Chúc Thanh Thần làm ấm người xong thì mặc quần áo tử tế đi đến phòng khách.
Tiết Định vì nhường chỗ cho cô, đã ra khỏi phòng ngủ từ trước, tiện tay đổi lấy cái áo sạch ngoài phòng khách.
Vừa ra đến nơi cô liền tái mặt vì nhìn thấy trên lưng anh có những đường chỉ khâu vết thương đều thấm đẫm máu, nhìn rất đau lòng.
Tiết Định vừa mặc áo vào cổ, tay vẫn chưa luồn qua tay áo, cô đã đi đến nắm ống tay áo kia ngăn cản động tác của anh.
"Vẫn còn đang chảy máu, đừng vội mặc."
Tiết Định lập tức ngừng lại: "Là sợ tôi làm bẩn áo hay muốn nhìn tôi không mặc quần áo?"
Chúc Thanh Thần liếc nhìn anh: "Dù sao anh cũng đã nhìn đủ của tôi, tôi nhìn thêm anh cũng không mất mát gì."
Tiết Định nói: "Đừng nói như cô là người chịu thiệt thòi. Lần trước ở cao nguyên Golan, tôi để cô mặc quần áo của tôi, cô không muốn, còn tự mình lột sạch bước chậm trong mưa? Lúc đó chẳng phải đã càng cởi sạch sẽ hơn sao? Quá hợp ý cô."
Suy nghĩ một chút, thêm ba chữ nữa, "Cuồng lõa thể."
Chúc Thanh Thần: "..."
Vừa nới lỏng tay, chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên vai anh.
Cô lau vết máu đang loang lổ trên lưng anh, sau đó cô cầm ít tiền trên bàn trà như gió lướt nhanh qua anh đi ra ngoài.
"Đi đâu đấy?" Tiết Định cất cao giọng hỏi.
Cô không quay đầu lại: "Mua thuốc."
Ầm, cửa đóng.
Để lại Tiết Định một mình với quần áo xốc xếch đứng trong phòng khách, lại không thể nhịn được mà cười hai tiếng, cứ nói cô không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nói vài câu liền bỏ chạy, nào ai giống như cô?
Trong lúc chờ đợi cô, Tiết Định lại cởi áo ra, thân trần ngồi trên sofa.
Vết thương ở ngay lưng.
Lúc này điện thoại trên bàn trà vang lên, reng reng reng, liên hồi không ngừng.
Chúc Thanh Thần đi gấp đã quên mang theo điện thoại
Anh liếc nhìn điện thoại, lại là Tô Chính Khâm gọi đến.
Dứt khoác mặc kệ, đưa tay cầm quyển tạp chí quân sự lên.
Kết quả Chúc Thanh Thần đi mất nửa tiếng vẫn chưa về, Tiết Định liên tục nhìn đồng hồ, anh hơi lo lắng.
Điện thoại của cô liên tục vang lên trong nửa tiếng, ít nhất cũng reo hết 20 phút.
Thật là phiền chết người!
Anh không ngần ngại, dứt khoát nghe điện thoại, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng chờ đối phương vì lý do gì mà lại bán sống bán chết gọi điện thoại liên tục không ngừng.
Tô Chính Khâm ở đầu bên kia ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại, mấy ngày nay anh ta đã gọi cả trăm cuộc điện thoại, cuối cùng bên tai cũng không còn những âm thanh lạnh lẽo nữa
Điện thoại được nhấc máy nghe trong nháy mắt, anh ta cảm giác bản thân mẹ nó thật muốn khóc mà.
Sau thời gian nghẹn ngào ngắn ngủi, anh ta lo lắng kêu một tiếng: "Thanh Thần? Cuối cùng em đã chịu nghe điện thoại của anh rồi!"
Tiết Định căn bản vẫn chưa kịp nói mình không phải là Chúc Thanh Thần.
Tô Chính Khâm quá khẩn trương, chỉ sợ đối phương một khi kích động lại tắt điện thoại, gần như không đợi đối phương trả lời anh ta đã nói: "Thanh Thần, em đừng tắt máy, hãy nghe anh nói, anh thực sự biết sai rồi. Anh không nên chưa được sự đồng ý của em mà tự ý mang tác phẩm của em đi, anh không nên không nghe lời khuyên của em bị danh lợi che mắt, anh không nên....."
Dừng một chút, giọng của anh ta hơi nghẹn ngào, "Em đừng như vậy, có được hay không? Anh biết mình quá ích kỷ, mọi lý do anh đã nói với em hết rồi. Anh hy vọng tương lai của chúng ta sẽ trải qua những ngày tốt đẹp hơn, anh hy vọng có thể mua nhà mua xe sớm hơn một chút, không phải kẻ trộm xe, cũng không phải ở nhà cũ, là có thể ổn ổn định định ở bên em cả đời, có thể mang theo em cùng con chạy trên chiếc xe du lịch ra ngoại thành."
Trong một thời gian ngắn Tô Chính Khâm đã vội vàng khiến Tiết Định tiếp nhận được quá nhiều thông tin không nên biết.
Đây là chuyện riêng tư của con gái.
Vốn dĩ anh không nên biết.
Trong lúc Tô Chính Khâm đang nói một cách chân thành, chợt đầu kia của điện thoại truyền đến một âm thanh xa lạ.
"Chúc Thanh Thần không có ở đây, nửa tiếng nữa anh hẵng gọi lại."
Giọng của người đàn ông ảm đạm, còn rất rõ ràng.
Tô Chính Khâm cực kỳ khiếp sợ, sau đó lại thất vọng.
Thật không dễ để được nhận điện thoại vậy mà người nghe lại không phải cô ấy.
Mà còn là một người đàn ông.
Anh ta gần như sụp đổ, lập tức hỏi lại: "Anh là ai?"
Tiết Định bình tĩnh, cũng không nói nhiều với anh ta, hơi nhướng mày, "Nửa tiếng sau hẵng gọi lại."
Đúng là phiền phức!
Anh không biết mật khẩu điện thoại cô, không thể mở khóa vào thiết lập tắt tiếng chuông đi.
Tô Chính Khâm ở đầu dây bên kia tức muốn nổ phổi, bắt đầu kêu la, Tiết Định dứt khoát cúp điện thoại rồi vứt lên bàn trà.
Kết quả...
Trong vài phút tiếp theo, tiếng chuông chấn động từ đầu đến cuối vẫn không ngừng vang lên khắp phòng khách.
Sắc mặt Tiết Định ngày càng tối.
*
Khoảng tám giờ ba mươi phút tối, Chúc Thanh Thần trở về.
Trong phòng khách không bật đèn, Tiết Định nửa thân trần ngủ gật trên sofa.
Cô đã đi hơn một tiếng, mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, người trên ghế sofa lập tức tỉnh dậy, ngước mắt nhìn sang cô, "Tôi tưởng rằng cô trở về nước mua thuốc chứ."
Cô đặt túi lên chiếc bàn nhỏ trong nhà bếp, cầm tuýp thuốc mỡ đi đến chỗ anh, thuận tay bật luôn cả đèn phòng khách.
"Sẵn tiện đi chợ một chuyến."
Tiết Định chưa kịp thích ứng với ánh đèn, giơ tay che mắt.
Dáng vẻ anh híp mắt như một con mèo lớn.
Chúc Thanh Thần ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, anh định ngồi dậy thì cô lên tiếng, "Đừng nhúc nhích, cứ nằm sấp như vậy để tôi bôi thuốc."
Tiết Định không động đậy, ngoan ngoãn nghe theo.
Cô rút một cái bông ngoáy tai ra, quét một ít thuốc mỡ, thuốc mỡ màu vàng nhạt, tỏa ra một mùi bạc hà thơm mát.
"Sẽ đau đấy." Cô nhắc nhở.
Tiết Định không nhúc nhích chỉ ừ một tiếng, "Bôi đi."
Cô cắn răng giúp anh thoa thuốc, toàn bộ quá trình ngoài những lần thân thể anh run rẩy kịch liệt còn lại đều không nói tiếng nào.
Gần trong gang tấc, cô càng nhìn rõ hơn, trên lưng Tiết Định chỗ to chỗ nhỏ tổng cộng có năm mũi khâu, những đường chỉ màu đen từng mũi từng mũi xuyên qua máu thịt, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô lo lắng.
Ngoài vết thương mới, còn có vết thương cũ. Đông một nhát, tây một nhát, lung ta lung tung.
Nhưng thân thể của người đàn ông này rắn chắc, mạnh mẽ. Không gầy gò như Tô Chính Khâm, ngược lại đường nét trôi chảy, theo da thịt chập trùng lên xuống. Cho dù nằm im bất động cũng tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Từ vai đến cánh tay, những đường nét bên trong lưng quần lúc ẩn lúc hiện.
Đây là lần đầu tiên Chúc Thanh Thần có thể cảm nhận được Tiết Định trước mắt cô là một người quanh năm bôn ba ở nơi khói lửa.
Trong đầu cô lại hiện lên cảnh hoàng hôn hữu tình ngày ấy, cảnh tượng Tiết Định dũng cảm quên mình cứu một cô gái trong thành phố.
Sau một khắc, người nằm trên ghế sofa đột nhiên hỏi cô: "Chiên trứng mà cũng có thể chiên khét như cô thì còn mua thức ăn làm gì?"
"..."
"Anh cho rằng anh giấu hết trứng đi thì tôi không thể tìm được à?"
"....."
"Trong tủ lạnh nhiều trứng gà như vậy, chí ít cũng hết một nửa, đáng tiếc, sống cũng tốt không sống cũng tốt."
Chúc Thanh Thần đành phải nặng tay một chút.
Người đàn ông bỗng chốc im lặng, các bắp thịt trên cơ thể trong nháy mắt đau nhức đến tột cùng, mồ hôi lập tức đua nhau chảy ra.
Cô nhanh chóng ý thức được bản thân quá tay.
"...Tay tôi trơn, thật xin lỗi." Ba chữ cuối cùng, nhẹ nhàng chết người.
Cô rất bướng bỉnh, chỉ nói lời xin lỗi mà cũng đã khó khăn như thế.
Tiết Định chống người bò lên, liếc cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười. "Không sao."
Chúc Thanh Thần nhìn ánh mắt đen láy và vẻ mặt lười nhác của anh, có một loại ánh sáng làm trái tim cô xao xuyến. Cô hiểu, dựa vào tính cách của Tiết Định có thù tất báo, chắc hẳn anh đang có âm mưu khác chờ đợi cô.
*
Trong lúc đi chợ Chúc Thanh Thần tiện tay mua cả gà, cũng đã được làm sạch sẽ nên không cần cô phải động tay làm nữa.
Lúc cơ thể cô suy nhược thì Khương Du đều hầm cách thủy một nồi canh gà cho cô, bà nói canh gà rất bổ.
Nhưng bản thân cô lại không biết nấu ăn.
Tiết Định cảm thấy cô thật buồn cười, rõ ràng là cô muốn hầm canh gà cho anh, ngược lại biến thành anh ngồi một góc trong nhà bếp chỉ huy, nhìn cô vụng về làm từng bước.
Canh vừa nấu xong, một tiếng động kì lạ trong tủ lạnh truyền đến.
Tiếng reng reng ngắn ngủi, giống như là..... Tiếng điện thoại đang reo.
Chúc Thanh Thần sững sờ, một tay cầm dao thái rau, một tay kéo cửa tủ lạnh, trong nháy mặt đã nhìn thấy chiếc điện thoại của mình đang vui vẻ reo liên tục bên cạnh vài cọng hành tây.
Mặt cô không biểu cảm lấy chiếc điện thoại ra, quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Định, "Anh có muốn giải thích một chút không, tại sao điện thoại của tôi lại nằm trong tủ lạnh?"
"Khí hậu quá nóng, điện thoại sẽ nổ, theo vật lý học đặt vào tủ lạnh sẽ hạ nhiệt độ."
"Anh thử lặp lại lần nữa xem?"
Tiết Định: "... Cô hãy bỏ con dao xuống trước đã."
Ở đầu bên kia, Tô Chính Khâm cũng điên lên như thế, không ngừng gọi đến.
Từ lúc Tiết Định cúp máy, đến lúc Chúc Thanh Thần lấy nó ra từ trong tủ lạnh, cũng đã hiện lên 135 lần số điện thoại này.
135 cuộc gọi nhỡ.
Chúc Thanh Thần thờ ơ cất điện thoại, nhanh chóng ngước mắt sang Tiết Định.
Anh nói: "Nếu đã không tắt tiếng tức là vẫn để ý. Nếu để ý thì hãy nghe máy. Suốt ngày dây dưa như thế, vừa không tắt tiếng lại vừa không nghe máy, cô không cảm thấy mâu thuẫn sao?"
Cô không thèm nhìn anh, cầm cái nồi lên, "Anh không hiểu."
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, "Đúng, là tôi không hiểu. Những chuyện thất tình như thế, tôi làm sao mà hiểu được?" Giọng điệu lười nhác, bên trong lẫn bên ngoài đều mang theo sự tự cao, "Dù sao từ trước đến nay tôi có rất nhiều đối tượng là nữ ngưỡng mộ, trước nay đều có, không bao giờ hết."
Chúc Thanh Thần không quay đầu lại, "Là vậy sao? Vậy tôi thật sự ngưỡng mộ anh, sao anh không đổi tên thành Tiết Nhật Thiên
(1) đi?"
(1) Nhật Thiên: Theo ngôn ngữ địa phương của Tứ Xuyên có ý nghĩa là "Cực kỳ khủng khiếp""......."
*
Chúc Thanh Thần không nghĩ đến, Tiết Định đương nhiên càng không nghĩ đến, bởi vì một cuộc điện thoại ngắn ngủi, Tô Chính Khâm ở trong nước quả thực cũng phát điên rồi.
Chúc Thanh Thần chạy trốn, nếu chỉ vì nhất thời cãi nhau, xuất ngoại giải sầu, anh ta có thể chấp nhận.
Nhưng mấy trăm cuộc điện thoại gọi đến, cuối cùng người nhận máy là một người đàn ông.
Tô Chính Khâm gần như tan vỡ.
Có thể Chúc Thanh Thần ở bên kia cũng không thèm nghe máy, anh ta chỉ còn có thể thay đổi đối tượng, bắt đầu gọi điện thoại tra tấn Đồng Diễm Dương.
Đồng Diễm Dương là người mẫu, lần này đi đến Châu Âu có show diễn lớn, nào có biết cả ngày đều bận rộn, nửa đêm quay trở về khách sạn, trên điện thoại đột nhiên xuất hiện 32 cuộc gọi nhớ của Tô Chính Khâm.
Cô bị dọa đến nỗi giật mình.
Gọi điện thoại đến nửa đêm cuối cùng cũng có người nghe máy, từ lâu Tô Chính Khâm đã không còn kiêu ngạo như lúc trước, âm thanh nhã nhặn nói với cô: "Thanh Thần ở đâu?"
Đồng Diễm Dương gắt gỏng, "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết?"
Anh ta ngừng một chút không nói gì, cuối cùng cũng thấp giọng nói: "Đồng Diễm Dương, tôi quỳ xuống đã đủ chân thành chưa? Cô sắp về nước rồi, tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cảm ơn cô, xin cô hãy nói cho tôi biết cô ấy ở đâu."
Cô kì lạ trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nói: "Jerusalem."
"Cảm ơn." Người đàn ông nhanh chóng tắt điện thoại.
Cuộc điện thoại ấy khiến Đồng Diễm Dương cũng hơi ngây người.
Trong trí nhớ, Tô Chính Khâm xuất thân từ một gia đình có bố mẹ đều là người giới trí thức, từ nhỏ đã cho anh ta bồi dưỡng không biết bao nhiêu lễ nghĩa đúng mực. Mà vì anh ta có dáng người tốt, tính cách tốt, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là trong trường đại học luôn có người nâng đỡ. Thầy cô và bạn bè đều yêu mến anh ta.
Anh ta đôi lúc hơi tự kiêu, nhưng vẫn luôn một lòng yêu Chúc Thanh Thần.
Ở điểm này, để không trở thành chuyện cười, một Chúc Thanh Thần quá là kiên cường đã khiến cho rất nhiều đối tượng âm thầm người mộ, mọi người đều cảm thấy cô thật may mắn.
Chúc Thanh Thần mệnh tốt số xấu, Đồng Diễm Dương là người rõ nhất. Vì là người bạn tốt nhất của Chúc Thanh Thần, đương nhiên Đồng Diễm Dương cũng hiểu rõ con người của Tô Chính Khâm. Bề ngoài đều vượt qua năng lực, hơi yếu đuối, hơi tự cao tự đại, tương lai sau này mọi người không cho rằng Chúc Thanh Thần nhất định sẽ hạnh phúc.
Có thể là trong điện thoại, cái tên tự kiêu Tô Chính Khâm kia ăn nói nhã nhặn với cô: "Đồng Diễm Dương, tôi quỳ xuống còn chưa đủ chân thành sao?"
Cô lập tức dao động.
Rõ ràng hôm qua lúc nói chuyện với Chúc Thanh Thần, cô còn rất kiên định nói: "Đừng nghe điện thoại của anh ta! Không cho cậu nghe! Để anh ta cút đi, cút đi càng xa càng tốt!"
Kết quả giờ phút này, cô càng thêm thỏa hiệp với Chúc Thanh Thần hơn.
Nước Pháp trong màn đêm rực rỡ huy hoàng, ở phía xa là Tháp Eiffel sáng rạng ngời, thật đáng ca ngợi.
Đồng Diễm Dương cúi đầu nhìn xuống, dưới sân là hình bóng của các cặp đôi nam nữ, bỗng nhiên có chút buồn bực ngán ngẩm, cô du ngoạn tứ phía như thế, cũng không biết có người nào yêu cô như Tô Chính Khâm yêu Chúc Thanh Thần không, yêu cô đến mức chết đi sống lại.
Cô cầm điện thoại quơ quơ, nào có biết trượt tay một cái, sự chơi đùa kia đã làm cái điện thoại bay mất.
Đồng Diễm Dương ở tầng ba của khách sạn, dưới tầng là là một con đường đầy bóng râm, những người đi đi lại lại đều đang tản bộ.
Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, có người bị đập vào đầu.
Cô sợ hãi nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm đầu không lên tiếng.
Một giây sau, trên con đường đầy bóng râm ấy vang lên những tiếng nói ồn ào, cô dùng trình độ tiếng Pháp khá kém cỏi phí hết nhiều sức lực mới có thể nghe hiểu được, đã rơi trúng người kia....
Bất tỉnh.
*
Hai ngày sau, buổi sáng ở Jerusalem, anh em Kiều Khải chạy đến nhà Tiết Định, bảo là muốn cùng Tiết Định ra ngoài một chút, đi tắm nắng tốt cho sự phục hồi sức khỏe.
Chúc Thanh Thần cũng cùng theo ra ngoài.
Bốn người đi loanh quanh thành cổ một lúc rồi đi dạo đến tầng hai của tường thành.
Trong lúc Chúc Thanh Thần để điện thoại nghỉ ngơi một ngày thì nó lại reo lên.
Theo thường lệ cô lại tắt máy, không để ý đến.
Tô Chính Khâm nhanh chóng nhắn tin vào điện thoại.
"Anh đang ở Jerusalem, đứng ở cửa thành cổ chờ em."Cả người cô cứng đờ, cô không tin, đứng trên tường thành từ từ ngẩng đầu lên.
Ở cửa thành, có một bóng người quen thuộc đứng ở đó.
Mặt trời rực rỡ tỏa nắng, đột nhiên gió ập đến, người kia không nhúc nhích, bất động như một pho tượng.