Cực Võ

Chương 507

Vô Song bước tới cũng không làm nhiều người chú ý bởi lúc này tất cả những người xung quanh đã bị câu chuyện của Vi Tiểu Bảo hấp dẫn.

Chỉ nghe Vi Tiểu Bảo thao thao bất tuyệt.

“Trên giang hồ không thể không nghe đến Song Trần, bắc Trần Cận Nam, nam Trần Gia Lạc “.

“Sinh thời không gặp Trần Cận Nam không phải là anh hùng, không thấy Trần Gia Lạc không gọi là hiệp khách”.

“Song Trần mỗi người mỗi vẻ, Trần Cận Nam đường chủ Thiên Địa Hội võ công đã đến mức vô địch thiên hạ, một thân trảo pháp có thể đánh nát cả núi đá tường thành, thân pháp như tiên nhân bay lượn, thân cao 2m, anh khí bừng bừng, tiếng nói như sấm, bộ pháp như long như hổ, sống lưng thẳng tắp như núi thái sơn, ánh mắt chưa nhật nguyệt tinh quang, đi đến đâu quân Thanh lập tức dạt ra đến đấy “.

“Trần Gia Lạc thì khuôn mặt như hoa như ngọc, dung mạo có thể sánh với nhật nguyệt trên cao, là người hiệp nghĩa bên người không thiếu huynh đệ sinh tử, Trần Gia Lạc thân là Hồng Hoa Hội đường chủ võ công đương nhiên cũng cực kỳ lợi hai nhưng mà cái đáng sợ nhất Trần Gia Lạc kết giao với rất nhiều bằng hữu, ai ai cũng là cao thủ giang hồ, là một đời hiệp khách, Hồng Hoa Hội ở phương nam vốn đang chờ thời, chỉ cần Trần tổng đà chủ hô một lệnh, toàn bộ cao thủ phương nam liền nhất mực hô ứng, cái gì mà Thiếu Lâm, Nhật Nguyệt... tất cả đều là bằng hữu của Trần tổng đà chủ, thế lực trải rộng khắp phương nam”.

Vô Song đứng đó nghe Vi Tiểu Bảo biên chuyện xưa, hắn nghe đến mức không nghe nổi nữa.

Đương nhiên hắn cũng biết Vi Tiểu Bảo vốn là dùng miệng kiếm cơm, ‘chém gió’ kiềm tiền, đứa nhóc này nhất định phải kể càng khoa trương, càng khó tin mới càng gây ra hứng thú.

Dĩ nhiên Vô Song chưa gặp Trần Gia Lạc, chưa biết người này thân cao thấp tròn méo hay bản lĩnh ra sao nhưng mà hắn đã gặp Trần Cận Nam.

Trần Cận Nam làm gì đến mức như Vi Tiểu Bảo nói?, thân cao khoảng gần 1m8 không ngờ đã bị biến thành 2m, lại còn long hành hổ bổ?, trảo pháp vô địch thế gian?.

Khoảng 5 năm về trước Vô Song có gặp qua Trần Cận Nam, nếu chỉ xét trên bình diện đại tông sư thì đúng là Trần Cận Nam rất mạnh, trải qua 5 năm không rõ người này bước chân vào hàng ngũ tuyệt hay chưa nhưng kể cả bước chân vào rồi... trên giang hồ thật ra cũng chưa đến phiên Trần Cận Nam giương oai.

Vô Song bắt đầu đưa bàn tay ra, vận chuyển hàn băng nội lực, lập tức không khí xung quanh có chút lạnh lại.

Hắn không chế nội lực phi thường tốt, căn bản cũng không có bất cứ ai cảm nhận được cái gì khác thường, ngay cả Mộng Oánh ngay sát Vô Song cũng như vậy.

Hàn khí làm những người xung quanh bất giác có chút không quen, bọn họ đều thấy sống lưng mình lạnh lại, không tự chủ được mà khẽ di chuyển thân hình một chút, đám người này gần như cộng động dì chuyển lộ ra một khoảng trống nhỏ cho Vô Song đi vào.

Vô Song tiến vào còn Mộng Oánh đương nhiên không đi theo, nàng ta bây giờ còn không hiểu tại sao Vô Song dĩ nhiên không muốn đi trải nghiệm cái gọi là ‘thiên thượng nhân gian’ mà lại ngồi nghe vài ba câu chuyện tầm phào của Vi Tiểu Bảo.

Vô Song trên người còn mang theo một cái rương lớn, hắn khi tiến tới trước bàn này liền làm người chung quanh chú ý sau đó không khỏi vô tình lại tránh ra thêm một chút.

Rốt cuộc Vô Song rất nhanh liền có thể đối mặt với VI Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo đang thao thao bất tuyệt không ngờ lại thấy có người tiến đến, hắn dương ánh mắt lên nhìn Vô Song một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc bất quá sau đó vẫn tiếp tục nhập tâm làm việc của mình, đối với Vi Tiểu Bảo mà nói bản thân Vô Song đương nhiên là khách nhân về phần dung mạo của Vô Song?, ai lại quan tâm cái này.

Vi Tiểu Bảo từ trước đến nay chỉ quan tâm dung mạo nữ tử, dung mạo nam tử hắn tuyệt đối chưa bao giờ nhìn nhiều vài lần thậm chí nam nhân dung mạo đẹp... còn gây ra phản cảm rất lớn với Vi Tiểu Bảo, dù sao bản thân thằng nhóc này là ganh tỵ.

Vô Song thấy Vi Tiểu Bảo vẫn đang tiếp tục kể chuyện, hắn hơi mỉm cười từ trong ngực lấy ra một quan bạc lớn, ròng rã 50 lượng bạc đặt lên bàn.

Tiếng quan bạc đập lên bàn gỗ thực sự rất nặng, lập tức tất cả mọi người đang nghe Vi Tiểu Bảo trò chuyện đều hướng ánh mắt nhìn Vô Song, nhìn thấy quan bạc đặt ở kia ai nấy đều không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Vi Tiểu Bảo thấy thỏi quan ngân này thậm chí còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, vốn không quan tâm đến Vô Song nhưng hiện tại vội thay đổi, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười lấy lòng.

“A khách quan, khách quan mời ngồi, người muốn nghe chuyện gì Tiểu Bảo liền kể cho ngươi nghe, hay là ngươi nghe Trần tổng đà chủ đại chiến gian tặc Ngao Bái, chuyện này từ trước đến giờ lá bí mật nha, ta còn chưa kể cho ai bao giờ”.

Vô Song nghe vậy cười cười, hắn cũng thật sự ngồi xuống ghế dài, hướng về Vi Tiểu Bảo.

“Tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”.

VI Tiểu Bảo vốn tượng Vô Song muốn nghe chuyện nào ngờ lại hỏi mình câu nnày bất quá Vi Tiểu Bảo cũng không có suy nghĩ gì trực tiếp trả lời.

“Ta năm nay 11 tuổi, đại ca ngươi hỏi làm gì?”.

Lần này đến phiên Vô Song bất ngờ, hắn vốn nhớ theo nguyên tác tuổi của A Kha còn lớn hơn Vi Tiểu Bảo, hiện tại A KHa mới chưa đến 9 tuổi vì cái gì Vi Tiểu Bảo đã 11?.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua dù sao tại cái thế giới này những điều ghi lại trong nguyên tác đã bị thay đổi quá nhiều, Vi Tiểu Bảo sinh sớm vài năm cũng không phải là quái sự.

“11 tuổi đã có thể kiếm tiền, thực sự rất giỏi”.

Vi Tiểu Bảo nghe vậy một mặt liền hiện lên vẻ tự hào, bản thân Vi Tiểu Bảo tinh quái là đúng nhưng đừng quên tuổi tác của Vi Tiểu Bảo quá nhỏ, vốn đang là một đứa bé, dĩ nhiên thích người khác khen mình.

Vô Song chỉ nói chuyện với Vi Tiểu Bảo hai câu, sau đó liền đứng lên quay đầu nhìn Mộng Oánh.

“Lệ Xuân Viện có phòng riêng đúng không?, phiền sắp xếp cho ta một căn phòng, ta liền tiếp chuyện vị tiểu huynh đệ này một lúc”.

Mộng Oánh lúc trước vì bị người chắn trước mặt cũng không nhìn rõ mọi việc nhưng mà hiện tai nhìn thấy quan bạc trên bàn cả người liền run lên, ánh mắt lộ ra nồng đậm không thể tin đồng thời trong mắt nhìn thỏi bạc cũng biết thành nóng rực.

Đương nhiên có Vô Song ở đây bản thân Mộng Oánh cũng sẽ không thực sự làm gì nhóc Vi Tiểu Bảo bất quá nếu không có Vô Song ở đây thì sao?, nàng nhất định sẽ liên hợp với các mama khác cướp đoạt cái quan bạc này, cùng lắm để lại cho Vi Tiểu Bảo chút canh mà thôi.

Vi Tiểu Bảo tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra chán ghét, bản thân đứa nhóc này quá hiểu cách làm người của đám nữ tử trong Lệ Xuân Viện.

Một tay đưa ra nhét quan bạc vào trong túi áo, sau đó lấy nốt chỗ bạc vụn bỏ vào quần, cứ như vậy đi theo Vô Song, một mặt đầy khiêu khích nhìn Mộng Oánh.

Mộng Oánh đối với Vi Tiểu Bảo chán ghét vô cùng nhưng mà hiện tại cũng không giám nói gì, có thể cho một đứa bé đến 50 lượng bạc... vậy có thể chi cho một mỹ nhân bao nhiêu?, chỉ sợ ngàn lượng bạc cũng sẽ không chớp mắt đi?.

Lần này Mộng Oánh rốt cuộc chắc chắn trăm phần trăm, Vô Song nhất định là công tử nhà đại phú đại quý.

_ _ _ _ __ _

Tầng trệt dưới mặt đất của Lệ Xuân Viện là sòng bài, tầng một nơi đại sảnh tạm coi như là hàng ăn, trên tầng ba chính là phòng trà.

Thế nào gọi là phòng trà?, là phòng riêng dành cho khách nhân, có thể coi là không gian riêng, hiệu quả cách âm còn rất tốt bất quá tại Lệ Xuân Viện mà nói phòng trà thường thường đều sẽ có kỹ nữ đến hầu rượu thậm chí ở trong phòng trà muốn ngủ với mỹ nhân cũng chẳng phải là chuyện gì khác biệt.

Đương nhiên Vô Song sẽ không cho gọi người, hắn thuê một phòng riêng bên trong chỉ có hắn cùng Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo lần này rốt cuộc ngồi xuống ghế, ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, nói thật đến hiện tại Vi Tiểu Bảo trong lòng vẫn cực kỳ hoang mang.

50 lượng bạc... đây thực sự là số tiền lớn với đứa nhóc như Vi Tiểu Bảo nhưng mà ‘đối phương’ thực sự có chút kỳ quái ít nhất Vi Tiểu Bảo cảm thấy ánh mắt Vô Song nhìn hắn có chút gì đó không đúng, cảm giác này không khỏi làm Vi Tiểu Bảo rợn cả gáy.

Hắn không ít lần nghe mẫu thân nói... tại Lệ Xuân VIện đôi khi gặp phải loại nam nhân đặc biệt... loại nam nhân này không thích nữ nhân mà chỉ thích nam nhân, đặc biệt là nam nhân hoặc tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp.

Vi Tiểu Bảo cũng biết mình không đẹp trai gì nhưng mà trước mặt Vô Song... đứa bé này thực sự vẫn cảm thấy có chút không yên.

“Trời ạ... lỡ ta gặp phải biến thái thì sao đây?”.

Vô Song thì không biết Vi Tiểu Bảo đang nghĩ gì, hắn lúc này bắt đầu liền tiến vào việc chính.

“Vi Tiểu Bảo đúng không?, ta nghe ngươi kể chuyện thực sự thấy rất thú vị “.

“Bắc Thiên Địa, Nam Hồng Hoa, Bắc Cận Nam, Nam Gia Lạc “.

“Trần Cận Nam cùng Trần Gia Lạc là thần tượng của ngươi sao? “.

Một câu hỏi lập tức làm Vi Tiểu Bảo hứng thú, như một đứa trẻ được hỏi về sở thích vậy, lập tức thao thao bất tuyệt.

“Đại ca, cái này đúng nha, ta thực sự thần tượng hai vị Trần tổng đà chủ”.

Vô Song ngồi mệt bên nghe vậy lại hỏi.

“Vậy vì sao Tiểu Bảo ngươi hâm mộ hai người này?”.

Vi Tiểu Bảo một mặt mộng tước, cái cổ hơi ngước lên, ánh mắt càng ngày càng sáng.

“Hai vị Trần tổng đà chủ võ công cao cường, trừ gian phạt ác giúp đỡ thế nhân, là đại anh hùng trong thiên hạ, Tiểu Bảo đương nhiên hâm mộ, sau này Tiểu Bảo cũng phải trở thành Trần tổng đà chủ, lấy hai vị Trần tổng đà chủ làm gương”.

Vô Song lần này triệt để bật cười.

Ai lấy Trần Cận Nam làm gương thì Vô Song không rõ nhưng Vi Tiểu Bảo thì chắc chắn không, nếu Vi Tiểu Bảo lấy Trần Cận Nam làm gương, hắn sau này chỉ sợ cũng chẳng sống lâu được.

Vô Song lần này từ ngực lại lấy ra một thỏi quan ngân trị giá 50 lượng, ánh mắt hắn sáng lên nhìn Vi Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, không biết trong mắt ngươi, thế nào gọi là anh hùng? “.

............

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment