Cún Con Bị Tôi Bỏ Rơi Đã Trở Về

Chương 44

Chiếc sedan màu đen lao đi vun vút, xé gió lướt qua con phố mùa đông không một bóng người. Sắc mặt Chu Lạc Thạch lạnh như băng, chân ga nhấn kịch sàn. Mãi đến khi kim chỉ tốc độ vọt lên tới con số đáng sợ mới chịu nhả ra.

 

Màn hình xe nhấp nháy thông báo có cuộc gọi đến. Hắn liếc nhìn rồi nhấn nút nghe, giọng trầm khàn: "Alo?"

 

Giọng Dụ Tuyết Sam vọng lại từ đầu dây bên kia: "Em mới rửa bát, vừa ra thì mẹ bảo anh nghe điện thoại xong thì vội đi mất rồi, không sao chứ ạ?"

 

"Không sao." Nhận ra giọng mình có phần lạnh lùng, Chu Lạc Thạch hít một hơi thật sâu, day day mi tâm: "Xin lỗi em, chuyện đó... anh sẽ tìm lúc thích hợp để hai ta nói chuyện."

 

Dụ Tuyết Sam im lặng một lát rồi khẽ bật cười: "Em còn tưởng anh sẽ không chủ động nhắc đến chứ."

 

Suốt những năm qua, để chăm sóc hai mẹ con Dụ Tuyết Sam, Chu Lạc Thạch đã không ít lần ra mặt với tư cách "người nhà", nhất là khi đối đầu với người cha nghiện cờ bạc hay những gã đàn ông quấy rối cô ở chỗ làm. Cả bệnh viện đều biết hắn là vị bạn trai "thiếu chút nữa đã đánh chết tên lưu manh kia", tự khắc chẳng còn ai dám lăm le đến làm phiền Dụ Tuyết Sam nữa. 

 

Dì Dụ vừa xót xa cho hoàn cảnh của đứa bé này, vừa cảm kích sự giúp đỡ tận tình ấy, cho nên bảy năm qua luôn coi hắn như nửa con trai trong nhà. Lâu dần, trong các mối quan hệ xã giao của cả hai bên, mọi người đều mặc nhiên xem Chu Lạc Thạch là "con rể tương lai" nhà họ Dụ.

 

Nhưng dù gì cũng không phải.

 

Vậy, trong những lần trò chuyện thường ngày, những buổi cùng nhau đi chợ về, hoặc trong những bữa cơm sum họp đếm không xuể, liệu ánh mắt Dụ Tuyết Sam thoáng nhìn hắn trước khi quay đi có ẩn chứa chút tình ý nào không?

 

Chu Lạc Thạch không biết. Hoặc đúng hơn, hắn chưa từng để tâm. Người đàn ông chỉ cảm thấy mối ràng buộc và trách nhiệm trọn đời này đã vượt trên tình cảm nam nữ thông thường.

 

Vào ngày Rằm tháng Giêng, đúng dịp sum họp Tết Nguyên Tiêu, Dụ Tuyết Sam gọi hắn đến nhà, có lẽ là muốn chọc thủng lớp giấy mỏng manh chắn ngang ở giữa.

 

Bước tiếp theo sẽ thế nào, liệu có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau không, tất cả đều có thể bàn bạc.

 

Chu Lạc Thạch hiểu rõ những cảm xúc sâu kín khó nói thành lời ấy, chỉ đáp: "Em đừng vội, chúng ta tìm cơ hội nói chuyện kỹ hơn sau, anh sẽ đưa cả em trai anh đi cùng."

 

"Vâng." Dụ Tuyết Sam trả lời. "Vừa rồi là em ấy gọi phải không? Em cứ nghĩ tối nay thằng bé sẽ đến."

 

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Chu Lạc Thạch lại dấy lên một ngọn lửa vô danh. Hắn đạp phanh, tấp xe vào lề, bật đèn cảnh báo rồi châm một điếu thuốc.

 

"Nó đáng bị ăn đòn." Chu Lạc Thạch nói, "Xin lỗi vì đã không từ mà biệt."

 

Dụ Tuyết Sam khẽ cười: "Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên em thấy anh giận như vậy. Em còn tưởng ngoài lịch sự và chu đáo ra thì anh Chu chẳng có cảm xúc nào khác chứ."

 

Chu Lạc Thạch hạ cửa kính, nhả một làn khói rồi cũng mỉm cười: "Anh lại tưởng em không biết nói đùa."

 

"Đúng là em không thích đùa thật."

 

Hai người nói chuyện thêm vài câu, Dụ Tuyết Sam nói: "Anh đang lái xe phải không? Vậy em cúp máy trước nhé."

 

"Được."

 

Sau khi cúp điện thoại, Chu Lạc Thạch chậm rãi hút hết điếu thuốc. Dưới tác dụng của nicotine, mấy ngón tay run rẩy dần ổn định lại. Hắn khởi động xe, tiếp tục lên đường.

 

Căn nhà vẫn y hệt 7 năm về trước. Kể từ khi cha mẹ đi rồi, Chu Lạc Thạch chưa từng thay đổi bất kỳ chi tiết nào: Bàn trà, thảm trải sàn, tranh treo tường, tất cả đều ở nguyên vị trí cũ. Vài năm trước, hắn có mua một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, thường ngày sẽ ở đó. Nhưng mỗi tháng Chu Lạc Thạch đều quay về dọn dẹp căn nhà cũ một lần dù không ở. Người đàn ông không có thời gian chăm sóc mấy chậu hoa lan và hoa sơn trà trên ban công nên đã nhờ người làm hoa giả bằng nhựa đặt trên đó, nhìn từ xa trông sống động như thật.

 

Nhà cửa mới được dọn dẹp cách đây không lâu nên rất sạch sẽ. Chu Lạc Thạch c ởi đồ vứt lên sofa rồi vào phòng tắm tắm rửa. Khi hắn lau tóc bước ra, tiếng mở cửa rồi đóng lại vọng lên khe khẽ từ dưới lầu.

 

Hắn không dừng tay, làm như không nghe thấy mà ngồi xuống bàn, mở laptop bắt đầu làm việc.

 

Vài phút sau, tiếng bước chân dừng lại ngay ngoài cửa.

 

Lại vài phút nữa trôi qua, một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên: "...Anh hai?"

 

Sau một hồi im lặng, thanh âm đầy bất an kia lại cất lên: "Anh ơi, xin cho em được kiểm điểm lỗi lầm của mình."

 

"Vào đi." Hắn xoay ghế 180 độ, hướng thẳng về phía cửa.

 

Bryan cẩn thận đẩy cửa bước vào, bất giác rụt người lại trước ánh nhìn của anh trai. Sau một thoáng né tránh, ai kia đã dũng cảm đối diện với ánh mắt của Chu Lạc Thạch. 

 

"Anh hai, em... sai rồi, em không biết trân trọng mạng sống, đáng lẽ em không nên làm vậy. Càng không nên... để anh phải lo lắng."

 

Tiếng máy giặt chạy rì rầm từ dưới lầu vọng lên. Gió đêm len qua khung cửa sổ hé mở làm rèm cửa khẽ lay động. Khung cảnh giống hệt nhiều năm về trước: Mẹ giặt quần áo ở dưới lầu, tiếng máy giặt quay ù ù, còn em trai thì đứng trước mặt hắn lo lắng nhận lỗi.

 

Ánh mắt Chu Lạc Thạch dừng trên người Bryan. Chỉ trong thời gian ngắn, cơ thể đối phương đã không còn dấu vết ẩu đả nữa. Quần áo đã thay bộ mới, dấu tay trên mặt cũng gần như biến mất, chỉ sót lại vài vệt đỏ mờ mờ. Những chỗ khác bị quần áo che khuất nên không rõ nặng nhẹ thế nào.

 

Bryan cúi thấp đầu, bồn chồn bất an.

 

Một tiếng trước, sau khi nhìn thấy bộ dạng của cậu chủ, đám vệ sĩ như đối mặt với đại địch, suýt chút nữa tưởng Bryan vừa bị kẻ thù phục kích.

 

Cậu đã huy động đội ngũ y tế hàng đầu, cắn răng chịu đựng cơn đau âm ỉ khắp người, nhưng yêu cầu đầu tiên đưa ra lại là – phục hồi gương mặt ngay lập tức.

 

Bởi vì anh trai ghét người xấu xí.

 

Thế là đủ các loại thuốc bôi ngoài uống trong được sử dụng cùng lúc, miễn cưỡng làm tan vết sưng và vết tay trên khuôn mặt tuấn tú. Sau khi kết hợp cả máy móc lẫn thuốc men, đợi cơn đau trên cơ thể giảm bớt, cậu lập tức thay quần áo, không dám chậm trễ mà ba chân bốn cẳng phóng tới đây.

 

Chu Lạc Thạch nhướng mày, vẻ mặt không biểu cảm.

 

Bryan bất giác run lên, vắt óc suy nghĩ: "Em không nên mỉa mai xóc xỉa... Em sẽ nói chuyện đàng hoàng trong khả năng của mình. Cách ăn uống của em tạm thời không thể cải thiện nhanh chóng trong thời gian ngắn được... xin ngài hãy bao dung."

 

"Em sẽ hoàn toàn mở lòng, đường đường chính chính, tuyệt đối không tàng ô nạp cẩu*."

 

(Chú thích: Che giấu bụi bẩn, che giấu th@m nhũng. Thành ngữ ý chỉ che chở cho những kẻ xấu xa và chấp nhận những việc làm sai trái.)

 

Chu Lạc Thạch vẫn im lặng nhìn em trai, ánh mắt như có linh hồn riêng.

 

Bryan hoảng hốt nhớ lại lời nói và hành động của mình, cuống quýt bổ sung: "Lỗi của em... còn ở việc lừa dối. Thuốc..." Cậu đưa ngón tay ra ước chừng chiều cao của lọ thuốc nhỏ màu trắng, "Thuốc đó không phải để chữa đau dạ dày, mà là để ức chế cảm xúc."

 

Cứ một giây anh trai im lặng là thêm một giây trái tim Bryan thắt lại. Cậu cuống cuồng tiếp tục tự kiểm đểm.

 

"Em... em lén trèo lên giường... nhân lúc nửa đêm nếm thử làn da của ngài, sờ nắn ngón tay... em vô cùng sai rồi, em..."

 

"..." Cái này thì Chu Lạc Thạch thật sự hơi kinh ngạc, không ngờ bản thân còn ngủ say hơn những gì tưởng tượng, bèn lạnh lùng cắt lời: "Được rồi."

 

Cuối cùng Bryan cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi: "Anh hai, anh hai, anh ơi..."

 

Sau mỗi tiếng "anh", ai kia lại nhích lại gần thăm dò một chút.

 

Thấy đối phương chỉ chỉ sàn nhà, Bryan lập tức đứng yên không dám hó hé, ánh mắt nhìn hắn chăm chú: "Anh ơi..."

 

"Chỉ nói suông thì không tính." Chu Lạc Thạch nói. "Bản thân phải sửa đổi."

 

Bryan như được đại xá, gật đầu lia lịa: "Em, em hiểu rồi... em sẽ làm, anh ơi, đừng không thèm để ý đến em, bằng không em sẽ khó chịu đến chết mất."

 

Chu Lạc Thạch khẽ liếc ai kia một cái: "Cấm không được nói từ 'chết' nữa, nghe chướng cả tai."

 

"Em... em nhớ rồi ạ." Bryan đưa ngón tay làm động tác kéo khóa miệng, "Không bao giờ nữa."

 

Chu Lạc Thạch xoay ghế lại: "Ra ngoài đi."

 

"Anh ơi, xin hãy đợi em chút."

 

Bryan vội vàng chạy xuống lầu một chuyến rồi nhanh chóng quay lại với một chiếc đ ĩa nhỏ và một tuýp thuốc mỡ. 

 

Trên đ ĩa là những múi cam đã bóc vỏ, tép thịt căng mọng đầy ắp nước, nom vô cùng hấp dẫn. Những trái cam này ngay sau khi rời cành đã được vận chuyển bằng đường hàng không vượt đại dương đến đây ngay lập tức, thành công lưu giữ trọn vẹn hương vị của nắng và mưa. Chưa kể, Bryan đã chọn ra quả đẹp nhất.

 

"Anh ơi, cam của em ngon hơn cam của chị ta." Cuối cùng Bryan cũng được toại nguyện mà ôm chầm lấy chân anh trai, tựa cằm lên đầu gối người đàn ông như một chú cún con. Chẳng đợi đối phương mở miệng, cậu tự động tuôn một tràng, thổ lộ hết tâm tư của mình: "Tim em chua xót vì ghen tuông, mùi giấm chua nồng nặc khắp nơi. Anh đã ăn cam của chị ta rồi. Giờ anh cũng ăn cam của em đi, được không anh?"

 

Chu Lạc Thạch nắn nắn cằm em trai, hơi nâng lên một chút. Bryan lập tức nhe hai hàm răng trắng đều tăm tắp, bắt đầu mồm miệng tía lia: "Đội hình vẫn giữ nguyên, răng đều ạ."

 

Hắn nói: "Há miệng."

 

Bryan ngoan ngoãn há miệng, ánh mắt quyến luyến nhìn anh trai. Chu Lạc Thạch cẩn thận quan sát vết xước bên trong khoang miệng và vết máu nơi chân răng của em trai rồi kéo ngăn kéo, lôi ra một tuýp thuốc. Thấy vậy, Bryan lập tức như thể được chiều mà kinh sợ.

 

"Đứng dậy, lát nữa tự bôi thuốc đi."

 

Bryan lâng lâng gật đầu.

 

Người đàn ông ấn vào vị trí phía trên thắt lưng của em trai – hắn biết rõ mình đã xuống tay mạnh nhất ở chỗ nào.

 

Mặt mày ai kia lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Quan sát phản ứng của ai kia, tự biết là không có gì đáng ngại, Chu Lạc Thạch bèn khôi phục vẻ lạnh lùng: "Tự chú ý đi."

 

"Anh hai... dịu dàng quá..." Bryan nắm lấy tay phải của hắn, "Tay ngài có đau không? Để em bôi thuốc mỡ cho ngài nhé?"

 

Chu Lạc Thạch không từ chối, mặc em trai xoa bóp cổ tay giúp mình. Tiếp theo, hắn mở cửa phòng, phớt lờ ánh mắt van nài của đối phương mà đóng cửa lại.

 

Bryan cố chấp giữ lấy cánh cửa: "Ngài cho phép em hầu ngủ được không?"

 

Mặt Chu Lạc Thạch không chút cảm xúc: "Vẫn chưa hết giận đâu."

 

"Thế... cơn giận của anh sẽ kéo dài bao lâu ạ?"

 

"50 năm." Dứt lời, người đàn ông sập cửa lại cái "Rầm!".

 

Bryan đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín rồi bỗng bật cười không thành tiếng. So với ông anh trai dịu dàng kể từ khi tái ngộ, có lẽ cậu vẫn quen với vị anh trai cáu kỉnh này hơn.

 

Vẻ mặt lạnh lùng cool ngầu của anh trai, sự thiếu kiên nhẫn của anh trai, tính khí thất thường của anh trai, từng chút từng chút lấp đầy những năm tháng niên thiếu dài đằng đẵng của Bryan, là những ký ức quý giá mà cậu hằng ao ước mỗi khi chìm vào giấc mơ lúc nửa đêm.

 

Chỉ cách một cánh cửa mỏng manh, thiếu niên Bryan lại như một lần nữa được chạm vào anh trai của 7 năm trước, như thể vừa hoàn thành một chuyến hành trình xuyên không gian - thời gian.

 

"Anh ơi. Chúc anh ngủ ngon, good night." Giọng Bryan trở nên nhẹ bẫng, "Em yêu ngài."

Bình Luận (0)
Comment