Cực Võ

Chương 528

Hoắc Thanh Đồng có nhận xét gì về Phúc Kiến An?, ít nhất lần đầu gặp người này nàng tuyệt chẳng có bao nhiêu quan tâm, lại càng không có hảo ý.

Nàng là người Hồi mà người Hồi cùng người Hán cũng chẳng phải vui vẻ gì, có thể nói hai bên chiến loạn liên miện, triều đình nhà Thanh còn không ít lần đưa quân đánh Hồi tộc.

Bản thân Hoắc Thanh Đồng từ rất nhỏ đã tiến vào Thiên ý Thành, nàng tiếp xúc với đủ loại người, nàng đối với người Hán cũng không có hận ý nhưng mà Phúc Kiến An lại là Phúc Vương, là một trong những nhân vật quyền lực nhất triều đình nhà Thanh, thậm chí hắn có thể là người trực tiếp hạ lệnh tấn công Hồi tộc của nàng.

Phúc Kiến An thân là một trong thiên hạ tứ vương, loại người như hắn đương nhiên không phải tầm thường.

Phúc Kiến An được gọi là đệ nhất mỹ nam tử, hắn thực sự quá mức đẹp trai đến nỗi ngay cả Hoắc Thanh Đồng chưa từng để ý tới dung mạo cũng phải ghé mắt mà nhìn đừng nói tới các nữ tử khác.

Phúc Kiến An làn da rất trắng, làn da của hắn hiện lên ánh ngọc mềm mại, làn da làm Hoắc Thanh Đồng không khỏi ghen tỵ.

Phúc Kiến An ánh mắt đen nhánh hơn nữa cực kỳ nhu hòa, ánh mắt của hắn như có thể bắt lấy tâm bất cứ thiếu nữ nào.

Chung quy lại từ bề ngoài mà xem ra Phúc Kiến An thực sự không có điểm trừ nào, hắn hoàn hảo.

Đương nhiên đây chỉ là về bên ngoài, Hoắc Thanh Đồng ngoại trừ việc không thích hắn là người Hán ra thì nàng còn ghét việc Phúc Kiến An quá mức ngả ngớn.

Kẻ này không có nữ nhân không chịu được, xung quanh hắn cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân, càng đáng giận hơn là hắn thường xuyên coi đây là một loại biểu hiện, hắn thích mang nữ nhân đi khắp nơi, đến trước cả mặt nữ nhân khác.

Không thiếu lần Hoắc Thanh Đồng cùng sư phụ của nàng nói chuyện với Phúc Kiến An, khi đó hắn vừa nằm trên giường... vừa vui đùa với mỹ nhân đồng thời vừa nói chuyện với hai người, cứ như đang ăn cơm uống nước chứ không phải là quan hệ xác thịt vậy.

Nếu không phải Kim Hộ Pháp một mực ở đó... Hoắc Thanh Đồng thậm chí bạo nộ trực tiếp rời Bắc Địa, căn bản không muốn gặp kẻ này.

Kẻ này đã thế còn cực kỳ thích truy đuổi mỹ nhân, đừng nói là nàng cho dù sư phụ nàng thậm chí là cả Quách phu nhân cũng từng bị hắn đùa giỡn, đương nhiên đây chỉ là dùng miệng lưỡi, không thể không nói miệng kẻ này như không xương, miệng của hắn cực ngọt, đáng tiếc miệng ngọt cũng không phải điểm cộng của Phúc Kiến An trong mắt nàng.

Nàng ghét Phúc Kiến An, đây là suy nghĩ của Hoắc Thanh Đồng bất quá cũng vì nàng ghét kẻ này từ đó nàng... lại càng quan sát hắn nhiều hơn, càng ở gần Phúc Kiến An nàng như cảm thấy có một hắc động xung quanh người hắn, một vòng xoáy khổng lồ... muốn kéo linh hồn nàng vào bên trong vậy.

_ _ _ _ _ _ _

Trong giấc mộng của chính mình nơi Bán Nguyệt Lâu, Hoắc Thanh Đồng lần đầu tiên liền mơ về dung mạo của kẻ kia sau đó giấc mơ dần dần thay đổi, nàng lại nhớ về thời điểm quân Mông Cổ công thành.

Chỉ có người trực tiếp đến Bắc Địa thì mới biết tràng cảnh khi đó ra sao.

Ở trên tường Vĩnh An Thành khi đó, lần đầu tiên Hoắc Thanh Đồng được thấy quân Mông Cổ hùng mạnh thế nào.

Mông Cổ thống lĩnh lần này là Gia Luật Võ Thần cũng là một trong thiên hạ tứ vương hơn nữa Hoắc Thanh Đồng khi đó còn cảm thấy cùng là tứ vương với nhau nhưng Gia Luật Võ Thần vượt qua Phúc Kiến An quá nhiều, dù sao hung danh của người này vang khắp trời nam đất bắc còn danh tiếng của Phúc Kiến An vốn từ việc hắn ‘đẹp mã’ mà ra.

Trên tường cao Vĩnh An Thành ngày đó, Thanh Đồng thấy từng tháp công thành chậm rãi tiến tới, tốc độ của nó không nhanh nhưng làm cho Hoắc Thanh Đồng không khỏi tim đập chân run.

Mỗi tòa tháp phải cao đến 20m, tất cả đều được làm bằng gỗ, ở chân tháp bọc một lớp kinh loại sáng loáng, thứ kim loại này vừa nhìn cũng đã thấy chuyên dùng để bảo vệ thân xe, đao kiếm bình thường không thể thương tổn nó.

Tòa tháp này chia làm hai bộ phận, bộ phận đầu tiên là đỉnh tháp nơi đứng đầy quân lính, đám binh lính này đều là cung tiễn thủ Mông Cổ chỉ cần đợi xe đến sát thành Vĩnh An liền điên cuồng bắn tên, dùng lợi thế cao độ mà tiêu diệt quân thủ thành, đương nhiên ở phần đỉnh tháp cũng có từng lớp tường sắt dày được dựng lên, gần như chỉ cho bên trong bắn ra, bên ngoài căn bản không thể gây thương tổn vậy.

Phần trên lầu là thế nhưng phần bên dưới mới đáng nói, Thanh Đồng cảm nhận được trong mỗi tòa tháp công thành đều có đại lượng quân lính, bất kể là bộ binh hay kỵ binh.

Tháp công thành đương nhiên sẽ không thiết kế theo dạng ‘đặc’, Thanh Đồng cũng đại khái nhìn ra bên trong có thứ gì, bên trong tòa tháp chia thành từng tầng từng tầng, có tổng cộng bao nhiêu tầng Hoắc Thanh Đồng cũng không nhìn ra nhưng nguyên tòa tháp chỉ sợ cũng chứa vài nghìn quân.

Từng tầng ngăn cách nhau mới một cầu thang, cầu thang này không có bậc mà là dạng dốc thoai thoải, nó có thể bảo đảm cho việc bất kể bộ binh hay kỵ binh đều có thể một đường dũng tiến, lao thẳng xuống tường thành Vĩnh An mà chiếm lấy địa lợi.

Ngoài điểm này ra, ở phía chân tháp công thành cũng có một cọc gỗ được vót nhọn, cọc gỗ khổng lồ này là phần duy nhất xuyên thẳng qua lớp kim loại bọc xung quanh, dụng cụ chuyên để phá cổng thành.

Cho dù có là người ngu đi chăng nữa cũng biết bằng xe công thành này Vĩnh An thành không giữ nổi.

Chiến lực của binh sỹ Mông Cổ thế nào thì ai cũng biết, chỉ cần đội quân trong những tòa tháp kia đạp lên được tường thành thì toàn bộ tường thành Vĩnh An liền biến thành chiến trận, thế cuộc cực kỳ khó đoán.

Đương nhiên chỗ này cũng không có bao nhiêu binh lực, nếu chỉ là binh lực trong xe công thành mà nói còn lâu mới đủ đánh sập thành VĨnh An nhưng đừng quên đại quân Mông Cổ còn áp sát phía sau, thử nghĩ mà xem đại quân Mông Cổ áp sát phía sau sẽ làm gì khi phía trên tường thành quân đội nhà Thanh không thể tiện ra tay?.

Hoắc Thanh Đồng biết cũng sẽ không mất bao lâu cổng thành liền bị phá hủy, sau đó quân Mông Cổ lao vào thành Vĩnh An mà đồ thành.

Đây là vô địch chiến thuật của người Mông Cổ, chiến thuật công thành lợi hại nhất thiên hạ, đơn giản mà trực tiếp đến tận cùng.

Dĩ nhiên thiên hạ làm gì có vô địch chiến thuật?, muốn phá hủy xe công thành này thật ra không khí, cứ nhằm bánh xe mà tấn công bất quá muốn tấn công bánh xe không cho thứ này di chuyển liền phải mở cửa thành nghênh chiến.

Nghênh chiến ở nơi nào thì không biết nhưng tại vùng diện tích đất bằng phẳng mà rộng lớn như Bắc Địa hiện nay thì đây là hành động tự sát, muốn dùng cái gì nghênh chiến?, dùng bộ binh?, bộ binh nào địch lại kỵ binh?.

Dùng kỵ binh?, kỵ binh nào địch lại kỵ binh mông cổ?

Nếu là nhiều năm trước, nhà Kim còn tồn tại bằng vào trọng kỵ binh của người Kim quả thật phá được chiến thuật này của người Mông Cổ dù sao trọng kỵ binh của người Kim cũng là một trong những binh chủng kỵ binh mạnh nhất, có tư cách song hành với khynh kỵ binh người Mông cổ, đáng tiếc nhà Kim đã diệt.

_ _ _ _ _ _ __

Trên tường thành khi đó là một loại áp lực kinh khủng, không ai có thể nói câu gì.

Hoắc Thanh Đồng theo bản năng nhìn sư phụ nhưng mà sư phụ của nàng – Kim Hộ Pháp cũng đứng lặng ở đó, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc tuy nhiên cũng không nói được gì.

Hoắc ThanH Đồng lại nhìn sang bên phải, nơi đó hai vợ chồng Quách Tĩnh cũng một mặt ngưng trọng, thú thật khi đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy cặp đôi Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân.

Rốt cuộc người đầu tiên lên tiếng là Quách phu nhân, chỉ thấy nàng lập tức ra lệnh cho mọi người.

“Lập tức chuẩn bị hỏa tiễn cùng vật liệu dễ cháy, dùng hỏa công đối phó thứ này, không thể để thứ này áp sát tường thành”.

“Đánh trống tập trung quân đội, lấy binh sỹ Hồi Tộc, Yết Tộc cùng Khiết Đan làm chủ phòng ngự tường thành, binh sỹ người Hán liền tập trung dưới chân thành, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng ngạnh kháng đại quân Mông Cổ”.


“Tĩnh ca ca, người xuống dưới đó... cố gắng phá hủy bánh xe, phá hủy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chủ yếu làm chậm tốc độ tiến lên của thứ đó cho chúng ta chuẩn bị, nhưng nhất định phải giữ an toàn, lấy an toàn làm đầu”.

Nàng tiếp tục quay đầu nhìn Phúc Kiến An, Quách phu nhân khi đó hơi nhíu mày rồi hạ giọng.

“Vương gia, xin người hạ lệnh mở cổng thành, cho kỵ binh trú tại Bắc Địa hộ trỡ Tĩnh ca ca, dùng kỵ binh gây hoảng loạn cho địch, tạm thời ngăn cản bước tiến của thứ này, dụ kỵ binh địch tiến lên, lấy kỵ binh hai bên đối chiến, cố gắng kéo dài thời gian, chí ít cũng phải kéo dài được nửa giờ”.

Kỵ binh tại Bắc Địa nằm trong tay An Lộc Sơn, người này địa vị ẩn ẩn còn cao hơn cả trượng phu của nàng, nơi này không phải Tương Dương Thành, Quách phu nhân đương nhiên không điều động được, nàng phải xin ý kiến Phúc Kiến An.

Quách phu nhân bản thân cũng không thích Phúc Kiến An, theo nàng xem ra kẻ này triệt để chỉ biết an nhàn hưởng lạc dù sao suốt từ lúc đến Bắc Địa chỉ thấy người này tiệc tùng thâu đêm, ngủ trên bụng mỹ nhân ngày này qua ngày khác, gần như cùng An Lộc Sơn hưởng thụ hết phong tình Băc Địa, làm gì có chút gì giống người làm đại sự?.

Bản thân An Lộc Sơn ở sau lưng Phúc Kiến An cũng đang thầm nuốt nước bọt, hắn cũng sợ quân Mông Cổ công thành.

An Lộc Sơn cùng người Mông Cổ đánh không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ nhưng mà thua nhiều thắng ít, chỉ có thể bo bo cố thủ Bắc Địa, sao không biết thực lực quân Mông Cổ ra sao?.

Điều càng đáng nói đối thủ của An Lộc Sơn vốn chỉ là quân đội của các bộ tộc du mục trên đất Mông Cổ tạo thành, tuyệt đối chẳng phải quân chính quy, đám kỵ binh đó đã lợi hại như vậy thì quân chính quy Mông Cổ còn lợi hại ra sao.

Hắn không nghĩ ra được cái gì, theo bản năng cũng muốn làm theo lời của Quách phu nhân, dù sao nàng cũng được hiệu xưng là nữ gia cát, bản thân Quách Tĩnh lại là Bắc Hiệp lừng danh đồng thời kết giao huynh đệ với Nhạc Phi – Nhạc đại nguyên soái, An Lộc Sơn nghe nói Quách Tĩnh người này đần độn thô kệch nhưng cũng học được vài phần bản lãnh dẫn quân của Nhạc Phi, để hắn dẫn kỵ binh ngăn cản người Mông Cổ... An Lộc Sơn thực sự đồng ý hai tay hai chân.

Thật ra chỉ cần không bắt hắn tự mình dẫn quân, hắn đều đồng ý.

Ánh mắt mọi người đều đang hướng về Phúc Kiến An, dù sao Quách phu nhân trên danh nghĩa không chức không quyền, làm gì có quyền sai khiến ai.

Lúc này chỉ thấy Phúc Kiến An quay đầu nhìn Quách phu nhân từ trên xuống dưới, hắn không khỏi liếm môi, động tác này không hiểu tại sao lại làm cho Quách phu nhân cảm thấy rùng mình.

Tiếp theo rốt cuộc Phúc Kiến An mở miệng nhưng cũng không phải là ra lệnh, hắn quay đầu nhìn Kim hộ pháp.

“Hoàn Nhan nguyên soái, chúng ta cược không? “.

Kim hộ pháp nhìn Phúc Kiến An, nàng đâu lạ gì kẻ này thản nhiên đáp lại.

“Không biết vương gia muốn cược gì? “.

Phúc Kiến An liếm môi, sau đó không ngờ lại chỉ về phía Hoắc Thanh Đồng.

“Tiệc khánh công đêm nay, để nàng tiếp rượu bản vương, thế nào? “.

Kim hộ pháp thậm chí không nhìn Hoắc Thanh Đồng, nàng thản nhiên gật đầu.

“Được, bất quá điều kiện phải xem bản lĩnh vương gia rồi”.

Phúc Kiến An cười ha hả, tiếng cười có chút cuồng ngạo nhưng mà cái tiếng cười này của hắn không ngờ lại làm cho không khí trên tường thành dần dần thay đổi, ít nhất mọi người thay vì sợ hãi quân Mông Cổ liền chuyển sang khó chịu với hắn.

Phúc Kiến An cũng không thấy ra cái mệnh lệnh gì nhưng của thành Vĩnh An từ từ hạ xuống.

Phúc Kiến An một thân áo trắng mỏng, thực sự không có chút phong phạm gì của đại soái nơi chiến trường, hắn bước một bước về phía tường thành, thản nhiên nói.

“Vậy mời Hoàn Nhan nguyên soái hộ pháp cho bản Vương, bản Vương trời sinh đã sợ máu, ra chiến trường nhìn thấy máu trong lòng liền không thoải mái”.

Hắn nói rồi cứ như vậy bước xuống, cả người rơi thẳng xuống bên dưới trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Tiếp theo chỉ thấy một đầu huyết hồng bảo mã từ cổng thành chạy ra, vừa vặn tiếp lấy Phúc Kiến An hơn nữa hắn rơi từ độ cao 10m xuống, đầu bảo mã vậy mà vẫn có thể chịu được, nó đơn giản chỉ hí một tiếng vang trời.

Hoàn Nhan Tuyết Y đứng trên tường thành, nàng quay đầu lại nhìn Hoắc Thanh Đồng, giọng nói thản nhiên.

“Thanh Đồng, cố gắng mà quan sát, quan sát tài dụng binh của người này, hơn nữa đừng nghĩ hầu rượu hắn liền là vũ nhục ngươi, cơ hội được hầu rượu cho một người trong Thiên Hạ Tứ Vương... không dễ”.

Hoàn Nhan Tuyết Y dứt lời cũng lập tức nhảy xuống tường thành, nàng đương nhiên không cần ngựa đỡ, thân thể như chiến thần hàng lâm mà tiếp đất vậy.

Sau đó... bất kể là Quách phu nhân, Hoắc Thanh Đồng, Quách Tĩnh hay An Lộc Sơn đều không tin vào mắt mình, chỉ thấy Phúc Kiến An cưỡi huyết mã hai tay đưa lên cao sau đó chắp lại để rồi chậm rãi hạ cả hai tay xuống.

“Xuyên kích”.

Hai chữ vang lên, từ trong tường thành một đạo kỵ binh lao thẳng ra ngoài.

Đạo kỵ binh này như thác lũ lao ra hơn nữa từ đầu đến thân đều mặc bạch y giáp trụ, đến cả ngựa cũng là bạch mã phủ lên giáp trắng.

Đây là Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh của Đại Thanh.

Đạo kỵ binh này phi tốc lao ra sau đó lại tự tách thành hai phần mà lách qua vị trí đứng của Phúc Kiến An, lao thẳng về tháp công thành của người Mông Cổ.

Chính Bạch Kỳ tung bay, Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh đã xuất động, từng chiếc xe công thành cũng chậm rãi dừng lại đồng thời nơi phương xa tiếng vó ngựa vọng lại, kỵ binh Mông Cổ cũng lao ra, hướng thẳng về kỵ binh Mãn Thanh.

Nếu kỵ binh nhà Thanh như một dòng lũ màu trắng thì kỵ binh Mông Cổ lại như bão cát sa mạc vậy.

Trong lều trướng Mông Cổ, ánh mắt Gia Luật Chiến Thần mở ra hết cỡ, hắn khóa chặt thân ảnh Phúc Kiến An đồng thời Phúc Kiến An cũng như có như không nhìn về hướng hắn.

Hai người rõ ràng không nhìn thấy được nhau, khoảng cách quá xa nhưng lại cảm nhận được ánh mắt của nhau tồn tại, đây là một loại khí tràng, bọn họ là cùng một loại người.

_ _ _ __ _ _ _

Người dẫn đầu kỵ binh Mông Cổ lần này gọi là Gia Luật Lưu Ca.

Không cần biết hắn là ai, hắn xuất thân thế nào chỉ cần biết trong tên hắn có hai chữ Gia Luật, chỉ bằng hai chữ này trên chiến trường không ai dám coi thường hắn.

Gia Luật Lưu Ca tiến quân thần tốc, kỵ binh Mông Cổ đi sau mà đến trước, kỵ binh Mông Cổ thực sự rất nhanh, nhanh nhất thiên hạ cũng không quá đáng.

Kỵ binh của Gia Luật Lưu Ca lần này đạt đến hơn 3 vạn người trong khi Chính Bạch Kỳ của Phúc Kiến An chỉ có 1 vạn.

Trong điều kiện thông thường, một kỵ binh người Mông Cổ có thể chấp 3 kỵ binh người Hán.

3 vạn kỵ binh Mông Cổ... thậm chí có thể chấp 15 vạn kỵ binh người Hán.

Đây là sức mạnh chân chính của đế quốc Mông Cổ.

Gia Luật Lưu Ca căn bản cảm thấy 1 vạn quân đội nhà Thanh không đáng để làm bữa tráng miệng, trận chiến này hắn thắng chắc đáng tiếc Gia Luật Lưu Ca nhầm, hắn không biết rằng Chính Bạch Kỳ không có người Hán, bọn họ là người Mãn Thanh.

Kỵ binh Mãn Thanh căn bản không phải kỵ binh người Hán so sánh được.

_ _ _ _ __ _ _ _

Ở trên chiến trường lúc này, kỵ binh Mông Cổ đã vượt qua những chiếc xe công thành kia, một đường khí thế như lôi đình vạn quân, muốn lập tức nuốt gọn đoàn bạch mã kỵ binh trước mặt.

Ngay thời điểm này, Phúc Kiến An cũng nhếch miệng.

“Không phải là Võ Thần sao?, có chút đáng tiếc”.

“Nhập Quan, Tất Sát”.

Giọng Phúc Kiến An không lớn nhưng bên cạnh có Hoàn Nhan Tuyết Y, Hoàn Nhan Tuyết Y cứ như phối hợp với Phúc KIến An lâu năm nàng bắt đầu vận nội lực lên mà thay hắn truyền lời.

“Nhập Quan, Tất Sát”.

Một tiếng này Chính Bạch Kỳ kỵ binh vốn đang chia hai đường lại khép đầu lại, nhập làm một đạo kỵ binh bất quá nếu từ trên cao nhìn xuống Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh cứ như một thanh trường thương vót nhọn vậy.

Cũng không mất bao lâu từ sau khi thay đổi trận hình, hai bên kỵ binh va chạm với nhau.

Gia Luật Lưu Ca đương nhiên không quan tâm trận hình đối phương, đối với hắn mà nói hai bên kỵ binh lao thẳng vào nhau nào có chuyện kỵ binh Mông Cổ thua.

Tiếp theo chỉ thấy Chính Bạch Kỳ kỵ binh toàn bộ đều rút trường thương sau lưng ra, hai tay nắm chắc trường thương, một loại động tác đều cực kỳ đồng nhịp.

Nhìn thấy cảnh này Gia Luật Lưu Ca sắc mặt hơi biến, hắn vội mở miệng.

“Biến trận, tản đội hình “.

Hắn vừa hạ lệnh, quân đội Mông Cổ đương nhiên cũng chuẩn bị tản đội hình nhưng nào ngờ kỵ binh Chính Bạch Kỳ toàn bộ đều hạ thấp trọng tâm, nửa người cúi về phía trước, tốc độ ngựa vậy mà bạo tăng, tốc độ nhanh đến mức quân đội Mông Cổ còn chưa kịp đổi trận, chưa kịp tản đội hình.

Sau đó sắc mặt Gia Luật Lưu Ca liền tái mét, Chính Bạch Kỳ va chạm với kỵ binh Mông Cổ... sau đó kỵ binh Mông Cổ liền bị đánh dạt ra, người chết ngựa đổ, nguyên đội hình kỵ binh như bị chia ra làm hai phần, như bị một mũi trường thương đâm xuyên thẳng vào trong.

Gia Luật Lưu Ca đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra.

“Trọng... trọng kỵ binh”.

Thiên hạ không phải chỉ có người Kim mới có trọng kỵ binh mà người Mãn Thanh cũng có, bát kỳ Mãn Thanh đều là trọng kỵ binh.

Trọng kỵ binh đâm rầm vào khinh kỵ binh đơn giản không khác gì ô tô đâm vào xe máy vậy hơn nữa đội hình phi tốc lao lên, quân Mông Cổ liền bị đánh trở tay không kịp.

Gia Luật Lưu Ca thấy cảnh này nội tâm liền trầm xuống, trận hình khinh kỵ binh đã loạn nhưng mà hắn vẫn có thể nắm được tình hình vì vậy liền ra lệnh.

“Tản đội hình, bao vây tiễn sát”.

Kỵ binh Mông Cổ cận chiến siêu mạnh nhưng mà nói đến kỵ binh Mông Cổ thì phải nói đến khả năng vừa chạy vừa bắn tên, đây là đại sát khí chuyên dùng đấu lại trọng kỵ binh, mài trọng kỵ binh đến chết, người đời gọi là chiến thuật thả diều của người Mông Cổ, loại chiến thuật này bọn họ đã dùng chán gần như là bất bại.

Gia Luật Lưu Ca vừa mở miệng, quân đội Mông Cổ gần như bất chấp thương thế, bất chấp bị kỵ binh Chính Bạch Kỳ đánh thẳng đội hình vội bắt đầu tản ra, thay đổi trận hình thành cánh cung, muốn bắt đầu giữ khoảng cách mà nã tên.

Đáng tiếc cái này vốn là điều Phúc Kiến An muốn, hắn lại mở miệng.

“Nhập Quan – Hoành Đao”.

Đương nhiên cái âm thanh này lại phải để Hoàn Nhan Tuyết Y nói hộ, âm thanh của nàng vang vọng chiến trường.

Thế nào gọi là hoành đao?, chỉ thấy Chính Bạch Kỳ đang như trường thương lao tới bỗng nhiên tốc độ chậm hẳn lại, biến phần sống lưng làm đầu, quân đột nhanh chóng dạt ra hai bên, vó ngựa tung bay biến thành hai thanh loan đao cắt qua hai mặt của chiến trường, một từ trên đánh xuống mạn sát trái, một từ dưới đánh lên mạn phải trên.

Hai thanh hoàn đao cắt qua lập tức chia toàn kỵ binh Mông Cổ làm bốn phần, trận hình triệt để tan tác.

Ở trong trướng bồng, Gia Luật Võ Thần ánh mắt híp lại, sau đó thở ra một hơi, bắt đầu lên tiếng.

“Thu công thành tháp lại “.

Gia Luật Võ Thần vừa nhìn đã biết, trận chiến này kỵ binh Mông Cổ thua chắc bất quá hắn cũng không có biểu tình gì, hắn nhìn ra được Mãn Thanh vì muốn chống lại kỵ binh Mông Cổ đã nghĩ ra một loại kỵ binh mới.

Loại kỵ binh được lai tạo giữa trọng kỵ binh của người Kim cùng khinh kỵ binh của người Hán hơn nữa lại thêm khả năng chấp hành mệnh lệnh kinh người của người Mãn, đây thực sự là khối xương cứng với kỵ binh Mông Cổ.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment