Cực Võ

Chương 632

Vô Song thay đổi cái nhìn rất lớn với Lưu Chính Phong sau đó lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn thu phục người này.

Lưu Chính Phong có thể nói là cực kỳ tân tiến, hắn không mang theo cái tư tưởng Phản Thanh Phục Minh mà là kẻ có cái nhìn của đại cục.

Vô Song tin tưởng nếu bảo Lưu Chính Phong đi theo Thiên Địa Hội thì hắn đánh chết cũng không nghe bởi bản chất Thiên Địa Hội cho dù được nói tốt thế nào đi chăng nữa cũng là phường giặc, Thiên Địa Hội càng về đời sau thì càng lộ ra vẻ suy tàn cũng là dễ hiểu, bản chất của Thiên Địa Hội căn bản không tốt hơn khởi nghĩa Phương Lạp hay khởi nghĩa Sấm Vương cách đây vài chục năm là bao đấy là chưa kể Đại Thanh không phải Đại Tống càng không phải Đại Minh những năm cuối có thể so được.

Binh biến chỉ tạo ra khói lửa chiến tranh, khói lửa chiến tranh chỉ làm hại đến người dân nhất là những người dân đang sống trong thời bình, đang sống ở một trong những thời kỳ ấm no giàu mạnh nhất lịch sử Trung Nguyên.

Người như Lưu Chính Phong thực sự rất thích hợp để Vô Song chiêu mộ bởi mục tiêu của hắn là Tây Vực, tại Tây Vực Bách Quốc chiến loạn liên miên như hiện tại thì Vô Song rất cần càng nhiều nhân tài càng tốt hơn nữa Tây Vực không phải là trung nguyên, không phải là nơi đã thành hình như trung nguyên, Tây Vực nếu muốn bình ổn nhất định phải lật lại từ đầu, đây là cái mà Lưu Chính Phong cũng chẳng khó để nhìn ra.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Vô Song về người này còn Lưu Chính Phong ra sao thì phải gặp Vô Song mới biết được, thuyết phục Lưu Chính Phong như thế nào cũng lại là việc Vô Song phải bận tâm, đương nhiên nếu tương lai của Lưu Chính Phong vẫn giới hạn như trong nguyên tác thì việc này cũng chẳng khó.

Xác định thêm được một vài thông tin về Lưu Chính Phong cùng Lưu phủ, Vô Song lại hướng về Trương Tam Phong mà hỏi.

“Chân nhân, người nói bảo khố đó vốn để lại cho vãn bối vậy không biết có cách gì để vãn bối trực tiếp nhận bảo khố từ chỗ Lưu Chính Phong hay chăng? “.

Trương Tam Phong nghe vậy rõ ràng ngập ngừng một chút sau đó mới đáp.

“Lúc trước Viên Thừa Chí có hỏi lão về ngươi nhưng mà khi đó lão không thể tính ra được ngươi khi nào trở về vì vậy cũng không nói gì cả, Viên Thừa Chí còn không biết ngươi ở đâu, hắn chỉ biết ngươi đang theo lão tu luyện mà thôi “.

“Viên Thừa Chí không gặp được ngươi vì vậy hắn cũng không nói gì với Lưu Chính Phong nữa lại càng chẳng để lại vật gì, nếu ngươi muốn nhận bảo khố cũng chỉ có thể để Lưu Chính Phong trực tiếp gặp mặt Viên Thừa Chí “.

“Vấn đề bảo khố hay Lưu Chính Phong với thực lực của ngươi có lẽ cũng không khó giải quyết, để ngươi tiếp nhận việc này quả thực hợp lý hơn so với lão nhiều “.

Trương Tam Phong thực sự không quá nguyện ý tiếp nhận việc này, không phải Trương Tam Phong sợ hãi mà là nó đối với Trương Tam Phong tương đối có rắc rối.

Thứ nhất Trương Tam Phong tin tưởng chỉ cần lộ mặt thì hoàn toàn có thể mang Lưu Chính Phong đi mà không cần động võ nhưng cái này không có nghĩa là ông muốn ra tay, chỉ cần Trương Tam Phong xuất hiện vậy chẳng khác nào nói Võ Đang Phái nhúng tay vào việc này khi đó thì lại là một vấn đề rất khác, Võ Đang Phái thực sự khác biệt rất lớn với tất cả các môn phái trên giang hồ bởi tại Võ Đang Phái có Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong chưa từng công khai đứng ra làm việc gì về nhà Thanh, chưa từng trực tiếp đứng ra giúp đỡ Thanh triều nhưng chỉ cần ông động thủ tại Lưu phủ vậy thì cũng mặc định ông đã ra tay với Ngô Tam Quế lúc đó chẳng khác gì là biến thể của việc ông giúp đỡ Thanh triều.

Trương Tam Phong nếu là khi xưa căn bản không lo lắng nhưng hiện tại thì khác, ông không biết bao giờ mình phi thăng, chỉ cần ông phi thăng thì toàn bộ nhân quả này sẽ chuyển cho Võ Đang Phái, lúc đó phái Võ Đang liền rơi vào tầm ngắm của Ngô Tam Quế hơn nữa thậm chí còn có cả Đài Loan – Trịnh gia, đây là vấn đề Trương Tam Phong không muốn.

Vấn đề thứ hai, Trương Tam Phong chưa từng gặp mặt Long Đế hay Tu La Vương nhưng việc này chẳng thể ngăn cản được việc ông biết dưới tay Ngô Tam Quế có đế vị cao thủ, chỉ cần tại Lưu phủ xuất hiện đế vị cao thủ thì sẽ cực kỳ phiền phức với ông, dù sao nếu đế vị động thủ thì Trương Tam Phong cũng không có tự tin che dấu khí tức bản thân mình với vật kia.

Ông có thể một tát đập chết bất cứ một chuẩn đế nào trong thiên hạ mà không lộ ra khí tức bao gồm cả Vô Song trong đó nhưng mà đế vị thì rất khác, đế vị tại thế giới này trong mắt Trương Tam Phong là những người được thừa nhận.

Từ khi Trương Tam Phong khám phá ra ‘tầng trên ‘ thì ông gọi cảnh giới đó là Tán Tiên.

Nếu coi Tán Tiên là người có thể nhìn rõ được bản chất thế giới sau đó phi thăng ‘thiên giới’ thì đế vị lại là người được thiên địa thừa nhận, là nhân tuyển tương lai cho hai chữ ‘tán tiên ‘ kia, lúc đó mọi việc sẽ rất khác.

Chuẩn đế vừa là cảnh giới vừa là một dạng chiến lực, ví dụ như Vô Song hiện tại được coi là chuẩn đế, Vô Song hoàn toàn có thể đánh một trận cùng đế vị nhưng Vô Song căn bản không phải là đế vị thậm chí nếu Vô Song mạnh đến mức giết chết được đế vị cao thủ thì hắn vẫn không thể xếp vào hàng ‘đế’ bởi chỉ cần không được thiên địa chấp thuận thì không cách nào thành ‘đế’.

Vấn đề này Trương Tam Phong cũng không nói rõ với Vô Song, bản thân Trương Tam Phong lúc này từ trong ngực lấy ra một quyển sách bìa xanh, ông thản nhiên thả tay ra đưa vật này bay về phía Vô Song.

Vô Song dễ dàng đón lấy vật này thậm chí không cần nhìn Vô Song cũng đoán được đây rất có thể là cách vận dụng và hình thành Chân Võ Thất Tiệt Trận.

Trương Tam Phong thấy Vô Song tiếp quyển sách mới cười nói.

“Quyển sách này có thể coi là cốt yếu của phái Võ Đang ta, bên trong nó không chỉ có Chân Võ Thất Tiệt Trận mà còn có Thái Cực Đồ, dựa vào Thái Cực Đồ bên trong cũng chẳng khó để có thể lĩnh ngộ được Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm, lĩnh ngộ cao hơn nữa thì đạt được Thái Cực Kính thậm chí là Thái Cực Chân Ý “.

“Quyển sách cũng không phải tuyệt thế võ công gì nhưng đây là căn cơ của Võ Đang Phái, võ công trong người ngươi đến từ quá nhiều nha, lão phu cũng chẳng hy vọng ngươi có thể bỏ hết võ công chuyên tu một đường mà dương danh Võ Đang ta nhưng ngươi cùng lão cũng có một đoạn duyên phận, lão từng nói với Viên Thừa Chí là thu nhận ngươi làm đệ tử vậy nay cũng làm tròn bộn phận sư phụ “.

“Võ công của ngươi bao hàm võ học quá nhiều nhà, lão cũng chỉ hy vọng quyển sách này tương lai có thể giúp ngươi tiến thêm một bước trong con đường võ học, ngươi hiện tại cũng đang giống với Lý Thu Thủy, bất kể chiến lực của ngươi ra sao nhưng một khi ngươi không làm được việc đúc kết ra con đường của riêng mình, lấy võ học bách gia nhập làm một mà bước ra đạo của ngươi thì vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cảnh giới này, không cách nào tiến thêm “.

“Trong người ngươi đã có Cửu Âm Chân Lực chắc hẳn cũng đã chuyên tu Cửu Âm Chân Kinh, mượn Cửu Âm Chân Kinh đúng là có thể giúp ngươi một bước này nhưng mà vẫn khó khăn vô cùng bởi võ học của ngươi thực sự không phải một mình Cửu Âm Chân Kinh có thể giải quyết, lão phu không hy vọng ngươi tiếp tục tu luyện võ công trong quyển sách này nhưng nếu mượn ý nghĩa võ học của Thái Cực thì có thể làm con đường của ngươi sau này ngắn thêm một chút “.

“Lão phu không biết bao giờ mình phi thăng, nếu vật này tương lai có thể giúp ngươi đăng lâm đế vị vậy xin chiến cố Võ Đang Phái một hai “.

Vô Song đang nghe cực kỳ nhập tâm vào lời của Trương Tam Phong nhưng đến câu cuối thì hắn cũng không thể không lên tiếng.

Trương Tam Phong cũng giống như người đi đến cuối đường vậy, vị siêu cấp cường giả vô địch thiên hạ này cũng đang tính tới... hậu sự rồi.

“Chân nhân yên tâm, cho dù tương lai Vô Song không thể đăng lâm đế vị, cho dù ngày hôm nay Vô Song không nhận được quyển sách này thì Vô Song nhất định cũng sẽ chiếu cố Võ Đang Phái “.

Trương Tam Phong nghe vậy gật đầu, sau đó lại hướng về Vô Song tiếp tục nói.

“Ngày hôm nay như đã nói, lão phu gọi ngươi tới là muốn nói hai việc đại sự, việc đầu tiên là bảo khố mà Lưu Chính Phong đang giữ, về phần việc thứ hai chính là Long Vương – Lệ Thương Long “.
Bình Luận (0)
Comment