thủy nhưng cũng sẽ không kém bao nhiêu, Long đảo chủ cùng Đồng Mỗ là người một thời đại thậm chí còn có thể coi là thiên tài cùng một cái thời đại, Long đảo chủ có chút nhung nhớ với Đồng Mỗ cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.

Đáng tiếc Long đảo chủ văn nhãn bao nhiêu cũng vô ích, Đồng Mỗ sẽ không nể mặt ông ta.

Ánh mắt Đồng Mỗ như muốn giết người nhìn Long đảo chủ, giọng nói thậm chí tràn ngập sát khí.

“Long Ngạo Thiên, Mỗ hiện tại không có thời gian nói chuyện với ngươi, Mỗ cũng không quan tâm ngươi nói cái gì, Mỗ có việc nhất định phải đi, tránh đường”.

Đồng Mỗ không hổ là Đồng Mỗ, cho dù đã dầu hết đèn tắt nhưng vẫn cứ phải mạnh miệng, dĩ nhiên Đồng Mỗ cũng không phải là không suy nghĩ gì, nàng mạnh miệng chính là để đối phương không rõ tình trạng của nàng.

Theo suy nghĩ thông thường, Long đảo chủ cùng Đồng Mỗ chiến đấu, cho dù là thắng thì thương thế của hai người cũng không quá mức chênh lệch, Đồng Mỗ thương thế nặng hơn mà thôi nhưng không đến nỗi trở thành ‘phế nhân’.

Long đảo chủ hiện nay có thể hồi phục 8 phần thì Đồng Mỗ chắc hẳn có thể hồi phục khoảng 5 phần, với một cường giả như Đồng Mỗ, chỉ cần 5 phần thực lực cũng để Long đảo chủ phải vô cùng cẩn thận, cường giả cấp bậc như bọn họ nếu liều cá chết lưới rách bất chấp tất cả thì hậu quả ai cũng không chịu được.

Đáng tiếc Đồng Mỗ đoán sai rồi, Long đảo chủ nhìn Đồng Mỗ mà khe khẽ lắc đầu.

“Vu cô nương, cô nương cũng không cần sính cường, thương thế của cô nương Ngạo Thiên nắm rõ trong lòng bàn tay, đừng nói là Vu cô nương mà cho dù chính Ngạo Thiên cũng không thể hóa giải trong thời gian ngắn”.

“Ngạo Thiên nhận biết Vu cô nương cũng có hơn nửa đời người, bản tính của Vu cô nương Ngạo Thiên vẫn rõ một hai, nếu không nắm chắc tình trạng của cô nương sao Ngạo Thiên dám đơn thân độc mã đến đây, Vu cô nương vẫn là ngoan ngoãn theo Ngạo Thiên về Hiệp Khách Đảo đi thôi”.

Long đảo chủ nói rất nhẹ nhàng cũng rất khách khí nhưng lời nói của ông ta mang theo một loại khí thế thượng vị giả, khí thế không cho phép bất cứ ai phản kháng, nhìn bề ngoài ông ta chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều nhưng mà đừng quên Long đảo chủ chính là một trong hai vị chủ nhân Hiệp Khách Đảo.

Hiệp Khách Đảo là một tổ chức mà nếu nó tung toàn bộ bài tẩy ra liền có tư cách khiêu chiến toàn bộ đại phái Trung Nguyên.

Đồng Mỗ rốt cuộc cũng không nói gì, trong mắt nàng hiện lên một tia sầu lo, thú thật là ngay cả với Đồng Mỗ thì nàng cũng không nghĩ ra cách nào thoát khỏi Long đảo chủ, với tình trạng của nàng hiện tại so với ngũ tuyệt cao thủ sơ kỳ thậm chí còn yếu hơn thì lấy gì làm đối thủ với Long đảo chủ, nàng trong tay hắn chỉ sợ không chịu nổi 3 chiêu.

Nếu là chưa nghe về Vô Nhai Tử, nàng có thể cắn răng chấp nhận lên Hiệp Khách Đảo, chỉ cần có cách phục hội thực lực, bằng vào Sinh Tử Phù nàng nhất định sẽ từ từ mài chết toàn bộ Hiệp Khách Đảo, nàng có đủ khả năng, đủ thủ đoạn khiến đám người Hiệp Khách Đảo sống không bằng chết... bất quá hiện tại nàng không để ý đến mấy cái đó.

Thù hận?, quyền lực?, thực lực? những thứ này nàng hiện nay không quan tâm, nàng chỉ biết tiểu sư đệ đang cần nàng.

Nghĩ đến tiểu sư đệ tàn phế, một thân thực lực cơ hồ không còn lại chút nào, nghĩ đến tiểu sư đệ tài hoa trác tuyệt ngạo thị thiên hạ năm xưa giờ trở thành phế nhân phải chốn chui chốn lủi, lòng của nàng đau như cắt.

Nàng không thông minh như Lý Thu Thủy, nàng không nhiều tâm kế như Lý Thu Thủy, nàng làm người rất thật, đối với nàng toàn bộ thiên hạ này không có gì quan trọng bằng tiểu sư đệ hơn nữa ngoài đau lòng ra nàng còn có một tia mộng tưởng.

Năm đó Vô Nhai Tử lựa chọn Lý Thu Thủy thay vì nàng, nàng cảm thấy nguyên do lớn nhất là vì nàng bị Lý Thu Thủy phá đám khiến tẩu hỏa nhập ma, từ nay về sau mãi mãi giữ thân thể của một tiểu nữ tử hơn nữa từ đó về sau nàng cũng không có cách nào hoài thai, một nữ nhân như nàng không có tư cách ở bên sư đệ, nàng ở bên cạnh hắn là hạ thấp hắn nhưng mà... nếu là bây giờ thì sao?.

Tiểu sư đệ là một người tàn phế, nàng có lẽ cũng tính là một người tàn phế, vậy liệu nàng có thể ở bên cạnh hắn hay không?.

Không cầu hắn yêu nàng, không cầu hắn thích nàng, chỉ cầu nàng có thể ở bên cạnh hắn, một lần nữa dùng chân tâm đả động hắn, một lần nữa trở về những năm tháng xa xưa, trở thành một vị sư tỷ có thể che chắn, có thể bảo vệ sư đệ của mình.

Đây là suy nghĩ duy nhất còn lại trong lòng Đồng Mỗ nhưng nàng biết trước mặt Long đảo chủ... cái mộng tưởng đẹp nhất của nàng rốt cuộc cũng không có tư cách trở thành hiện thực.

Nàng không rõ nàng lên Hiệp Khách Đảo sẽ phải làm gì, sẽ có cái gì đang chờ nàng nhưng nàng có một dự cảm, nàng chỉ cần lên Hiệp Khách Đảo chỉ sợ mãi mãi về sau không gặp lại sư đệ.

Trong lòng một đại ma đầu như Thiên Sơn Đồng Mỗ lần đầu tiên xuất hiện sự bất lực.

Hai nắm tay của nàng nắm chặt lại, cơ thể nhỏ bé liên tục run lên, trong ánh mắt nàng thậm chí xuất hiện sự cam chịu.

Đồng Mỗ lúc này quay lại nhìn Vô Song, ánh mắt mang theo nỗi buồn man mác, ánh mát mang theo cả sự cam chịu cùng bất lực, một ánh mắt căn bản không nên thuộc về Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn.

Hít vào một hơi lãnh khí, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, nàng trực tiếp đưa cho Vô Song, khóe miệng xuất ra một nụ cười đắng chát.

“Cầm... ngươi sau này là chủ nhân Linh Thứu Cung, Linh Thứu Cung là vài chục năm cơ nghiệp của Mỗ, nay Mỗ cũng tặng cho ngươi... chỉ hy vọng ngươi có thể dùng Linh Thứu Cung của Mỗ bảo vệ sư đệ, sau đó giúp sư đệ báo thù”.

“Long Ngạo Thiên, kẻ này hiện nay là cung chủ Linh Thứu Cung, ngươi đưa ta với hắn về Linh Thứu Cung, ta có vài lời muốn nói với đám nha đầu trong Linh Thứu Cung kia đồng thời cũng có vài vật muốn truyền cho hắn, sau đó ta theo ngươi về Hiệp Khách Đảo, thế nào?”.

Long đảo chủ lập tức mỉm cười, ông ta đương nhiên không quan tâm tới Linh Thứu Cung, lại càng không quan tâm đến việc Đồng Mỗ truyền cho Vô Song cái gì.

Linh Thứu Cung so sao được với Hiệp Khách Đảo?, về phần Đồng Mỗ truyền thừa cho Vô Song cái gì thì Long đảo chủ cũng lười quan tâm, còn truyền thừa nào vượt qua được Tiên Bích?.

Cái Long đảo chủ muốn chỉ là Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn, còn lại ông ta không để ý, nói khó nghe một chút Vô Song trong mắt ông ta vốn là một con kiến hôi, cho dù trở thành cung chủ Linh Thứu Cung thì cùng lắm cũng chỉ là con kiến hôi lớn hơn một chút mà thôi, không lật lên được sóng gió gì.

“Đương nhiên là được, Ngạo Thiên lấy danh dự ra thề chỉ cần Vu cô nương theo ta đi, ta tuyệt đối không làm khó hắn, tuyệt đối không làm khó Linh Thứu Cung”.

........

Vô Song đứng giữa cuộc nói chuyện của Đồng Mỗ cùng Long đảo chủ, hắn trực tiếp không có quyền lên tiếng, cũng chẳng có quyền chọn lựa.

Cho dù hắn hiện tại rất có thể sẽ tiếp nhận Linh Thứu Cung thậm chí là môn kỳ thuật hắn thèm muốn từ lâu – Sinh Tử Phù thì Vô Song cũng không cảm thấy chút vui vẻ nào thậm chí là hắn hiện nay cực kỳ tức giận.

Hắn làm người quả thực có chút cực đoan, ít nhất hắn cảm thấy Đồng Mỗ đang hy sinh vì hắn vậy, để một nữ nhân hy sinh vì mình hơn nữa cái ánh mắt của nàng làm Vô Song cực kỳ khó chịu, một ánh mắt vốn không nên xuât hiện trên người Đồng Mỗ.

Còn có một việc nữa... trong mắt Đồng Mỗ hay Long đảo chủ, Vô Song đều là kiến hôi, một con kiến hôi thì không có tư cách có tên, từ đầu đến cuối cả Đồng Mỗ cùng Long đảo chủ cũng không có hỏi tên Vô Song, thậm chí Long đảo chủ từ khi bước vào nhìn mặt hắn một cái sau đó cũng chưa từng nhìn nhiều một lần.

Vô Song lúc này vậy mà cười nhếch miệng, trong nụ cười mang theo tà khí cực khó che đậy.

Đồng Mỗ muốn đưa cho Vô Song lệnh bài cung chủ Linh Thứu Cung nhưng mà Vô Song cũng không có đưa tay ra tiếp nhận thậm chí bàn tay hắn mở ra, còn dùng lực đẩy tay Đồng Mỗ rụt lại, trong ánh mắt khó hiểu của Đồng Mỗ, Vô Song bước lên một bước.

Giống hệt như Long đảo chủ, Vô Song cũng là hai tay chắp ra phía sau, bễ nghễ vô cùng.

Hắn nhìn thẳng về phía Long đảo chủ, giọng nói mang theo vài phần cuồng ngạo.

“Long tiền bối, ta họ Đông Phương, tên một chữ Bạch”.

Long đảo chủ nào thèm quan tâm Vô Song tên gì? chỉ là trước mặt Đồng Mỗ hắn vẫn là bán cho nàng vài phần mặt mũi.

“A, thì ra là Đông Phương thiếu hiệp, không biết Đông Phương thiếu hiệp phải chăng có gì bất mãn với lão phu?”.

Vô Song chỉ cười nhạt mà đáp.

“Không biết trong mắt đảo chủ, thực lực của ta thế nào?”.

Long đảo chủ lúc này hơi hơi nghi hoặc, ông ta không biết Vô Song rốt cuộc đang tính nói gì có điều vẫn đành trả lời.

“Đông Phương thiếu hiệp thực lực đã rất gần ngũ tuyệt cao thủ, tuổi còn trẻ như vậy đã đạt đến cấp độ này chỉ sợ thế hệ này rất ít người bằng được “

Nói đến đây Long đảo chủ ánh mắt hơi hơi lóe lên.

“Ồ, hay là Đông Phương thiếu hiệp cũng muốn lên Hiệp Khách Đảo?, cái này cũng không khó, nể mặt Đồng Mỗ lão phu cũng có thể đưa thiếu hiệp đi cùng, Hiệp Khách Đảo chính là thánh địa của thiên tài trong thiên hạ, Đông Phương thiếu hiệp lên Hiệp Khách Đảo chỉ cần chịu khó thì với thiên tư của ngươi sớm muộn cũng thành một phen sự nghiệp”.

Vô Song rốt cuộc nắm bàn tay của mình lại, một tay khác buông thõng xuống, trong cổ tay áo xuất hiện một cây ngân châm.

Nhìn thấy cây ngân châm cùng ánh mắt của Vô Song, Long đảo chủ trong mắt liền xuất hiện sự khinh thường.

Ông ta thừa sức nhìn ra Vô Song muốn chống cự nhưng mà Vô Song thực lực đã bày ra đó, Vô Song cho dù dùng tính mạng đặt cược thì trong mắt Long đảo chủ cũng là kiến hôi.

Đến cả Đồng Mỗ sau lưng Vô Song, cho dù không nhìn thấy ánh mắt của Vô Song thì nàng cũng lập tức gắt giọng.

“Đông Phương Bạch, ngươi muốn làm gì?, muốn trái lệnh của Mỗ sao?”.

Nàng vốn tưởng Vô Song cực kỳ thông minh dù sao nếu là kẻ ngu đần sao có thể so sánh miệng lưỡi với nàng như vậy có điều trong mắt nàng lúc này Vô Song chính là ngu không thể tả, nàng chính là hy sinh cho Vô Song rời đi, chỉ có Vô Song rời đi mới có thể giúp nàng chiếu cố sư đệ, vậy mà Vô Song còn không biết điều?.

Nàng tất nhiên sẽ không tin tưởng việc của Vô Nhai Tử dễ dàng như vậy, chỉ cần là người biết suy nghĩ thì cũng sẽ không tin câu chuyện của Vô Nhai Tử, trừ khi nàng tận mắt gặp lại sư đệ nếu không nàng sẽ không tin... chỉ là trí tuệ của nàng không tin nhưng trái tim của nàng thì khác, nàng liền nguyện ý tin tưởng Vô Song, thậm chí còn tự vẽ ra mộng tưởng sau này của nàng cùng sư đệ, Long đảo chủ xuất hiện đã đánh nát mộng tưởng này, nàng hiện nay chỉ mong sư đệ có thể sống thật tốt, thật tốt, cái mong ước này hiện nay... cũng chuẩn bị để Vô Song phá nát.

Một tay Đồng Mỗ đưa ra, muốn nắm lấy cổ tay Vô Song, nàng muốn cho hắn biết kẻ trước mặt là người Vô Song không thể vượt qua.

Đùa gì thế?, đến cả Lý Tứ bản thân Vô Song còn đánh không lại, tư cách gì đối đầu với Long đảo chủ?.

Đáng tiếc Đồng Mỗ chưa kịp lên tiếng đã thấy tay Vô Song động.

Chỉ là cánh tay kia cũng không hướng về phía Long đảo chủ mà là dùng kim châm đâm thẳng vào trái tim mình, ánh mắt của Vô Song lúc này dần dần chuyển thành màu đen, hắn quay đầu lại, nhếch miệng nhìn Đồng Mỗ.

“Đồng Mỗ, ngươi ra gọi điêu, lão già kia ta giải quyết”.

Đừng nói là Đồng Mỗ mà ngay cả Long đảo chủ cũng cảm thấy đây là chuyện cười, là chuyện buồn cười nhất thiên hạ này bất quá rất nhanh trên người Vô Song xuất hiện một luồng kinh thiên động địa khí thế hơn nữa lại là thứ khí thế tràn ngập tà ác.

Ánh mắt Vô Song rốt cuộc hoàn toàn chuyển thành màu đen, hắn nhìn Long đảo chủ sững người đứng trước mặt mà mỉm cười.

“Long Ngạo Thiên đúng không?, giới thiệu một chút bản tọa gọi là Đông Phương Bạch, có điều bản tọa càng thích người khác gọi bản tọa Đông Phương Bất Bại”.

.........

Trong lúc Vô Song dùng ngân châm đâm thẳng vào trái tim mình, ở Mân Côi Khách Điếm tầng cao nhất, A Thanh đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt mang theo từng tia sáng thâm thúy, khóe miệng liền lẩm bẩm.

“Phong ấn của ta bị phá rồi?, là hắn tự phá phong ấn? “.

A Thanh nói xong liền quay đầu nhìn về phương xa, phương hướng của dãy Thiên Sơn.

Đưa ngón tay ra nhẹ bấm, sau đó A Thanh liền khẽ mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt khoanh chân coi như nãy giờ chưa phát sinh bất cứ thứ gì cả.

.......

Lời tác giả: Truyện rốt cuộc cũng được 300 chương rồi

(╯‵□′)╯ (╯‵□′)╯ (╯‵□′)╯

Web rốt cuộc nạp được đậu rồi

(╯‵□′)╯ (╯‵□′)╯ (╯‵□′)╯
Bình Luận (0)
Comment