Cực Võ

Chương 579

Ngoại Chương – Ỷ Thiên Cách Cục.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nhắc tới Ỷ Thiên Đồ Long Ký vậy không thể không nhắc tới Cửu Dương Thần Công, vậy câu hỏi ở đây là... làm cách nào mà Trương Vô Kỵ có thể đạt được Cửu Dương Thần Công?.

Doãn Khắc Tây cùng Tiêu Tương Tư tại thế giới này căn bản không có khả năng tiến vào Thiếu Lâm trộm đi kinh thư, làm sao có thể trộm được kinh thư từ trong tay Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn Đại Sư?.

Nếu không trộm được Cửu Dương Thần Công vậy căn bản không có sự kiện hai người nhét Cửu Dương Thần Công vào bên trong bạch hầu để rồi gần trăm năm sau thiếu niên Vô Kỵ có thể nhận được truyền thừa trở thành một đời Thiếu Niên Chí Tôn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Vô Song và Vô Kỵ tạm thời cũng coi như có duyên gặp mặt, từ lúc hai người gặp nhau nơi bến đò đến thời điểm hiện tại cũng đã có gần 7 năm trôi qua, năm nay Vô Kỵ đã 16 tuổi, tuổi tác của Vô Kỵ cùng Vô Song có thể coi là tương đương, Vô Kỵ có lẽ nhỏ hơn vài tháng tuổi.

Không giống như nguyên tác, cuộc đời Vô Kỵ tại thế giới này tạm thời tốt đẹp hơn nhiều dù sao Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố kiếp này sẽ không chết.

Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố sau khi trở về từ Băng Hỏa Đảo, trở về Võ Đang Sơn quả thật cũng chịu rất nhiều áp lực dù sao Đồ Long Đao là chí bảo trong thiên hạ lại thêm Kim Mao Sư Vương – Tạ Tốn làm ác vô số, muốn người ta không tìm đến hắn là việc không thể nào bất quá các phương thế lực thật sự cũng không dám vì Tạ Tốn hay vì Đồ Long Đao mà mang quân uy hiếp Võ Đang.

Sau lưng Võ Đang là Thanh Triều, muốn chơi số lượng thì bất kể thế nào Võ Đang cũng dám chơi.

Sau lưng Võ Đang là Trường Sinh Chân Nhân, cho dù Trường Sinh Chân Nhân nhiều năm không xuất hiện trên giang hồ thì cũng không có kẻ nào dám đến tìm chết.

Hai vợ chồng có thể giữ được tính mạng nhưng mà cũng không thể nói là không ảnh hưởng gì, Trương Thúy Sơn là đệ tử đắc ý nhất của Trương Nhân cũng là người được Trương Nhân lựa chọn trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Võ Đang nào ngờ cứ như vậy biến mất nhiều năm, thiên phú của Trương Thúy Sơn liền bị mài sạch, võ công không tăng thậm chí còn giảm, con đường võ đạo của Trương Thúy Sơn có thể coi là bị hủy đi.

Trương Thúy Sơn dù gì cũng là người danh môn đại phái còn Ân Tố Tố thì không, bản thân nàng xuất thân ma giáo hai người đến với nhau liền là việc không thể chấp nhận, ảnh hưởng tới mặt mũi của rất nhiều người, cho dù sư phụ Trương Nhân không nói gì, các sư huynh trong thất tử cũng không nói gì nhưng Trương Thúy Sơn làm sao còn mặt mũi tự nhận làm đệ tử Võ Đang, thế là quyết định rời khỏi Võ Đang.

Trương Nhân lo lắng cho đứa đệ tử này nhất quyết không đồng ý, mất đi Võ Đang che chở vợ chồng Trương Thúy Sơn liền chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, rốt cuộc Trương Thúy Sơn không dám cãi lời sư phụ, bản thân hắn trở thành ngoại môn đệ tử của Võ Đang, cùng với Ân Tố Tố xây một ngôi nhà nhỏ nơi chân núi Võ Đang, giúp Võ Đang Phải quản lý chút sự vụ bên ngoài.

Trương Nhân mất đi học trò yêu thì đau lòng không thôi nhưng mà lại phát hiện ra Trương Vô Kỵ thì như thấy được ánh bình minh, đáng tiếc Trương Vô Kỵ lại bị kẻ gian ám toán, thân chúng Huyền Minh Thần Chưởng.

Huyền Minh Thần Chưởng bản thân Trương Nhân không hề sợ hãi chút nào nhưng mà thứ hàn độc đó khi chạy vào trong cơ thể thì lại là một việc khác đặc biệt là cơ thể Vô Kỵ nhỏ tuổi như vậy, đừng nói Trương Nhân mà ngay cả Trương Địa cùng Trương Thiên cũng không có cách nào dùng nội công triệt để giúp Vô Kỵ chữa trị âm độc trong người.

Bằng vào nội công của ba người muốn giữ cho Vô Kỵ sống đến năm 50 tuổi cũng không khó nhưng mà âm độc trong người nếu không tiêu hủy liền sẽ hủy luôn con đường võ đạo của Trương Vô Kỵ, điểm này Trương Nhân không thể chấp nhận.

Bản thân Trương Nhân cũng biết muốn chữa trị Huyền Minh Thần Chưởng thì Nga Mi – Cửu Dương Công hay Võ Đang – Cửu Dương Công đều không thể, cho dù ghép tuyệt học hai nhà với nhau cũng không thể, theo ba huynh dệ họ Trương cùng nhau thảo luận thì trên đời chỉ có Cửu Dương Thần Công, Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh, Trường Sinh Quyết, Cửu Âm Chân Kinh, Bắc Minh Thần Công, Bắc Băng Thần Công, Âm Tức Công, Thiên Địa Quyết cùng Quang Minh Thánh Hỏa Công có thể triệt tiêu hết bệnh tật của Vô Kỵ.

Trong tất cả các loại thần công kia ngoại trừ Cửu Âm Chân Kinh bản thân Trương Nhân có tự tin xin nhờ Quách Tĩnh truyền thụ lại cho Vô Kỵ còn lại có những môn đến cả tung tích ở đâu Trương Nhân cũng không rõ hoặc cho dù biết tung tích cũng không có cách nào cầu được.

Cửu Âm Chân Kinh bằng vào phần tinh hoa chữ Phạn tự động liệu thương chỉ cần vài năm đương nhiên giúp Vô Kỵ giải trừ ám tật nhưng mà Trương Vô Kỵ trong người có ám tật việc này ngăn cản Vô Kỵ với võ đạo, muốn Vô Kỵ vừa mang theo ám tật vừa luyện Cửu Âm Chân Kinh đến lúc tạo thành chân lực tự động điều trị thể nội thì không biết năm nào tháng nào.

Rốt cuộc nghĩ hết mọi cách, Trương Nhân liền quyết định dùng y-võ đồng hành, bản thân Trương Nhân liền tìm đến Hồ Điệp Cốc, nhờ vị Điệp Cốc Tiên Y kia cứu lấy Vô Kỵ đồng thời còn để lại cho Trương Vô Kỵ hai bản bí tịch võ học gọi là Dưỡng Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết.

Vô Song rời khỏi thế giới này cũng có 5 năm, còn Vô Kỵ ở Hồ Điệp Cốc cũng đã 5 năm có hơn.

Trong thời gian này cuộc sống của Vô Kỵ vẫn tương đối bình yên, Vô Kỵ vẫn ở Hồ Điệp Cốc học y thuật hơn nữa tư chất của Vô Kỵ cực tốt, ngộ tĩnh đời này của Vô Kỵ so với nguyên tác cao hơn đến vài lần, y thuật của Vô Kỵ có thể nói là cực cao, tuy không sánh nổi với Tương Vân hay Linh Tố nhưng mà cũng đã rất đáng gờm, chí ít nếu để Vô Kỵ tham ra Dược Điển chỉ cần đối thủ không phải Tương Vân khả năng cao là Vô Kỵ vẫn sẽ thắng, dĩ nhiên đây chỉ là mặt y thuật, độc thuật thì Vô Kỵ căn bản không hiểu quá nhiều.

Cuộc sống của Vô Kỵ ở Hồ Điệp Cốc tạm coi là yên bình cho đến khi Vô Kỵ gặp Diệt Tuyệt Sư Thái.

Giang hồ đều nói Diệt Tuyệt Sư Thái chính tay giết chết Kỷ Hiểu Phù nhưng thật ra không phải, Diệt Tuyệt làm người thế nào thì không phải nói, năm đó bà không chỉ đuổi Kỷ Hiểu Phù ra khỏi Nga My mà còn muốn giết chết Kỷ Hiểu Phù tuy nhiên nghĩ tới phụ thân của Kỷ Hiểu Phù thì Diệt Tuyệt vẫn mở một mắt cho nàng rời đi.

Phụ thân của Kỷ Hiểu Phù gọi là Kỷ Kim Tiên là một lão anh hùng đồng thời cũng có ân tình với chính Nga My, rốt cuộc Diệt Tuyệt liền để cho Kỷ Hiểu Phù rời đi nhưng lại bắt nàng mai danh ẩn tích đồng thời tuyên bố tự mình giết chết đứa nghịch đồ này.

Diệt Tuyệt đã buông tha cho Kỷ Hiểu Phù nhưng nhiều năm sau không hiểu tại sao lại xuất hiện ở Hồ Điệp Cốc, sự kiện cái chết của Kỷ Hiểu Phù vẫn là diễn ra.

Năm đó Diệt Tuyệt không phát hiện ra Kỷ Hiểu Phù có thai nhưng mà sau này lại không biết nghe được từ đâu thông tin Kỷ Hiểu Phù mang theo cốt nhục của Dương Tiêu thậm chí sinh nó ra ngoài thế là Diệt Tuyệt một đường tìm tới đứa nghịch đồ này.

Diệt Tuyệt thậm chí còn chấp nhận cho Kỷ Hiểu Phù trở về Nga My chỉ cần nàng từ đi đứa con hoang kia, đáng tiếc Kỷ Hiểu Phù thà chết không đồng ý, lấy cái chết để tạ tội với sư phụ, nhất mực bảo vệ Dương Bất Hối.

Kỷ Hiểu Phù chết đi, Diệt Tuyệt đến cả Bất Hối cũng không tha nhưng Bất Hối lại là con gái Dương Tiêu mà vị Điệp Cốc Y Tiên – Hồ Thanh Ngưu kia lại là người Minh Giáo sao có thể để cốt nhục của Dương Tả Sứ chết trước mặt mình, ông quyết định ngăn Diệt Tuyệt lại, thừa cơ hội đó Vô Kỵ liền mang Bất Hối rời đi, thẳng hướng Quang Minh Đỉnh, mang Bất Hối gửi cho Dương Tiêu.

Lúc này có thể coi như Vô Kỵ chính thức nhập giang hồ.

Một đường hành tẩu trên giang hồ bản thân Vô Kỵ đã gặp rất nhiều biến cố, ví dụ như trên núi cứu người của phái Côn Lôn bị thương rồi được đưa về bản doanh của phái Côn Lôn và gặp chưởng môn Hà Thái Xung.

Nơi đây, Vô Kỵ chữa thành công bệnh rắn độc cắn cho người vợ lẽ Hà Thái Xung, được ông ta mở tiệc chiêu đãi thì Vô Kỵ phát giác là rượu có độc, bà vợ cả xuất hiện, nói mình là chủ mưu và tức giận điểm huyệt mọi người, bắt Vô Kỵ uống rượu độc.

Vô Kỵ may mắn lại biết được công phu tự giải huyệt, cái này cũng phải cảm ơn nghĩa phụ Tạ Tốn của mình, mấy năm trên Băng Hỏa Đảo vì nguyên khí có vấn đề không ai có thể tu luyện võ công vì thế Tạ Tốn liền dạy cho Vô Kỵ môn kỳ công này, coi như hy vọng Vô Kỵ có đi lại trên gia hồ thì cũng có chút thủ đoạn phòng thân.

Tự giải huyệt cho mình sau đó lại giúp Hà Thái Xung giải huyệ bất quá Vô Kỵ nhận rõ bộ mặt tráo trở của Hà Thái Xung, đành dùng kế lừa Hà Thái Xung giúp mình và Bất Hối trốn chạy, sau đó bị bà vợ cả đuổi theo.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Dương Tiêu liền xuất hiện cứu lấy Bất Hối cùng Vô Kỵ đồng thời khi vị Dương tả sứ này biết được Bất Hối là con gái của mình cùng Kỷ Hiểu Phù liền một mực cảm ơn Vô Kỵ rồi dẫn Bất Hối đi.

Vô Kỵ lúc này có thể nói là một thân một mình đi lại trên giang hồ, bản thân ám tật của Huyền Minh Thần Chưởng vẫn chưa bị trừ hết tuy nhiên Vô Kỵ sẽ không chết cái này là chắc chắn dù sao thủ đoạn của Võ Đang Phái không phải Võ Đang trước kia có thể so sánh.

Vô Kỵ một thân một mình lại không biết đi đâu rốt cuộc muốn trở về Võ Đang tuy nhiên đường từ Côn Lôn Sơn tới Võ Đang lại xa xôi vô cùng, trên đường đi qua chân núi Côn Lôn vì cứu một con khỉ bị thương, Vô Kỵ bị bầy chó săn của Chu Cửu Chân, con gái Chu Trường Linh cắn trọng thương.

Trương Vô Kỵ sau đó liền ở Chu gia tĩnh dưỡng.

Chu gia có thể nói là thế gia dù sao Chu gia có một vị Chu Tử Liêu trong người mang đại tài, Chu Tử Liêu bản thân hiện tại làm đại quan nơi Đại Lý đồng thời là một trong số những ngoại môn đệ tử hiếm hoi của Thiên Long Tự, là thủ hạ thân tín của Nam Đế- Đoàn Trí Hưng trước khi xuất gia, ngay cả sau khi Nam Đế xuất gia thì ông vẫn cực kỳ coi trọng Chu Tử Liêu, tại Đại Lý – Đoàn Thị hiện tại bản thân Chu Tử Liêu có thể coi như một trong ba vị đại quan lớn nhất trong triều, là cánh tay đắc lực của Bảo Định Đế – Đoàn Chính Minh.

Chu gia nhờ Chu Tử Liêu mà thơm lây mà trở thành thế gia hơn nữa danh tiếng của Chu gia cũng rất tốt dù sao danh tiếng của Chu Tử Liêu quá lớn, không chỉ võ công cao cường Chu Tử Liêu càng là bậc danh gia hội họa nổi tiếng bốn phương, người như Chu Tử Liêu liền gắn với mấy chữ ‘quang minh chính đại ‘.

Biết được gia thế Chu Trường Linh cùng Chu gia, Vô Kỵ mới sơ ngộ giang hồ liền tin tưởng bọn họ là người tốt, trong lúc vô tình tiết lộ mình là con trai của Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố.

Sự việc Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đã lắng xuống rất lâu nhưng tại những năm đó rất nhiều người biết, rất nhiều người quan tâm đương nhiên có cả Chu gia.

Sau khi biết được gia thế của Vô Kỵ, Chu Trường Linh dùng mưu kế tự nhận Trương Thúy Sơn là đại ân nhân, để dụ dỗ Trương Vô Kỵ chỉ ra nơi ở của Tạ Tốn, Vô Kỵ cả tin, kể ra mọi sự tuy nhiên may mắn sau đó nhờ tình cờ nghe lén Chu Trường Linh và Võ Liệt bàn mưu tính kế đoạt đao Đồ Long, Vô Kỵ liền bỏ trốn sau đó liền bị Chu Trường Linh một đường truy sát.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trương Vô Kỵ biết được độc kế Chu gia liền cắm đầu chạy không cần tìm đường, chỉ nhắm hướng rừng sâu trên triền núi mà tới, càng sâu càng cao, càng chạy càng nhanh, sau cùng chạy như bay, hơn một tiếng đồng hồ vẫn không dám dừng lại để thở.

Vô Kỵ lúc này dù sao cũng mới có 16 tuổi, từ nhỏ lớn lên ở Băng Hỏa Đảo, về Trung Nguyên thì hết ở Võ Đang rồi lại chuyển tới Hồ Điệp Cốc, bản thân Vô Kỵ trải sự chưa nhiều, trong lòng hiện tại chỉ còn vô tận hoảng loạn cũng may thể lực của Vô Kỵ rất tốt.

Dương Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết tuy không phải võ công tuyệt thế nhưng nếu lộ ra giang hồ tuyệt đối sẽ bị người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu, đây là hai môn bí pháp cường thân kiện thể chuyên dùng đánh tốt căn cơ thể chất thậm chí sau này còn làm cho thần trí minh mẫn, giảm thiểu rất nhiều đường ngang ngõ tắt trong võ học.

Ngờ vào Dưỡng Thể Quyết thân thể Vô Kỵ không có võ công nhưng lại mạnh hơn người bình thường nhiều lại bằng vào Dưỡng Thần Quyết giúp cho Vô Kỵ trong đêm tối ánh mắt sáng hơn, cứ như vậy một đường chạy tới nửa đêm đến khi trời tờ mờ sáng, thấy mình đang ở trong một rừng rậm nơi núi tuyết, Vô Kỵ mới thở ra một hơi.

Vô Kỵ tìm một chỗ mà ẩn núp đồng thời rất nhanh ngoảnh lại xem Chu Trường Linh có đuổi theo không, vừa quay đầu không khỏi kêu khổ, thấy mặt tuyết để lại một hàng dấu chân dài, lòng Vô Kỵ không khỏi sợ hãi.

Côn Lôn tại thế giới này là một tòa đại sơn ngăn cách Tây Vực cùng Trung Nguyên, qua được dãy Côn Lôn thì sẽ tới Tây Đô, từ Tây Đô đi lên sẽ là Giang Nam, từ Giang Nam theo hướng tây sẽ qua Giang Lăng Sơn Lộ rồi đến Miêu Cương, từ Giang Nam đi về hướng tây bắc sẽ tiến về hai tòa đại thành Hành Dương cùng Giang Lăng, từ Giang Nam đi về hướng đông bắc sẽ là Ngô Việt Đông Đạo Bắc rồi từ đó thẳng tiến Lạc Dương, hướng đông thì đi về Phúc Châu, nếu theo phương nam mà đi thì hướng về Tây Hồ.

Không thể không nói bản thân Vô Kỵ có thể đi từ Hồ Điệp Cốc ở gần Hoài Nam Đạo – Tương Dương mà đến Côn Lôn Sơn là một hành trình dài kinh người, Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối dùng gần 1 năm mới có thể đến nơi, trên đường lại... không gặp vấn đề nguy hiểm gì, thực sự là đại vận.

Ở Côn Lôn Sơn lúc này trời rất lạnh, bây giờ tuy đã vào mùa xuân, nhưng trên đỉnh núi tuyết còn đọng chưa tan. Vô Kỵ chỉ chú tâm một đường chạy thục mạng bò lên đỉnh núi nào ngờ lại khiến cho tiết lộ đường đi nước bước của mình.

Ngay khi đó, đằng trước vọng tới tiếng chó sói tru, nghe thật ghê rợn.

Trương Vô Kỵ trèo lên một mỏm đá nhìn xuống, thấy sười núi bên kia có bảy tám con chó sói lớn đang ngẩng đầu, nhe răng múa vuốt sủa hướng về mình như muốn ăn tươi nuốt sống, có điều ở giữa là một vực sâu không thấy đáy, chúng không thể nào vượt qua được.

Trương Vô Kỵ hơi thở ra một hơi sau đó quay đầu nhìn lại, lập tức tim nhói lên một cái, chỉ thấy trên sườn núi có năm cái chấm đang chầm chậm di động về hướng y, chính là người của Chu Võ hai nhà.

Từ trên cao nhìn xuống lúc này còn cách xa, tưởng như năm người đi không nhanh, nhưng thực ra họ đi vùn vụt, chỉ trong một giờ nữa sẽ đuổi tới nơi.

Trương Vô Kỵ cố định thần, trong bụng toan tính: "Ta thà để cho bầy sói đói kia xé xác mà ăn, nhưng nhất quyết không để rơi vào tay bọn ác ôn cho họ hành hạ".

Trương Vô Kỵ nghĩ đến mình đối với Chu Cửu Chân hết lòng si mê kính trọng, nào ngờ con người mặt đẹp như tiên kia, bụng dạ lại như rắn rết, bản thân vừa hổ thẹn, vừa đau lòng, vội vàng co chân chạy thẳng vào rừng sâu.

Trong khu rừng, lau cỏ mọc cao đến lưng nhưng không có tuyết đóng, thành ra dấu chân cũng không dễ gì thấy được. Vô Kỵ chạy một hồi, hàn độc trong người bỗng dưng phát tác, hai chân tự nhiên tê dại không sao cử động được, vội chui vào một bụi cỏ dày, mò mẫm cầm được một cục đá hình tam giác cạnh sắc nhọn, định bụng nếu Chu Trường Linh tìm thấy mình, Vô Kỵ sẽ lập tức dùng cục đá đập vào huyệt Thái Dương tự sát.

Vô Kỵ thở hổn hển nhưng mà trong đầu càng ngày càng tỉnh táo suy nghĩ cách trốn thoát, lúc này không biết tại sao Vô Kỵ nhớ tới Võ Đang Phái, nhớ tới Trương Nhân sư tổ, nhớ tới cha mẹ... hơn nữa không biết tại sao Vô Kỵ cũng nhớ tới một bóng hình xinh đẹp mà lạnh lùng, một thiếu nữ tóc trắng cũng cùng tuổi với mình.

“Không ngờ lúc này ta lại nghĩ đến nàng ta”.

Vô Kỵ không khởi cười khổ, quãng thời gian ở Hồ Điệp Cốc bản thân Vô Kỵ cứ ngỡ quên đi cô bé kia dù sao mới chỉ gặp mặt một lần, người ta càng không để ý đến Vô Kỵ nhưng lúc này hình ảnh kia lại rõ mồn một.

“Nếu ta có võ nghệ của nàng cũng không khổ sở như vậy”.

Lại tự diễu một câu, Vô Kỵ lúc này liền nhớ tới thiếu nữ kia, lúc nàng tầm tuổi của hắn... nàng xuất hiện thực sự quá ngầu.

Làn tóc trắng đầy thánh khiết nhưng cũng đầy lạnh lẽo thêm vào từng điểm huyết quang dính trên người, khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng vô cùng, tự mình dựa lưng vào thuyền, tự mình băng bó vết thương, không kêu một tiếng cũng chẳng rên một tiếng.

Nghĩ về cô bé kia, Vô Kỵ rốt cuộc cắn răng nhịn hàn độc làm cho đau đớn không rên một tiếng, hai chân khoanh xuống mà vận Dưỡng Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết.

Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi qua, bỗng từ xa nghe tiếng chân người, Chu Trường Linh cùng Võ Liệt đã tới khu rừng sâu.

Võ Liệt cũng như Chu Trường Linh đều là bậc tiền bối giang hồ hơn nữa danh tiếng cực tốt.

Nếu như Chu Trường Linh có một vị đại ca là Chu Tử Liêu thì Võ Liệt có một vị đại ca gọi là Võ Tam Thông, có hai đứa chúa là Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn.

Chu Trường Linh mơ hồ có chút quan hệ với Nam Đế thì Võ Liệt lại mơ hồ có quan hệ với Bắc Hiệp – Quách Tĩnh, hai người này có thể quen biết với nhau vốn là ngưu tầm ngưu mã tầm mã nhưng cũng phải nói tới cái ‘giống nhau’ này.

Võ Liệt lúc này nói

“ Tên tiểu tử đó chắc là ẩn náu trong khu rừng này rồi, không cần phải đi xa hơn nữa để kiếm hắn… “

Võ Liệt còn chưa nói xong thì đã bị Chu Trường Linh vội vàng cướp lời mà chen vào:

“Ôi, không biết Chân nhi nói năng sai sẩy ra làm sao, để Trương huynh đệ phải giận dỗi. Ta thật lo lắng, cậu ấy tuổi còn nhỏ, ở nơi băng tuyết bao phủ như thế này lỡ có chuyện gì, dù ta tan xương nát thịt, vẫn không nên không phải với Trương ân công.”

Mấy câu đó y nói ra thật là lo lắng, phiền trách chính mình. Trương Vô Kỵ nghe thế bỗng nổi da gà, nghĩ thầm: "Y chưa bỏ cái mưu đồ, vẫn còn định dùng lời ngon ngọt để lừa ta".

Chỉ thấy Chu, Võ hai người tay cầm gậy, khua trong vùng cỏ cao dò xét, Trương Vô Kỵ cố co rút mình, không dám động đậy. Cũng may là khu rừng này rất rộng, không cách gì có thể tìm hết mọi nơi được. Chẳng mấy chốc Vệ Bích và Tuyết Lĩnh Song Chu cũng đến. Năm người khua kiếm trong khu rừng cả nửa ngày vẫn không kiếm thấy, ai ai cũng mệt mỏi cả rồi, liền ngồi trên những tảng đá nghỉ ngơi. Thực ra chỗ họ ngồi chỉ cách chỗ Vô Kỵ ẩn náu chừng chưa đến 10m nhưng vì rừng rậm cỏ cao, nên che khuất hết thân hình y.

Chu Trường Linh tìm đến nửa ngày vẫn không thấy nghĩ ngợi một chốc, đột nhiên lớn tiếng quát:

“ Chân nhi, ngươi vì sao mà đắc tội với Vô Kỵ huynh đệ, để đến nỗi cậu ta nửa đêm, nửa hôm phải bỏ đi không nói một lời? “

Chu Cửu Chân ngạc nhiên, Chu Trường Linh liền đưa mắt nháy cô ta một cái. Chu Cửu Chân hiểu ý, vốn là người thông minh Chu Cửu Chân cũng lớn tiếng đáp lại:

“Con chỉ đùa với cậu ấy thôi, điểm huyệt chơi thôi mà đâu ngờ lại tưởng là thật.”

Nói xong nàng cất giọng gọi:

“ Vô Kỵ đệ, Vô Kỵ đệ đê, mau ra đây để Cửu Chân tỉ xin lỗi “

Tuy giọng nói lớn nhưng vẫn kiều mị uyển chuyển, đầy quyến rũ. Nàng ta gọi một hồi, thấy không động tĩnh gì, đột nhiên òa lên khóc, nói:

“ Cha ơi, cha đừng đánh con, đừng đánh con. Con đâu có cố ý đắc tội với Vô Kỵ đệ đệ “

Chu Trường Linh giơ tay lên vỗ vào đùi mình kêu bồm bộp, mồm lớn tiếng quát mắng. Chu Cửu Chân không ngừng kêu la thảm thiết, tưởng như bị cha đánh thật đau không chịu nổi.

Ở bên cạnh nhìn hai người tự biên tự diễn Võ Liệt, Võ Thanh Anh và Vệ Bích đứng bên nhìn hai cha con cố nhịn cười.

Trương Vô Kỵ xem hai cha con đóng kịch, lại nghe thanh âm, trong lòng bồi hồi, nghĩ thầm: "Cũng may ta nhìn rõ thần tình của hai người, nếu chỉ nghe giọng nàng rên xiết, thể nào ta cũng mềm lòng nhịn không nổi mà chui ra".

Cha con Chu Trường Linh cũng đoán được Vô Kỵ chỉ ở trong khu rừng này chứ không đâu khác, nên một người cứ chửi mắng, một người cứ van xin, thanh âm càng lúc càng thêm thống thiết. Trương Vô Kỵ hai tay bịt chặt tai lại, nhưng tiếng nói vẫn xuyên vào trong đầu, càng lúc càng không chịu nổi, lại nghĩ bản thân mình hiện tại nếu di chuyển thì kiểu gì cũng lộ mà không di chuyển đợi bọn họ nghỉ ngơi xong nhất định cũng có thể tìm thấy rốt cuộc cắn răng, tung mình nhảy ra, kêu lên:

“Các người đừng làm trò ma quỷ, chẳng lẽ còn lừa ta được nữa hay sao?”

Năm người Chu Trường Linh lớn tiếng reo hò:

“ Ở đây rồi. “

Trương Vô Kỵ ánh mắt đầy căm ghét nhìn Chu Cửu Chân không khởi gằn giọng.

“Chu Cửu Chân, ta đúng là mắt mù mới thích ngươi “

Vô Kỵ nói xong liền chạy ra khỏi khu rừng, cắm đầu cắm cổ chạy, Chu Trường Linh và Võ Liệt liền phi thân nhào tới, theo hướng y chạy đuổi theo.

Trương Vô Kỵ đã quyết ý chết, không do dự, lao thẳng về phía vực sâu muôn trượng. Khinh công của Chu Trường Linh hơn Vô Kỵ rất xa nên khi Vô Kỵ chạy đến bờ vực, Chu Trường Linh đã đuổi tới sát sau lưng, giơ tay chộp vào Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ thấy đau nhói, năm ngón tay phải của Chu Trường Linh đã nắm chặt lấy xương sống, nhưng ngay lúc đó chân Vô Kỵ đã đạp vào khoảng không, thân hình vốn đã chênh vênh ngay trên khe núi.

Cắn răng một cái chân trái Vô Kỵ lập tức nhảy vọt tới, cả người lao thẳng về phía trước.

Chu Trường Linh đâu ngờ Vô Kỵ lại nhảy xuống vực tự tận, bị Vô Kỵ lôi theo, cả hai liền rơi xuống. Với mấy chục năm tu luyện võ công của mình, nếu hắn lập tức buông tay nhảy vọt về liền có thể bảo tồn tính mệnh, thế nhưng Chu Trường Linh biết chỉ lỏng năm ngón tay thì không còn cơ hội nào đoạt được thanh đao Đồ Long "võ lâm chí tôn" kia nữa, bao nhiêu suy tính hi sinh trong hai tháng qua, sẽ đi theo tòa nhà to lớn đẹp đẽ thành tro bụi, trôi theo dòng nước.

Chỉ mới do dự, Trương Vô Kỵ đã rơi xuống thật nhanh, Chu Trường Linh kêu lên:

“Không xong rồi.”

Chu Trường Linh vươn tay lại phía sau toan chộp lấy tay Võ Liệt đưa ra cho mình nắm, nhưng còn cách xa hơn một 20 cm, mà tay kia nắm Trương Vô Kỵ cũng không dám buông ra.

Hai người cứ như vậy từ trên vách núi rơi xuống vực sâu vạn trượng bên dưới, nghe tiếng Võ Liệt và Chu Cửu Chân kinh hoảng kêu la từ trên đầu truyền xuống, chỉ nháy mắt đã không còn nghe được nữa. Hai người rơi xuyên qua những đám mây mù trong khe núi thẳng xuống đáy vực.

Trong đời Chu Trường Linh trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, gặp lúc nguy nhưng tâm không loạn, nghe thấy bên tai gió thổi vù vù, thân mình tiếp tục rơi vùn vụt xuống, đôi khi gặp cây trên vách đá mọc trồi ra, y liền thò tay chụp lấy nhưng mấy lần đều cách cả thước, mãi sau mới trúng được một cành. Thế nhưng hai người rơi xuống lực rất mạnh, cành cây chịu không nổi, lách cách một tiếng, một cành tùng to bằng bắp tay gãy lìa tuy nhiên nhờ thế cũng rơi chậm lại.

Chu Trường Linh có được chỗ mượn sức, hai chân khòe ra, dùng chiêu Ô Long Giảo Trụ, quấn chặt lấy một cây tùng, nhắc Trương Vô Kỵ lên để Vô Kỵ lên trên cành cây, chỉ sợ tiểu Vô Kỵ lại nhảy xuống vực tự tử nữa nên nắm chặt cánh tay không buông.

Trương Vô Kỵ thấy mình vẫn không thoát khỏi tay đối phương, trong lòng cực kỳ thất vọng, hậm hực nói:

“Chu bá bá, dù cho bá bá hành hạ ta đến mực nào, cũng đừng mong nghĩ tới việc đưa bá bá đi kiếm nghĩa phụ.”

Chu Trường Linh lộn người, ngồi vững vàng trên cây tùng rồi, ngẩng đầu nhìn lên, bọn Chu Cửu Chân dĩ nhiên không thấy đâu, tiếng gọi cũng không nghe tới nữa, tuy là tay tài cao mật lớn, nghĩ lại chuyện chết đi sống lại vừa rồi, trong bụng hắn không khỏi rùng mình, trán từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, rốt cuộc định thần rồi cười nói:

“ Tiểu huynh đệ, cậu nói gì ta hoàn toàn không hiểu. Cậu chớ có nghĩ ngợi lăng nhăng, hiểu sai hảo ý của ta “

Trương Vô Kỵ nói:

“ Gian mưu của bá bá ta đã biết rồi, không còn dùng được nữa đâu. Nếu bá bá ép ta đưa đi Băng Hỏa đảo, ta sẽ chỉ đông tây lung tung, tất cả cùng chết trên biển cả, bá bá tưởng ta không dám làm hay sao?”

Chu Trường Linh nghĩ những lời đó quả thực là như thế, trước mắt phải dịu ngọt với Vô Kỵ, rồi sau này sẽ để con gái mình đối phó may ra có diệu sách. Hắn nhìn quanh bốn bề, trèo lên trên thì không sao làm nổi, còn dưới chân vực sâu không thấy đáy, mà dù có đến được đáy vực, mười phần đến chín không có lối ra, cách duy nhất là men theo đường vách dốc xiên xiên mà bò lần ra ngoài. Hắn liền nói với Trương Vô Kỵ:

“ Tiểu huynh đệ, cậu đừng có bao giờ lại nghi ngờ như thế, ta sẽ không ép cậu đưa ta đi kiếm Tạ đại hiệp. Nếu nói sai lời, họ Chu này sẽ bị hàng vạn mũi tên cắm vào thân, chết không có chỗ chôn “

Trương Vô Kỵ thấy y thề nguyền như vậy, trong bụng cũng liền dịu đi một chút. Chu Trường Linh lại nói:

“ Hai người chúng ta từ từ bò dần ra, cậu chớ nên nhảy xuống, nghe chưa?”

Trương Vô Kỵ nói:

“Nếu bá bá không ép ta, ta tội việc gì phải đi tìm cái chết? “

Chu Trường Linh gật đầu, lấy ra một con dao ngắn, lột vỏ cây tết thành một sợi dây, hai đầu buộc vào hông mình và Vô Kỵ. Hai người men theo vách núi đã tan tuyết, bò từ từ về hướng có ánh sáng mặt trời.

Vách núi đó vốn đã dốc, lại thêm băng tuyết bám vào lại càng trơn trượt, Trương Vô Kỵ hai lần tuột tay, đều nhờ Chu Trường Linh dùng sức kéo lại nên mới khỏi rơi xuống vực sâu bên dưới. Thế nhưng trong bụng Trương Vô Kỵ lại không cảm ơn, nghĩ thầm: "Ngươi chỉ nghĩ đến thanh bảo đao Đồ Long chứ nào có thực tâm cứu ta đâu?".

Hai người trèo một hồi lâu, chân tay đầu gối bị đá nhọn cắt rách, máu tươi bắt đầu chảy ra, sau cùng đến được đoạn không còn quá dốc nữa, đứng dậy được, từng bước, từng bước cố gắng đi lên.

Đi qua được một bức tường đá trông tựa một bình phong, Chu Trường Linh không nhịn nổi phải kêu khổ. Trước mắt mây mù mang mang, không còn một lối đi nào khác mà đang ở ngay trên một bình đài cực cao, ba bề trống không. Cái bình đài đó rộng phải đến vuông vức hơn chục trượng, nhưng nhô ra giữa trời, lên không xong mà xuống cũng không xong, quả đúng là chỗ chết. Trên mặt chỗ đá phẳng này toàn là băng tuyết, không cây cối gì, cũng không thú vật.

Trương Vô Kỵ lại thấy vui mừng, cười nói;

“Chu bá bá, bá bá hết sức mưu tính, cuối cùng lại chỉ đến được một chỗ chân không đến đất, cật không đến trời như thế này. Nếu bây giờ có được thanh đao Đồ Long trong tay, bá bá cầm nó hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo chỉ trừ có một mình ta.”

Chu Trường Linh nghe thấy Vô Kỵ nói kháy mình trong tâm giận lắm liền mở miệng mắng mỏ:

“Đừng có nói nhăng nói cuội nữa.”

Hắn ngồi xuống xếp bằng, ăn hai nắm tuyết, vận khí một hồi, nghĩ thầm: "Tuy bây giờ mình có mệt nhưng tinh lực vẫn còn, ở đây chịu đói thêm một ngày nữa, e rằng khó mà thoát ra được".

Chu Trường Linh lúc này đứng dậy nói:

“ Ở đây đường về phía trước cụt rồi, ta đưa ngươi quay trở lại tìm lối khác.”

Trương Vô Kỵ đương nhiên không theo liền nói:

“ Chu bá bá, ta lại thấy ở đây thích lắm, quay lại làm gì?”

Chu Trường Linh bực dọc nói:

“ Ở đây có gì ăn đâu mà ở?”

Trương Vô Kỵ cười đáp:

“ Không ăn những món của người đời càng tốt, mình tu tiên luyện đạo đã sao. “

Chu Trường Linh trong lòng giận dữ, nhưng biết nếu mình áp bức Vô Kỵ, không chừng nó nhảy xuống dưới vực sâu nên nói:

“Được, ngươi ở đây nghỉ thêm một chốc, ta đi tìm đường nếu thấy sẽ quay lại kiếm ngươi sau. Đừng có đến gần bờ đá, coi chừng rơi xuống đó.”

Trương Vô Kỵ cười:

“ Việc sống chết mất còn của ta, sao bá bá phải lo quá vậy? Đến phút này mà bá bá còn hoang tưởng chuyện ta đưa bác đến Băng Hỏa đảo ư, ta khuyên bá bá nên quên chuyện ấy đi là hơn.”

Chu Trường Linh không trả lời, theo đường cũ quay về, đến chỗ cây đại tùng, y trở sang bên trái tìm xem có đường đi không. Chỗ này vách núi thật là hung hiểm, nhưng vì không phải chiếu cố cho Trương Vô Kỵ nên y đi thật nhanh, khi chạy khi bò độ nửa giờ đã đến một mỏm đá nhô ra ngoài. Đến được huyền nhai này, nhìn quanh không có lối đi khác, hắn buông tiếng thở dài, thừ người ra một hồi, lại quay trở về cái bình đài hồi nãy.

Trương Vô Kỵ không cần hỏi thêm, chỉ trông mặt Chu Trường Linh đã biết không có lối ra, trong lòng cũng là thở dài.

Vô Kỵ mới 16 tuổi đương nhiên không muốn chết nhưng mà từ nhỏ bị hàn độc tra tấn, tuy hàn độc sẽ không đủ lấy mạng Vô Kỵ nhưng đau đớn vô cùng, đối với Vô Kỵ mà nói... có khi chết cũng là một loại giải thoát.

“Ta làm bạn với hàn độc lâu như vậy, bị nó tra tấn không biết bao nhiêu ngày đối với ta mà nói chết cũng là một loại giải thoát chỉ tiếc không thể trở về gặp cha mẹ, gặp tổ sư, mọi người Vô Kỵ bất hiếu, Vô Kỵ không trở về được rồi”.

Vô Kỵ nghĩ đến đây trong lòng liền thảm đạm sau đó lại nhìn Chu Trường Linh.

Lúc đầu y căm ghét Chu Trường Linh gian trá xảo quyệt, rơi xuống vực rồi sau khi thoát hiểm còn chọc ghẹo y mấy câu, lúc này thấy rằng không còn đường sống, Chu Trường Linh thất vọng não nề, trong lòng không khỏi thương hại nên ôn tồn nói:

“Chu bá bá, bá bá tuổi cũng cao rồi, bao nhiêu vinh hoa sung sướng cũng đã hưởng rồi, đến lúc này có chết đi, cũng đâu có gì đáng tiếc? Đừng phải quá khổ sở như thế.”

Chu Trường Linh đối với Trương Vô Kỵ còn nhẫn nhịn vì vẫn hi vọng một ngày nào đó có thể khiến y động lòng, dẫn mình đến Băng Hỏa đảo, lúc này thấy sinh lộ hoàn toàn không có, sở dĩ bị hãm vào tuyệt cảnh như thế này, toàn do tên tiểu tử này mà ra, tấm lòng oán giận làm sao tiêu cho được? Hai mắt y như nảy lửa, hầm hầm nhìn y.

Trương Vô Kỵ thấy khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa phúc hậu của vị trưởng giả này biến thành hung ác chẳng khác gì một con dã thú, không khỏi khiếp sợ, kêu lên một tiếng, đứng dậy bỏ chạy. Chu Trường Linh quát lên:

“Chỗ này còn đường cho ngươi chạy hay sao?”

Giơ tay chộp vào lưng Vô Kỵ, quyết ý sẽ hành hạ một phen, cho nếm đủ mùi khổ sở rồi mới chết.

Trương Vô Kỵ sợ hãi lao về phía trước, thấy vách núi bên trái tối đen dường như có một cái hang, không kịp suy nghĩ, liền chui tọt vào, nghe soẹt một tiếng, ống quần đã bị Chu Trường Linh xé mất một miếng, trên đùi cũng bị cào rách.

Trương Vô Kỵ lật đật trườn vào trong hang, đột nhiên bình một cái, trán đã va vào đá, mắt nổ đom đóm, đầu không khỏi sưng lên một cục u. Vô Kỵ biết rằng Chu Trường Linh lúc này đã trở mặt, bao nhiêu thủ đoạn hung ác tàn độc đều có thể làm, trong cơn hoảng hốt, cứ cố chui vào trong động, thế nhưng chui vào trong cái hang tối thui này cũng là hãm vào tuyệt địa, không sao thoát được độc thủ đối phương, nhưng không còn kế nào khác.

Cũng may là cái hang này càng lúc càng hẹp, bò được độ mươi trượng thì Vô Kỵ còn lọt nhưng Chu Trường Linh thì không sao tiến thêm được nữa.

Trương Vô Kỵ lại trườn vào thêm vài trượng nữa, bỗng thấy đằng trước có ánh sáng, trong lòng mừng quá, cả tay lẫn chân cùng xoải cho nhanh. Chu Trường Linh vừa tức giận, vừa gấp rút, kêu lên:

“ Thôi ta không hại ngươi đâu, đừng chạy nữa.”

Thế nhưng Trương Vô Kỵ nào có để ý gì đến y.

Chu Trường Linh vận nội lực, giơ tay đánh mạnh vào vách núi. Đá núi cứng rắn dị thường, một chưởng đánh vào, chấn động đau nhói lòng bàn tay, còn vách đá không bị suy suyển chút nào. Y mò cây đoản đao, định đào rộng hang núi ra, nhưng chỉ được mấy nhát, nghe cách một tiếng, con dao găm bằng đồng xanh gãy làm đôi.

Chu Trường Linh nổi cơn thịnh nộ, vận kình vào hai vai, len về phía trước, thân hình quả nhiên tiến thêm được một thước nữa. Thế nhưng muốn vào thêm thì không sao được, đá núi cứng rắn ép vào ngực và lưng, dường như không thở nổi.

Chu Trường Linh thấy tức ngực đành phải lùi lại, không ngờ thân thể đã bị kẹt trong khe đá, tiến lên đã không xong, mà lui lại cũng không được. Y hồn phi phách tán, dùng hết sức bình sinh, hai vai hẩy mạnh vào vách núi, thân hình mới lui lại được một thước, cảm thấy ngực nhức nhối, hóa ra đã gãy mất một chiếc xương sườn.

Trương Vô Kỵ không biết bên ngoài Chu Trường Linh làm gì, bản thân Vô Kỵ tiếp tục bò vào trong cái hang hẹp đó thêm vài trượng nữa, thấy trước mắt càng lúc càng sáng thêm, bò thêm một đoạn, đột nhiên ánh sáng chói lòa chiếu vào mặt. Vô Kỵ vội nhắm mắt lại, định thần rồi mở mắt ra, thấy đằng trước là một thung lũng xanh tươi, cây cối hoa cỏ chen lẫn với nhau đủ màu.

Vô kỴ lớn tiếng reo mừng, từ sơn động chui ra. Cái hang đó cách mặt đất không đầy một trượng, nhảy nhẹ một cái đã đến mặt đất. Chân đạp lên cỏ mượt như nhung, mũi ngửi thấy hoa thơm ngào ngạt, tai nghe chim hót ríu rít, trái cây trĩu cành, ai ngờ rằng đằng sau cái hang tối đen kia, lại có một nơi cảnh giới thần tiên thế này.

Lúc này Vô Kỵ không nghĩ tới vết thương đau đớn, ra sức chạy về đằng trước, đến hơn hai dặm mới gặp một ngọn núi cao ngăn lại. Vô Kỵ đưa mắt nhìn bốn bề, thấy cái thung lũng này vây quanh là núi cao chập chùng, xem ra từ đời xa xưa chưa bao giờ có vết chân người, những ngọn núi tuyết phủ vươn lên tận mây xanh thành những bức thành hết sức hùng vĩ hiểm trở, không cách gì có thể leo ra leo vào được.

Trương Vô Kỵ vô cùng sung sướng, thấy bảy tám con sơn dương đang ăn cỏ, nhưng cũng không sợ hãi chạy đi, trên cây hàng chục con khỉ đùa chơi nhảy nhót, xem ra trong cốc không có những loại hổ báo mãnh thú. Vô Kỵ trong lòng mừng lắm liền nghĩ thầm: "Ông trời đãi mình kể cũng không bạc, sắp xếp để mình vào được cảnh trí thần tiên thế này làm nơi yên nghỉ ngàn thu".

Vô Kỵ chậm rãi quay lại nơi cửa hang, nghe thấy tiếng Chu Trường Linh ở bên trong kêu gọi:

“Tiểu huynh đệ, ngươi ra đây, ở trong động không sợ buồn chết đi được ư?”

Trương Vô Kỵ lớn tiếng cười:

“ Ở trong này vui lắm.”

Y đến những cây thấp hái vài trái cây không biết tên là gì, một nửa đã đỏ, cầm trên tay thấy mùi thơm ngào ngạt, cắn thử một miếng, ngon ngọt lạ thường, giòn hơn đào, thơm hơn táo, lại nhiều nước hơn mận. Vô Kỵ bản tình thiện lương liền hái một trái vứt vào trong hang, kêu lên:

“ Bắt lấy, ăn ngon lắm.”

Trái đó đụng vào vách đá đã vỡ nát. Chu Trường Linh ăn cả vỏ lẫn hạt, ăn xong lại càng thấy đói hơn, kêu lên:

“Tiểu huynh đệ, cho ta thêm vài trái nữa.”

Trương Vô Kỵ nghe vậy liền bĩu môi nói:

“ Bá bá tâm địa tồi bại, có chết đói cũng đáng. Nếu muốn ăn sao không tự mình vào mà lấy.”

Chu Trường Linh đáp:

“Thân thể ta to quá, chui không lọt vào hang.”

Trương Vô Kỵ cười:

“ Bá bá chẻ ra làm hai, không phải lọt vào được sao? “

Chu Trường Linh sao không nghe ra Vô Kỵ lại nói kháy mình, trong lòng bực lắm, lại nghĩ Trương Vô Kỵ chắc sẽ để cho mình chết đói từ từ để báo thù, lúc này vết thương trên ngực đau tấy, liền mở mồm chửi:

“Tặc tiểu quỷ, trong động đó có trái cây, không lẽ đủ cho ngươi ăn suốt đời sao? Ta ở ngoài hang chết đói, ngươi có giỏi thì sống thêm được vài ngày, trước sau gì rồi cũng chết thôi.”

Trương Vô Kỵ không thèm để ý tới y nữa, ăn bảy tám trái bụng đã thấy no. Một hồi sau, bỗng có một làn khói từ trong hang bốc ra. Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, lập tức hiểu ngay, Chu Trường Linh ở bên kia đốt cành thông, định dùng khói hun cho y phải chui ra, đâu có biết bên trong còn một khu trời đất bao la thế này, dù có đốt nghìn cành vạn cành thông, cũng chẳng ăn thua gì.

Y càng nghĩ càng tức cười, giả vờ ho sặc sụa. Chu Trường Linh nghe thấy mừng lắm kêu lên:

“ Tiểu huynh đệ, mau chui ra, ta thề rằng không hại ngươi đâu.”

Trương Vô Kỵ kêu lên một tiếng "A" làm như ngất xỉu, rồi bỏ đi.

Vô Kỵ theo hướng tây đi chừng hai dặm thấy từ trên vách núi cao đổ xuống một dòng thác, chắc là tuyết tan chảy thành, ánh sáng mặt trời chiếu vào trông như một con rồng lớn bằng ngọc, châu ngọc tứ tiện, thật là tráng lệ. Dòng thác đó chảy vào một cái đầm nước trong vắt, nhưng nước hồ sao không thấy dâng lên, hiển nhiên có đường chảy đi nơi khác.

Vô Kỵ ngắm cảnh một lúc, cúi xuống nhìn thấy chân tay đầy rêu xanh bùn đất, lại vô số vết máu do cỏ sắc gai nhọn cào phải, nên đi đến cạnh hồ, bỏ giày vớ ra, lội xuống dưới hồ rửa.

Dòng nước mát này thật sự gột rửa thân thể Vô Kỵ, khiến cho Vô Kỵ cảm thấy tâm thần liền thoải mái hơn rất nhiều, cả người nằm trên thảm cỏ xanh, mắt nhìn bầu trời cao rộng, Vô Kỵ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Cho dù có Dương Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết lại chăm chỉ tu luyện suốt 6 năm thì Trương Vô Kỵ cũng ăn không tiêu dù sao từ Chu gia chạy tới đây cơ thể Vô Kỵ thủy chung bị đặt đến giới hạn.

Không biết từ bao giờ, Vô Kỵ liền ngủ thiếp đi đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, thầm nghĩ mình ngủ cũng được vài tiếng đồng hồ liền lại ngồi dậy, lúc này Vô Kỵ bỗng dưng nghe soạt một tiếng, từ trong hồ phóng lên một con cá trắng lớn, phải dài đến hơn một 30 cm.

Trương Vô Kỵ nhìn thấy thì thích lắm vội đưa tay chộp, tuy trúng mình cá nhưng trơn trượt vuột khỏi tay. Vô Kỵ liền định thần lại cúi xuống bên hồ chăm chú nhìn, thấy dưới dòng nước xanh một bầy cá chừng hơn chục con đang bơi lội.

Vô Kỵ đương nhiên biết bắt cá, tài nghệ bắt cá bản thân Vô Kỵ đã học trên Băng Hỏa Đảo vì thế liền bẻ một cành cây, một đầu nhọn, đứng bên cạnh đầm lặng yên chờ đợi, đến khi một con cá trồi lên mặt nước, liền sử kình lao xuống, trúng ngay thân con cá.

Vô Kỵ mừng rỡ hò reo, dùng cành cây mổ cá ra rửa sạch ruột, sau đó kiếm cành khô, lại tìm hai hòn đá khô gây lửa, không thể không nói kỹ năng sinh tồn của Vô Kỵ phải nói là cực cao.

Chẳng bao lâu mỡ cá nhểu ra, thấy đã chín đem ra ăn thật thơm, tưởng như chưa bao giờ được ăn món gì ngon đến thế. Chỉ trong phút chốc, Vô Kỵ đã ăn sạch cả con cá to lại đưa tay nhỏ sờ sờ cái bụng căng tròn của mình không khỏi có chút thích ý tuy nhiên lúc này lại có một âm thanh vang lên làm Vô Kỵ sợ gần chết.

“Sao ngươi lại bắt cá của ta?, mấy con cá này ta nuôi rất mất sức”.

Vô Kỵ nghe tiếng người sống lưng liền lạnh lại dù sao mới trải qua sự kiện bị Chu Trường Linh hại, Vô Kỵ đương nhiên có tâm phòng ngươi, ánh mắt vội nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Vô Kỵ đánh chết cũng không ngờ từ trong thác nước có người đi ra, người này tay cầm một cái ô đỏ như máu, cái ô vậy mà chắn nước từ trên đổ xuống khiến người này không bị ướt quần áo một chút nào đồng thời cước bộ chậm rãi từ bên trong bước ra.

Chân đạp vào tảng đá lớn chỉ nhún một cái thân hình như yến phi qua đầm nước mà hạ thân xuống bờ bên kia, ngay sát người Vô Kỵ.

Nhìn người mới xuất hiện này, Vô Kỵ ánh mắt chớp động liên hồi.

Đây là một nam tử rất trẻ nhìn cũng chỉ khoảng 20 tuổi.

Người này từ đầu đến chân mặc đồ trắng, da dẻ cũng hồng hào trắng nõn, một bộ trang phục đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Nam tử này thu lại ô máu thậm chí còn khẽ vẩy nước, đặt ô máu xuống đất, nam tử này một lần nữa nhìn Vô Kỵ, hắn khẽ cười.

“Ngươi ăn cá của ta đã là không đúng, nhìn chằm chằm ta như vậy cũng là không đúng “.

Nhìn nam tử này cười, Vô Kỵ cũng không khỏi bình tĩnh lại, hướng về hắn mà đáp.

“Ca ca, mấy con cá này là ngươi nuôi sao?, cái này ta không biết, ta thật sự xin lỗi “.

Nam tử nghe Vô Kỵ nói vậy liền gật đầu.

“Trẻ ngoan dễ dạy “.

Người này nói rồi cứ như thế ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp hai chân khoanh lại, khí định thần nhà đối diện với Vô Kỵ.

“Nhỏ tuổi như vậy không hảo hảo ở trong nhà sao lại đi đến cái nơi này? “.

Vô Kỵ bị hỏi cũng không muốn dấu diếm liền đáp.

“Đại ca, ta bị kẻ gian đuổi tới đây trong lúc vô tình rơi xuống một hang tối, vốn nghĩ mạng mình xong rồi nào ngờ sâu trong hang tối còn có động thiên khác... thế là ta cứ một đường mà tới... rồi đi đến nơi này “.

Vô Kỵ nói xong lại nhìn nam tử này, người này rõ ràng cao lớn hơn Vô Kỵ rất nhiều dĩ nhiên không thể đi từ cái hang kia vào, Vô Kỵ lại chuyển hướng nhìn về từng ngọn núi lớn bên ngoài, không khỏi tò mò mà lên tiếng.

“Đại ca, nơi này bốn bể đều là núi cao, đại ca người làm sao tới được đây? “.

Vô Kỵ đương nhiên hy vọng vị đại ca này có thể dẫn mình ra ngoài nhưng không biết tại sao trong lòng cũng có sợ hãi, Vô Kỵ sợ nhất vị đại ca này cũng đi vào theo con đường như hắn, lúc đến tuổi tác còn nhỏ nhưng những năm nay một mực trong sơn cốc liền trở nên lớn hơn rốt cuộc vì quá lớn nên cũng không ra nổi nữa.

Nam tử nghe Vô Kỵ hỏi cũng không nghĩ nhiều nhìn Vô Kỵ mà đáp.

“Bí mật “

Nam tử này vừa nói vừa cười khiến cho Vô Kỵ... căn bản không hiểu ra sao.

Vô Kỵ chỉ biết nam nhân này thực sự cực kỳ quái lạ nhưng lại mơ hồ cho hắn một loại cảm giác thân thiết không nói thành lời.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment