Cực Võ

Chương 42

Nói đến Quách Tĩnh liền là một truyền kỳ có điều truyền kỳ này liền không khiến Vô Song vui vẻ cho lắm.

Trong võ lâm tồn tại một thứ gọi là ‘thế hệ’, cứ 10 năm liền đã bắt đầu gọi là 1 thế hệ mới.

Thế hệ hiện nay liền là thế hệ của Tiêu Phong, cái bang tân chiến thần Tiêu Phong, tên của hắn vang danh giang hồ, cho dù tiền bối thế hệ trước cũng phải ghé mắt mà nhìn.

Tất nhiên Tiêu Phong cũng không thể nào lực áp một thế hệ, trong cùng thế hệ của Tiêu Phong không thiếu nhân vật cũng thuộc dạng không thể coi thường, ví dụ như Phương Nam Đinh Điền.

Vô Song không rõ ràng cho lắm Đinh Điền là ai mà có thể so sánh cùng Tiêu Phong, chỉ biết người này thường xuyên đeo mặt nạ kỳ dị, dùng một đôi thiết quyền tung hoành võ lâm phương nam, kể cả thế hệ lão tiền bối cũng khó lòng so sánh.

Nếu Tiêu Phong phương bắc, phương nam có Đinh Điền thì phương tây cũng có Ca Lâu La.

Không ai rõ tên thật của Ca Lâu La là gì, có điều người này là một trong những hộ pháp của Thiên Long Giáo năm xưa, lại là đệ tử duy nhất của Thiên Vương – Lệ Thương Thiên, thực lực kinh khủng vô cùng, chưa chắc đã dưới Tiêu Phong.

Mỗi thời đại đều có kỳ nhân, đều có những nhân vật không thể coi thường.

Quách Tĩnh có thể coi là nhân vật thế hệ trước của Tiêu Phong, cùng thời với phụ thân hắn – Lệ Thương Thiên.

Quách Tĩnh bản thân vốn lớn lên ở Mông Cổ, cũng như phụ thân hắn xuất thân từ Tây Vực, cả hai người cũng không phải là người của Trung Nguyên.

Chỉ có một điều Vô Song không hiểu, tại sao Quách Tĩnh được gọi là Quách Đại Hiệp, được toàn bộ võ lâm trung nguyên kính vọng, còn phụ thân của Vô Song lại bị coi là ma đầu?, cả trung nguyên chặn giết?.

Vô Song đã sớm không phải đứa trẻ vô tri như một năm trước, hắn có thể liên lạc với Dạ Xoa, cũng có thể hỏi chính ông ngoại của mình, phụ thân của hắn tuyệt không phải là kẻ gian trá, lại càng không phải ma đầu, phụ thân hắn được coi là Tây Vực Anh Hùng cớ gì ở Trung Nguyên căn bản không có chỗ đứng?.

Thiên Long Giáo từ trước đến nay, vẫn luôn chỉ muốn đặt chân ở Tây Vực, chưa từng có ý lấn võ lâm trung nguyên, đáng tiếc người trung nguyên lại chưa bao giờ để yên cho Thiên Long Giáo.

Đáng nhẽ, thân là một người xuyên việt đồng thời lại là một fan của Kim Dung, bản thân Vô Song sẽ không có ấn tượng xấu với Quách Tĩnh, đáng tiếc hắn sinh ra đã không cùng đường với vị Quách đại hiệp này.

Năm đó trong trận Thiên Long Giáo, Quách Tĩnh chính là một trong những cao thủ mạnh nhất dưới quyền triều đình.

Tất nhiên Vô Song sẽ không trách Quách Tĩnh, hắn có đường của hắn, phụ thân Vô Song cũng có đường của ông ta, mỗi người sống vì lý trí riêng đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm về con đường mình đi.

Quách Tĩnh theo nguyên tác, liền là sống chết trung thành với Đại Tống, trong thế giới này vị Quách đại hiệp cũng là sống chết trung thành với Đại Thanh.

Thoạt nhìn rất nực cười nhưng không phải là không có lý, Quách Tĩnh người này sinh ra ở đại thảo nguyên Mông Cổ, nếu phải tính ra cũng có thể coi hắn là con dân nhà Minh trong thế giới này, bất quá hiểu biết của Quách Tĩnh về Minh Triều hoàn toàn là con số 0.

Khi Quách Tĩnh đến Trung Nguyên, triều đại đã sớm đổi, bắt một người không có chút khái niệm gì về nhà Minh đi chống lại nhà Thanh căn bản là mơ mộng, trừ khi Quách Tĩnh đến trung nguyên năm đó nhà Minh chưa bị diệt thì còn có hy vọng chuyển cơ.

Quan trọng nhất, Đại Thanh thực sự rất tốt, Thuận Trị trên phương diện trị quốc tuyệt đối là minh quân, với một người có thể coi là ‘khờ’ như Quách Tĩnh lại thêm hết mực quan tâm lo lắng cho người dân, Quách Tĩnh theo Đại Thanh mới là hợp tình hợp lý, đến cả Trường Sinh Chân Nhân được coi là vô địch thiên hạ năm đó còn không ra tay giúp nhà Minh, thì ai có thể trách Quách Tĩnh trung thành với nhà Thanh?.

Phản Thanh Phục Minh nghe rất vĩ đại nhưng chung quy cũng là một bộ phận mà thôi, thậm chí trong mắt Vô Song mà nói, phản thanh phục minh cùng lắm chỉ có hai hội lớn là Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội, hai hội này căn bản không đủ sức tạo ra sóng gió.

Trái lại về phía triều đình, chỉ nói đến nhân sĩ theo phe triều đình đã đủ để Vô Song cảm thấy áp lực cực kỳ đáng sợ, có Thiếu Lâm, có Cái Bang, có Minh Giáo, về phần Võ Đang hay Nga Mi chưa nói ra nhưng chín phần cũng là ủng hộ Đại Thanh.

Chỉ cần nhìn điểm này, Quách Tĩnh không sai, Vô Song không trách Quách Tĩnh, đáng tiếc hắn cùng Quách Tĩnh không chung đường, cũng như phụ thân hắn cùng Quách Tĩnh không chung đường.

Không phải kè thù, nhưng cũng không phải bằng hữu.

.........

Cùng thời gian, hải ngoại.

Tại một hòn đảo vô danh thậm chí không có trên bản đồ hàng hải của Đại Thanh.

Hải đảo này không tính là lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, ở nơi đây khí hậu phi thường mát mẻ, cảnh vật yên tĩnh lại vô cùng xinh đẹp, hướng tầm mắt ra xa có thể thấy những hàng dừa chạy dọc bờ cát vàng cùng những ngọn sóng cao bạc đầu.

Xa xa phía chân trời, từng đàn hải âu nhẹ vỗ cãnh giữa ngày xuân tươi đẹp, hòn đảo này thật sự rất giống khu nghỉ dưỡng sinh thái của Vô Song ở kiếp trước.

Trên đảo chỉ có hai người, một nam cùng một nữ.

Nam nhân lúc này đang bổ củi, còn nữ nhân đang chuẩn bị nấu ăn.

Nữ nhân một thân quần áo giản dị, không hề xa hoa, mái tóc đen màu dài búi cao, cho dù trên người nàng không có phục sức gì đặc biệt nhưng vẫn không che dấu đi được vẻ đẹp của chính nàng, nữ nhân này quá đẹp, khuôn mặt trắng ngần dường như không ảnh hưởng bởi gió biển, làn da mềm mại, vòng eo tinh tế, bộ ngực sữa không quá lớn nhưng lại cực kỳ vừa vặn, một thân hình hoàn hảo.

Nam nhân để trần nửa thân trên, thân hình rắn rỏi cùng lực lưỡng, nửa thân trên tràn ngập mị lực của cơ bắp, mái tóc đen búi lên nhưng vẫn để lộ phần đuôi tóc, thoạt nhìn giống võ sĩ Samurai thời xưa nhưng đuôi tóc thì dài hơn nhiều, người này khuôn mặt cương nghị có vài phần nghiêm túc, lông mày cao, hai mắt sáng thần khí bức người.

Đôi nam nữ chính là chủ nhân của toàn bộ hải đảo này.

Bình thường hải đảo cũng sẽ không có khách, bất quá hôm nay tựa hồ có chút đặc biệt.

Nam nhân đang bổ củi liền dừng lại, đôi lông mày rậm khẽ nhíu.

“Thanh, chúng ta hình như có khách”.

Người phụ nữ tên Thanh khẽ dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia bất ngờ.

“Khách nhân?, là khách nhân của chàng hay của thiếp?”.

Trái với nam nhân kia, Thanh căn bản không nhìn ra khách nhân là ai.

Nam nhân khẽ mỉm cười.

“Của cả hai, toàn là người quen cả”.

Nam nhân vừa dứt lời, trên không trung xuất hiện một tiếng ưng gáy, một âm thanh vang vọng chín tầng trời cao, sau đó một bóng đen xuất hiện trên bầu trời, bóng đen lúc đầu không lớn nhưng theo tốc độ kinh khủng của nó, nó càng ngày càng đến gần mặt đất, sau đó chậm rãi hạ xuống hải đảo.

Đây là một đầu đại bàng, một đầu đại bàng phi thường phi thường lớn, sải cánh của nó lớn đến mức bằng bốn người trưởng thành nằm ngang, có thể coi là cực kỳ khổng lồ.

Trên lưng đầu đại bàng này, xuất hiện hai thân ảnh, thần kỳ cũng là 1 nam 1 nữ.

Nam nhân mái tóc màu nâu yêu dị dựng ngược lên, trên cổ đeo một chiếc khăn choàng màu trắng, che đi cả nửa khuôn mặt, ánh mắt như dao cực kì đáng sợ.

Nữ nhân mái tóc dài màu đen buông thõng, một thân quần áo hoa lệ rực rỡ màu đỏ nhưng lại ‘thiếu vải’ vô cùng.

Nàng đi chân trần để lộ ra đôi chân trắng nõn, đôi chân trần khẽ nhún, thân hình của nàng liền xuất hiện trên nền cát vàng, mặt nạ cũng được nàng bỏ xuống, ánh mắt nhìn một nam một nữ trên đảo tràn ngập vui mừng.

Trái với nam nhân kia không có ý định di chuyển, nàng chậm rãi lại gần cặp nam nữ trên đảo, mặt cười như hoa, khe khẽ cúi đầu.

“Dạ Xoa tham kiến vương gia”.

Nam tử kia lập tức bật cười, giọng nói tràn ngập vui vẻ.

“Cái gì mà vương gia với không vương gia, ngươi đã đến liền cùng ăn với chúng ta thế nào?”.

Nam tử kia trực tiếp bỏ qua người đứng trên thân đại bàng, căn bản không thèm quan tâm.

Bên cạnh nam tử, nữ nhân tên Thanh cũng khẽ mỉm cười.

“tiểu Huyền của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, mị cốt tận xương, chỉ sợ đã mê chết không ít nam nhân đi”.

Dạ Xoa liền che miệng mỉm cười, lúc này nàng mười phần ngoan ngoãn, làm gì có phong phạm yêu nữ như bình thường.

Ba người trò truyện vui vẻ, sau đó dẫn nhau vào bên trong, sâu trong đảo có một nhà gỗ tương đối lớn, đây chính là nhà của đôi vợ chồng.

Không thể không nói, đôi vợ chồng này rất thân thuộc Dạ Xoa, cả hai đối xử với nàng như trưởng bối vậy, về phần Dạ Xoa lại như một nữ nhi ngoan về thăm nhà, tình cảm mười phần.

Cuối cùng, cũng chẳng biết tại sao, khi nữ tên Thanh đi ra ngoài dọn dẹp đồ, nam tử liền lên tiếng.

“tiểu Huyền, vô sự không lên điện tam bảo, ngươi lần này từ Trung Nguyên xa xôi chạy đến hải đảo của vợ chồng ta, cũng không biết có mục đích gì?”.

Dạ Xoa thấy nam tử kia lên tiếng, cũng thành thật trả lời.

“Khinh Huyền liền muốn xin vương gia xuống núi”.

Nam nhân khẽ liếc Dạ Xoa một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, sau đó chỉ cười nhạt.

“Có lực mà vô tâm, ta đã không còn là vương gia, thế tục với ta căn bản đã không còn gì vương vấn, tiểu Huyền ngươi cứ ở lại đây chơi vài ngày, sau đó rời đi thôi”.

Dạ Xoa nghe vậy, khuôn mặt vẫn không thay đổi, nàng vẫn ung dung mỉm cười.

“Vương gia, Khinh Huyền đến đây cầu người cũng là vạn bất đắc dĩ, có điều Khinh Huyền vẫn là có tự tin mời được vương gia xuống núi, với thực lực của vương gia, ẩn cư mới là đáng tiếc”.

Nam tử kia nghe vậy, trên khuôn mặt bất giác xuất hiện một tia hứng thú.

“Ồ, tiểu Huyền nhà chúng ta không ngờ có tự tin này, được vậy ngươi thử thuyết phục ta đi “.

Dạ Xoa nghe vậy, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Nàng đã đến đây, liền có tự tin mời người này xuống núi.

Thiên Long Giáo dám đông sơn tái khởi, dám thách thức quyền uy của ngũ đế cao thủ, cũng không phải là không có lý do, Thiên Long Giáo hiện nay như một đám tro tàn, nhưng chỉ cần thời cơ thích hợp, tro tàn liền có thể cháy, lửa có thể đốt tận Trung Nguyên.

.........

Vô Song tất nhiên sẽ không biết việc xảy ra trên hoang đảo kia, lúc này ở trước mặt hắn liền là Tương Dương Thành.

Tương Dương Thành là đại thành của nhà Thanh hơn nữa còn có thể coi là đại thành quan trọng trấn giữ cửa vào phương Bắc của Đại Thanh cùng Mông Cổ, cho dù Ngũ Đế cấp bậc cao thủ cũng chưa chắc dám độc xông Tương Dương Thành.

Bên trong Tương Dương Thành cao thủ không thiếu, nhưng quan trọng nhất quân đội chú đóng ở đây lên tới 10 vạn đại quân.

Không giống nguyên tác của Kim Dung, đây là Đại Thanh chứ không phải Đại Tống, Tương Dương Thành liền chưa bao giờ bị vây vào tình cảnh thiếu quân thiếu lương cả.

Đầu tiên phải nói tới 10 vạn đại quân tinh nhuệ bậc nhất của triều đình Đại Thanh – Chu Tước Quân Đoàn.

Đại Thanh vốn có bát kỳ, nhưng bát kỳ tinh nhuệ phần nhiều đến từ con cháu người Mãn Thanh, bát kỳ chỉ có thể dùng làm đạo quân tinh nhuệ nhất trong tay hoàng tộc.

Chính vì vậy Thuận Trị Đế đã thành lập tứ đại quân đoàn.

Chu Tước Quân ở Tương Dương Thành.

Bạch Hổ Quân ở Trường An.

Huyền Vũ Quân ở Nhạn Môn Quan

Thanh Long Quân ở Sơn Nam Đạo.

Bốn đạo quân này vốn do cả người Hán cùng người Mãn thành lập, là lực lượng tinh nhuệ hạng nhất của triều đình Đại Thanh.

Lại nói về Tương Dương Thành, không tính Chu Tước Quân, bên trong Tương Dương Thành có tổng cộng 2 vạn thủ vệ quân, 2 vạn thủ vệ quân này đều do Quách Tĩnh toàn quyền chỉ huy, đủ để thấy Thuận Trị Đế tin tưởng Quách Tĩnh đến mức nào.

Dõi mắt xa hơn, hướng tầm mắt về Bắc Địa Biên Cảnh, cách Tương Dương Thành khoảng trăm dặm lộ trình, liền là Bắc Địa Vương quản hạt.

Bắc Địa Vương trong tay nắm giữ 20 vạn đại quân, ngay mặt chặn đứng đường tiến của Mông Cổ đại quân, Tương Dương Thành liền an toàn vô cùng, khi cần thiết thậm chí cả Thanh Long Quân ở Sơn Nam Đạo cũng sẵn sàng tiếp tế, đây chính là đại thành chặt đứt đường nhập trung nguyên của Mông Cổ.

Vô Song cực kỳ khâm phục Thuận Trị, khi nghe kể về Tương Dương Thành từ hai vị sư huynh, hắn liền cảm giác Mông Cổ đại quân đúng là không có cách nào xuyên qua Tương Dương Thành, không có cách nào nhập trung nguyên có điều...loại suy nghĩ này của Vô Song dừng lại khi hắn nghe đến tên Bắc Địa Vương.

Đây là một cái tên làm Vô Song cảm thấy đầu mình ong ong, sống lưng lành lạnh, Bắc Địa Vương họ An, tên Lộc Sơn.

Bắc Địa Vương – An Lộc Sơn.

Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế.

Khi hai cái tên này cùng hiện trong đầu Vô Song, suy nghĩ đầu tiên của Vô Song là Đại Thanh chết chắc.

Suy nghĩ thứ hai của Vô Song chính là bàng hoàng, đây rốt cuộc là cái thế giới gì?, dĩ nhiên bất chấp lịch sử, bất chấp thời đại?, dĩ nhiên lại có cả An Lộc Sơn?.

Nếu đây thật là An Lộc Sơn trong lịch sử, Vô Song chỉ biết thầm cầu nguyện cho Quách Tĩnh tai qua nạn khỏi.

Nam Mô

.........

p/s: Không có Dương Quý Phi đâu đừng hỏi.

Tuần này ngày 4 chương

3h chiêu - 6 chiều - 9h tối - 11h59 tối.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment