Cực Vũ Huyền Đế (Dịch)

Chương 6 - Theo Dõi Ngược Lại

Ở sâu trong khu rừng yêu thú.

Nơi đây ánh sáng mặt trời đều không chiếu tới, còn có những cây cổ thụ sống đến mấy ngàn năm, tán lá cây rộng lớn như che khuất đi bầu trời.

Toàn bộ khu rừng đều là màu xanh lá cây, thỉnh thoảng có từng tia sáng mặt trời chiếu tới, khiến nơi đây yên tĩnh và trở lên đáng sợ.

Trong không gian yên tĩnh như vậy bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.

Mà liền tại chết như vậy tịch bên trong, đột nhiên xuất hiện một đạo không hài hòa bóng người.

Chỉ thấy một thân ảnh đang không ngừng nghỉ một chút nào, đang nhanh chóng xuyên qua các bụi dây gai, mỗi lần hắn bước ra đều in sâu một vết dưới mặt đật, nhưng lại không gây lên một tiếng động, tất cả bụi dây gai trong mắt hắn như không tồn tại, không thể ngăn lại bước đi của hắn, chỉ qua giây lát đã đi tới nơi xa.

Đây chính là Mạc Tranh.

Mạc Tranh đem thân pháp của mình phát huy đến mức mạnh nhất, nhẹ nhàng liền bỏ xa Trì Tuyết Phù

"Nơi ta vừa đi qua có hai con yêu thú cấp 8 Liệt Địa hùng đang nghỉ ngơi, lấy thân pháp của Trì Tuyết Phù chắc chắn sẽ khiến bọn chúng thức tính, lấy thực lực của nàng đủ để ứng phó với hai con Liệt Địa hùng này, tuy hơi vất vả. . . Nhưng sau khi thấy khu rừng yêu thú này nguy hiểm ,nàng có lẽ sẽ không đuổi theo ta mà đi ra khu rừng yêu thú này đi?"

Mạc Tranh lẩm bẩm, hắn tuy không muốn Trì Tuyết Phù đi theo mình, nhưng hắn cũng không muốn Trì Tuyết phù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một sư tỷ xinh đẹp như vậy, chết ở chỗ này thì thật đáng tiếc.

"Ta có nên hay không quay trở về nhìn xem một chút? Cô nương ngốc kia năng lực thực chiến không cao, chẳng may nàng hoảng sợ, không phát huy được năng lực như bình thường, Liệt Địa hùng vẫn có thể giết chết nàng."

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Mạc Tranh liền quay người trở lại đường cũ.

Chỉ một lúc sau, Mạc Tranh liền có thể nghe được khoảng cách không xa đó truyền tới một tiếng gấu rống, Hắn hơi híu mày, bước chân nhanh hơn, ngay sau đó liền đến chỗ chiến đấu của Trì Tuyết Phù cùng hai con Liệt Địa hùng.

Liệt Địa hùng tuy chỉ là yêu thú cấp 8, nhưng lực lượng của nó lại mạnh mẽ vô cùng, có thể so sánh với yêu thú cấp 9, thậm chí so với yêu thú cấp 10 còn mạnh hơn, xem như Mạc Tranh bị nó vỗ trúng một cái đều chịu không được trọng thương.

Nhưng mà Liệt Địa hùng nhược điểm lại hiện lên vô cùng rõ ràng, đó chính là tốc độ nó quá chậm.

Chỉ cần không đánh nhau thẳng mặt cùng Liệt Địa hùng, cùng lúc đó phải cẩn thận thiên phú thần thông Địa Liệt Thuật của nó công kích, là có thể từ từ giết chết nó.

Nhưng Trì Tuyết Phù lúc này không nghĩ được nhiều như vậy.

Nàng muốn mau chóng đem Liệt Địa hùng giết chết, sau đó đuổi theo Mạc Tranh, vậy nên nàng không có dùng thân pháp để từ từ giết chết nó, mà dùng cách mạo hiểm lớn hơn là cùng Liệt Địa hùng so sức mạnh.

Trì Tuyết Phù xông vào giữa hai con Liệt Địa hùng, bộ pháp của nàng có một chút dấu hiệu rối loạn, đang cố gắng tránh thoát khỏi công kích của Liệt Địa hùng.

Sau đó đâm kiếm về phía Liệt Địa hùng, nàng muốn toàn lực một kiếm đem nó chém giết.

"Cô nương ngốc này. . ." Mạc Tranh hơi híu mày.

Thân thể hắn khẽ động, giống như muốn xông đi ra, nhưng hắn lại nhịn xuống, thầm nghĩ: "Mà thôi, để cho tỷ ấy ăn chút đau khổ, như vậy tỷ mới sớm bỏ cuộc được."

Hắn còn đang suy nghĩ, mắt liền nhìn thấy Trì Tuyết Phù đâm kiếm vào bụng Liệt Địa hùng, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vui chưa bao lâu thì gặp Liệt Địa hùng giống như không tổn thương, quay thân thể lại một bàn tay gấu lớn đập về phía Trì Tuyết Phù.

Trì Tuyết Phù hoảng sợ, muốn giơ kiếm lên để ngăn cản lại, nhưng trường kiếm cắn ở trên thân thể Liệt Địa hùng, dùng sức rút như nào để không thể lấy ra, dừng lại một chút thời gian như vậy khiến cho nàng không có cơ hội né tránh.

Nàng chỉ có thể từ bỏ trừng kiếm, vận dụng đem Thổ nguyên lực phòng ra ngoài, mạnh mẽ chịu một chưởng của Liệt Địa hùng, không chút dừng lại nàng liền bị đập bay ra ngoài, ngã vào trong bụi dây gai, trong miệng rên rỉ đau đớn.

Nếu như không phải nàng tu luyện Thổ nguyên lực có sức phòng ngự cực mạnh, thì lúc này nàng không chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.

Một con Liệt Địa hùng khác gầm lớn lao đến hướng của Trì Tuyết Phù, không cho nàng thời gian nghỉ ngơi.

Trì Tuyết Phù vất vả đứng lên, nhanh chóng né tránh, sắc mặt nghiêm túc nhìn hai con Liệt Địa hùng.

Ăn thiệt thòi lớn như vậy khiến cho Trì Tuyết Phù không dám lao lên mạo hiểm nữa, bắt đầu sử dụng thân pháp tiêu hao chết hai con Địa Liệt hùng này.

Nàng đang không ngừng tổng kết kinh nghiệm trong cuộc chiến này, xem xét lại sở học của bản thân mình, để mau chóng tăng lên kinh nghiệm thực chiến, khiến cho chiến đấu với hai con Liệt Địa hùng càng thêm dễ dàng.

Nàng chính là Võ Đồ cấp 9, sau khi ổn định tâm lý lại, hai con Liệt Địa hùng rất nhanh nhận ra mình không phải đối thủ của người trước mặt, quay đầu chạy vào trong rừng cây.

Trì Tuyết Phù ngồi mạnh xuống tại chỗ, thở hổn hển, cố gắng khôi phục thể lực cho bản thân.

"Tiểu tử thối, sư tỷ lớn như vậy rồi, cho đến nay cũng chỉ có mọi người không giữ mặt mũi cố gắng đến gần bắt chuyện với ta, chưa từng có ai bỏ lại ta! Ngươi vậy mà vứt bỏ sư tỷ, sư tỷ ta nhớ kỹ ngươi, về sau ta nhất định phải đánh ngươi một trận!"

Trì Tuyết Phù cắn răng nghiến lợi, nói xong nàng lập tức lại lên đường, tìm theo dấu vết Mạc Tranh lúc chạy đi để lại, kiên đinh mà quật cường.

Mạc Tranh ở trong bóng tối nhíu mày.

Trì Tuyết phù vậy mà vẫn đi theo hắn!

Càng đi vào sâu trong khu rừng yêu thú này, ở trong không phải những yêu thú yếu như Liệt Địa hùng nữa, yêu thú cấp 9 xuất hiện thành bầy đàn, yêu thú cấp 10 cũng có không ít, còn có khả năng sẽ gặp phải Thiên Yêu thú.

Cô nàng ngốc này, chẳng lẽ nàng ta không sợ chết sao?

Mạc Tranh lẩm bẩm hai câu, hắn vẫn ở trong bóng tối theo dõi Trì Tuyết Phù, hắn muốn nhìn xem đến khi nào nàng ta mới chịu từ bỏ.

ở trong khu rừng đầy dây gai này, lấy thấy pháp của hắn thì Trì Tuyết Phù muốn phát hiện ra hắn là chuyện không thể xảy ra.

Trì Tuyết Phù đi chỗ sâu khu rừng khoảng vài dặm rốt cục cũng dừng lại, nhíu mày suy nghĩ: "Tiểu tử này rốt cục là chạy phương hướng nào? Làm sao tất cả dấu vết đều biến mất? Như vậy làm sao đuổi theo hắn?"

Trong khu rừng cây yên tĩnh, Trì Tuyết Phù rơi vào bên trong buồn rầu, nàng có cảm giác sợ hãi.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là tùy ý chọn một phương hướng tiếp tục đuổi theo, chỉ là lần này nàng tốc độ rất chậm, vô cùng cảnh giác với mọi thứ xung quanh,

Không biết có phải nàng vận khí tốt hay không, mà đi đường nửa ngày trời vậy mà không đụng phải một con yêu thú.

Nhưng vào lúc này Mạc tranh lại nhíu mày, hắn cảm giác trong không khí truyền đến khí tức khác thường, giống như có yêu thú trong bóng tối đang nhòm ngó hắn, khiến cho hắn rùng mình.

Mạc Tranh tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh,

"Cát, cát!"

Ngay tại bên trong bụi gai cách đó ba trượng truyền đến tiếng bước chân vô cùng nhỏ!

Toàn thân Mạc Tranh căng thẳng, lông tơ dựng thẳng, địch nhân tới gần khoảng cách ba trượng mà hắn mới nhận ra, khoảng cách như vậy, nếu như bị đánh lén hắn liền không thể tránh né được!

"Keng!"

Chỉ trong nháy mắt, Mạc Tranh liền quyết định ra tay trước giành lấy lợi thế.

Hai chân hắn dùng lực nhảy lên, lao nhanh tới gần bụi gai gần đó, huyết kiếm trong tay Mạc Tranh xuất ra tốc độ cực nhanh đâm tới trong bụi gai.

"Ly!"

Một tiếng kêu quái dị ở trong bụi gai truyền ra ngoài,

Một tiếng tiếng kêu quái dị theo trong khóm bụi gai truyền đến.

Mạc Tranh chỉ kịp thấy một vệt sáng màu hồng bay ra không trung, hắn đang muốn đuổi theo tìm kiếm xem nó rốt cục là gì?

"Bá!"

Mạc Tranh chạy ra ngoài chỉ nghe đến một âm thanh, sau đó liền không thấy bóng dáng của vệt sáng đâu.

Mạc Tranh suy nghĩ mãi vẫn không rõ mới vừa rồi rốt cục là cái gì, làm sao mà đột nhiên lại không thấy gì nữa?

Hắn chém hai kiếm đem bụi gai bổ ra, nhưng không vẫn tìm được bóng dáng của vật vừa rồi, nếu không phải ở mũi kiếm còn có máu của vật kia còn sót lại, Mạc Tranh đều nghĩ vừa rồi bản thân gặp phải ảo giác.

Mạc Tranh nắm kiềm trong tay, tìm kiếm xunh quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của vệt sáng vừa rồi, ngược lại thì nhìn thấy Trì Tuyết Phù đang đắc ý nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment