Cực Võ

Chương 420

Vô Song không hiểu chuyện gì xảy ra với mình nhưng khi lần thứ 2 hắn có được ý thức, hắn đã ở một nơi hoàn toàn khác.

Đứng xung quanh Vô Song, là những người hắn không quen.

Xung quanh hắn có rất nhiều rất nhiều người nhưng chỉ có độc một loại trang phục.

Quân áo thuần một sắc đen với hoa văn màu đỏ.

Loại trang phục này vẫn tính là tương đối bắt mắt, ít nhất ở khoảng phối màu của nó.

Tất cả những người ở đây đều mặc trang phục thuần một sắc đen, dung mạo cũng hoàn toàn bị che đi, trên mặt đồng nhất một dạng mặt nạ vô diện, khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là những con số khắc trên tấm mặt nạ này.

Đây là một loại không khí rất quỷ dị, theo Vô Song thấy chỗ này có ít nhất cả ngàn người, nhưng toàn bộ ngàn người này đều yên tĩnh đứng thẳng, hai mắt nhẹ nhắm, ngoại trừ tiếng hô hấp rất mỏng ra gần như không có bất cứ một âm thanh nào khác.

Vô Song rất muốn lên tiếng, rất muốn hỏi những người xung quanh, hắn muốn biết nơi này rốt cuộc là đâu nhưng dưới cái không khí nghiêm trang này, hắn lại lựa chọn im lặng, lựa chọn giống như những người này, cũng nhắm mắt lại.

Hai mắt từ từ khép lại, trong đầu Vô Song bắt đầu suy nghĩ miên man.

Đây là đâu?.

Hắn tại sao lại ở đây?.

Độc Cô Cầu Bại đâu?, Hoa Sen Liên Ngẫu đâu?.

Đám người này là ai?.

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu, nhưng sẽ không ai giải đáp cho hắn.

Cái không khí yên tĩnh này thực sự rất nặng nề, chẳng biết bao lâu mới có một âm thanh vang lên, phá tan sự tĩnh lặng này.

Xuất hiện trên bầu trời lúc này là một ‘người’.

Vô Song thật ra cũng không dám chắc đây có phải con người không nữa.

Kẻ này một đầu tóc trắng, tóc dài chấm lưng.

Nếu chỉ tính phần khuôn mặt, đây đương nhiên là nhân loại có điều hai tay hai chân đều giống với loài chim, cụ thể ở đây là diều hâu.

Kẻ này đứng lơ lửng trên bầu trời, giây phút hắn xuất hiện, không khí hoàn toàn đổi khác.

Hắn nhìn cả ngàn người phía dưới, sắc mặt thản nhiên.

“Bản tọa đại diện Diêm La Điện, đứng ra điều hành lần thí luyện này, quy tắc ta sẽ không nói lại lần nữa, bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể chấp nhận, chỉ cần sống đi hết Sát Sinh Lộ liền sẽ trở thành Tử Thần dưới quyền Diêm Vương, sau đó sẽ được điều động tới các điện khác bên trong Thập Điện Diêm La”.

Người này nói xong, toàn bộ ngàn hắc y nhân rốt cuộc mở mắt, một thứ sát khí kinh khủng xuất hiện, thứ sát khí này gần như ép Vô Song thở không nổi.

Thân là một trong số ngàn người này, hắn có lẽ là người duy nhất cảm thấy không rõ chuyện gì xảy ra.

Vì cái gì đang yên đang lành hắn lại nghe đến mấy chữ này?.

Diêm La Điện?, Tử Thần?, Thập Điện Diêm La?, Âm Giới?.

Hắn khi nào lại đến Âm Giới rồi?, hơn nữa tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?.

Dĩ nhiên với tâm trí hiện tại của Vô Song, hắn không khó để đoán ra được vài điều, chỉ sợ lần này có động tác rất lớn từ Độc Cô Cầu Bại.



Vô Song thực sự không rõ Thập Điện Diêm La trong miệng bọn họ là những điện nào, hiện tại hắn chỉ biết Chuyển Luân Điện cùng vừa mới nãy nghe được Diêm La Điện.

Độc Cô thân là Chuyển Luân Điện Chủ, nhất định cũng sẽ có thủ đoạn của mình, chỉ là vì sao không nói với hắn câu nào?.

Đang suy nghĩ mông lung, Vô Song liền thấy không gian trước mặt xuất hiện một cái vòng xoáy lớn màu đen, trong vòng xoáy xuất hiện kinh người hấp lực, nó lập tức hút toàn bộ ngàn người đang có mặt nơi đây vào bên trong.

Vô Song đương nhiên muốn chống lại hấp lực, đây không phải là hắn cố tình chỉ là thân thể làm ra phản ứng bất quá sức hút của thứ này vượt quá tưởng tượng của Vô Song, gần như khi nó vừa mở miệng hút, Vô Song không hề có sức chống cự, trực tiếp bị đưa vào.

Trong lúc bị hút vào, thứ duy nhất mà Vô Song nhớ ra được, chỉ là Sát Sinh Lộ.

Ba chữ này, hắn vẫn tương đối quen thuộc, hóa ra Sát Sinh Lộ không chỉ có ở Chuyển Luân Điện.

___________________

Lần thứ hai mở mắt ra, có điều lần này thời gian rất nhanh, Vô Song có cảm giác chỉ một cái tích tắc vậy, hắn gần như có thể ngay lập tức thanh tỉnh.

Sau đó Vô Song liền phát hiện, mình đang ở trong một cánh rừng nguyên sinh, cây cối rậm rạp, bụi cỏ còn cao hơn nửa thân người, chỉ nhìn qua một thoáng, Vô Song đã xác định nơi này gần như không thể dùng mắt để mà quan sát, các tán cây cùng bụi cỏ quá nhiều, quá lớn, chắc chắn không thể nhìn xuyên qua.

Đáng nói nhất, Vô Song cũng chưa quên kẻ đến từ Diêm La Điện kia có nói... dùng bất cứ thủ đoạn nào... đi hết con đường Sát Sinh Lộ.

Vô Song cũng không ngu ngốc, cho dù kẻ kia không có nói rõ thì Vô Song cũng tự hiểu đây nhất định là một trận chém giết, chỉ sợ hắn lại trải qua lần thứ hai trong đời, lần thứ hai đi qua thí luyện của Thiên Ý Thành.

Khác biệt lớn nhất có lẽ là lượng thông tin, hắn chẳng có bất cứ thông tin gì ở đây.

Khi mới mở mắt ra, hắn không dám cử động, bị cái không khí yên tĩnh đáng sợ kia làm ảnh hưởng, hắn cũng hoàn toàn đứng im nhưng mà hiện tại hắn cũng bắt đầu kiểm tra thân thể này.

Thứ nhất là vũ khí, sau hông của hắn có một thanh hắc kiếm, kiếm này tương đối dài, khoảng trên dưới 60 cm tuy nhiên ở trong cánh rừng này, hắc kiếm có lẽ không giúp được gì quá nhiều cho hắn.

Tiếp theo bên hông, phần thắt lưng có một thanh đoản kiếm.

Đoản kiếm này thoạt nhìn không khác gì bình thường nhưng mà nó cực kỳ nặng, nặng đến nỗi Vô Song còn không tin được, cầm trên tay ước chừng có khi cũng phản nặng tới 40 kg.

Nên biết đây là trọng lượng đo lường của hậu thế chứ không phải là của Trung Quốc Cổ Đại, 40 kg cũng tương đương với 80 cân trong thế giới võ hiệp.

Đoản kiếm nặng 80 cân?, đây là đoản kiếm hay là tạ?.

Ngoại trừ những thứ này ra, Vô Song trên người cũng chẳng còn bất cứ vũ khí gì khác, điều này làm hắn triệt để không biết làm thế nào.

Sau khi kiểm tra vũ khí, liền đến lúc kiểm tra thân thể.

Khi kiểm tra thân thể Vô Song mới bi ai phát hiện ra vài điều.

Đầu tiên bộ quần áo này không cởi ra được.

Thứ hai bộ quần áo này khiến Vô Song không cách nào xác định được thân thể mình rốt cuộc ra sao, cứ như hắn đang mặc một tấm trọng giáp bên ngoài vậy, tuyệt đối không thể nhìn thấy thân thể bên trong mình thế nào.

Cũng may Vô Song vẫn cảm nhận được kinh mạch, cảm nhận được đan điền cùng mạch máu, ít nhất thân thể hắn có lẽ vẫn là con người, dù sao kinh mạch huyệt đạo đều không thay đổi.

Mặt nạ vô diện cũng không cởi được, hơn nữa mặt nạ này tương đối cứng rắn, Vô Song hoài nghi đến cả dùng kiếm đâm thẳng vào thứ này, nó cũng hoàn hảo nguyên vẹn.

Cuối cùng là kiểm tra thực lực của chính mình.

Hắn đang ở âm giới.

Hắn đang tham dự một kỳ thí luyện mà chính hắn còn không hiểu gì.

Từ đầu đến cuối hắn đều đang cảm thấy bất lợi, may mắn duy nhất có lẽ là thực lực của bản thân hắn hiện tại.

Hắn bằng cách nào đó rõ ràng cảm giác được hắc long tồn tại chỉ là hắn không có cách nào triệu hồi hắc long ra mà thôi.

Hắn cũng biết mình không ở trong trạng thái ma hóa đồng thời vì không triệu hoán được hắc long, hắn cũng sẽ không thể ma hóa nhưng mà hắn rõ ràng có thể mượn ma khí của hắc long, sau đó chậm rãi điều động ma khí này, sử dụng nó như nội lực của bản thân.

Ít ra... nếu không có sai sót gì quá lớn thì thực lực Vô Song hiện nay đại khái khoảng bát tinh hoặc cửu tinh của nhân loại, dẫu sao lượng ma khí của hắc long cũng viễn siêu nội lực của hắn khi trước, hắn lúc này cũng coi như ngũ tuyệt hậu kỳ.

Lo lắng lớn nhất của Vô Song... ngũ tuyệt hậu kỳ ở cái cuộc thí luyện này xếp hạng thế nào?.

Dựa lưng vào một thân cây lớn, Vô Song bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình, cả người tiến vào ẩn núp.

Hắn dùng con mắt, dùng cả đôi tai chậm rãi quan sát địa hình chung quanh, hắn cũng không có động mà lựa chọn quyết định chờ đợi.

Trước khi hành động, hắn ít nhất cũng phải có được thông tin, phải hiểu đây là đâu, phải hiểu luật của cái thí luyện này rốt cuộc là gì.

Ẩn mình trong bụi cỏ thời gian tương đối lâu, nhưng xung quanh toàn bộ đều phi thường yên tĩnh, sự yên tĩnh này bất giác làm bản thân Vô Song cảm thấy thoải mái hơn, hắn cũng triệt để bình tĩnh lại, như chính cái không gian xung quanh.

Hắn nhớ Độc Cô muốn giới thiệu cho hắn một nơi, nếu không có cái gì sai lầm thì đây chính là đích đến.

Nơi này chỉ sợ có đại kỳ ngộ.

Nói đến kỳ ngộ, hắn cũng đột ngột phát hiện ra, hắc long trong người hắn hiện tại bắt đầu không yên tĩnh.

Biết nói sao nhỉ?, Vô Song từ lâu đã nhận ra, hắc long bản thân cũng có suy nghĩ của chính mình, nó chẳng phải tử vật nhưng mà thứ cảm xúc duy nhất mà Vô Song cảm nhận được của hắc long có chẳng chỉ là sự phẫn nộ.

Sự phẫn nộ điển hình nhất ở bậc thang thứ 3000 nơi Sát Sinh Lộ.

Chỉ duy có lúc này, Vô Song cảm nhận được sự tham lam của Hắc Long.

Nó đang hướng về một phương, sau đó cùng Vô Song cố gắng câu thông.

Hắc Long cùng Vô Song sẽ không thể nói gì với nhau nhưng có thể cảm nhận được trạng thái của nhau, Vô Song biết Hắc Long đang muốn gì.

Nó muốn nói, ở chỗ này có thứ hấp dẫn nó.

______________

Ánh mắt nhìn về phía Hắc Long đang nhìn, Vô Song chậm rãi hít vào một hơi.

Nếu đã có đại cơ duyên, bất kể thế nào hắn cũng phải đi đoạt.

Vô Song từng đau đầu không biết làm sao đột phá lên cảnh giới Tứ Long, ở chỗ này có thể là chìa khóa cho câu hỏi của hắn.

Thế là Vô Song bắt đầu động.

___________________

Nốt arc ngắn này là về nhà rồi.

Cố lên cố lên.

༼ つ ◕_◕ ༽つ
Bình Luận (0)
Comment