Cực Võ

Chương 581

Trương Tam Phong sau khi lĩnh ngộ Chân Võ thì làm gì?, bản thân ông không trở về Võ Đang Sơn, càng không trở về Trường Sinh Điện.

Trương Tam Phong sau khi lĩnh ngộ Chân Võ thì mạnh hơn hay yếu hơn có thể tạm chưa bàn đến nhưng Trương Tam Phong đạt được một loại khả năng, một loại khả năng mà nếu Vô Song ở đây hắn sẽ không lạ gì, loại khả năng này gọi là thuấn di, thứ năng lực chỉ thuộc về A Thanh cùng Tây Thi tại thế giới kia.

Trương Tam Phong sau khi có thuấn di ông ta sẽ đi đâu?.

Trương Tam Phong muốn đi nhìn một người, người này gọi là Kiều Phong.

Trương Tam Phong không giống như Vô Song không phải là người xuyên việt nắm giữ kiến thức về thế giới Kim Dung, đến cả việc Kiều Phong có phải nhân vật chính của Kim Dung hay không thì Trương Tam Phong cũng không biết, đến cả Kim Dung là ai?, Trương Tam Phong chỉ sợ chưa từng nghe qua.

Tất nhiên Trương Tam Phong tại thời đại của mình, ngay cả khi sáng lập nên Võ Đang Phái thì cũng nghe qua cái tên Kiều Phong dù sao đây cũng là vị bang chủ mạnh nhất lịch sử Cái Bang, dĩ nhiên nếu Kiều Phong chỉ có như vậy còn lâu mới làm Trương Tam Phong chú ý.

Nói về nhân vật nổi tiếng thế hệ trước thì Trương Tam Phong nghe đã nhiều, đến cả Thiên Sơn Đồng Lão bản thân ông cũng nghe tiếng, cho dù hai bên cánh nhau vài trăm năm thì với địa vị của Trương Tam Phong tại thế giới kia vẫn biết tới Tiêu Dao Phái, vẫn biết trên Thiên Sơn từng có một đại nhân vật cực kỳ mạnh mẽ hoặc ở Tây Hạ Quốc xa xôi còn một vị nữ vương gọi là Lý Thu Thủy, toàn bộ ông đều có nghe qua một hai.

Điều duy nhất làm Trương Tam Phong nhớ tới Kiều Phong khác so với những người còn lại là vì Trương Tam Phong có thể toán mệnh.

Trương Tam Phong ở thế giới này hơn 200 năm cũng chẳng phải chỉ ngồi chơi, Trương Tam Phong thậm chí tự mình sáng tạo ra một loại người được gọi là Vận Mệnh Tử.

Trong mắt Trương Tam Phong bản thân Vận Mệnh Tử là người có khí vận bảy sắc và Kiều Phong là người như vậy, Quách Tĩnh cũng là người như vậy... và cả Trương Quân Bảo mà ông gặp ở Hắc Địa cũng là người như vậy.

Trương Tam Phong từng nhìn Thiên Vương, từng gặp Thiên Vương nơi Trường Sinh Điện có điều Thiên Vương lại không phải Vận Mệnh Tử.

Bằng vào bản thân của Thiên Vương năm đó có thể nói là lực ép quần hùng, ép cho toàn bộ thiên hạ không thể thở nổi vậy sao có thể không phải là Vận Mệnh Tử?, Trương Tam Phong dùng thời gian rất lâu để tìm ra đáp án, theo Trương Tam Phong thì Vận Mệnh Tử chỉ có thể là người mà thế giới kia từng xuất hiện hoặc sẽ xuất hiện.

Trương Tam Phong đương nhiên biết thế giới này bị lai tạp bởi chính thế giới cũ của ông, tuy nhiên cũng vì sự lai tạp này mà có rất nhiều sự vật sự việc diễn ra không ai ngờ nổi, ví dụ điển hình nhất là việc Trương Quân Bảo năm nay còn nhiều tuổi hơn Dương Quá.

Sau khi hoàn thành Chân Võ, bản thân Trương Tam Phong liền muốn đi tìm những người gọi là Vận Mệnh Tử này.

Trong tất cả Vận Mệnh Tử khắp thiên hạ thì Trương Tam Phong trong đầu liền có vài người.

Quách Tĩnh bản thân Trương Tam Phong đương nhiên đã gặp, Quách Tĩnh cũng là Vận Mệnh Tử.

Trương Vô Kỵ đương nhiên là Vận Mệnh Tử.

Dương Quá bản thân Trương Tam Phong thậm chí còn chưa nhìn vị ‘Dương đại ca ‘ này nhưng Dương Quá chắc chắn cũng là Vận Mệnh Tử.

Ngoại trừ ba người này ra còn có ba người khác là Kiều Phong – Hư Trúc cùng Đoàn Dự.

Bản thân Kiều Phong thì là do Trương Tam Phong dựa vào ngày tháng năm sinh lại thêm bát tự mà tính ra, là chân chính dùng toán mệnh để tính.

Biết được Kiều Phong là Vận Mệnh Tử bản thân Trương Tam Phong liền nhớ tới huynh đệ của hai người, một người là Đoàn Dự một người là Hư Trúc.

Bản thân Hư Trúc đang ở Bắc Thiếu Lâm, bản thân Trương Tam Phong đối với Bắc Thiếu Lâm không vui vẻ gì vì vậy tạm thời không tính tới đó, Trương Tam Phong liền muốn hướng về phương bắc gặp mặt Bắc Kiều Phong.

Dĩ nhiên trước khi hướng về bắc phương thì Trương Tam Phong cũng muốn đi qua Đại Lý, muốn nhìn Đoàn Dự.

Trương Tam Phong đến gặp Đoàn Dự, bản thân liền muốn chắc chắn đây có phải Vận Mệnh Tử hay không.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trương Tam Phong cũng không phải là Vô Song, không biết Đoàn Dự lúc này làm gì chỉ biết Đoàn Dự xuất thân là Đoàn Thị – Đại Lý.

Đại Lý là tiểu quốc, bản thân Đại Lý căn bản không có sức uy hiếp với Đại Thanh hơn nữa bản thân Đại Lý còn thần phục Đại Thanh nhiều năm, ở phía tây biên cương Đại Thanh.

Đại Lý thần phục Đại Thanh có thể nói rõ về mặt quân sự cùng chính trị của Đại Lý ra sao, so với Tây Hạ của Lý Thu Thủy còn yếu hơn nhiều lắm tuy nhiên trên võ lâm thì lại không ai có thể coi thường Đại Lý bởi Đại Lý có Thiên Long Tự.

Trương Tam Phong chưa từng đi qua Thiên Long Tự nhưng mà cũng biết Thiên Long Tự có một nhân vật không tầm thường, người này họ Đoàn tên Tư Bình.

Đoàn Tư Bình là khai quốc hoàng đế của Đại Lý hơn nữa cũng chưa có chết.

Đoàn Tư Bình người này Trương Tam Phong đã gặp hơn nữa còn có một phen đàm đạo, thân là đế vị cao thủ Đoàn Tư Bình dĩ nhiên bất phàm.

Đoàn Tư Bình có thể nói là một trong những đế vị có lực công kích mạnh nhất thiên hạ, lực công kích của người này thậm chí có thể sánh ngang với Quỳ Hoa Lão Tổ.

Quỳ Hoa Lão Tổ lấy nhanh mà thắng, tâm niệm vốn luôn là ‘duy nhanh bất phá’.

Đoàn Tư Binh thì lại lấy lực phá pháp, lực ở đây không phải sức lực mà là uy lực, sau khi Quỳ Hoa Lão Tổ chết đi thì Đoàn Tư Bình hoàn toàn có thể có tư cách xưng là đế vị công kích mạnh nhất.

Đương nhiên chỉ thế thì chưa đủ để nói về Đoàn Tư Bình, Đoàn Tư Bình người này khai sáng một môn võ học gọi là Khô Mộc Thiền Công, đến hiện nay vẫn cứ là trấn phái công pháp của Đoàn Thị – Thiên Long Tự.

Khô Mộc Thiền Công đương nhiên không có gì để nói, nó có thể xếp vào hàng tuyệt học đương thế nhưng cũng chẳng nổi bật là bao, quan trọng nhất Khô Mộc Thiền Công là bước đầu tiên để tu luyện Phùng Xuân Vô Thượng Công.

Bộ Phùng Xuân Vô Thượng Công này đáng để Trương Tam Phong gật đầu, bản thân Phùng Xuân Vô Thượng Công thậm chí đã có thể so sánh với Bát Hoang Lục Hợp – Duy Ngã Độc Tôn Công của Tiêu Dao Phái.

Tác dụng tương đương, độ khó tu luyện tương đương, uy lực khó phân cao thấp chỉ có cách tu luyện là hoàn toàn khác nhau.

Đại Lý Đoàn Thị nói chung và Thiên Long Tự nói riêng có một nhân vật như Đoàn Tư Bình liền có thể đảm bảo 200 năm sừng sững không ngã, Đoàn Tư Bình cũng là một trong số ít người có thể xưng là ‘lão bất tử’.

Đoàn Tư Bình năm nay cũng đã sống quá 150 tuổi, thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra Đoàn Tư Bình có thể sống tới năm 200 tuổi.

Đại Lý Đoàn Thị là đất của Đoàn Tư Bình, Trương Tam Phong cùng Đoàn Tư Bình lại có thể gọi là lão bằng hữu vì vậy không tính xa lạ, dựa vào một điểm này Trương Tam Phong liền hướng tới Đại Lý Đoàn Thị làm khách, nhân tiện nhìn qua kẻ gọi là Đoàn Dự kia.

Trương Tam Phong bản thân thậm chí đã ngộ ra thuấn di thuật nhưng mà bản tính Trương Tam Phong lại có chút tiêu diêu tự tại, không nguyện dùng thuật này di chuyển, từ Côn Lôn Sơn tới Đại Lý cũng không phải quá xa xôi vì vậy Trương Tam Phong vẫn chỉ sử dụng khinh công của mình một đường vừa đi vừa ngắm cảnh.

Trương Tam Phong cả chục năm nay đã rất ít bước chân ra giang hồ, rất ít có thời gian rảnh rỗi ngắm nhìn trần thế dù sao Trương Tam Phong trước đây chủ yếu dưỡng thương trong Trường Sinh Điện, thời gian thanh tỉnh còn ít hơn cả thời gian ngủ vùi, bản thân ông đối với thiên hạ đại thế chỉ sợ còn thấy xa lạ.

_ _ _ __ _ _ _ _ _

Trương Tam Phong một đường du tẩu bất giác dừng lại, ánh mắt đen nhánh khẽ nhíu.

Trương Tam Phong đột nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Bản thân Trương Tam Phong tu luyện Trường Sinh Quyết, ít ai biết được Trường Sinh Quyết sau khi kết hợp với Tiên Thiên Bách Mệnh Thể của bản thân Trương Tam Phong thì lại sinh ra một dị năng cho ông ta.

Trương Tam Phong thay vì ghi nhớ khí tức của người khác thì lại ghi nhớ khí tức sinh mệnh của kẻ khác, ông đọc được một loại dòng chảy sinh mệnh.

Khí tức có thể coi như khí tràng, thậm chí mùi hương hay uy thế đều được coi là khí tức, nói đơn giản nhất là một loại cảm giác làm cho kẻ khác thấy quen thuộc bất quá có thể dùng khí tức sinh mệnh để ghi nhớ người quen thì Trương Tam Phong quả thật thiên hạ đệ nhất.

Cảm nhận được người quen, Trương Tam Phong lại dựa vào dòng chảy sinh mệnh kia, dựa vào sợi dây sinh mệnh hư vô mờ mịt mà tìm thấy đối phương.

Không bao lâu sau Trương Tam Phong rốt cuộc phát hiện ra người quen của mình là ai, người này là một vị đạo cô.

Nhìn thấy vị đạo cô này Trương Tam Phong trong mắt có một tia nhu hòa.

“Là cô bé đó, không ngờ tiểu cô nương năm xưa đã lớn như thế này “.

Cô bé trong mắt Trương Tam Phong đương nhiên cũng không thể coi là ‘cô bé’, đây là một vị đạo cô tuổi khoảng ngoài tứ tuần, một thân đạo bào màu trắng có chút phiêu hốt vô định, dung mạo như hoa như ngọc có điều khuôn mặt thủy chung không hiện nụ cười, ánh mắt cũng sắc lẹm vô cùng, đặc biệt nhất vị đạo cô này chỉ có một cánh tay.

Đạo cô gọi là Cửu Nạn hay còn được biết với một cái tên khác Tiền Triều Công Chúa – Trường Bình.

Trường Bình Công Chúa – A Cửu đúng là quen biết với Trương Tam Phong hơn nữa với vị Trường Bình công chúa này bản thân Trương Tam Phong cũng rất chiếu cố đáng tiếc thế sự trêu người.

Trương Tam Phong đứng trên tán cây ánh mắt quan sát A Cửu đang nhanh chóng rời đi, trong nội tâm không khỏi thở dài.

Nếu Trương Tam Phong không đại chiến một trận cùng Đế Thích Thiên... bản thân ông liền nguyện thu A Cửu làm đồ đệ, nếu A Cửu trở thành đồ đệ của Trương Tam Phong có lẽ cuộc đời của nàng đã thay đổi, đáng tiếc Trương Tam Phong chỉ có thể gửi nàng vào Nga My.

Trương Tam Phong vốn là người nhà Tống bản thân đương nhiên là người Hán chính gốc tuy nhiên bản thân Trương Tam Phong lại phải trải qua những năm tháng thối nát nhất của nhà Tống để rồi nhìn Tương Dương Thành bị phá, nhìn hai vợ chồng Quách Tĩnh tuẫn tiết thủ thành.

Trương Tam Phong đối với nhà Tống tuyệt đối phải dùng hai từ ‘bất mãn’ để hình dung tuy nhiên khi đó Trương Tam Phong căn bản không tính là gì, cũng chẳng thay đổi được cái gì.

Sau này Trương Tam Phong trở thành nhất đại tông sư thì đã là thời nhà Nguyên.

Nhà Nguyên hùng mạnh gấp 10 lần nhà Tống thối nát nhưng mà đấy là về mặt binh lực, đối với người dân mà nói thì nhà Nguyên còn tàn bạo hơn cả nhà Tống, là một ngọn núi đè thẳng xuống không ai có thể lật được, ngay cả Trương Tam Phong cũng không có cách nào, một người không đủ khả năng thay đổi một quốc gia.

Ngay cả trong lịch sử khi mà Chu Nguyên Chương đánh bại nhà Nguyên mà lập ra nhà Minh thì đó cũng là thời kỳ nhà Nguyên yếu nhất, chỉ riêng điểm này đã đủ thấy sức mạnh nhà Nguyên khủng khiếp tới mức nào.

Sau khi xuyên không, Trương Tam Phong xuất hiện ở thời nhà Minh nhưng mà thời Minh nơi ông đặt chân đến lại chẳng tốt đẹp là bao dù sao đây cũng là những vị hoàng đế cuối triều đại nhà Minh, nhà Minh so với nhà Tống tại thế giới kia mạnh thì có mạnh hơn nhưng thối nát chẳng kém, Trương Tam Phong thậm chí trực tiếp coi nhà Tống thành nhà Minh, dù sao bản thân Trương Tam Phong không thấy có gì khác nhau.

Sau này khi Lý Tự Thành xuất hiện, Trương Tam Phong liền muốn giúp người này lật đổ nhà Minh nhưng mà bản thân Trương Tam Phong vốn xuất thân đạo gia, cũng không nguyện thực sự để hai tay nhuốm máu vì vậy chỉ có thể từ trong bóng tối trợ giúp Lý Tự Thành, ít nhất võ lâm ngày đó... quả thật đối với Lý Tự Thành nhất hô tất ứng, đây đã là trợ lực kinh khủng khiếp.

Cũng từ đội ngũ của Lý Tự Thành thì Trương Tam Phong phát hiện ra Viên Thừa Chí, nói không ngoa Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí là hai Vận Mệnh Tử đầu tiên mà Trương Tam Phong phát hiện ra.

Năm đó Viên Thừa Chí thiên tư hơn người nhưng nếu không phải Trương Tam Phong ngầm giúp đỡ thì cũng khó mà trở thành minh chủ võ lâm nam phương khi mới 20 tuổi.

Viên Thừa Chí làm rất tốt, quả thật giúp Lý Tự Thành thống nhất thiên hạ lật đổ nhà Minh, cũng tại thời điểm quan sát Viên Thừa Chí mà Trương Tam Phong phát hiện ra A Cửu.

A Cửu tại Bích Huyết Kiếm cùng A Cửu tại Lộc Đỉnh Ký cơ hồ là hai người.

Nàng khi đó là một bông sen thuần khiết chưa nhiễm bụi trần, có thể nói A Cửu thậm chí là bông hoa đẹp nhất của Bích Huyết Kiếm cũng là người con gái đáng để người ta thương tiếc nhất.

Nhìn vào A Cửu một lòng một dạ với Viên Thừa Chí rồi lại nhìn Viên Thừa Chí một lòng một dạ với Hạ Thanh Thanh, bản thân Trương Tam Phong quả thật vì nàng mà thở dài.

Lại nhìn A Cửu khi đó bị chính phụ thân mình chặt đứt một cánh tay rồi nhìn VIên Thừa Chí cùng Hạ Thanh Thanh rời xa hải ngoại bản thân Trương Tam Phong rốt cuộc đưa tay xuất thủ trợ giúp A Cửu.

Cũng tại thời điểm đó Trương Tam Phong bản thân thất vọng cực điểm đối với Lý Tự Thành, người này có thể thành đại sự nhưng mà lại không thắng nổi dục vọng tự thân, không vượt qua được chính mình, người như vậy trong mắt Trương Tam Phong cho dù có thể trở thành khai quốc hoàng đế sau này chỉ có thể coi là hôn quân.

Thất vọng với Lý Tự Thành, Trương Tam Phong rốt cuộc không còn nhúng tay vào tranh đấu trong thiên hạ, mang theo A Cửu tiến về Võ Đang bản thân lại bắt đầu giúp nàng dưỡng thương, trong tâm đã có ý thu nàng làm đệ tử, nếu không có gì bất ngờ thậm chí A Cửu có thể coi là con gái nuôi đầu tiên của Trương Tam Phong.

Bất ngờ quả thực vẫn diễn ra khi không lâu sau Võ Đang Sơn có hai vị khách, một người gọi là Hoàng Thường một người tự xưng Thuận Trị.

Đây là lần đầu tiên Trương Tam Phong gặp mặt Hoàng Thường cũng là lần đầu tiên Trương Tam Phong gặp mặt Thuận Trị Đế.

Có một việc bắt buộc phải nói, tại thế giới này người Mãn Châu có thể tiến vào trung nguyên dễ dàng như vậy không thể không qua một cửa Trương Tam Phong.

Ngày đó nếu Trương Tam Phong đứng ra ngăn cản cho dù Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Hoàng Thường cộng lại cũng không có khả năng địch nổi, Trương Tam Phong hoàn toàn có thể lấy sức một người ám sát Thuận Trị, đây là thực lực của Trường Sinh Chân Nhân, cũng là địa vị không ai có thể lay chuyển của Trường Sinh Chân Nhân.

Không ai biết Thuận Trị làm cách nào thuyết phục Trương Tam Phong nhưng cuối cùng Trương Tam Phong liền chấp nhận khoanh tay đứng nhìn, đứng nhìn người Mãn tiến vào Trung Nguyên.

Quyết định này của Trương Tam Phong... cũng không che được tầm mắt của A Cửu hơn nữa Trương Tam Phong càng không muốn giải thích, càng không muốn chống chế.

Ông đúng là chấp nhận để cho người Mãn tiến vào Trung Nguyên.

Kết quả thì sao?, người Mãn làm tốt lắm, thực sự phi thường tốt, Đại Thanh thời Thuận Trị có thể nói vượt xa những năm tháng cuối nhà Minh, có thể cho người dân hiểu thế nào là thái bình, là ấm no.

Thuận Trị sau đó nhường ngôi cho Khang Hy, tiểu Khang Hy hiện tại chưa thể hiện được gì nhưng cận thần của Đại Thanh thật sự vô cùng ra sức ít nhất nhờ có vị Hoàng Thường – Hoàng Thái Sư kia Đại Thanh vẫn có thể làm cho bách tính ấm no.

Trương Tam Phong là người Hán, để Trương Tam Phong thực sự chấp nhận người Mãn nhập chủ Trung Nguyên cũng không phải là quyết định dễ dàng nhưng mà bản thân Trương Tam Phong biết... nếu người Mãn không nhập chủ Trung Nguyên thì chủ nhân sau này của Trung Nguyên rất có thể là nhà Nguyên bởi tại thế giới này đế quốc Mông Cổ y nguyên còn tồn tại, Thiết Mộc Chân y nguyên xuất hiện.

Là người trải qua thời đại nhà Nguyên, trước mặt Trương Tam Phong chỉ có hai sự lựa chọn, là nhà Nguyên hay là nhà Thanh.

Mãn Thanh nhập chủ Trung Nguyên thì Mông Cổ cũng diệt Kim, tạo thành hai cực song song tồn tại, là một người sống trong thời nhà Nguyên liêu Trương Tam Phong có thể lại nhìn nhà Nguyên làm chủ Trung Nguyên hay không?.

Trương Tam Phong thậm chí bản thân đã nghi đi hành thích Thiết Mộc Chân tuy nhiên tại nơi đó có Đế Thích Thiên, cũng vì Đế Thích Thiên mà Trương Tam Phong rất nhiều năm sau bị vây vào hoàn cảnh nửa chết nửa sống, chỉ có thể ở trong Trường Sinh Điện dưỡng thương.

Lại nói tới A Cửu, Trương Tam Phong sẽ không giải thích suy nghĩ của mình với nàng dẫn đến A Cửu hiểu nhầm sau lại thêm Trương Tam Phong trọng thương quá nặng, Trương Tam Phong rốt cuộc để A Cửu đến Nga My, tiếp theo rất nhiêu năm rồi... Trương Tam Phong cũng không nhìn thấy cô bé A Cửu năm xưa thay vào đó chỉ còn Cửu Nạn Sư Thái.

Ngày hôm nay thấy Cửu Nạn trong lòng Trương Tam Phong không thể không có thổn thức, rốt cuộc nhìn theo bóng lưng cô bé năm xưa Trương Tam phong cũng động thân, lằng lặng mà đi theo nàng.

_ _ _ _ _ __ __

Một đường Trương Tam Phong theo sau Cửu Nạn rốt cuộc thấy nàng dừng lại ở Vô Lượng Sơn.

Vô Lượng Sơn là một tòa đại sơn hơn nữa còn là ‘mỹ’ sơn, tuyệt đối là danh lam thắng cảnh đương thời chỉ tiếc nó nằm ở Đại Lý cách xa Trung Nguyên, đương thời ít người đi tới.

Trương Tam Phong thấy Cửu Nạn tiến vào Vô Lượng Sơn dĩ nhiên là đi vào cùng nàng, lại thấy Cửu Nạn như quen đường mà đi cứ cao mà tiến không bao lâu liền dừng chân ở thạch viện lớn, bên trong cũng có không ít người.

Cửu Nạn chỉ nhìn một chút rồi lập tức đi vào, Trương Tam Phong theo sát mà tới trái lại tâm thần một phân thành hai, hơi hơi nhìn giao tranh bên trong đại sảnh, một bên khác đương nhiên quan sát Cửu Nạn.

_ _ _ _ _ _ _ _

Một luồng ánh sáng xanh lóe ra, cây kiếm Thanh Cương nhằm thẳng vai bên trái gã đứng tuổi phóng tới lẹ như chớp làm cho gã không kịp vung kiếm lên gạt, vội né tránh.

Mũi Thanh Cương đi trệch sang bên phải gần sát cổ thì bỗng đánh choang một tiếng, cây Thanh Cương đụng mạnh vào thanh trường kiếm của gã đứng tuổi đưa thẳng lên đỡ.

Dư âm chưa tắt, ánh kiếm lập lòe, mới chớp mắt mà hai bên đã thay đổi thế kiếm đến bảy đường. Vụt một cái, thanh trường kiếm của gã lớn tuổi nhằm giữa mặt gã trẻ tuổi chém xả xuống.

Gã trẻ tuổi né sang bên hữu tránh khỏi, rồi tiện tay trái lao cây Thanh Cương như gió chém tạt sang chân gã đứng tuổi. Ðã đến lúc hai gã đánh mau, đỡ lẹ, bằng những đường kiếm hiểm hóc, quyết liệt tưởng chừng như cuộc đấu ăn thua trí mạng.

Trong luyện võ sảnh, ngồi chính giữa là một ông già, tuổi ngoại năm mươi, giơ tay lên vuốt chòm râu dài ra chiều đắc ý. Ngoài hai mươi tên đồ đệ vừa nam vừa nữ đứng chầu hầu hai bên, ai nấy chăm chú theo dõi cuộc đấu kiếm ngoài võ trường. Bên hành lang phía tây, trên mười người khách ngồi trên ghế lót đệm gấm xem cuộc đấu, nhìn không chớp mắt.

Ngoài võ trường lớn, hai người giao thủ đã ngoài bảy mươi chiêu kiếm. Bên nào cũng giở những thế kiếm hiểm ác với ý định hạ đối phương mau lẹ. Hai bên đang ở thế quân bình, không phân hơn kém, đột nhiên gã đứng tuổi vung lên một đường kiếm, dùng sức quá mạnh, xiêu hẳn người đi, dường như sắp té nhào.

Trong đám khách ngồi xem, một thiếu niên mặc áo trắng thấy vậy bất giác phì cười. Nhưng cậu biết ngay thế là thiếu lịch sự, vội lấy tay che miệng.

Ngay lúc ấy, ngoài võ trường gã trẻ tuổi cầm kiếm quất vào lưng gã đứng tuổi.

Gã này thừa thế xoay mình lại, tiện đà cầm thanh trường kiếm vừa chém vừa quát một tiếng "Mau". Nhát kiếm đến nhanh như chớp, gã trẻ tuổi không tài nào tránh kịp, bị chém trúng vào bắp vế bên trái. Bị thương gã bước loạng choạng, phải chống kiếm xuống đất mới đứng vững lại được. Gã trẻ tuổi toan đấu nữa, nhưng gã đứng tuổi đã tra kiếm vào bao tươi cười hỏi:

“Chử sư đệ! Ngu huynh cảm ơn sư đệ đã nhường cuộc thắng cho. Sư đệ có đau không?”

Gã trẻ tuổi họ Chử, sắc mặt nhợt nhạt, mím môi đáp:

“Ða tạ Cung sư huynh có lòng tốt đã nhẹ đòn cho.”

Ông già râu dài vẻ mặt hớn hở, mỉm cười nói:

“ Phe Ðông thắng cuộc này nữa là ba. Vậy được ở lại Cung Kiếm Hồ năm năm nữa. Tân sư muội có ý kiến gì nữa chăng? “

Một vị đạo cô đứng tuổi ngồi ở mé tây nhà luyện võ sảnh có vẻ bực tức, nén giận đáp:

“Tả sư huynh khéo rèn được đồ đệ xuất sắc. Nhưng năm năm vừa qua chẳng hay sư huynh đã nghiên cứu ra được được điều bí ẩn ở núi Vô Lượng chưa?”

Ông già râu dài trừng mắt nhìn đạo cô nói:

“Sư muội quên lề lối của phái ta rồi sao?”

Ðạo cô đành chép miệng một cái rồi không nói gì nữa.

Ông già họ Tả, tên gọi Tả Tử Mục, khách giang hồ tặng cho ông cái ngoại hiệu là "Nhất kiếm trấn Thiên Nam", chưởng giáo phe Ðông phái Vô Lượng Kiếm, còn vị đạo cô kia đạo hiệu là Song Thanh, biệt hiệu là "Phản quang tróc ảnh", cầm đầu phe Tây phái Vô Lượng kiếm.

Nguyên phái Vô Lượng kiếm chia làm ba phe: phe Ðông, phe Nam và phe Tây. Nhưng phe Nam suy sụp từ lâu rồi chỉ còn hai phe Ðông và Tây là hưng thịnh và có lắm nhân tài. Phái Vô Lượng Kiếm sáng lập từ thời Sùng Trinh đến thời nay cũng đã có vài chục năm, trải qua ba cái triều đại quả thực lịch sử lâu đầu.

Cứ năm năm thì đồ đệ cả ba phe hội họp ở cung Kiếm Hồ trên núi Vô Lượng để đấu kiếm với nhau, phe nào thắng thì được ở cung Kiếm Hồ năm năm, đến năm thứ sáu lại mở cuộc đấu. Mỗi kỳ đấu gồm năm trận, hễ thắng ba là được.

Trong khoảng thời gian năm năm, phe thua dĩ nhiên là phải cố gắng tập rượt để kỳ sau rửa hận, mà phe thắng cũng chẳng dám chểnh mảng chút nào. Mấy chục năm nay, phe Nam chả bao giờ được thắng cả, chỉ hai phe Ðông và Tây ăn thua với nhau. Từ ngày Tả Tử Mục và Song Thanh lên nắm quyền chưởng giáo thì phe Ðông thắng được hai kỳ, phe Tây được một.

Trong kỳ này, tới trận gã họ Cung phe Ðông đấu với gã họ Chử phe Tây là trận thứ tư, Cung thắng thế là phe Ðông được ba, như vậy trận thứ năm không cần phải đấu nữa, đằng nào phe Ðông cũng thắng rồi.

Phái Vô Lượng kiếm nổi tiếng trong đám giang hồ đã lâu. Nhờ ở thể lệ năm năm một lần đấu mà dư nhiều năm nay kiếm thuật nghiên cứu ngày một tinh vi hơn và tiến bộ rất nhiều. Phái này chỉ tranh đấu với nhau, ít khi gây thù oán với khách giang hồ để phát sinh xung đột đến phải vong mạng, danh tiếng thực sự rất tốt, xa gần núi Vô Lượng Sơn đều có bằng hữu, tại xung quanh vùng Vô Lượng Sơn nói riêng cùng Đại Lý nói chung liền có thể coi là thế lực lớn.

Các tân khách ngồi ở hành lang phía Tây, những tay nổi tiếng trong võ lâm mà hai phe mời đến chứng kiến để làm trọng tài có tám vị đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ở Vân Nam, nếu không phải là những tay võ nghệ siêu quần thì cũng là những bậc đạo cao, đức trọng cả. Chỉ mình chàng thiếu niên mặc áo trắng, ngồi ghế sau chót là hạng không có tên tuổi gì. Mà cũng chỉ mình chàng dám bật lên tiếng cười chế nhạo lúc gã họ Cung giả vờ trượt chân trong cuộc đấu với gã họ Chử.

Chàng thiếu niên này theo võ sư Mã Ngũ Ðức ở phủ Phổ Nhị tỉnh Vân Nam. Mã Ngũ Ðức nguyên là một nhà buôn trà lớn, vốn hiếu khách từ thuở nhỏ, tính tình theo nếp Mạnh Thường Quân, bao nhiêu khách giang hồ hoặc phiêu lưu mãi võ đến đều được Mã tiếp đón rất nồng hậu, vì vậy mà được các phái võ lâm rất kính yêu, còn về võ công thì Mã không có gì đặc sắc.

Lúc Mã Ngũ Ðức giới thiệu chàng thiếu niên áo trắng kia họ Ðoàn, hoàng tộc nước Ðại Lý, Tả Tử Mục đã chả thèm để ý vì Tả tưởng chàng là đồ đệ Mã Ngũ Ðức thì chính võ công Mã còn chưa vào đâu, huống chi là đồ đệ Mã nên Tả hà tiện cả đến câu xã giao tầm thường, chỉ chắp tay rồi khinh khỉnh dẫn vào ghế ngồi. Ngờ đâu anh chàng ngốc nghếch chẳng biết trời đất gì, thấy đồ đệ Tả Tử Mục giả vờ trượt chân liền phì cười chế nhạo.

Vừa thấy phe Ðông phái Vô Lượng Kiếm thắng trận đấu thứ ba, những trọng tài như Liễn Chi Hư: đại đệ tử phái Ðiểm Thương, Lăng Tiêu Tử: đạo nhân chùa Ngọc Chân núi Ai Lao, Già Diệp thiền sư chùa Ðại Giác, Mã Ngũ Ðức thi nhau quay vào chúc tụng Tả Tử Mục.

Tả Tử Mục tươi cười nói:

“Năm nay Tân sư muội đưa ra bốn tên đồ đệ, kiếm thuật khá lắm nhất là trận đấu thứ tư, bọn tôi thắng được là may. Chử sư điệt nhỏ tuổi mà đã tới trình độ đó thì bước tiền đồ chưa biết đâu mà lường. Sau hạn năm năm này nữa hai phe chúng tôi chắc lại có phen đổi ngôi.”

Nói xong cười khà khà một hồi rồi quay sang chàng thiếu niên họ Ðoàn nói:

“ Vừa nãy liệt đồ đánh dứ đòn "Ðiệt phác bộ" để thủ thắng, dường như Ðoàn thế huynh chê miếng đó dở quá. Vậy Ðoàn thế huynh ra sân chỉ giáo cho y một vài miếng nên chăng? Người ta thường nói rằng dưới cờ một bậc danh tướng đâu có quân hèn. Mã Ngũ ca oai danh lừng lẫy khắp Vân Nam, môn đồ người quyết không phải tay vừa.”

Mã Ngũ Ðức hơi đỏ mặt vội đáp:

“ Ðoàn huynh đây không phải là đồ đệ ngu huynh đâu. Ngu huynh kiếm thuật tầm thường dám đâu nhận làm sư phụ ai trước mặt quý vị đây. Tả hiền đệ chẳng nên buông lời diễu cợt. Nguyên Ðoàn huynh qua chơi tệ xá, nhân nghe tin hai phe trong tôn phái có cuộc đấu kiếm cho là một cơ hội để mở rộng tầm nhỡn quang, liền theo ngu huynh tới đây mà thôi.”

Tả Tử Mục nghĩ thầm: tưởng y là đồ đệ Mã Ngũ Ðức thì mình còn nể mặt, không nỡ tuyệt tình, nếu chỉ là kẻ xã giao thì hà tất mình phải e dè nữa? Kẻ nào cả gan dám đến cung Kiếm Hồ ngạo mạn mà mình không bôi gio trát trấu vào mặt, cứ để nó xuống núi tự nhiên thì còn chi là thể diện Tả Tử Mục này nữa. Nghĩ vậy Tả liền cười nhạt hỏi:

“ Xin Ðoàn huynh cho biết đại hiệu là gì, môn hạ các cao nhân nào?”

Chàng thiếu niên đáp:

“Ngu hạ họ Ðoàn tên Dự, vẻn vẹn có thế thôi, chả có đại hiệu gì cả, mà cũng chẳng tầm thầy học võ chi hết. Ngu hạ phải cái tật hễ thấy người té nhào thì bất luận là té thật hay té giả vờ cũng phải phì cười chứ không nín được.”

Tả Tử Mục thấy chàng ăn nói vô lễ, không còn ra thể thống gì nữa, bất giác tức giận hỏi:

“ Làm sao mà phải phì cười?”

Ðoàn Dự mở quạt giấy ra phe phẩy, lững lờ đáp:

“ Người ta đứng hay ngồi thì có gì mà cười, nằm trên giường cũng chẳng có chi đáng cười, chứ nằm lăn xuống đất thì phải cười chứ sao?”

Tả Tử Mục nghĩ mình đường đường là bậc tôn sư một phái võ có danh tiếng, mà một thằng bé chưa ráo máu đầu dám ăn nói mỗi lúc một thêm hỗn xược với mình thì tức khí đưa lên tận cổ, nhưng phải cố giữ vẻ trầm tĩnh, điềm nhiên, không tiện nổi hung quay sang hỏi Mã Ngũ Ðức:

“ Mã Ngũ ca! Ðoàn huynh phải chăng là bạn thân với ngũ ca?”

Mã Ngũ Ðức một tay lịch duyện giang hồ, nghe Tả Tử Mục hỏi vậy biết ngay là có ý trừng trị Ðoàn Dự cho bõ ghét. Thực tình ra thì Mã cùng Ðoàn Dự chỉ là chỗ sơ giao thôi, nhưng Mã vốn tính vui vẻ, dễ dãi, thấy Ðoàn Dự xin theo đi không nỡ chối từ, bằng lòng ngay. Bây giờ trót xảy ra chuyện lôi thôi, Tả Tử Mục lại là tay đáo để, tưởng chẳng nên để Ðoàn Dự bị vố đau, liền chậm rãi đáp rằng:

“Ðoàn huynh với ta tuy không phải là chỗ thâm giao, ta cho chàng đi theo để có bạn đồng hành mà thôi. Nhưng ta xem thì chẳng qua chàng vì vô ý mà bật cười, chứ thật tâm không phải có ý chế nhạo Cung sư điệt. Thôi, hiền đệ bỏ qua việc đó đi! Ngu huynh đói lắm rồi! Hiền đệ có gì cho ăn uống thì sắp ra, để chúng ta được mừng hiền đệ mấy chén. Hôm nay là ngày vui mừng, hiền đệ chấp nhặt với anh chàng trẻ người non dạ đó làm chi?”

Tả Tử Mục nói:

“ Ðoàn huynh không phải là chỗ thâm giao với Mã Ngũ ca, vậy tiểu đệ không còn điều gì thắc mắc là sẽ đắc tội với ngũ ca nữa. Nào Nhân Kiệt đâu? Vừa nãy có người chê con đó, con ra thỉnh giáo đi!”

Cung Nhân Kiệt, gã đứng tuổi đấu kiếm lúc nãy, thấy sư phụ ra lệnh liền với lấy thanh trường kiếm ra sân diễn võ đứng xoay chuôi kiếm lại, chắp tay vào nói với Ðoàn Dự:

“Xin mời Ðoàn quý hữu ra đây!”

Ðoàn Dự ngây ngô hỏi lại:

“ Ngươi luyện kiếm phải không! Tốt lắm! Múa may đi ta ngồi đây coi được mà!”

Chàng ngồi nghiễm nhiên nói vọng ra, chứ không thèm đứng dậy, Cung Nhân Kiệt đỏ mặt tía tai, tức giận dằn giọng:

“Mi, mi... nói sao?”

Vẫn một giọng khôi hài Ðoàn Dự đáp:

“Ta thấy mi cầm kiếm ra sân diễn võ, vung qua vung lại ta biết mi luyện võ, còn chờ gì nữa? Không múa đi cho chúng ta coi?”

Cung Nhân Kiệt quát lớn:

“Thằng nhãi con kia! Sư phụ ta bảo mi ra đây cùng ta tỷ thí, mi nghe rõ chưa?”

Tay vẫn phe phẩy cây quạt giấy, Ðoàn Dự lắc đầu thong thả đáp:

“Sư phụ mi hả? Sư phụ mi thì mặc sư phụ mi. Sư phụ mi không phải là sư phụ ta. Sư phụ mi sai mi thì được. Sư phụ mi bảo mi đấu kiếm thì mi đã đấu lúc nãy rồi còn gì nữa? Chứ sư phụ bảo ta đấu với mi: một là ta không biết đánh kiếm, hai là ta sợ thua, ba là ta sợ đau, bốn nữa là ta sợ chết nên ta không đấu. Ta đã bảo không đấu là không đấu nghe chưa?”

Mọi người nghe Ðoàn Dự cho ra một tràng "sư phụ mi, sư phụ ta" với một giọng nửa ra hách dịch, nửa ra ỡm ờ thì không sao nhịn cười được. Ðám môn đồ của "Phản quang tróc ảnh" Song Thanh đạo cô vớ được cơ hội cười một trận thỏa thích, nhất là các cô nữ đệ tử cứ rũ ra mà cười ngặt nghẽo khiến cho bầu không khí trong nhà luyện võ sảnh mất hẳn vẻ trang nghiêm.

Cung Nhân Kiệt điên tiết lên, hằm hằm chạy đến trước mặt Ðoàn Dự, chĩa kiếm thẳng vào bụng quát:

“Có thật mi không biết kiếm pháp hay là mi giả vờ?”

Ðoàn Dự nhìn mũi kiếm chỉ còn cách bụng mình vài tấc, giá chỉ đưa nhẹ một phát là đâm thủng tim gan vậy mà nét mặt tuấn tú vẫn thản nhiên như không, chẳng chút chi lộ vẻ sợ sệt, ung dung đáp:

“Ta vừa giả vờ, vừa không biết thật.”

Nhân Kiệt hùng hổ dằn từng tiếng:

“ Này này ta bảo! Mi đã tới cung Kiếm Hồ, núi Vô Lượng thì đừng hòng khoác lác rồi yên lành mà trở về! Mi là môn hạ ai? Kẻ nào đã sai mi đến đây ăn nói càn rỡ? Phải nói cho thật, không thì đừng trách mũi kiếm của lão gia là quá vô tình!”

Ðoàn Dự ngáp dài vươn vai, uể oải nói:

“Nào cung Kiếm Hồ, nào Vô Lượng kiếm nổi tiếng hào kiệt trong đám giang hồ, chẳng lẽ ta không động thủ và ở trước mặt quý vị tiền bối đây mi đâm chết ta sao? “

Cung Nhân Kiệt cáu quá, không thể dằn lòng được nữa, thu kiếm về giơ tay tát một cái thật mạnh vào má Ðoàn Dự.

Đoàn Dự đương nhiên không biết võ công, bản thân chỉ nghiêng đầu một cái bất quá sao tránh được một cái tát này tuy nhiên... bàn tay Cung Nhân Kiệt sắp chạm vào mặt Đoàn Dự thì lại không có cách nào tiếp tục hạ xuống, trên mặt Đoàn Dự không ngờ lại xuất hiện một loại từ lực mạnh mẽ sinh sinh cản tay Cung Nhân Kiệt lại.

Đám người ở đây tuy chẳng ai là cao thủ võ lâm nhưng mà ánh mắt vẫn phải có, lập tức có thể nhìn ra điều không đúng trong lòng âm thầm kinh sợ võ công của Đoàn Dự, ánh mắt liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Cung Nhân Kiệt cố mãi không chạm được vào người Đoàn Dự thì bực quá, tay còn lại rút kiếm chém thẳng tới, lần này đến phiên Đoàn Dự bị dọa sợ nhưng mà kiếm của Cung Nhân Kiệt vừa nâng lên đã nát tan thành vô số mảnh, mảnh vụn kiếm thậm chí bắn ngược lại hắn, tuy không gây ra vết thương nặng nhưng cũng làm Cung Nhân Kiệt xuất huyết liên tục lùi lại, một mặt xám ngoét.

Cung Nhân Kiệt khó khăn nhìn về phía trước chỉ thấy từ bao giờ bên cạnh ghế mà Đoàn Dự ngồi xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, từ đầu đến chân đều là đồ trắng, người này ánh mắt đen nhánh khẽ đảo qua toàn bộ đại sảnh.

Đoàn Dự lúc này cũng phát hiện ra sau lưng mình có người lập tức nhìn lại, thấy được nam tử sau lưng liền bất ngờ sau đó không khỏi nghi hoặc.

“Ta không biết võ công, lúc nãy chẳng lẽ là người này ra tay?, chắc không phải đâu người này nhìn cũng trạc tuổi ta sao có thể lợi hại như vậy “.

Đoàn Dự trong lòng thầm nghĩ đồng thời ở phía kia Trương Tam Phong cũng đang quan sát Đoàn Dự.

Trương Tam Phong dĩ nhiên không có hứng thú quan sát người Vô Lượng Kiếm Phái đấu với nhau, Trương Tam Phong liền nhìn Đoàn Dự.

Trước khi Mã Ngũ Đức giới thiệu Đoàn Dự thì Trương Tam Phong đã phát hiện.. Đoàn Dự là Vận Mệnh Tử.

Sau khi Mã Ngũ Đức giới thiệu thì Trương Tam Phong mới biết kẻ trẻ tuổi trước mặt họ Đoàn tên một chữ Dự.

Trương Tam Phong đương nhiên cũng nhìn ra Đoàn Dự không biết võ công bất quá cái này không quan trọng, quan trọng ở chỗ Đoàn Dự người này tính cách lại có chút giống bản thân Trương Tam Phong lúc nhỏ, có thể gọi là trời không sợ đất không sợ.

Trương Tam Phong không để ý đến đám người Vô Lượng Kiếm Phái mà chỉ mở miệng nói với riêng Đoàn Dự.

“Ngươi chạy ra ngoài này người trong nhà có biết không? “.

Đoàn Dự nào ngờ Trương Tam Phong lại hỏi câu đó, sắc mặt khẽ biến mà hỏi ngược lại.

“Đại ca, đại ca ngươi biết người nhà ta? “.

Trương Tam Phong cười cười mà nghĩ một chút.

Đoàn Tư Bình thì Trương Tam Phong biết nhưng người này tồn tại quá nửa Đoàn Dự không biết.

Nhắc đến họ Đoàn ngoại trừ Đoàn Tư Bình thì Trương Tam Phong cũng chỉ còn biết đến Nhất Đăng rồi.

Nhân thế quả thực thú vị, Trương Tam Phong kiếp trước khi thấy Nhất Đăng thì đây đã là Nam Đế đại danh đỉnh đỉnh còn bản thân Trương Tam Phong chỉ là thằng nhóc chưa hiểu sự đời, tại thế giới này khi Trương Tam Phong đã là Trường Sinh Chân Nhân vô địch thiên hạ, năm đó Nhất Đăng chỉ là thằng nhóc chửa hiểu sự đời.

“Ngươi họ Đoàn là người Đại Lý thế có biết một trong tứ tuyệt Nhất Đăng hòa thượng hay không? “.

Đoàn Dự nghe Trương Tam Phong nhắc đến Nhất Đăng vội gật đầu.

“A, đại ca ngươi quen ông nội ta? “.

Nói xong Đoàn Dự mới biến sắc lại lên tiếng.

“Đại ca, lần này khó khăn lắm ta mới có thể trốn ra ngoài, đại ca ngươi đừng mang ta về Đại Lý, ta không thích học võ công nhưng mà tiền bối trong nhà lại cứ ép ta học, võ công có gì vui đâu chứ “.

Trương Tam Phong nhe Đoàn Dự nói vậy âm thầm lấy làm kỳ nhưng lại không hỏi nhiều, thân là Vận Mệnh Tử thường thường có con đường của mình, có kỳ ngộ của chính mình sau đó tự bước ra con đường của mình, Đoàn Dự không biết võ công cũng không thích võ công chẳng phải lạ gì.

Trương Tam Phong nghĩ một chút, ánh mắt lại nhìn về phía khác rồi lại hỏi Đoàn Dự.

“Vậy hóa ra ngươi là chạy ra ngoài tìm chỗ vui chơi? “.

Đoàn Dự cũng lập tức gật đầu mà đáp.

“Đệ cứ tưởng nơi đây vui vẻ náo nhiệt đến xem chơi, té ra kiếm pháp phái Vô Lượng kiếm chả có gì đáng xem hết. Cả một lũ thầy trò chúng đều là phường khí cục nhỏ nhen, chẳng ra trò trống gì, cũng không có gì vui “.

Trương Tam Phong cũng không có phản đối, võ công Vô Lượng Kiếm Phái tầm thường vô cùng, tầm thường vô vị cũng không sai.

“Ta từ bắc phương mà tới, bản thân cũng vốn muốn tìm thú vui nơi nhân gian, hay là chúng ta đồng hành mà đi? “.

Đoàn Dự nghe thấy thì thích lắm, nào còn gì mong đợi hơn vội nói.

“Đại ca là người phương bắc sao?, ta nghe nói phương bắc võ phong hưng thịnh lại gần triều đình, quả thật muốn chứng kiến một phen, hay là đại ca dẫn ta đến bắc phương đi “.

Hai người vừa cười vừa nói, căn bản không để những người ở đây vào mắt, tuy người xung quanh không nghe ra họ nói cái gì nhưng mà đối với chủ nhà Tả Tư Mục ở đây đương nhiên không vui.

Tả Tư Mục lập tức vỗ bàn nhìn về phía Trương Tam Phong cùng Đoàn Dự.

“Hai người các ngươi có phải cố tình đến gây chiến với Vô Lượng Kiếm Phái chúng ta hay không? “.

Tả Tư Mục hùng hùng hổ hổ đứng lên, một mặt nộ hỏa ép tới.

Đoàn Dự đang ngồi cũng bị khí thế của Tả Tư Mục dọa giật cả mình, Đoàn Dự ở Đại Lý nhiều năm cũng không ai dùng vẻ mặt hung thần ác sát như vậy dọa cậu, bản thân đúng là sợ Tả Tư Mục.

Về phần Trương Tam Phong?, Trương Tam Phong cũng không biết phải có cảm xúc thế nào, bao nhiêu năm rồi không nghe cái lời này?.

Dĩ nhiên Trương Tam Phong cũng không chấp tiểu bối như Tả Tư Mục, so với lão bất tử như Trương Tam Phong thì Tả Tư Mục quá mức trẻ con.

Trương Tam Phong một tay bắt lấy vai Đoàn Dự, khóe miệng mỉm cười.

“Được rồi, người ta không chào đón thì chúng ta đi, ta liền dẫn ngươi đi chơi vậy “.

Ai cũng không ngờ Trương Tam Phong vừa đón lấy vai Đoàn Dự cả hai cùng nhau biến mất, căn bản như chưa từng tồn tại, như từ không trung bốc hơi vậy.

Tả Tư Mục đang hùng dũng mà tiến tới thấy cảnh này liền sợ xanh cả mặt mà lảo đảo lùi lại sau đó ngã ngồi xuống đất.

Đừng nói Tả Tư Mục mà chỉ một động tác này của Trương Tam Phong liền khiến cho cả đại sảnh nháo nhào.

_ _ _ __ _ _ __ _

Đoàn Dự bị Trương Tam Phong vỗ vai bản thân liền có chút đau đồng thời chỉ thấy hai mắt nhòa đi, khi mà Đoàn Dự lại mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện ở một không gian khác lạ, dường như là một tòa hậu viện vậy.

Đoàn Dự không khỏi giật mình nheo mắt nhìn lại, cảnh sắc dĩ nhiên không thay đổi, Đoàn Dự không thể tin được mà nhìn về phía Trương Tam Phong.

“Đại ca, ngươi sao có thể làm được? “.

Đoàn Dự giọng nói tràn đầy kích động thậm chí làm kinh động người bên trong, bên trong liền có một âm thanh nặng nề vang lên, sát khí đặc vô cùng.

“Kẻ nào?, muốn chết? “.

Cửa lớn mở ra, thân ảnh Cửu Nạn xuất hiện, về khí tràng mà nói Cửu Nạn còn phải mạnh gấp trăm lần Tả Tư Mục có điều khí tràng của Cửu Nạn căn bản cũng không gây hại được cho Đoàn Dự dù sao phải biết sau lưng Đoàn Dự là Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong lúc này cũng không có vui vẻ được như Đoàn Dự trái lại lông mày khẽ nhíu.

“Là ai đả thương hắn? “.

Cửu Nạn còn đang quan sát Đoàn Dự lại thấy âm thanh vang lên, ánh mắt sắc lạnh đảo qua Trương Tam Phong, thân hình mềm mại không khỏi run lên.

Cửu Nạn đã rất lâu không gặp Trương Tam Phong nhưng Trương Tam Phong so với năm đó căn bản không khác gì, một chút chút cũng không.

Trương Tam Phong thấy Cửu Nạn không nói liền bước ra một bước, một bước này cũng trực tiếp mang Đoàn Dự vào bên trong phòng, trực tiếp vượt qua Cửu Nạn.

Lúc này sự xuất hiện của hai người làm tất cả mọi người nơi này giật mình bất quá Trương Tam Phong không quan tâm cho lắm, bản thân chỉ nhìn nam tử đang nằm trên giường, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Chỉ có khi bước vào hậu viện thì Trương Tam Phong mới biết được nơi này ngoài Đoàn Dự ra có một Vận Mệnh Tử khác.

Trên giường chính là đại danh đỉnh đỉnh Xà Vương – Viên Thừa Chí chỉ là Viên Thừa Chí bị thương rất nặng, bản thân là trúng độc mà bất tỉnh.

Lúc này Cửu Nạn cũng kịp phản ứng mà quay người nhìn vào trong phòng đồng thời trong phòng có một lão nhân đứng vụt dậy, khí thế toàn thân ép thẳng tới Trương Tam Phong.

“Cuồng đồ lớn mật “,

Lão nhân này đương nhiên tưởng Trương Tam Phong cùng Đoàn Dự mang ý xấu mà tới nào ngờ chỉ thấy Trương Tam Phong đưa tay ra nhẹ ấn một cái.

“Ngồi”.

Lão nhân đang như mãnh hổ lao lên chỉ cảm thấy cả thiên địa ép về phía mình, cứ như vậy ngồi bịch xuống ghế, động cũng không thể động.

Cửu Nạn thấy lão nhân kia bị không chết nhưng mà cũng không quan tâm, nàng lúc này ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng kia, bờ môi run lên rốt cuộc vẫn cúi đầu mà nói.

“A Cửu... xin người ra tay cứu hắn “.

Trong phòng này ngoại trừ A Cửu, lão nhân già nua còn có một trung niên nhân cùng một cô bé, cả hai đêu đang tò mò mà nhìn Trương Tam Phong cùng Đoàn Dự bước vào, đối với xưng hô của A Cửu thì lại càng tò mò hơn.

Trương Tam Phong lần này bước tới buông Đoàn Dự ra, thân ảnh khẽ ngồi xuống giường đưa tay bắt mạch của Viên Thừa Chí sau đó nhíu mày một chút mà lên tiếng.

“Hắn làm sao bị thương? “.

A Cửu nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào chỉ có thể cúi đầu.

“A Cửu không biết... A Cửu chỉ là vô tình thấy hắn... thực sự là vô tình, hắn bị thương rất nặng A Cửu liền mang hắn tới Vô Lượng Sơn “.

A Cửu lại thấy Trương Tam Phong hơi nhíu mày lập tức lại nói.

“Vô Lượng Kiếm Phái vốn là thế lực dưới trướng A Cửu, là một nhánh của Đông Xưởng thời phụ thân “.

“Bản thân Vô Lượng Kiếm Phái chia làm Quang cùng Ám, mỗi đời Vô Lượng Kiếm Phái đều sẽ tuyển ra một vị Ám Chưởng Môn, bọn họ mới có thể nhận được truyền thừa chân chính của Vô Lượng Kiếm Phái “.

“Nhiệm vụ của Ám Chưởng Môn lập ra từ bao đời nay vốn là làm tai mắt cho hoàng thất bất quá kế hoạch này của phụ hoàng còn chưa thành hình thì... trung nguyên đã đổi chủ, bản thân Ám Phái của Vô Lượng Kiếm Phái sau này liền thuộc về A Cửu, nghe lệnh A Cửu “.

Vô Lượng Kiếm Phái tại thế giới này đúng là có một phen ẩn tình, Sùng Trinh bản thân vốn muốn tạo ra một Đông Xưởng nhưng không phải Đông Xương trong cung mà là Đông Xương trong nhân gian dù sao tại thời điểm đó phản loạn quá nhiều.

Sùng Trinh bắt đầu gửi một lượng cao thủ của triều đình ra ngoài, bắt đầu muốn bọn họ thành lập một chi đội ngũ có thể vì nhà Minh sử dụng, có thể uy hiếp cả giang hồ hơn nữa đội ngũ này còn được xây dựng dựa trên Đông Xương của chính nhà MInh.

Kết quả thì Vô Lượng Kiếm Pháp ra đời, bản thân Vô Lượng Kiếm Phái ban đầu liền chia thành Quang cùng Ám, về phần Quang thì là do chưởng môn Vô Lượng Kiếm Phái đời đầu tiên đứng ra thành lập, đây đương nhiên là một vị cao thủ trong cung.

Lấy quang che đi ám, Ám sẽ nhận trách nhiệm thu thâp tình báo thậm chí ám sát kẻ thù của triều đình, bản thân Ám liền là tinh hoa của Vô Lượng Kiếm Phái.

Cái dự án này của Sùng Trinh thực sự rất giống Huyết Chích Đoàn thời nay của Nhà Thanh đáng tiếc Sùng Trinh tại vị không bao lâu Minh triều liền mất đi.

Chủ nhân đã mất bản thân Vô Lượng Kiếm Phái liền nội đấu, chém giết liên miên dù sao không ai phục ai rốt cuộc mới sinh thành ba chi Vô Lượng Kiếm Phái tại Vô Lượng Sơn.

Đương nhiên dù sao Vô Lượng Kiếm Phái vẫn có nội tình, bản thân Vô Lượng Kiếm Phái chia thành Vô Lượng Tây Kiếm, Vô Lượng Đông Kiếm cùng Vô Lượng Bắc Kiếm.

Bề ngoài xem ra Vô Lượng Đông Kiếm cùng Vô Lượng Tây Kiếm là mạnh nhất nhưng thực ra Vô Lượng Bắc Kiếm mới thực sự mạnh mẽ, đây là tàn dư của Ám còn sót lại về phần Đông- Tây lại thuộc về Quang.

Người của Vô Lượng Kiếm Phái đương nhiên không biết sứ mệnh của mình chỉ có Vô Lượng Bắc Kiếm tuy nhân số ít nhưng lại từ Ám mà ra, thực lực phải nói là vẫn đủ nhưng một mực sống trong bóng tối, lão nhân bị Trương Tam Phong một tay ép xuống chính là chưởng môn đời này của Vô Lượng Bắc Kiếm gọi là Tần Mục.

Đương nhiên với tư cách là Trường Bình Công Chúa của Đại Minh năm xưa, Tần Mục liền nhận A Cửu làm chủ, toàn bộ Vô Lượng Bắc Kiếm cũng nghe theo mệnh lệnh của nàng, đây có thể coi như một đám tử sĩ chỉ thuộc về A Cửu.

A Cửu đối với Vô Lượng Kiếm Phái cũng không dám che dấu câu nào, bản thân bởi vì sợ Trương Tam Phong không tin nàng không dám che dấu cái gì, đối với A Cửu mà nói Trương Tam Phong cách nàng quá xa quá xa.

Trương Tam Phong lúc này cũng không đáp, một tay đè vào ngực Viên Thừa Chí mà vận lên Trường Sinh Khí.

Trường Sinh Khí lập tức xâm nhập toàn bộ cơ thể Viên Thừa Chí bắt đầu tự động vì Viên Thừa Chí khu độc cũng chữa trị nội thương.

Trương Tam Phong lúc này mới đứng lên, hướng về A Cửu mà nói.

“Có ta ở đây hắn không chết được bất quá với võ công của hắn thiên hạ này quả thật không nhiều người ép hắn đến được bước này “.

Trương Tam Phong dứt lời ánh mắt lại hướng ra ngoài sau đó dần dần híp lại.

“Vô Lượng Kiếm Phái chỉ sợ có khách “.

Trên đường đến đây không chỉ Trương Tam Phong mà A Cửu cũng phát hiện Vô Lượng Kiếm Phái bị người bao vây, có thế lực ẩn ẩn muốn khóa vùng này lại nhưng mà A Cửu vì lo lắng cho Viên Thừa Chí sau khi sắp xếp xong công việc lập tức quay về Vô Lượng Sơn căn bản cũng không nhìn đám ‘a miêu a cẩu ‘ kia, về phần Trương Tam Phong đương nhiên càng thêm không cần nhìn.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment