Cực Võ

Chương 87

Mang theo tâm tình xem náo nhiệt, Vô Song lập tức mang theo A Kha sau đó chạy ra bên ngoài, hắn thực sự muốn xem rốt cuộc là vị cường nhân nào bá đạo như vậy.

Cũng phải nói rõ, Nga Mi Hậu Sơn là cấm địa của Nga Mi Phái, nó cách Nga Mi Phái một đoạn cũng không gần, tiếng hét của người kia chưa chắc đám người cảu Nga Mi Phái đã nghe được, hơn nữa người có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở nơi đây căn bản đám người Nga Mi Phái có xuất hiện cũng không giúp được gì.

Vô Song len lén chọn một thân cây cao, vẻ mặt tò mò không thôi nhìn xuống dưới, ánh mắt của hắn toàn bộ bị một trung niên nhân thu hút.

Người này cho Vô Song một cảm giác đầu tiên... là cao.

Người này thân cao chỉ sợ hơn 1m8, thậm chí có thể là 1m9.

Tại thời đại này mà nói, chiều cao thế kia phi thường không thích hợp, dù sao 1m9 đặt ở hậu thế cũng thuộc dạng ‘sếu vườn’ chứ đừng nói là hiện tại.

Thân cao quá khổ nhưng lại gầy, giống như một cây sào vậy.

Mái tóc đen dài buông thõng thoạt nhìn có vài phần phong trần lãng tử, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng như sao, trên mặt còn có chút râu ria. Đáng nói nhất mặt của hắn màu vàng, đương nhiên không phải là cố tình hóa trang hay đeo mặt nạ, da mặt của hắn vàng hơn da người bình thường rất nhiều.

Người này đứng đó, một người một kiếm.

Trước mặt là 7 vị ni cô áo xám ở Nga Mi Hậu Sơn.

Vô Song biết tính cả Phong Lăng Sư Thái, bên trong hậu sơn có khoảng 9 vị trưởng lão của Nga Mi Sơn thường xuyên tiềm tu.

Trong 7 vị ni cô áo xám kia, có 5 người là Tông Sư cảnh giới, 2 người còn lại là Đại Tông Sư cảnh giới, về lượng hay về chất thì đây là một tổ hợp cực kỳ đáng sợ.

Tông Sư là gì?, nói thẳng ra cảnh giới này Vô Song còn lâu mới có thể chạm đến, một vị Tông Sư cường giả chỉ cần không chân chính muốn chết hoặc không bị trúng loại độc nào đó ảnh hưởng đến trạng thái thì Vô Song căn bản vô pháp đánh thắng.

Về phần Đại Tông Sư là gì?, nói đơn giản, chỉ cần một vị Đại Tông Sư đi lên Vong Ưu Thôn, có thể lấy sức một người chém giết toàn bộ Vong Ưu Thôn rồi toàn thân trở ra, trên người chưa chắc đã có một vết thương.

Đội hình khủng bố này vậy mà trước mặt nam tử cao gầy kia vẫn phải cẩn thận không thôi, toàn bộ 7 vị ni cô xếp thành trận hình, đứng đối mặt với nam tử cao gầy vậy mà trên mặt khí thế vẫn còn thua một khoảng xa.

Vô Song không thể nào có khả năng của Vô Hà Tử, hắn không cách nào liếc mắt đã nhìn ra cảnh giới của người khác bất quá chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra, cao thủ kia là nhân vật cấp bậc ngũ tuyệt.

Ngũ tuyệt nói là 5 người nhưng trong thiên hạ người đạt đến cấp bậc này chỉ sợ quá 2 bàn tay, việc này Vô Song cũng không lấy làm lạ, dù sao mỗi đời đều có hào kiệt, thế giới này bao hàm không biết bao nhiêu tiểu thuyết Kim Dung gộp vào, mỗi tiểu thuyết Kim Dung chỉ cần góp 2 đến 3 cái cao thủ ngũ tuyệt cấp độ thì số lượng cao thủ ngũ tuyệt liền rất lớn. Đấy là còn chưa tính đến thế giới gốc thêm vào.

.........

Lúc này tình hình bên dưới có chút biến động, chỉ thấy hai vị ni cô đứng đầu bước lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam tử cao gầy.

“Kim Nhân Phụng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?, thật sự khinh thường Nga Mi Phái không người?”.

Kim Nhân Phụng ánh mắt lạnh lùng quét qua hai vị sư thái, giọng nói đầy khinh thương.

“Kim Lan Sư Thái, Kim Vân Sư Thái nếu Nga Mi hiện nay chỉ có hai người các ngươi, ta đúng là khinh thường Nga Mi không người, gọi thêm con nhóc Diệt Tuyệt kia ra đây, nếu Phong Lăng không ra lấy ba người các ngươi cộng lại may ra có thể khiến ta có chút hứng thú”.

Bá đạo bậc nào?, đây chính trần trụi coi thường Nga Mi Phái bất quá Kim Lan cùng Kim Vân hai vị sư thái đúng là không cách nào làm gì đối phương, phải biết đứng trước mặt bọn họ là Kim Nhân Phụng.

Kim Nhân Phụng là đời này Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh là một loại danh hiệu, là danh hiệu do toàn bộ chính đạo võ lâm cộng đồng phong tăng.

Hiện nay nếu chỉ nói về kiếm pháp, căn bản không có ai địch nổi Kim Nhân Phụng, ít nhất là tính trong đám người cùng thế hệ với hắn.

Kiếm pháp của Kim Nhân Phụng đã đến cực cảnh, thiên hạ liền khó có đối thủ.

Quan trọng hơn.... trong tay Kim Nhân Phụng là Phật Kiếm.

Nói về Phật Kiếm thì phải nói nới Ma Đao, đây là một loại truyền kỳ cố sự.

Năm đó Sấm Vương khởi binh, vô số danh sỹ trên giang hồ đầu nhập, nguyện đi theo Sấm Vương đánh lấy thiên hạ.

Sấm Vương liền đặc biệt vì võ lâm nhân sỹ trên giang hồ làm ra bộ Phật Kiếm – Ma Đao.

Phật Kiếm đại diện cho công lý, Đại Thuận thượng phương bảo kiếm, đại diện cho uy.

Ma Đao là đại diện cho sát phạt, Đại Thuận dùng võ lập quốc, có Ma Đao trong tay được quyền “trên chém hôn quân, dưới chém gian thần.”

Đại Thuận diệt quốc, Phật Kiếm cùng Ma Đao uy danh thua xa năm đó, có điều bản thân Phật Kiếm cùng Ma Đao đều là đương thời thần binh, Ỷ Thiên Kiếm của Nga Mi chưa chắc đã có thể vượt qua Phật Kiếm trong tay Kim Nhân Phụng.

Đáng sợ nhất là, Phật Kiếm cùng Ma Đao rất ít khi xuất hiện một mình, trong thời đại của Sấm Vương, Phật Kiếm cùng Ma Đao được truyền cho hai người khác nhau, hai người này trở thành một tổ hợp vì Sấm Vương đánh đông dẹp bắc, bằng vào Phật Kiếm cùng Ma Đao giúp Sấm Vương dành lấy thiên hạ.

Kim Nhân Phụng tay cầm Phật Kiếm, ánh mắt thủy chung không có người.

“Phong Lăng đã không chịu đi ra, ta liền đi vào”.

Kim Nhân Phụng nói xong, chậm rãi bước về phía trước, nào thèm để ý đến trận hình của Nga Mi Sơn.

Kim Lan cùng Kim Vân hai vị sư thái biến sắc, sau đó lập tức lạnh giọng.

“Các vị sư muội, lui lại”.

Kim Lan cùng Kim Vân vừa dứt lời, hai người này lập tức tiến lên, bọn họ là người hiểu rõ nhất Phật Kiếm đáng sợ.... những ngũ tuyệt cao thủ lại càng đáng sợ.

Một vị ngũ tuyệt cao thủ, cầm tuyệt thế thần binh, vừa nghĩ đã thấy tê cả da đầu.

Với chiến lực của Kim Nhân Phụng hiện nay, Tông Sư cảnh giới căn bản chỉ là vật cản, Kim Nhân Phụng có thể chém giết tông sư như thái rau cắt dưa.

Kim Lan cùng Kim Vân lao tới, một người trái một người phải, phối hợp cực kỳ chuẩn xác nhưng đổi lại trong mắt Kim Nhân Phụng chỉ có khinh thường.

Hắn bước lên một bước, cổ tay khẽ xoay lại.

“Miêu Gia Kiếm Pháp – Nguyệt Xạ Hàn Giang”.

Phật Kiếm như hiện ra phật quang, thứ ánh sáng thần thánh mang theo uy thế không thể đỡ, kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, một kiếm Kim Nhân Phụng chém ra vậy mà mang theo từng tâng từng tầng bán nguyệt kiếm khí, nhìn mà ghê người.

Kim Lan cùng Kim Vân sắc mặt liền biến thành hoảng sợ, hai người không ngờ Kim Nhân Phụng mới chiêu đầu tiên đã tạo ra uy thế kinh khủng như vậy, nhưng hai người thân là Đại Tông Sư, thực lực vẫn phải có.

Đối mặt với Kim Nhân Phượng mà dùng kiếm pháp căn bản chỉ rước lấy nhục, Kim Lan cùng Kim Vân lập tức vận nội kình toàn thân đánh ra hai chiêu cùng lúc.

“Nga Mi Đại Bi Phú – Kim Đỉnh Miên Chưởng”.

Chưởng pháp cực hung mãnh như cuồng phong bạo kích thậm chí trực tiếp đè nén không khí trước mặt thành hình chưởng ấn, mạnh mẽ xé tan lớp kiếm khí của Kim Nhân Phụng.

Tiếp theo Kim Lan cùng Kim Vân bộ pháp đều bỗng chốc ra tăng, trường kiếm của hai liền cong lại theo một phương thức khó có thể tin nổi, nhắm thẳng vào cổ họng Kim Nhân Phụng.

Chiêu thức này Vô Song cũng không lấy làm lạ, đây chính là Nga Mi Kiếm Pháp – Hồi Phong Phất Liễu Kiếm.

Trước cả hai thanh kiếm kia, Kim Nhân Phụng chỉ khẽ nhếch miệng.

“Trò mèo”.

Hắn tiến lên một bước, mũi kiếm đâm ra, vừa vặn chạm đến đầu kiếm của Kim Lan, sau đó một loại nhu kình đáng sợ xuất hiện, trực tiếp làm chệch hướng kiếm trong tay Kim Lan, thanh kiếm như bị ma lực chưởng khống, tiếp tục di chuyển thêm nửa vòng lớn, vừa vặn cũng chặn lại kiếm của Kim Vân.

Hai người nhìn nhau vội lập tức thu kiếm, bất quá đã muộn.

Kiếm chưa thu lại kiếm thế của Kim Nhân Phượng đã đến.

“Miêu gia kiếm pháp – Tiêu Tương Thủy Vân”.

Kiếm của Kim Nhân Phụng như có nam châm, dính chặt vào kiếm hai vị sư thái, sau đó Kim Nhân Phụng mạnh mẽ xoay cổ tay, một loại lực lượng đáng sợ từ Phật Kiềm liền truyền tới.

“Buông tay”.

Kim Nhân Phượng vừa dứt lời, cả Kim Lan cùng Kim Vân đều không giữ nổi kiếm, hai vị sư thái cổ tay đều run lên, hai thanh kiếm bị hất bay lên trời.

Không có kiếm cũng không có nghĩa là Kim Lan cùng Kim Vân yếu đi, hai người mặc kể cổ tay đau đớn, chỉ cầu lùi lại, mỗi người lại đánh ra một chưởng.

“Phiêu Tuyết Xuất Vân Chưởng”.

Nội lực chạy dọc theo kinh mạch hai người, sau đó hóa thành kiếm khí trực tiếp đánh ra ngoài.

Kim Nhân Phụng thấy vậy, ánh mắt căn bản không thèm động lấy một cái.

Phật Kiếm trong tay quét ngang, cũng chém ra một kiếm.

“Miêu gia kiếm pháp, Thanh Long Khiếu Thiên”.

Đây là lần đầu tiên Vô Song thấy loại uy lực võ kỹ cấp độ này, nội lực của Kim Nhân Phụng vậy mà tạo thành một vòng xoáy lớn, một kiếm chém ra vậy mà thật sự tạo thành hình một đầu rồng xanh.

Con rồng xanh kia như muốn hủy diệt tất cả, mạnh mẽ há mồm, mang theo kinh người kiếm khí xé nát kiếm khí của hai vị sư thái.

Kim Lan cùng Kim Vân khuôn mặt già nua đỏ lên, sau đó cùng hộc máu lùi lại mười bước có thừa.

Kim Nhân Phụng cũng không thừa cơ đuổi theo trái lại Phật Kiếm xoay ngược về phía sau, tạo thành thế thủ, mạnh mẽ đỡ lấy một kiếm từ đằng sau mình.

“Miêu gia kiếm pháp – Phượng Dực Thiên Tường”.

Đỡ lấy một kiếm sau lưng, sau đó phật kiếm lại ánh lên hào quang, bên trong phật kiếm xuất hiện một luồng kinh khủng năng lượng, phản thủ thành công chém ra một kiếm bức lui đối phương.

Kim Nhân Phụng bị đẩy lùi lại hai bước so với ban đầu, ánh mắt liền khẽ nhíu lại.

Sau lưng Kim Nhân Phụng, Diệt Tuyệt Sư Thái sắc mặt lạnh lùng, tay trái nắm lấy Ỷ Thiên Kiếm còn đang liên tục run lên.

Giao chiến trong thời gian rất ngắn nhưng Kim Nhân Phụng thật sự quá mạnh, lại có Phật Kiếm trong tay chiêu chiêu tuyệt sát, đối với hai người Kim Vân cùng Kim Lan đều cảm thẩy ăn không tiêu.

Diệt Tuyệt Sư Thái đến muộn hơn nhưng kể cả có Ỷ Thiên Kiếm trong tay lại thêm đánh lén từ phía sau cũng không chiếm nổi chút tiện nghi nào, trái lại tay trái của bà ta còn đang run rẩy liên tục.

Kim Nhân Phụng nhìn cả ba vị Sư Thái của Nga Mi Sơn, ánh mắt lạnh lại.

“Ba người các ngươi, cùng lên đi may ra có thể ngăn cản ta trăm chiêu, ngày hôm nay nếu Phong Lăng Sư Thái không đi ra, Nga Mi liền mất đi ba vị cường giả”.

Kim Nhân Phụng hắn dám nói bởi hắn có thực lực làm được việc này.

Kim Nhân Phụng người này sống gần Tương Dương Thành, ngoại hiệu Kim Diện Phật, tên thật là Miêu Nhân Phụng.

Ghép cả ngoại hiệu cùng tính danh thật sự, trên giang hồ rất nhiều người gọi hắn là Kim Nhân Phụng, người này đáng sợ nhất ở chỗ... không có thế lực, độc lai độc vãng, ra tay không cần cố kỵ.

Diệt Tuyệt Sư Thái làm người cao ngạo nhưng bà ta cũng không có ngu xuẩn, nhìn cánh tay của mình đang run lên, Diệt Tuyệt thật sự cũng biết toàn bộ Nga Mi hiện nay, chỉ có Phong Lăng Sư Thái xuất hiện mới có thể địch lại nam nhân cao gầy trước mặt.

Kim Nhân Phụng tay nắm thần binh, điều này quả thực là khiến thực lực của hắn đã đáng sợ lại càng thêm đáng sợ.

Thần binh của thế giới này có công dụng rất lớn. Kim Lan cùng Kim Vân thực lực rất mạnh, hai vị sư thái này liên thủ bản thân Kim Nhân Phụng chỉ sợ 30 chiêu mới có thể hàng phục đối phương tuy nhiên kiếm của Kim Lan cùng Kim Vân chỉ là bảo kiếm, thua phạm trù thần binh rất xa, chỉ cần vài lần cứng đối cứng cùng Phật Kiếm trong tay Kim Nhân Phụng tuyệt đối sẽ khiến vũ khí tan vỡ.

Dưới tình trạng không dám cứng đối cứng, không dám trực tiếp va chạm chiến đấu, Kim Lan cùng Kim Vân tuyệt đối sẽ bại rất nhanh.

Tuy nhiên Nga Mi đúng thật là không dễ nuốt, chỉ thấy một đạo cô đạp không mà đến, khinh công cao tuyệt xuất hiện trên một ngọn cây lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Nhân Phụng.

“Miêu Nhân Phụng, Nga Mi Phái chúng ta tự nhận với ngươi nước sông không phạm nước giếng, cớ gì phạm Nga Mi?, ngươi chẳng nhẽ khinh thường Nga Mi ta không người? “.

“Ngươi đã gọi đích danh lão ni, lão ni cũng liền muốn lĩnh giáo Kiếm Thánh đời này đi. Diệt Tuyệt, đưa kiếm”.

Phong Lăng Sư Thái vừa đến liền lạnh giọng hô, nói thật Phong Lăng Sư Thái nếu không cầm Ỷ Thiên Kiếm, nàng đúng là không dám cùng Miêu Nhân Phụng đánh một trận.

Diệt Tuyệt căn bản không nghĩ đến một giây, lập tức bắn thẳng Ỷ Thiên Kiếm đến chỗ Phong Lăng Sư Thái.

Miêu Nhân Phụng thấy Phong Lăng Sư Thái chân đạp hư không, lướt gió mà tới trong tay lại nắm Ỷ Thiên Kiếm, trong mắt rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc này không ai ngờ từ bụi cây gần đó một bóng người lao ra.

Bóng người này lựa chọn thời cơ phi thường thích hợp, Phong Lăng Sư Thái vừa hạ xuống đất, lực cũ đã hết lực mới chưa kịp sinh ra thì thân ảnh kia hành động.

Hắn nhanh đến mức chỉ để lại một cái tàn ảnh mờ ảo.

Sau đó.... chỉ khổ cho Vô Song.

Vô Song chọn một cành cây là muốn theo dõi trận chiến này, quả thực hắn cũng cảm thấy chiến đấu phi thường đặc sắc, ở dưới kia ít nhất cũng là Đại Tông Sư cao thủ, chiến đấu cấp bậc này đủ để làm Vô Song thổn thức mà thôi.

Vô Song từng cùng Viên Tĩnh gặp mặt Cửu Nạn Sư Thái.

So về công lực Cửu Nạn Sư Thái còn yếu hơn Kim Lan Sư Thái cùng Kim Vân Sư Thái, chưa kể Cửu Nạn khi đó còn là đang bị thương, thực lực 10 thành chỉ còn 7.

Tuy thế Cửu Nạn vẫn có thể nghiền nát Viên Tĩnh.

Đại Tông Sư cảnh giới trong mắt Vô Song từng là cao cao tại thượng như vậy.

Lúc này có đến ba vị Đại Tông Sư liên thủ cũng chưa phải đối thủ của nam nhân kia, Vô Song sao có thể không thổn thức?.

Đáng tiếc hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra.

Phong Lăng Sư Thái nằm mơ cũng không nghĩ ra.

Người kia toàn thân hắc y, nơi phi thân đến thần kỳ lại là ngọn cây Vô Song chọn.

Vô Song.... lúc này lại đang bế theo A Kha.

Hắc y nhân một chưởng đánh ra, Vô Song theo quán tính cũng bất chấp tất cả, dồn hết nội lực một chưởng đánh ra.

Kết quả cả người Vô Song bay đi như một quả bóng xì hơi, từ trên cây cao ngã ‘bịch’ xuống đất, hắn trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Hắc y nhân kia, tốc độ không giảm, xoay liền 3 vòng trong hư không, ôm lấy tiểu A Kha sắp rơi xuống.

Mũi chân điểm nhẹ lên thảm cỏ, lướt nhẹ trong hư không.

Phong Lăng Sư Thái nhìn thấy A Kha bị mang đi, khuôn mặt lần này xuất hiện nộ hỏa, nàng cách không đánh ra một chưởng.

“Gian tặc, để cô bé lại – Tiệt Thủ Cửu Thức”.

Một chưởng ấn xé hư không mà lao tới có điều hắc y nhân kia chỉ nhếch miệng.

Hắn đang ở trên hư không vậy mà vãn có thể xoay người, nắm lấy cây đao sau lưng, hắc y nhân chém ra một đao.

Một đao kinh hãi thế tục, đao khí cắt qua áo bào của Phong Lăng Sư Thái, sau đó cắt lên mặt đất, tạo thành từng rãnh nhỏ ghê người.

Phong Lăng Sư Thái nhìn thấy một đao kia, ánh mắt liền lóe lên một tia kĩnh hãi có điều nàng vẫn quyết định đuổi theo, mặc kệ Kim Nhân Phụng sau lưng, trực tiếp truy đuổi hắc y nhân.

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment