Cực Võ

Chương 574

Miêu Cương đến Nam Thiếu Lâm đương nhiên không phải một đoạn đường ngắn, Miêu Cương nằm sát biên giới Tây Vực, một hướng giáp Hắc Mộc Lĩnh – Hắc Mộc Nhai, một hướng thì giáp Thiên Long Sơn Mạch, về phần Nam Thiếu Lâm lại gần Phúc Châu, thuộc vùng trung tâm nam phương.

Nếu chỉ đi xe ngựa mà nói từ Miêu Cương đến Nam Thiếu Lâm nhanh cũng phải mất khoảng 20 ngày, chậm có khi lên tới một tháng, tại chặng đường dài đằng đẵng này hoàn toàn có thể có nguy hiểm xảy ra, việc phái bảo tiêu đi theo hộ vệ vốn là việc đương nhiên.

Từ Miêu Cương tới Nam Thiếu Lâm đầu tiên phải đi qua Giang Lăng Sơn Lộ, Giang Nam Tô Châu, Mã Vương Sơn, Ngô Việt Đông Đạo Nam, Phúc Châu rồi mới đến được Nam Thiếu Lâm.

Trên quãng đường dài đằng đẵng này nếu muốn phục kích thì sẽ chọn địa điểm nào?.

Đầu tiên là Giang Lăng Sơn Lộ, bản thân Giang Lăng Sơn Lộ là một khu vực bị núi rừng bao phủ, là cửa ngõ tiến từ phương nam đến Miêu Cương, nơi này không khắc nghiệt như Miêu Cương nhưng cũng không kém là bao, có rất nhiều sơn tặc sinh sống cũng là nơi thường xuyên nổ ra giao chiến giữa người Miêu cùng người Hán, chung quy lại rất loạn.

Sau khi vượt qua Giang Lăng Sơn Lộ liền dễ dàng hơn nhiều bởi nó đến Giang Nam Lộ, Giang Nam Lộ là đại lộ lớn nhất từ Tô Châu dẫn đến Giang Lăng Thành cùng Hành Dương Thành, nơi đây gần như là đại lộ huyết mạch kinh tế lớn nhất nhì nam phương, đúng là không có mấy ai dám làm loạn.

Rời khỏi Giang Nam – Tô Châu liền phải đi qua Mã Vương Sơn, bản thân Mã Vương Sơn cũng không phải vùng nguy hiểm, so về địa thế nó tuyệt không kém Giang Lăng Sơn Lộ thậm chí còn khó đi hơn nhưng Mã Vương Sơn lại không lớn, đường núi sớm bị đào rỗng thành đại lộ di chuyển, giặc cướp trong núi tuy có tồn tại nhưng lễ phép hơn nhiều, dù sao gần đó cũng có trọng binh bảo vệ.

Ngô Việt Đông Đạo Nam vùng này xưa vốn là nước Việt Cổ thời Chiến Quốc tuy nhiên hiện tại cũng là huyết mạch đại lộ của nam phương, là đại lộ lớn nhất từ Phúc Châu đi tới Tô Châu, đương nhiên không có nguy hiểm.

Cuối cùng là Phúc Châu, bản thân Phúc Châu trù phú vô cùng, nó không có đại thành lớn như Hành Dương hay Giang Lăng cũng không trù phú giàu có như Tô Châu nhưng cũng có thể coi là mảnh đất màu mỡ nhất nhì nam phương bởi Phúc Châu có cảng biển, tại Phúc Châu đương nhiên được coi là an toàn.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trên xe ngựa, Vô Song khẽ liếc nhìn bản đồ trong tay, trong lòng có chút suy tính.

Vô Song muốn giải quyết nhanh việc Thiên Vũ Gia Tộc hay đúng hơn là Bái Nguyệt Giáo sau đó liền đến Dược Vương Cốc, từ trong bản tâm của Vô Song đã không có dự định dùng xe ngựa di chuyển, thật sự quá lâu.

Xe ngựa... cái đồ vật này Vô Song căn bản không có hứng thú ngồi nhiều, đi thăm thú ngắm cảnh thì được nhưng với kẻ có việc gấp trong người thì đây là một quá trình hành xác.

Vô Song một lần nữa ánh quan sát bản đồ, theo Vô Song nghĩ bản thân đám người Bái Nguyệt Giáo kia tất nhiên phải có chuẩn bị trước mới dám ra tay với Tương Vân.

Theo hành trình đặt ra Tương Vân liền theo đoàn từ Miêu Cương trở về Thần Nông Cốc tức là bắt buộc phải đi qua Giang Lăng Sơn Lộ cùng Giang Nam – Tô Châu.

Thần Nông Cốc liền ở phụ cận Tô Châu.

Tô Châu là địa bàn của ai?, đây là địa bàn của Ngô Tam Quế cũng là nơi đặt Trấn Nam Vương Phủ, Bái Nguyệt Giáo gan to bằng trời cũng không dám tại Tô Châu hành sự hơn nữa cho dù gan có to hơn trời đi chăng nữa thì tại địa bàn của mình Ngô Tam Quế sao có thể cho Bái Nguyệt Giáo làm loạn?.

Trước kia Vô Song còn có thể lo lắng Bái Nguyệt Giáo đầu nhập vào dưới quyền Ngô Tam Quế nhưng hiện tại hắn không có cái lo lắng này, dưới tay Ngô Tam Quế trước có Bà La Môn, sau có Tu La Giáo rồi không biết bao nhiêu thế lực lớn nhỏ khác, Bái Nguyệt Giáo trọng tâm không tại trung nguyên thì căn bản không có cách nào dễ dàng tiến vào đội ngũ Ngô Tam Quế.

Ngoại trừ điểm này ra thì Bái Nguyệt Giáo với Nhật Nguyệt Thần Giáo có bất đồng rất lớn, Ngô Tam Quế nếu chọn Bái Nguyệt Giáo thì coi như sẽ đứng ngược lại với Nhật Nguyệt Thần Giáo, bản thân Ngô Tam Quế không sợ cái này nhưng nếu đã thế hắn thà chọn đứng về phe Nhật Nguyệt Thần Giáo mà công kích Bái Nguyệt Giáo, tại trung nguyên chẳng có ai điên lại đi chọn Bái Nguyệt thay vì Nhật Nguyệt, thế lực không cân xứng.

Không dám ra tay ở Tô Châu vậy theo kế hoạch đặt ra đương nhiên là chặn đường ở Giang Lăng Sơn Lộ.

Đương nhiên kế hoạch cũng có thể thay đổi dù sao tuyến đường lần này Tương Vân phải đi gần như là dài hơn gấp ba lần bất quá chính vì lo điểm này Vô Song mới xuất phát sớm, mới nhất định rời khỏi Miêu Cương thật sớm, chỉ có như vậy mới làm cho đám người Bái Nguyệt Giáo không kịp trở tay.

Thế giới này chuyển thư tín chắc chắn phải theo đường hàng không, đây cũng là con đường nhanh nhất nhưng mà dĩ nhiên chim đưa thư hay những thứ tương tự sánh không nổi truyền thông hậu thế, kiểu gì cũng cần thời gian.

Cứ cho là họ Bạch kia ngay lập tức truyền tin, cứ cho là Trác Thanh Đề một mực để lại ám hiệu thì đến khi đoàn xe Vô Song rời khỏi Miêu Cương thì may ra người Giang Lăng Sơn Lộ mới nhận được.

Một đội hình bốn đại tông sư cùng với năm nữ nhân, thử hỏi Bái Nguyệt Giáo sẽ kiêng kỵ mà thay đổi kế hoạch hay trực tiếp hành động?.

Chỉ cần đầu óc không có vấn đề nhất định chọn giữ nguyên kế hoạch.

Nguyên cả đoàn người Thần Nông Cốc đám người Bái Nguyệt Giáo còn dám bày kế hoạch công kích thì đám người Vô Song – Tương Vân có cái gì không dám?.

Đương nhiên bọn họ còn phải hành động thật nhanh bởi sau khi đội xa Vô Song rời khỏi Miêu Cương thì đội xe Thần Nông Cốc cũng lục đục bắt đầu di chuyển.

..........

Một đoàn hai xe hai ngựa chậm rãi rời khỏi Miêu Cương tiến vào Giang Lăng Sơn Lộ, tiến vào đến cái khu vực này bốn người hộ vệ mà Bạch Phàm cử đến cũng phải thận trọng hơn không ít.

Lúc trước đến đây bọn họ mà một đại đoàn lớn lại có tiêu chí Thần Nông Cốc, bản thân Thần Nông Cốc không phải đại quái vật nhưng Ngô Tam Quế ở sau lưng Thần Nông Cốc thì chắc chắn là đại quái vật, giặc cướp Giang Lăng Sơn Lộ chỉ cần không muốn chết sẽ không dám động lại thêm đoàn người đông đảo có đến hàng chục đại tông sư cao thủ dàn hàng mà đi, giặc cướp nào dám ra tay?.

Hiện nay thì tốt rồi, chỉ có vẻn vẹn bốn người.

Bốn người này ai cũng mang theo tuyệt kỹ, cực kỳ tự tin với thực lực của mình nhưng mà đừng quên sau lưng bọn họ còn có tới năm nữ tử chưa kể thiên chi sủng nhi, tiểu công chúa Thẩm Tương Vân cũng trên xe, Thẩm Tương Vân nếu có nguy hiểm gì chỉ sợ lấy mạng cả bốn người cũng không đền được, thực sự áp lực rất nặng.

Bốn vệ sĩ này ngoại trừ Trác Thanh Đề ra còn có một cặp anh em cùng một vị đại tông sư đơn độc khác.

Đầu tiên là cặp anh em đang cưỡi ngựa, thân hình rất khôi ngô cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn, bên hông đeo đại đao, sau lưng có trường thương, cùng một cây trường cung gắn ngay trên thân ngựa, nửa người trên mặc áo da hổ vắt chéo, thực sự nhìn cơ bắp vô cùng.

Người anh gọi là Hùng Lôi, người em gọi là Hùng Cảnh, hai người đều xuất thân từ Vạn Thú Sơn Trang, thực sự kinh nghiệm đi rừng cực kỳ phong phú, thực lực cũng đều là đại tông sư, ngay trong đội ngũ bảo hộ Thần Nông Cốc cũng được trọng thị vô cùng.

Vị đại tông sư cuối cùng đang đánh xe ngựa bảo vệ hai tỷ muội Thư Lan cùng Thư Kỳ gọi là Mộ Dung Gia Viễn, là người tuổi tác trẻ nhất trong bốn người, con cháu chi thứ Mộ Dung gia, năm nay mới khoảng 30 tuổi.

Về phần Trác Thanh Đề, hắn coi như là một giới tán tu nhưng kiếm pháp xuất thần nhập hóa, người này thậm chí nghe nói có quan hệ với Kiếm Thần – Trác Bất Phàm, là người mạnh nhất trong bốn hộ vệ.

Bất kể thế nào đội hình bốn hộ vệ này do Bạch Phàm chọn ra cũng không có chỗ nào để chê, cho dù Mỹ Mỹ biết được cũng phải khen tấm tắc.

Trên con đường núi tương đối khó đi này tốc độ đoàn đội cũng không nhanh, trên đường lại có chút vắng vẻ gần như ai làm việc đó.

Hai người cưỡi ngựa lúc này là Hùng Lôi cùng Hùng Cảnh tính tình vốn hào sảng lại thêm miệng có chút lớn cũng không quen yên tĩnh độc hành liền đi sát ngựa vào nhau bắt đầu trò chuyện.

“Đại ca, nghe nói sau chuyến này ngươi liền không đi áp tiêu nữa? “.

Nghe Hùng Cảnh hỏi, Hùng Lôi liền cười khà khà.

“Ha ha, đúng vậy sau chuyến này liền không áp tiêu nữa, trở về sơn trang đi thôi dù sao sau chuyến này đến hết năm nay cũng không chắc có vụ áp tiêu nào kiếm bộn rồi”.

Hùng Cảnh nghe vậy trong mắt liền lộ ra ước ao.

“Cũng thực sự hâm mộ đại ca ngươi, có hai đứa con không chịu thua kém, cuối năm nay bọn chúng liền tốt nghiệp Thiên Ý Thành rồi, trở về sơn trang cũng có thể lãnh đại trọng trách, đại ca ngươi nửa đời sau liền hưởng phúc đi “.

Hùng Lôi nghe vậy liền cười lớn, hắn cũng không làm bộ mà thật sự cười lớn, nội tâm vui vẻ không thôi.

“Ha ha, hai tiểu tử Bì – Đảm kia quả thực không tệ, nếu không có hai đứa nó đại ca còn tính cố gắng thêm vài năm nhưng mà hiện tại cũng buông tay đi thôi, lăn lộn trên giang hồ nhiều mỗi ngày mỗi vết thương, thân thể càng ngày càng không tốt, đợi hai đứa nó về ta liền nghỉ ngơi được rồi”.

Hùng Cảnh cũng cười.

“Ha ha không biết chừng hai tiểu tử kia ở trong Thiên Ý Thành liền học được đại bản lãnh, không khéo trở về sơn trang còn lấy được phương tâm con gái trang chủ, khi đó đại ca ngươi liền có đại phúc, nhất định không được quên tiểu đệ “.

Hùng Lôi đương nhiên không cho là thật nhưng mà lòng của hắn cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hai cái tiểu tử kia có lấy được phương tâm tiểu thư không thì Hùng Lôi không quan tâm lắm, Hùng Lôi cũng chỉ ước hai đứa con mình nhanh chóng cưới vợ cho hắn có cháu bế sớm, có thể yên tâm an hưởng tuổi già.

Hai người nói chuyện với nhau, âm thanh không tính là lớn nhưng mà cũng không thoát khỏi đôi tai Vô Song.

Trong xe ngựa, ánh mắt Vô Song hơi hướng ra ngoài cửa sổ sau đó khóe miệng hơi cong lên.

“Cũng thật trùng hợp”.

Trong xe, Tương Vân cùng Lam Đình đang vui vẻ nói chuyện với nhau lại nghe Vô Song mở miệng không khỏi nhìn hắn rồi đồng thanh hỏi.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì sao? “.

Nhìn Tương Vân cùng Lam Đình thân thiết Vô Song thực sự rất vui vẻ.

Tương Vân chưa bao giờ là người khó ở chung còn Lam Đình lại thiên chân vô tà hai người tuổi tác cũng không chênh quá nhiều đương nhiên có thể làm thân đấy là chưa kể bản thân Lam Đình tuy khóc rất thương tâm khi thua Tương Vân nhưng mà bản thân nàng cũng cực thần tượng vị tỷ tỷ này.

Đối với một cô bé từ nhỏ lớn lên ở Miêu Cương, coi y thuật là một loại giáo phái, là một loại tín ngưỡng thì cô bé này sao thoát khỏi mị lực của Tương Vân đây?.

Hai nàng đồng thành mà hỏi, Vô Song liền mỉm cười, ánh mắt như có như không lại nhìn ra bên ngoài một chút, trong ánh mắt dần dần có sát cơ.

“Uhm, thực sự có việc, chút nữa Tương Vân muội che mắt Lam đình đi”.

Lam Đình không hiểu Vô Song nói gì cả, một mặt nghệt ra còn Tương Vân thì trực tiếp gật đầu, nàng biết kế hoạch của Vô Song, nàng cũng là người phối hợp với Vô Song trong cái kế hoạch lần này.

Nếu là bình thường nàng còn có chút lo lắng nhưng mà có Vô Song thì nàng sợ gì đây?.

_ _ _ _ _ _ _ _

Vô Song vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng động.

Trác Thanh Đề là người mạnh nhất trong bốn người thậm chí hét lên.

“Cẩn thận, bảo hộ tiểu thư “.

Hắn nói xong lập tức phát ra khí thế toàn thân, kiếm khí thậm chí phá không mà ra, nhìn diễn thực sự rất chân thực.

Hắn hô một tiếng này vừa báo hiệu cho ‘đồng đội’ đương nhiên vừa báo hiệu cho ‘kẻ thù’, ít nhất người bên ngoài liền biết bên trong xe ngựa của hắn là ai.

Hắn hô một tiếng, kiếm khí tung hoành thoạt nhìn rất bá đạo nhưng mà hắc y nhân tiến tới kia một chưởng đánh ra, một chưởng này trực tiếp đánh về phía Trác Thanh Đề.

Trác Thanh Đề thân là cao thủ kiếm đạo lại cực kì thức thời lấy chưởng đối chưởng sau đó lập tức bị đẩy lùi về phía sau, cả người đập mạnh vào thành xe ngựa sau đó ngã ngồi xuống.

Bất cứ ai vừa nhìn cũng biết, Trác Thanh Đề một chưởng liền bị đối phương đánh bại.

Trách Thanh Đề ngã ngồi, hai chân buông thõng, lưng dựa vào thành xe ngựa, đầu hơi ngửa về phía sau, miệng trào ra máu tươi, thực sự nhìn rất... rất thảm.

Hắc y nhân một chiêu đánh bại Trác Thanh Đề liền hiện thân hơn nữa không phải chỉ một mình hắn mà nguyên một nhóm hắc y nhân xuất hiện.

Số lượng không nhiều, khoảng trên dưới 20 người nhưng dĩ nhiên có tới 16 đại tông sư cường giả, 4 người còn lại khí thế so với đại tông sư còn cường gấp vài lần, đặt tại nam phương đội hình này thực sự cực kỳ kinh khủng.

Trong đội hình 20 người có 16 đại tông sư cùng 4 ngũ tuyệt cao thủ, Bái Nguyệt Giáo lần này ra tay cũng đủ phân lượng.

Mộ việc xảy ra quá nhanh căn bản không ai kịp phản ứng, cường giả mạnh nhất trong bọn họ là Trác Thanh Đề một chưởng đã bị đánh bại thì còn đánh cái gì?.

Hắc y nhân vừa đánh bại Trác Thanh Đề lúc này ánh mắt liền quan sát cả đoàn xe đặc biệt nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Vô Song.

Hắn cũng không nhìn nhiều những người còn lại, thản nhiên mà hạ lệnh.

“Nam giết, nữ bắt, xác cũng mang đi, mang theo cả chiếc xe ngựa kia đi, làm nhanh gọn một chút”.

Hắn hiện tại thực sự cảm thấy nhiệm vụ quá dễ dàng nhưng mà bản thân làm người cũng được coi là cẩn thận vì vậy hắn muốn sự mất tích của Thanh Tuyền càng muộn bị phát hiện càng tốt.

Hắn thậm chí hy vọng đợi đến khi đám người Thần Nông Cốc phát hiện ra Thanh Tuyền mất tích thì bọn họ đã cao chạy xa bay.

Một lệnh của hắn đám hắc y nhân xung quanh lập tức hành động, tay đều nắm chuôi đao thắt chặt trận hình, gần như vây đến một con ruồi không lọt sau đó đồng thời lao tới.

Ngoại trừ 4 ngũ tuyệt cao thủ ở ngoài ra thì 16 đại tông sư đều dốc sức mà lên, lấy 16 đấu với 3 có thể thất bại sao?.

Bọn họ là Bái Nguyệt Giáo môn đồ, đao thuật rất mạnh, khi rút đao ra liền nghe tiếng gió cắt đến, yêu đao sáng loáng, thực lực cá nhân của mỗi người không yếu đã thế còn tự thành một loại đội hình trận pháp riêng mà lao tới, có thể nói vạn vô nhất nhất.

Ba vệ sĩ đoàn xe Vô Song thực sự có chút mộng, bản thân kẻ gọi là Mộ Dung Gia Viễn lúc này cảm thấy cực độ luống cuống, đương nhiên từ giọng nói của đối phương hắn cũng biết hai bên không thể hỏa hoãn, hắn lại là người bảo hộ một xe ngựa riêng dĩ nhiên bị trọng điểm tập kích.

Ở phía bên kia, hai anh em họ Hùng chỉ bị vèn vẹn bốn đại tông sư cao thủ lao tới, căn bản liền nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hùng Lôi cùng Hùng Cảnh đều là loại người cương liệt đồng thời kinh nghiệm rất lớn, Hùng Lôi lúc này rút ra trường thương gầm lên một tiếng.

“Giết “

Hùng Cảnh theo ngay sau đại ca, hai người đều không lựa chọn cưỡi ngựa mà trực tiếp nhảy xuống sau đó đồng thời dùng tay vỗ mạnh vào mông con ngựa.

Bọn họ xuất thân Vạn Thú Sơn Trang, hai đầu ngựa này cũng là bọn họ tự mình huấn luyện, chủ nhân đẩy một cái liền lập tức chạy, chạy thẳng về hướng Miêu Cương.

Hùng Cảnh cùng Hùng Lôi căn bản cũng biết không có khả năng chiến thắng liền muốn dùng hai đầu ngựa này chạy về đường cũ, nếu may mắn gặp đôi ngũ Thần Nông Cốc còn có một tia sinh cơ.

Đáng tiếc cũng không phải chỉ có bọn họ thông minh, hai đầu ngựa vừa xoay đầu đi được một đoạn lập tức ngã sấp xuống, cái đầu bị chém cụt máu huyết bắn ra tứ tung.

Bốn hướng đông tây nam bắc đều đang bị bốn vị ngũ tuyệt cao thủ tọa trấn, làm sao có thể chạy đây?.

Hùng Cảnh cùng Hùng Lôi đang tả xung hữu đột, hai người là anh em phối hợp với nhau rất tốt, lấy hai địch bốn cũng không lộ ra quá sức hơn nữa hung mãnh vô cùng thậm chí đẩy lùi được cả bốn hắc y nhân đang vây công.

Hai người vừa đẩy lùi được bốn hắc y nhân liền nghe thấy tiếng ngựa yêu hí lên, quay đầu lại liền thấy hai đầu bảo mã lập tức ngã xuống chết đến không thể chết hơn, càng đáng sợ là một hắc y nhân vốn đang quan sát bỗng lao thẳng tới, không nói nhiều ở trên không trung chém ra một đao.

Hùng Lôi vôi đưa trường thương lên vì đệ đệ của mình ngăn cản, Hùng Cảnh phản ứng chậm hơn một chút nhưng vẫn kịp xoay ngang trường thương ra, đáng tiếc một đạo đao khí này quá mạnh vậy mà cắt đôi trường thương của cả hai người, đao khí chưa dứt đánh mạnh lên thân thể cả hai, Hùng Lôi cùng Hùng Cảnh vậy mà đồng thời lão đảo ngã xuống, miệng phun máu tươi.

Hai người chưa chết nhưng mà trên ngực đều xuất hiện thương thế ghê người.

Ở bên kia vị thiên tài đại tông sư 30 tuổi họ Mộ Dung thậm chí đã sớm bị loạn đao chém chết.

Thật ra cũng khó trách hắn, hai huynh đệ họ Hùng chỉ là lấy hai địch bốn trong khi hắn lấy một địch tám, không chết mới là lạ.

Hùng Lôi mạnh hơn Hùng Cảnh một chút, thân hình gắng gượng mà hơi hơi ngồi dậy, sắc mặt xám trắng.

“Mạng ta xong rồi”.

Hùng Lôi cắn răng nói ra một câu này, bản thân hắn đã vô lực tái chiến mà cho dù có thể tái chiến thì thắng nổi sao?.

Hắc y nhân vừa dùng một đao đánh trọng thương hai người khẽ nhếch miệng như hiểu được tiếng nói của Hùng Lôi, hắn đưa tay lên cổ làm động tác cắt ngang qua.

Đám hắc y nhân sau lưng hiểu ý lập tức xông lên, muốn chém chết cả hai huynh đệ họ Hùng.

Hùng Lôi thực sự không cam tâm, đây gần như là nhiệm vụ cuối cùng của hắn... vậy mà chết ở chỗ này?.

Hắn vốn nhận nhiệm vụ bảo vệ đoàn xe Thần Nông Cốc, đáng lẽ ra sau nhiệm vụ này hắn liền rửa tay gác kiếm nhưng mà nào ngờ Tương Vân tiểu thư lại muốn tách đoàn sau đó hắn lại được chọn đi bảo tiêu.

Bản thân hắn cho dù không muốn cũng không thể lắc đầu, chỉ có thể theo lệnh mà làm.

Lúc này Hùng Lôi một tay ôm ngực, có chút oán hận ông trời sao lại trêu đùa hắn như vậy, một tay cầm lấy đoạn trường thương đã gãy muốn đứng lên, bản ý của Hùng Lôi liền là liều.

Giết một hòa vốn, giết hai liền lời một.

Ngay cái lúc này... thân ảnh Trác Thanh Đế đang dựa vào thành xe ngã rầm xuống, sau đó thân thể của hắn nổ tung.

Một âm thanh này tuyệt đối làm chiến trường yên tĩnh lại.

Kịch bản hình như sai sai?.

Trác Thanh Đề theo kịch bản vốn là giải bất tỉnh, kẻ đả thương Trác Thanh Đề cũng đã sớm thu tay lại chỉ dùng ba phần lực đạo... Trác Thanh Đề sao có thể chết?.

Ngay sau đó ở tấm rèm cửa kia xuất hiện bốn ngón tay trắng nõn, từ trong xe ngựa một nữ tử bước ra.

Nữ tử này vừa bước ra như thổi một làn gió lạnh vào chiến trường đẫm máu, dung mạo cùng khí chất của nàng thậm chí làm toàn bộ sát thủ của Bái Nguyệt Giáo trong giây phút đều quên cả chém giết.

Lưng tựa vào thành xe, lười biếng để hai chân buông thõng, ánh mắt hứng thú nhìn về phía trước, khóe miệng cong lên.

“Thiên Vũ Chính Tắc có đến không? “

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment