Cực Võ

Chương 461

A Thanh trở về có thể coi là một việc vui lớn chỉ là Vô Song rất nhanh nhớ ra một việc.

Hắn ngồi dậy, nhìn A Thanh không khỏi lên tiếng.

“Giải quyết Thiên Đạo xong, còn lại Hạng Vũ “.

Hắn nói đến đây, A Thanh cũng ngồi dậy, nàng chỉ khẽ cười.

“ Hạng Vũ?, ngươi cũng bớt lo chuyện bao đồng, người đối đầu với Hạng Vũ là Độc Cô Cầu Bại, hắn ta đã ra tay ngươi liền không cần lo lắng, về nhà nghỉ ngơi là được, trận chiến này... xong rồi”.

Nghe A Thanh đáp, Vô Song suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Hạng Vũ mạnh thế nào thì Vô Song không rõ nhưng mà Vô Song có niềm tin rất lớn vào Độc Cô.

Nam nhân có trách nhiệm của chính mình, Vô Song đã hoàn thành trách nhiệm thì Độc Cô cũng sẽ, loại người như Độc Cô mới không cần kẻ khác quan tâm.

“Tại sao ngươi lại phải đối phó với Thiên Đạo?, chẳng nhẽ cũng như Tây Thi? “.

“Ngoài ra, Độc Cô đáng lẽ không nên giúp ngươi mới đúng, cái này có vẻ không hợp chức trách của Độc Cô cho lắm”.

Vô Song không hiểu luật của âm giới, hắn ở âm giới trong thời gian rất ngắn nhưng mà hắn đại khái có cảm giác, người âm giới luôn luôn hạn chế làm những việc liên quan tới dương gian.

A Thanh nhìn Vô Song, đôi vai gầy nâng lên.

“Cái này hả, ta hiện tại không có hứng thú nói với ngươi, để Tây Thi nói với ngươi đi “.

“Độc Cô kéo nàng ta vào trong trận chiến này, nàng ta cũng không thể không làm mà hưởng đúng không?”.

Cười cười, A Thanh đứng dậy, hướng về Ma Sơn mà đi.

Nhìn theo bóng lưng A Thanh, hai người Vô Song cũng chậm rãi ngồi dậy mà tiến về Ma Sơn.

_ _ _ _ _ _ _ _

Hai người Vô Song về đến Ma Sơn cũng là chia trận doanh mà đi, Cơ Vô Song hướng về Mật Tông còn Đông Phương Bạch thì trở về trận doanh võ lâm của chính mình.

Thân thể Cơ Vô Song rất tốt, trận chiến này làm nàng trọng thương nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, tuyệt không có gì nguy hiểm nhưng mà Đông Phương Bạch thì bị thương rất nặng, trừ thương thế của Thiên Đạo gây ra, hắn còn chịu phản phệ của Phượng Hoàng Châm, không phải hắn có Cửu Âm Chân Kinh, bằng vào Cửu Âm Chân Kinh bảo vệ cơ thể chỉ sợ đã sớm không đứng lên nổi.

Không thể không nói, Cửu Âm Chân Kinh mang theo khả năng trị liệu phi thường cường hãn, đây là một bất ngờ nho nhỏ với chính Vô Song.

Tất nhiên cái này không phải là ăn không nói có, theo nguyên tác Kim Dung, Hồng Thất Công chỉ sợ bị thương còn nặng hơn Vô Song, đến cả võ công cũng còn bị phế ấy vậy mà nhờ Cửu Âm Chân Kinh vẫn có thể hồi phục một cách thần tốc, hiệu quả trị liệu không cần nói cũng rõ.

Mang theo thân thể mệt mỏi, việc đầu tiên Vô Song làm khi trở về trận doanh võ lâm là đi ngủ, cũng mặc kệ ánh mắt khó hiểu cùng lo lắng của A Châu, Vô Song mang theo một thân đầy máu cứ thế gục trên giường khiến cho A Châu kinh hãi đến biến sắc.

Vô Song cứ như vậy ngủ, ngủ suốt 1 ngày.

Vô Song ngủ vào chiều ngày 27, khi hắn tỉnh lại đã là... tối ngày 28.

Vô Song hiện tại đã được coi là thần y, hắn rõ ràng mình ngủ nhiều như vậy là do thân thể bị đẩy tới giới hạn, quá mức mệt mỏi về phần các vết thương kia, chỉ cần có Cửu Âm Chân Kinh âm thầm hộ thể, đợi hắn tỉnh lại liền bắt đầu tự kê đơn mà chữa trị, trên người hắn còn có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, thực sự không có nguy hiểm gì.

Mượn một điểm này Vô Song mới bất kể tất cả mà nằm vật xuống giường.

Khi hắn một lần nữa mở mắt ra, đầu của hắn có chút đau.

Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc chỉ là trên người hắn không hề có quần áo.

Hạ thân ngoài chiếc quần nhỏ ra thì cả người không còn gì cả, quanh người đều được băng bó lại gần như không khác gì xác ướp ai cập.

Nhìn những đường băng bó trên người, sắc mặt Vô Song khẽ co giật.

Người băng bó cho Vô Song y thuật tương đối cao, cái này chính Vô Song cũng công nhận nhưng mà người này hình như quan tâm Vô Song thái quá, đến những vết thương nhỏ cũng cố dùng băng buộc lại làm Vô Song thực sự không biết nói gì mới đúng.

Ngay khi Vô Song đang phân vân, cửa bên ngoài liền mở ra.

Cửa mở, một nữ nhân chậm rãi bước vào, hai tay mang theo một thay nước ấm, khi nàng vừa ngước đầu lên đã thấy Vô Song ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp liền vui mừng quá đỗi mà chạy đến.

“Bạch lang, ngươi tỉnh rồi”.

Nàng đương nhiên chính là Mục Niệm Từ.

Niệm Từ một thân áo đỏ phi thường bắt mắt, ống tay áo cùng chân lại đều đang kéo lên, nhìn tổng quan có chút buồn cười.

Nghe thấy Niệm Từ gọi mình là “Bạch lang’, Vô Song có chút không quen, hắn cảm thấy xưng hô này thủy chung có cái gì đó sai sai.

Niệm Từ lại không quan tâm nhiều như vậy, nàng chạy đến bên giường Vô Song, khuôn mặt cực độ quan tâm.

“Bạch lang, ngươi cảm thấy thân thể thế nào?, ngươi có đói không, Niệm Từ liền mang cháo đến cho ngươi”.

Vô Song cười cười, đưa một tay ra nhẹ kéo Niệm Từ vào ngực, sau đó một tay còn lại nhẹ day cái mũi của nàng.

“Niệm Từ, sao muội lại ở đây “.

Niệm Từ nghe Vô Song hỏi, miệng đẹp hơi chu lên.

“Bạch lang, ngươi còn hỏi nữa, nếu không phải Thủy tỷ tỷ nói ngươi để tỷ tỷ đến bảo vệ ta, ta còn tưởng ngươi không cần Niệm Từ nữa “.

“Ngươi bị thương nặng đến như vậy cũng không nói cho Niệm Từ, ngươi hôn mê hơn 1 ngày, Niệm Từ thực sự rất sợ”.



Niệm Từ đầu áp vào ngực Vô Song, thân hình khẽ run lên.

Cũng như Hoàng Dung, nàng hiện tại cũng chỉ có một mình, người được coi là thân nhân của nàng... cũng chỉ có mình Vô Song.

Đối với Niệm Từ, nếu không có Vô Song chính nàng cũng không biết mình nên đi đâu về đâu, nên làm gì mới tốt, nàng thực sự rất sợ mất nam nhân này, mỏ neo giữ nàng lại với thế giới.

“Niệm Từ, muội nói Thủy tỷ tỷ?, là Lý Thu Thủy?”.

Niệm Từ nghe Vô Song hỏi, ngoan ngoãn đáp.

“Vâng, là Thủy tỷ tỷ, huynh bị thương rất nặng, A Châu cô nương quá sợ hãi liền chạy đến nói cho Thủy tỷ tỷ, vết thương trên người huynh cũng là do Thủy tỷ tỷ băng bó “.

“Bạch lang, ngươi sau này đừng làm chuyện nguy hiểm được không, huynh mà có mệnh hệ gì, ta cùng Thủy tỷ tỷ... còn có cả A Châu cô nương biết làm sao bây giờ? “.

Vô Song nghe vậy liền phì cười, hắn đang định nói thêm vài lời với Niệm Từ, bên ngoài lại có người đi vào.

Lý Thu Thủy một thân hồng y, vẫn là cái quần đùi màu hồng ngắn cụt ngủn khoe đôi chân dài kia thêm vào một bộ áo khoác dài đến tận chân bó sát người cũng màu phấn hồng, Lý Thu Thủy thực sự vẫn yêu mị như vậy, mị đến tận xương.

Lý Thu Thủy thấy ánh mắt Vô Song không kiêng nể gì quan sát mình, nàng liền ném cho hắn một cái lườm, sau đó bước đến trên giường.

Lý Thu Thủy chậm rãi ngồi xuống, hướng về Vô Song trách cứ.

“Nói mau, thật thà sẽ được khoan hồng, ngươi ra ngoài quyết đấu với ai?, thương thế nặng như vậy?, nhìn thấy thương thế của ngươi... ta còn tưởng ngươi không qua khỏi nữa”.

Nhìn Lý Thu Thủy rồi lại nhìn Mục Niệm Từ, Vô Song khẽ cười, hắn đưa hai tay ra ôm lấy cả hai nàng vào lòng.

“Không có gì, sau này sẽ không còn nguy hiểm như vậy nữa”.

Nói xong Vô Song lại ngập ngừng một chút, hắn nhớ rõ thế giới cũ hình như vẫn còn Đế Thích Thiên?.

Tất nhiên Vô Song rất nhanh ném cái tên này ra khỏi đầu, hắn hiện tại quá mệt mỏi, việc sau này liền để sau này tính.

Ôm chặt lấy hai nàng, Vô Song lại mở miệng.

“Niệm Từ, Thu Thủy, hai người theo ta đi?”.

Hai nàng trong ngực Vô Song, ánh mắt hơi ngước lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Niệm Từ sau đó nhìn Lý Thu Thủy, ánh mắt chớp động.

Lý Thu Thủy hiểu ý cô ‘muội muội’ này, nàng không khỏi chu miệng lên, ngón tay nhẹ bấu vào eo Vô Song.

“Ngươi nghĩ cái quỷ gì vậy, chúng ta không phải đã theo ngươi rồi sao?, còn cần ngươi phải nói”.

Nhìn hai nàng, Vô Song cười cười.

“Ta không phải người thế giới này... nhiệm vụ của ta ở đây đã hoàn thành, ta muốn rời đi “.

“Niệm Từ, Thu Thủy, theo ta đi đi”.

Vô Song bắt đầu vì hai nàng giảng giải, vì hai nàng nói ra thân phận của chính mình.

Đương nhiên việc này rất khó tiếp nhận nhưng với hai nàng mà nói cái này cũng không quan trọng.

Lý Thu Thủy đã chân chính nhường lại Vô Nhai Tử cho sư tỷ mà theo Vô Song, nàng liền trao thân cho hắn, trao tâm cho hắn, với nàng hiện tại mà nói ở thế giới này cũng không có gì đáng giá níu kéo.

Nếu bỏ qua việc khác thế giới, cùng lắm coi như Vô Song đến từ một quốc gia cực xa Trung Nguyên, hỏi xem Lý Thu Thủy có dám rời khỏi Trung Nguyên mà theo Vô Song hay không?, đáp án chắc chắn là có.

Về phần Niệm Từ lại càng dễ nói, bản tính nàng là vậy, một nữ nhân truyền thống không thể truyền thống hơn.

Với nàng, lấy chồng liền theo chồng, chưa nói tới việc nàng cũng không còn thân nhân, chỉ cần là nơi có Vô Song, nàng liền nguyện ý đến.

_ _ _ _ _ _ _ _

Rất nhanh, ngày 28 trôi qua.

Ngày 29 trôi qua.

Sáng ngày 30 rốt cuộc đã đến.

Thuyết phục xong Niệm Từ cùng Lý Thu Thủy, làm công tác tư tưởng cho hai người thậm chí Vô Song dùng gần 2 ngày, kể về thế giới nơi mình đến cho hai nàng, công tác tư tưởng có thể coi là hoàn mỹ.

Làm xong cái công tác này, Vô Song liền lo lắng, hắn lo lắng cho Độc Cô.

Hắn không hoài nghi việc Độc Cô sẽ thành công trấn áp Hạng Vũ nhưng mà... theo lời A Thanh nói, Độc Cô cùng Hạng Vũ hiện nay chỉ sợ đã chiến đấu 3 ngày, vậy mà không có bất cứ động tĩnh gì.

Trong sân nhỏ, Vô Song vẫn đang cởi trần, người vẫn đầy dải băng, Thu Thủy căn bản không cho hắn tháo băng ra.

Ngồi trên ghế tựa, Vô Song thoải mái dãn lưng, bên cạnh hắn là Niệm Từ nhu thuận giúp hắn khâu quần áo.

A Châu thì đang ở trong phòng bếp trợ giúp Thu Thủy sắc thuốc, cuộc sống hiện tại có thể coi là yên bình.

Ngay lúc Vô Song đang thư giãn nhất, toàn bộ Ma Sơn liền run lên.

Mặt đất như nứt toác ra, cứ như có một sinh vật khổng lồ nào đang chuyển động vậy, một trận động đất cứ như vậy xuất hiện tại Ma Sơn.

Vô Song lập tức chuyển thân ôm lấy Niệm Từ, vận Lăng Ba Vi Bộ lùi lại, ở phương xa Lý Thu Thủy cũng ôm lấy A Châu, mượn Lăng Ba Vi Bộ lướt đến chỗ Vô Song.

Vô Song cùng Lý Thu Thủy bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có nồng đậm nghi hoặc.

Rất nhanh đáp án xuất hiện, nơi chân trời không biết từ đầu xuất hiện một sinh vật khổng lồ, một con thần long.

Con thần long này... là chân chính long, thân hình lóng lánh màu vàng, là ngũ trảo kim long.

Hơi thở của nó quét qua toàn bộ Ma Sơn, làm toàn bộ sinh vật của Ma Sơn đều sợ hãi, một thứ sức ép vô hình ép thẳng xuống, thứ sức ép này thậm chí còn làm cho Lý Thu Thủy muốn quỳ xuống dập đầu.

Đừng nói Lý Thu Thủy, chỉ cần không phải đế vị, toàn bộ đều phải cúi đầu trước nó.

Vô Song cũng cảm nhận được sức ép này, ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lẽo.

“Súc sinh ngông cuồng”.

Nói ra bốn chữ này, trên người Vô Song xuất hiện năm đầu Hắc Long, vì ba nàng sau lưng gánh toàn bộ áp lực.

Ánh mắt Vô Song híp lại mà nhìn con hoàng kim long kia.

Sinh vật này rất mạnh, chỉ sợ cũng là đế vị đỉnh phong, Vô Song muốn đấu ngang ngửa với nó chỉ sợ một lần nữa phải kết hợp với bản thể nữ của chính mình.

Đầu hoàng kim long này là từ đâu chui ra?.

_ _ _ __ _ _ __

Hoàng kim long xuất hiện, ở sâu trong hắc ám vô tận, Hạng Vũ cười gầm vang.

Hạng Vũ cùng Độc Cô hiện tại đều là huyết nhân nhưng mà thoạt nhìn Hạng Vũ thảm hơn không ít, hắn đến cả đứng còn không đứng nổi.

Hạng Vũ nằm trên mặt đất, ánh mắt đỏ như máu mà nhìn Độc Cô.

“Độc Cô, không hổ là điện chủ mạnh nhất Thập Điện không có một trọng... khặc khặc nhưng mà ngươi quá ngu, nơi này là Đông Hoàng Lăng, là long mạch nhà Hán “.

Hạng Vũ ánh mắt sáng lên, hắn bắt đầu cảm nhận long lực truyền vào cơ thể mình.

“Ta đã nói Đông Hoàng Lăng là địa bàn của ta, bản đế không chỉ có thể điều khiển ma lực mà còn có thể điều khiển long mạch nhà Hán... không đúng, nó sau này liền là long mạch của Đại Sở Hoàng Triều”.

Nhìn Hạng Vũ cuồng ngôn, Độc Cô thở ra một hơi, cánh tay có chút run nhưng ánh mắt đầy vẻ coi thường.

“Ngu xuẩn”.

Hai chữ vào tai Hạng Vũ, hắn khó hiểu mà nhìn Độc Cô sau đó ánh mắt trừng lớn không thể tin được nhìn vào khoảng không.

Ngũ Trảo Kim Long vừa hiện hình, vừa hô phong hoán vũ vậy mà... chết.

Chỉ thấy trên bầu trời, một cái miệng lớn mở ra, một đầu huyết lang há miệng, một cắn.

Ngũ trảo kim long của nhà Hán, long mạch của nhà Hán cứ như thế... trở thành hư vô.

Hạng Vũ không thể tin được, thứ sức mạnh đang chảy xuôi trong người hắn hoàn toàn... biến mất, hắn cứ như vậy gục xuống.

“Không phải, không đúng, kia là sinh vật gì, là ai?, là ai?, là kẻ nào?, thứ gì có thể thôn phệ long mạch của bản đế?, của Đại Sở Hoàng Triều”.

Hạng Vũ... thậm chí có chút điên cuồng.

Độc Cô lại rút kiếm ra, ánh mắt mang theo thương hại nhìn Hạng Vũ.

“Ngươi là Bá Vương, cái này ta cũng công nhận nhưng trước kẻ kia, ngươi tính là gì? “.

“Một giới võ phu mà thôi, vẫn là từ bỏ mộng hoàng triều đi, giới này vốn đã định hình, trừ kẻ kia, ai dám xưng vương xưng đế?, kẻ kia đi ra, long mạch tính là cái gì?”.

Hạng Vũ vẫn không tin được mà nhìn Độc Cô, khóe miệng run lên.

“Kẻ kia?, ngươi nói kẻ kia là ai?, chẳng nhẽ họ Lưu đó có hậu thủ? “.

Độc Cô lắc đầu, nói ra mấy chữ.

“Bắc Phương Bá Chủ – Thiết Mộc Chân”.

Nam Đế rời đi, chính là để mời Thiết Mộc Chân đến.

Hoàng kim long?, khí số nhà Hán vốn đã hết, Hoàng Kim Long chỉ là cái xác rỗng.

Khí số nhà Tống cũng đã tàn, Hoàng Kim Long nhà Tống cũng chỉ là mèo bệnh.

Nói về khí số, thiên hạ này ai hơn được Bắc Phương Bá Chủ?, ai hơn được Thiết Mộc Chân?.

Hạng Vũ bá khí mười phần thì sao?, hắn trên tư cách là cường giả thì Độc Cô không thể không bội phục nhưng mà con đường đế vương?, hắn lấy tư cách gì cùng Thiết Mộc Chân đấu?.

Bắc Phương Hung Lang mở miệng, rồng đều phải nằm xuống, là hổ phải cúi đầu.

Thời đại này vẫn phải trở về quỹ tích của nó, thời đại này bậc đế vương nào cũng phải nhường đường cho Thành Cát Tư Hãn.

Trận chiến giữa Độc Cô cùng Hạng Vũ chính thức kết thúc.

Độc Cô vẫn là tính xa hơn một đường, vẫn là mạnh hơn một đường.
Bình Luận (0)
Comment