Cực Võ

Chương 50

Nếu đã suy nghĩ thông việc dung mạo, Vô Song trong lòng cũng bớt đi vài phần khó chịu, hắn cũng không phải là người thích suy nghĩ tiêu cực, nếu thật sự không cách nào thay đổi được hắn cũng đành chấp nhận, dung mạo vấn đề này Vô Song tạm thời sẽ không suy nghĩ đến, có điều hiện nay trong đầu Vô Song việc cấp thiết nhất liền là muốn ngay lập tức mua cái mặt nạ che mặt.

Diện mạo xinh đẹp làm chính Vô Song quá mất mặt.

Vô Hà Tử cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì, ông ta lúc này chỉ nghĩ Vô Song nhận mệnh liền khẽ mỉm cười sau đó vỗ vai hắn.

“Tiểu Vô Song, lần này ta muốn dẫn ngươi đến gặp một cái bằng hữu, lát nữa tỏ ra ngoan ngoãn một chút”.

Vô Song nghe vậy ánh mắt liền hiện lên một tia nghi hoặc sau đó biến thành tò mò.

Vô Hà Tử làm người thế nào Vô Song đương nhiên biết, đừng nhìn Vô Hà Tử với Vô Song cười đùa hồ nháo nhưng với người khác tất nhiên không giống, ít nhất trong mắt đám cao thủ võ lâm đương đại Vô Hà Tử liền là một cái nhân vật không thể trêu chọc.

Tầm mắt Vô Hà Tử cũng rất cao, đến cả Quách Tĩnh thủy chung Vô Hà Tử cũng chưa nhìn nhiều, lúc này dĩ nhiên Vô Hà Tử muốn dẫn Vô Song đến gặp bằng hữu lại yêu cầu hắn ngoan ngoãn, đủ để nói lên vị bằng hữu này của Vô Hà Tử chỉ sợ cũng là một cái siêu cấp nhân vật trên giang hồ.

Vật họp theo loài, bằng hữu của Vô Hà Tử chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

.......

Vô Song cứ ngỡ Vô Hà Tử sẽ đưa hắn đến chỗ nào xa xôi bất quá không ngờ địa điểm lần này cũng rất gần Tương Dương Thành, hay nói đúng hơn là ngay ngoại thành của Tương Dương Thành.

Hiện trước mặt Vô Song là một tấm bảng hiệu thoạt nhìn vô cùng đơn giản, trên bảng hiệu có ghi ‘Lục Trúc Thôn’.

Vô Song đang định bước vào bên trong thì thấy Vô Hà Tử ngăn hắn lại, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Vô Song.

“Tiểu tử lúc nãy lão phu quên hỏi ngươi một việc, lúc cùng tiểu tử của Toàn Chân quyết đấu, rõ ràng ngươi thừa sức giải quyết hắn sớm hơn, việc gì lại bị Toàn Chân Kiếm Pháp đẩy lùi như thế? “.

Vô Hà Tử cực hiểu Quỳ Hoa Bảo Điển, bằng vào Quỷ Ảnh thân pháp bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản Doãn Chí Bình không có cửa thắng, ít nhất Toàn Chân Kiếm Pháp căn bản không chạm nổi vào góc áo của Vô Song chứ đừng nói áp chế hắn.

Vô Song nghe vậy liền gãi gãi đầu, khuôn mặt đỏ lên.

Doãn Chí Bình là nhân vật đầu tiên Vô Song quyết đấu mà sử dụng đến võ công môn phái.

Kiếp trước hắn xem trên phim thấy Vương Ngữ Yên có thể dùng mắt thường đoán ra chiêu thức của đối phương, thậm chí biết đối phương chuẩn bị dùng chiêu gì.

Hắn cũng được thấy Trương Vô Kỵ một tay quyết đấu, một tay học trộm thủ pháp của đối phương.

Vô Song kiếp trước nhìn thấy mấy hình ảnh này hâm mộ không thôi, vừa nãy khi thấy Doãn Chí Bình dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, hắn đúng là mang theo tâm tư học trộm, đáng tiếc Vô Song không có đạt đến trình độ quái vật như Trương Vô Kỵ.

“Sư phụ, lúc nãy ta phân tâm, lúc đầu ta suy nghĩ muốn vừa đánh vừa học trộm chiêu thức của Toàn Chân Giáo, đáng tiếc việc này khó quá”.

Vô Hà Tử nghe vậy liền bật cười sau đó đưa ra hai ngón tay.

“Muốn học trộm chiêu thức của người khác ngươi tất nhiên không có cách nào làm được, bất quá chỉ là hiện nay không có cách, không có nghĩa là tương lai không có cách”.

“Có hai loại kỹ năng học trộm, loại đầu tiên dùng siêu cường khả năng lĩnh ngộ cùng siêu cường khả năng quan sát kết hợp với siêu cường trí nhớ ghi lại võ công của đối phương, loại thiên tài này chỉ sợ trăm năm võ lâm chưa đi ra nổi một người”.

“Kỹ năng học trộm thứ hai liền là dùng trí nhớ cùng hiểu biết của bản thân, diễn luyện lại võ học của đối phương, muốn áp dụng cách này thì ngươi phải có kiến thức khổng lồ với võ học, võ học thường thức đạt đến trình độ đáng sợ, hay nói đơn giản kiến thức của ngươi trở nên cực kỳ rộng lớn”.

“Về mặt trí nhớ ngươi liền đạt, bất quá những mặt còn lại ngươi càng phải cố gắng nhiều hơn”.

Vô Song nghe vậy trợn tròn mắt nhìn Vô Hà Tử.

“Sư phụ, người không thấy khó chịu khi đệ tử học trộm võ công của ngươi khác sao? “.

Vô Hà Tử quay đầu lại ánh mắt chớp chớp nhìn Vô Song.

“Trên đời này làm gì có cái gì gọi là tự sáng tạo ra?, ai cũng chịu ảnh hưởng bởi một thứ gì đó, quan trọng là có thể biến thứ đó thành của riêng mình hay không mà thôi, nếu nói học trộm không bằng gọi là lĩnh ngộ, ngươi lĩnh ngộ được càng nhiều thì võ học thường thức lại càng tăng, hấp thu được càng nhiều tinh túy của tiền nhân, võ học của ngươi lại càng hoàn mỹ”.

“ Cùng là một bộ Toàn Chân Kiếm Pháp, hiểu biết khác nhau thì vận hành khác nhau, ít nhất nếu Toàn Chân Kiếm Pháp rơi vào tay Vương Trùng Dương nó liền là một loại đáng sợ kiếm pháp, nếu vào tay Doãn Chí Bình liền thành rác rưởi kiếm pháp, cùng một loại kiếm pháp uy lực cũng không giống nhau, ngươi học trộm được bao nhiêu phần tinh túy bên trong, liền là bản lĩnh của ngươi”.

Nói xong Vô Hà Tử cũng chậm rãi đi vào bên trong Lục Trúc Thôn, ở sau lưng hắn Vô Song liền đứng sững lại, suy nghĩ thật lâu.

Khi Vô Song một lần nữa trở lại với thực tại, bóng lưng của Vô Hà Tử đã bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo.

........

Lục Trúc Thôn rất thanh bình và cũng rất đẹp.

Trong ánh mắt của Vô Song, toàn bộ Lục Trúc Thôn được bao phủ bên trong màu xanh của cây trúc, cùng với từng làn gió xuân khẽ thổi cho Vô Song một cảm giác yên bình khó tả.

Lục Trúc Thôn không giống với Vong Ưu Thôn, nó rộng lớn và đông đúng hơn nhiều, ở đây có thể coi là một cái thôn chân chính.

Những người dân trong thôn chủ yếu làm nghề nông, chăm sóc ruộng vườn, có một số ít người lại làm nghề đan lát, dù sao xung quanh đây cũng có rất nhiều cây trúc.

Người dân của Lục Trúc Thôn cho Vô Song một cảm giác chất phát mà hiền lành, sự chất phát của những người nông dân lao động cần cù.

Không khí ở đây rất tuyệt vời, không có cái vẻ ồn ào náo nhiệt như Tương Dương Thành, thích hợp để nghỉ ngơi, sinh sống.

Hai người Vô Hà Tử cùng Vô Song bước vào trong thôn liền mơ hồ trở thành tâm điểm của cái nhìn, rất nhiều người đang hướng ánh mắt về phía hai người.

Tất nhiên Vô Song là người bực bội nhất, hắn biết ánh mắt của những người dân kia không nhìn Vô Hà Tử, họ đâu biết Vô Hà Tử là ai?, ánh mắt của bọn họ rõ ràng là đang nhìn Vô Song.

Trong mắt những người dân này, Vô Song là một cô bé xinh đẹp với mái tóc màu trắng vô cùng bắt mắt, đương nhiên sẽ thành tâm điểm mọi cái nhìn.

Cũng may Vô Hà Tử không bắt Vô Song đi vòng quanh Lục Trúc Thôn, bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại trước một ngôi nhà tương đối lớn.

Cửa nhà lúc này đã mở sẵn, Vô Song thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong.

Trong nhà có một cái ao nhỏ cùng một hòn non bộ, ở trước sân có một mảnh đất canh tác trống, phía trên là một dàn hoa thiên lý, hàng rào quanh nhà được phủ lên sắc đỏ của hoa râm bụt

Hướng tầm mắt ra xa hơn liền là bậc thầm, trên thềm nhà trải một cái chiếu trúc tương đối lớn cùng vài chậu cây cảnh ở bên ngoài.

Trên cửa ra vào còn có một cái chuông gió đang nhè nhẹ rung động.

Vô Hà Tử mỉm cười bước vào, sau đó Vô Song cũng đi theo, trong ánh mắt ngập tràn tò mò.

Vô Hà Từ vừa bước vào, như có cảm ứng, trong nhà có tiếng bước chân vang lên, sau đó một lão nhân chậm rãi đi ra.

Người này khuôn mặt hiền hậu vô cùng, ở giữa trán có một cái bớt đỏ hình tròn, mái tóc bạc trắng búi cao, trên cổ có một cái khăn lau mặt tương đối dài, trên người là một bộ áo gai đã vá chằng chịt, bên dưới mặc một chiếc quần màu xám sắn lên tận đầu gối, nhìn lão nhân này căn bản không khác gì một lão nông bình thường.

Lão nhân nhìn thấy Vô Hà Tử mang Vô Song tiến đên liền khẽ mỉm cười.

“Ta tưởng ngươi còn ở lại chỗ họ Quách chứ, dù sao nha đầu kia nấu ăn vẫn là rất ngon”.

Vô Hà Tử nhìn vị bằng hữu này của mình liền mỉm cười.

“Chỗ Quách tiểu tử làm gì có rượu ngon như chỗ ngươi, về phần thức ăn nha, Dung nha đầu không nấu ta không phải còn có thể bảo đệ tử nấu sao?”.

Nói xong Vô Hà Tử lại cúi xuống nhìn Vô Song.

Lúc trước được Vô Hà Tử dặn dò, Vô Song đương nhiên ngoan ngoãn cúi đầu.

“Sư phụ, tiền bối, việc nấu ăn cứ để Vô Song lo, hai người không cần lo lắng”.

Lão nhân kia nghe vậy liền hiền hòa mỉm cười với Vô Song.

“Được được, có thể được lão Hà so sánh với Dung nha đầu, ta cũng thật sự hứng thú với trù nghệ của ngươi, để lão phu dẫn ngươi xuống bếp”.

Nói xong lão nhân hiền từ dẫn Vô Song đi vào bên trong, thẳng đền trong phòng bếp.

Phòng bếp cũng không tính là lớn nhưng phi thường sạch sẽ ngăn nắp, đủ để thấy lão nhân thoạt nhìn lôi thôi này lại hết sức cẩn thận.

Lão nhân nhẹ nhàng vỗ vào vai Vô Song, sau đó chỉ chỉ về phía góc bếp.

“Hà hà, bạn cũ đến chơi nhưng nhà lão phu cũng không có nhiều đồ, ở chỗ này chỉ có ít rau sống nhà trồng được, một con gà mái tơ cùng 3 con cá chép lấy từ nhà tiểu Dần hàng xóm, tiểu tử ngươi đừng có chê lão phu nghèo túng nha”.

Vô Song nào dám chê lão nhân này, ở thời hiện đại của hắn, bạn bè đến chơi với nhau tiếp đãi cũng chỉ thế này mà thôi.

“Tiền bối nói đùa, người cứ ra ngoài trước đi, việc trong này liền để vãn bối lo là được rồi”.

Lão nhân lại hiền từ khẽ vỗ vai Vô Song rồi khẽ gật đầu.

“Ân, vất vả ngươi rồi”.

Sau đó thân hình lại chậm rãi bước ra ngoài.

.......

“Thế nào, đệ tử của lão phu không tệ chứ?”.

Lão nhân kia vừa trở lại, Vô Hà Tử đã vui vẻ lên tiếng.

Lão nhân lập tức xì mũi coi thường.

“Đệ tử của ngươi?, không dạy cho hắn một chiêu nửa thức cũng xưng sư phụ, mặt ngươi không ngờ càng ngày càng dày”.

Vô Hà Tử không để ý, rung đùi vuốt râu.

“Ta chỉ biết ngươi đang ghen tị a, đệ tử này của ta biết bổ củi, biết đun nước tắm, biết pha trà, biết quét nhà, biết cả khám bệnh, đặc biệt trù nghệ cao tuyệt, ngươi có phải là đang cực kỳ ghen tị hay không “.

Lão nhân kia trực tiếp không thèm nhìn Vô Hà Tử, cũng chậm rãi ngồi xuống chiếu trúc.

“Rõ ràng là bắt nạt hắn còn nhỏ, để hắn làm nhiều việc như thế vậy mà cũng dám xưng sư phụ?”.

Hai lão nhân này ngồi một chỗ với nhau liền không có cách nào yên ổn, căn bản cứ như hai cái tiểu hài tử.

Hết nói việc của Vô Song liền tiếp tục nói trên trời dưới đất, đủ sự trên đời.

Đột nhiên lúc này Vô Hà Tử như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

“Này lão bằng hữu, ta vừa nhớ ra một việc quan trọng”.

Lão nhân kia liền nhíu đôi lông mày.

“Việc gì?, nói luôn đi không cần úp úp mở mở, có điều đừng mong từ chỗ lão phu lấy đi thứ gì, lão phu hiện nay không có cái gì cho ngươi mang đi, bớt mơ mộng”.

Vô Hà Tử sắc mặt liền đen lại, sau đó ho khan.

“Khụ khụ, trong mắt ngươi ta liền là kẻ như vậy? “.

Lão nhân liếc nhìn Vô Hà Tử sau đó rất nhanh gật đầu.

“Đương nhiên, chẳng nhẽ không phải?, ta còn nhớ ba năm trước, ngươi chính là mặt dày chạy đến mượn lão phu Tửu Thần Quyết, đến bây giờ còn chưa có trả đâu?”.

Vô Hà Tử lại vội ho khan một lần nữa.

“Không... không phải lần này ta muốn nói việc khác... khụ khụ”.

Lõa nhân kia lườm Vô Hà Tử một cái, sau đó liền chăm chú lắng nghe.

Vô Hà Tử thấy vậy mới mở miệng.

“Tiểu tử kia ngươi cũng thấy rồi đấy, việc của ta thì ngươi cũng biết, ta căn bản không thể dạy nó một chiêu nửa thức, ta lần này đến đây, là muốn ngươi thay ta cho nó một vật”.

Lão nhân kia nghe vậy, khuôn mặt liền biến thành trầm ngâm.

“Vật gì?”.

Vô Hà Tử mỉm cười, khóe miệng cong lên.

“Ỷ Thiên Kiếm”.

Đáp lại Vô Hà Tử, lão nhân kia đôi môi run rẩy sau đó phun ra một chữ.

“Cút”.

Vô Hà Tử sắc mặt đỏ lên, liền ho khan.

“Khụ khụ... không thể thương lượng sao?”.

Lão nhân trực tiếp khoát tay, vẻ mặt căn bản không có nửa phần thương lượng.

“Biến”.

Vô Hà Tử vội khoa tay múa chân.

“Hừ quỷ hẹp hòi, đừng tưởng ta không biết, Ỷ Thiên Kiếm năm đó ngươi giao cho lão tình nhân của ngươi, lão phu chỉ thử ngươi mà thôi”.

Lần này đến phiên lão nhân đỏ mặt lên, ánh mắt liền liếc nhìn Vô Hà Tử.

“Đã biết rồi việc gì phải hỏi?, ngươi chính là chuyên môn đến đây trêu chọc lão phu đúng không?, cẩn thận tí nữa còn không có rượu mà uống”.

Vô Hà Tử nghe đến ‘rượu’, ánh mắt liền sáng lên, sau đó khẽ mỉm cười.

“Thật ra lần này ta đúng là đến xin ngươi một vật tặng cho tiểu tử kia, đương nhiên không phải là Ỷ Thiên Kiếm, ta muốn Thiên Tằm Tơ”.

Lão nhân kia nghe vậy liền không có trực tiếp cự tuyệt, sau đó cũng liền gật đầu.

“Thiên Tằm Tơ thứ này có thể cho ngươi, dù sao Thiên Tằm Tơ với ta cũng không có tác dụng quá lớn, tiểu tử kia lại là Quỳ Hoa truyền nhân, Thiên Tằm Tơ đưa cho hắn cũng là vật quy nguyên chủ, có điều quy củ không thể bỏ, ngươi liền dùng vật đổi vật”.

Vô Hà Tử đương nhiên biết quy củ này của đối phương, không cần suy nghĩ, trong tay ông ta xuất ra một bình đan dược.

“Lão phu đã sớm chuẩn bị, bát phẩm đan dược Hoàng Cực Đấu Linh Đan, thế nào?”.

Nhìn vào bình ngọc trong tay Vô Hà Tử, lão nhân kia khóe miệng run run.

“Vô sỉ, ta liền thấy lạ tại sao hôm nay ngươi không mặt dày bám chân lão phu, hóa ra Thiên Tằm Tơ là lão Trịnh muốn đổi, vậy mà cũng dám xưng làm của mình?”.

Vô Hà Tử phi thường đắc ý mỉm cười.

“Thế rốt cuộc ngươi có đổi hay không, Trịnh lão đầu nửa năm nay ăn chùa uống chùa ở Tử Ngọc Sơn cảu ta, liền phải bỏ ra chút điểm, lão phu căn bản sẽ không để hắn ăn không ngồi rồi nha”.

Lão nhân triệt để không biết nói gì với Vô Hà Tử, liền chậm rãi đứng lên, đi vào bên trong phòng, lúc rời đi trên tay còn cầm theo bình Hoàng Cực Đấu Linh Đan trong tay Vô Hà Tử.

Nhìn bằng hữu già rời đi, Vô Hà Tử nhẹ nhàng mỉm cười, nhân vật có thể để ông ta trải lòng như vậy cũng không còn nhiều, nhân vật có thể để Vô Hà Tử gọi là bằng hữu cũng không còn nhiều.

Lúc này đột nhiên cửa đại môn bằng trúc lại nhè nhẹ mở ra, ở ngoài nhà trúc xuất hiện thêm hai người.

Một người là thiếu nữ như hoa như ngọc, còn 1 người lại là lão nhân già nua, khuôn mặt có chút khắc khổ.

Thiếu nữ vừa mở cửa, sau đó nhìn thấy Vô Hà Tử thì liền phụng phịu.

“Sư phụ, ngươi rất xấu nha, đi chơi không dẫn theo Mẫn Mẫn, để ta ở Quách phủ thật thảm, căn bản không có cái gì chơi”.

Vô Hà Tử đối mặt với Mẫn Mẫn làm nũng liền cười hiền hòa, sau đó một tay đưa ra nhẹ vỗ đầu nàng.

Lão nhân ở bên ngoài thấy Mẫn Mẫn biểu hiện cũng lắc đầu cười khổ, sau đó chậm rãi đi vào.

Khi lão nhân bước vào nhà trúc, từ trong nhà lão nhân kia cũng cầm theo một cái hộp ngọc bước ra.

“Ồ, Lục lão đầu, ngươi dĩ nhiên cũng đến đây?”.

Lão nhân đang bước vào cũng sững lại, sau đó mỉm cười đầy vui vẻ.

“Kiếm lão, ngươi so với ngày xưa càng có thêm vài phần sức sống, vài phần vui vẻ, Lục mỗ căn bản không cách nào sánh nổi, thật sự rất ghen tị với ngươi”.

Trong ngôi nhà trúc vang lên tiếng cười của ba lão nhân, một tổ hợp vô cùng kỳ dị.

Một người là Ngũ Đế.

Một người là Trà Vương.

Người còn lại là Kiếm Thánh.

Không ai ngờ được, 3 nhân vật đỉnh phong đương thời lại có thể xuất hiện trong Lục Trúc Thôn, xuất hiện theo cách không thể giản dị hơn.

..........

Tuần này ngày 4 chương

12h trưa - 3h chiêu - 6 chiều - 9h tối

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment