Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 112


Cùng lúc này.

Cuộc giằng co trong sân lớn nhà họ Đường vẫn đang tiếp tục.

Ba giờ sáng, mặt trăng ẩn nấp trong tầng mây dày đặc.

Ngoài sân lớn là toàn bộ đại đội đặc cảnh, mấy chục khẩu súng đã lên nòng.

Tình thế trước mắt gần như đã rõ ràng, Lâm Học Nguy tuyệt đối không thể chạy thoát.

Nhưng bị đặc cảnh bao vây trùng trùng như vậy, Lâm Học Nguy lại mỉm cười, không kiêu ngạo không hèn mọn, phối hợp cùng gương mặt đẹp trai sáng sủa của anh ta, có một loại khí chất đạm mạc như cúc.

Vì trong tư duy của anh ta, cái chết chỉ là sản phẩm phụ thuộc của sự thất bại mà thôi.

Giống như kết quả khi hai hổ tranh đấu, định sẵn một con phải mất mạng, nếu không sẽ không chết không thôi.

Chọn lọc tự nhiên, người thích ứng sẽ sống sót.

Chuyện này vốn không đáng để kinh ngạc.

Thậm chí cho đến giờ phút này, Lâm Học Nguy vẫn nói rõ ràng từng âm tiết: “Chú Trần, trong lòng chú, thứ gì là quan trọng nhất?”
“Chính nghĩa.” Trần Trung Lương trả lời câu hỏi này.

“Chính nghĩa, chỉ là cô gái mặc cho người ta trang điểm mà thôi.” Lâm Học Nguy thuận miệng nói: “Ví dụ như, Lục Hoa Đào con người này, trước đây trong lòng của phần lớn mọi người, ông ta là nhà doanh nghiệp và nhà từ thiện danh tiếng tốt đẹp.

Nếu không phải bị tôi làm cho bại lộ, tuyệt đối sẽ không có ai biết sự ác độc tàn nhẫn của ông ta.”
Dừng lại một lúc, Lâm Học Nguy kết luận: “Chú xem, chỉ có người chiến thắng mới nói đến chính nghĩa được, kẻ thất bại đều là tội phạm.”
Kết luận như vậy không khỏi quá cực đoan, Trần Trung Lương thở dài nói: “Chuyện nhà họ Lục dối trên lừa dưới, kiếm tiền đen ở nước ngoài, cách ba mươi năm vẫn bị lôi ra.

Ba con nhà họ Lục đều chết trong tay cậu, còn những gia tộc vươn lên nhờ vào kiếm tiền bất nghĩa kia, ai cũng không thoát khỏi báo ứng… Trên đời này, vẫn có thể nói đến chính nghĩa được.”
Lâm Học Nguy buồn cười nói: “Nói như vậy, cảnh sát các chú điều tra tội ác của giới nhà giàu, còn phải dựa vào sự chỉ dẫn của tôi, phải không? Nhưng Lục Hoa Đào chết rồi, Từ Văn Bác cũng đã chết, lẽ nào có thể giải quyết được những vấn đề kia sao?”
“Không giải quyết được.” Trần Trung Lương thành thật đáp: “Nhân tính luôn cực kì phức tạp, là ác hay thiện, chỉ cách nhau một ý niệm.

Còn vô số cám dỗ, sai khiến người ta đi đường tắt phạm tội.

Cho nên, xã hội vẫn luôn không thiếu các loại tà ác.”

“Nhưng chúng tôi vẫn đang thay đổi, luôn cố gắng khiến ánh sáng và chính nghĩa trên thế giới này nhiều hơn một chút, để những mặt tối tắm như cậu có thể ít đi một chút.”
Đây mới là ý nghĩa tồn tại của pháp luật và pháp chế, nó không thể giải quyết vấn đề của nhân tính, cũng không thể xua tan tất cả mây mù.

Nhưng nó cho người ta một loại hi vọng theo đuổi công bằng chính nghĩa.

Khiến mọi người bằng lòng tin tưởng, xã hội này sẽ trở nên sáng sủa hơn, cũng tin rằng cuộc sống của đời sau sẽ tốt đẹp hơn.

Cho nên, để bảo vệ trật tự xã hội của ánh sáng này, anh Xà khởi nguồn của mọi tội ác cũng được, mười hai con giáp giết hại mạng người cũng thế, bọn họ nhất định phải bị chính nghĩa trừng trị.

Đây mới là sự tồn tại thiết yếu của chính nghĩa: “Chính nghĩa là thước đo lương tâm, ai cũng không thể vượt qua nó nửa phần.”
Nghe câu này, Lâm Học Nguy gật đầu, không thể không nói Trần Trung Lương là anh hùng bản sắc lòng mang chính nghĩa.

Cho dù đứng ở góc độ của nhân vật phản diện, anh ta cũng rất khâm phục tín ngưỡng ánh sáng mà ông cụ gìn giữ cả đời.

Cho nên, Lâm Học Nguy ngắm nhìn hoa cúc nở đầy vườn, cười nói: “Chú Trần, là anh Xà, tôi rất kính trọng đối thủ như chú.

Cho nên, tôi nói cho chú biết một tội ác bí mật của nhà họ Lục.”
Dừng lại một lúc, anh ta kể: “Ba mươi năm trước, Lục Hoa Đào muốn noi theo Hàn Nhận, tổ chức một tiểu đội gián điệp thương mại của nhà họ Lục.

Cho nên, ông ta cố ý chọn lựa nhân tài ở cô nhi viện để làm chó săn, chuyện này, nhất định cảnh sát đã điều tra được.”
Trần Trung Lương gật đầu, ông ấy suy đoán: “Cậu chính là nhân tài kiệt xuất trong cô nhi viện đó, cho nên Lục Hoa Đào bồi dưỡng cậu.

Ngay cả chức vụ tổng kỹ sư công ty di động, cũng là do nhà họ Lục cho cậu.”
Lâm Học Nguy khiêm tốn cười: “Chú Trần, thực ra nhà họ Lục chọn những cô nhi thông minh để bồi dưỡng, không chỉ có hai người là tôi và A Hoa, còn có hơn một trăm đứa bé khác… Nhưng đa số mấy đứa bé kia, đều không thể trở thành con chó mà nhà họ Lục cần.

Chú đoán xem, cuối cùng bọn họ bị đưa đi đâu?”
Trần Trung Lương sầm mặt, trong lòng ông ấy run sợ nói: “Lẽ nào nhà họ Lục đã giết họ?”
Lâm Học Nguy lắc đầu: “Vậy thì chưa đến mức đó, nhưng sau khi Lục Hoa Đào từ bỏ bọn họ, đã cho mấy người cô nhi kia uống một loại thuốc tổn thương não bộ, khiến họ rối loạn tinh thần theo thời gian dài, rồi nhốt họ vào bệnh viện tâm thần… Mẹ tôi Lâm Vãn Mai, cũng từng ở trong bệnh viện tâm thần đó.”
Những đứa trẻ nhà họ Lục từ bỏ sẽ không được trọng dụng, cho nên, Lục Hoa Đào hạ độc khiến mấy người cô nhi kia điên dại.

Cứ như vậy, bọn họ không thể tiết lộ chuyện trong nhà họ Lục bồi dưỡng gián điệp, đây chính là thủ đoạn ác độc nhất của Lục Hoa Đào.

Về mặt âm mưu, anh ta không chê vào đâu được, nhưng về mặt nham hiểm độc ác, anh ta chỉ là đồ đệ của Lục Hoa Đào.

Nghe đến đây, trong lòng Trần Trung Lương bùng lên lửa giận, nhà họ Lục quả thật là tội ác chồng chất!
Cho dù sau khi chết tiếng xấu để lại vạn năm, cũng quá có lời cho tên Lục Hoa Đào tội nhân thiên cổ kia!

Lâm Học Nguy nói tiếp: “Cho nên, bắt đầu từ năm 8 tuổi, tôi đã biết nếu không nghe lời nhà họ Lục đàng hoàng, không làm thiên tài, vậy thì kết cục của tôi, cũng chỉ như những kẻ điên kia, ngay cả bản thân mình chết thế nào cũng không biết.”
Dừng lại một lúc, Lâm Học Nguy châm chọc: “Trong giai đoạn tôi trưởng thành, Lục Hoa Đào không cho tôi con đường thứ hai để lựa chọn, nghe theo lời con chó già như ông ta, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Trần Trung Lương hỏi một đằng đáp một nẻo, ông ấy chất vấn: “Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm, đẩy tất cả tội ác cho nhà họ Lục?”
Lâm Học Nguy khẽ cười: “Tôi không phải đang tìm cớ, chết đến nơi tìm cớ còn có ích gì? Chú Trần, tôi biết đây là lần cuối cùng, cho nên tôi chỉ muốn nói lời thật lòng với chú.”
Có lẽ làm kỳ phùng địch thủ đã lâu, cũng có lẽ tin rằng Trần Trung Lương sẽ hiểu được suy nghĩ của anh ta, Lâm Học Nguy cảm khái nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, tôi cho rằng học hành có thể thay đổi vận mệnh của mình, cho nên bắt đầu từ lúc đi học, mỗi tối một giờ sáng tôi mới ngủ, năm giờ thức dậy, chỉ vì muốn liều mạng học tập, phấn đấu vượt lên mọi người, để tất cả những kẻ xem thường tôi phải cúi đầu.”
Khựng lại một lúc, tròng mắt anh ta sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Sau này, Lục Hoa Đào nhận tôi dưới trướng ông ta, tôi càng thêm phấn đấu hiếu học… Cuối cùng, tôi được quán quân Olympic, 16 tuổi được tuyển vào khoa máy tính trường Đỉnh Đại.

Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng ngày tháng tốt đẹp của mình đã đến.

Nhưng mà, vận mệnh từ đầu đến cuối là sự châm chọc, anh ta có ưu tú đến mấy, chẳng qua cũng chỉ là con chó mà nhà họ Lục nuôi thôi.

Năm 20 tuổi, anh ta được Lục Hoa Đào giao cho nhiệm vụ quan trọng tiêu diệt nhà họ Hàn, thời gian là trong vòng ba năm.

Thời gian trôi qua, vào năm anh ta 20 tuổi, trong lúc vô tình, anh ta biết được một tin dữ động trời, Bạch Tường Tường sẽ trở thành vợ chưa cưới của Lục Gia Nhiên.

Bạch Tường Tường là ai? Là cô gái thanh mai trúc mã của anh ta suốt mười năm, là ánh trăng sáng duy nhất trong lòng anh ta.

Tin tức này với anh ta mà nói, chính là nhà họ Lục lợi dụng quyền thế và tiền tài, đoạt đi giấc mộng duy nhất của anh ta.

Nhưng thật sự là Bạch Tường Tường đã thay đổi sao?
Không, anh ta biết Bạch Tường Tường chỉ là đại diện cho nhà họ Bạch, khuất phục dưới quyền thế và tiền tài của nhà họ Lục.

Cho nên cô ấy gả cho Lục Gia Nhiên, tuyệt đối không phải vì tình yêu, chỉ vì nhà họ Lục giàu có mà thôi.

So sánh như vậy, Lâm Học Nguy là cô nhi không có gì cả, làm sao xứng với cô chủ lớn nhà họ Bạch được?
Cho nên tuyệt vọng sinh ra hi vọng, chẳng qua là hi vọng trong bóng đêm.

Nghĩ lại, bản thân anh ta vốn cũng có dòng máu nhà họ Đường giàu có, lại sống lén lút nhiều năm như vậy, mùi vị đó như thế nào? Mùi vị là, anh ta không muốn sống uất ức hèn nhát như vậy nữa.

Cho nên, anh ta quyết định mục tiêu kế tiếp của mình, phải khiến giới nhà giàu của toàn thành phố phải khuất phục anh ta.

Vì vậy, anh ta tỉ mỉ lên kế hoạch suốt mười năm.

Giữa lúc đó, anh ta âm thầm đầu quân cho Đường Trạch Hào, lên kế hoạch vỡ đập nước Danh Hồ, tổ chức mười hai con giáp, lợi dụng Tiêu Văn Đông hai lần nổ đập nước Danh Hồ, giết ba con nhà họ Lục, cuối cùng gây ra tai nạn hàng không của British Airway 230, đều là để trở thành người thừa kế của giới nhà giàu.


Chẳng qua, anh ta thất bại rồi, máy bay ở độ cao 10.000 mét vẫn không rơi xuống, thứ rơi xuống là giấc mộng giàu sang của anh ta.

Nói đến đây, Lâm Học Nguy cười nói: “Thực ra với tôi mà nói, trước giờ vận mệnh không phải là thứ có thể lựa chọn, lương thiện càng là sản phẩm xa xỉ không thể hiểu được.”
“Hiện thực nói cho tôi biết, thứ chân chính thuyết phục được người ta, chỉ có tiền tài và địa vị.

Mà tôi muốn làm một người trên mọi người, chỉ có thể dựa vào máu tươi để lót đường.

Cho nên trước nay tôi không hối hận về những gì mình đã làm.”
Anh ta tiếp tục kết luận: “Chú Trần, chỉ cần sự tham lam trong lòng người bất tử, nhất định sẽ còn người kế tiếp như tôi tồn tại.”
Nhưng Trần Trung Lương không đồng ý với quan điểm của anh ta, phản bác: “Con người có thể hèn mọn như kiến, nhưng không thể đê tiện như cậu.

Lâm Học Nguy, cậu dựa vào tài năng của mình, đã trở thành người giàu có bạc tỷ.

Với năng lực của cậu, thực ra muốn rời khỏi nhà họ Lục là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần cậu sạch sẽ phấn đấu mấy chục năm, sao có thể không sáng lập được gia tộc giàu có vượt qua nhà họ Đường kia chứ?”
Chẳng qua: “Nhưng cậu không muốn sáng lập nhà giàu gì cả, cậu chỉ muốn báo thù nhà họ Lục và nhà họ Đường đã vứt bỏ cậu.

Cho nên, cậu mới lên kế hoạch nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, một lưới đánh gọn cả hai nhà.”
“Về mặt bản chất, cậu không phải thỏa hiệp trước tiền tài quyền thế, cậu chỉ đang hưởng thụ khoái cảm chơi đùa lòng người mà thôi.”
“Chú Trần, chú thật sự là chuyên gia tâm lý học tội phạm sắc bén, có thể nhìn ra ngay sở thích hứng thú của tôi.” Lâm Học Nguy khinh miệt cười, anh ta thật sự thua tâm phục khẩu phục: “Chú nói không sai chút nào, tôi là người không việc ác nào không làm.

Hơn nữa, tôi không để ý dùng bất kì thủ đoạn gì trên con đường thành công.”
Cho dù Trần Trung Lương có thể dùng trí tuệ chiến thắng anh ta, nhưng lại không thể thắng được tư tưởng tính người vốn ác của anh ta.

Trần Trung Lương thở dài: “Người giống như cậu, tôi cũng không phải chưa từng gặp.

Mỗi một kẻ tình nghi đều có cả đống lý do thoái thác, để giải vây cho hành động phạm tội của mình.

Nhưng sai chính là sai, bất kể trước đây cậu sống thế nào, vi phạm pháp luật chính là phạm tội.”
Đừng quên, ông ấy là Trần Trung Lương đã nhìn quen phần tử phạm tội đủ mọi thể loại, đã làm cục trưởng cảnh sát suốt ba mươi mấy năm!
“Vậy tôi muốn xem thử, những người bạn của chính nghĩa như các người, cuối cùng sẽ có kết cục gì.”
Lâm Học Nguy chỉ lên trời, ý là cho dù anh ta thua trận này, cũng phải kéo hơn năm trăm hành khách chôn cùng!
Trái tim của người này thật sự đen tối, không hề có chút ánh sáng và lương tâm nào tồn tại.

Cho dù sắp chết đến nơi, anh ta cũng suy nghĩ làm sao báo thù người khác, làm sao khiến người khác đau khổ.

Không cho phân trần, Trần Trung Lương đưa ra tối hậu thư cuối cùng: “Từ bỏ chống cự.

Nếu không, nơi này sẽ là mộ của cậu.”
“Hoa ở đây nở rất đẹp.” Lâm Học Nguy thản nhiên nói, anh ta nhìn thấy mấy họng súng nhắm vào mình.


Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng, cho dù có chết ở đây, anh ta cũng sẽ không cúi đầu trước Trần Trung Lương, càng không nhẫn nhịn hai tay đeo còng.

Trần Trung Lương vẫn muốn bắt sống anh ta nhận tội trước pháp luật, bèn hỏi: “Lẽ nào cậu không muốn đọc nhật ký của Bạch Tường Tường sao? Trong đó có rất nhiều lần nhắc đến tình cảm giữa cậu và cô ấy.”
Có nghĩa là chỉ cần cậu nhận tội trước pháp luật, vậy thì cảnh sát có thể cho cậu xem nhật ký của Bạch Tường Tường.

Nghe thấy ba chữ “Bạch Tường Tường”, nụ cười của Lâm Học Nguy cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, dường như chỉ có cái tên này, mới có thể chạm vào nơi sâu nhất trong linh hồn của anh ta.

Nhưng mà, vết nứt này cũng theo gió tan đi, anh ta rất nhanh mỉm cười sảng khoái nói: “Chú Trần, chú bảo đặc cảnh nổ súng đi, tôi sẽ không đầu hàng vì cuốn nhật ký đó đâu.

Tôi yêu cô ấy, nhưng lại ngộ sát cô ấy.

Món nợ máu này, tự tôi sẽ phán xét chính mình.”
Anh ta hiểu rất rõ, cô gái thuần khiết không tì vết như Tường Tường, thực ra không thể chấp nhận một kẻ đã sa đọa vào bóng tối như anh ta.

Trần Trung Lương thở dài, kẻ tình nghi tội phạm nhận tội cực kì sảng khoái, chỉ là từ chối đầu hàng, ông ấy chỉ đành ra lệnh cho đặc cảnh, bắt sống nghi phạm Lâm Học Nguy!
Nhưng lúc này, cánh tay của Lâm Học Nguy đột nhiên rủ xuống, lướt qua khớp xương chân giả của mình, mỉm cười trong trẻo thản nhiên.

Nhưng động tác lơ đãng này của anh ta, lại khiến Trần Trung Lương lập tức như gặp phải kẻ địch lớn.

Kinh nghiệm nhiều năm đối đầu với phần tử tội phạm, khiến ông ấy lập tức phát giác nguy cơ ẩn nấp đang đến gần, cho nên quyết đoán ra lệnh: “Nổ súng!”
Một tiếng ra lệnh, mấy viên đạn chớp mắt xuyên qua lồng ngực Lâm Học Nguy, không trung nở rộ mấy đóa hoa máu tươi.

Nụ cười của Lâm Học Nguy trẻ trung nhất thời đọng lại trên gương mặt, cơ thể cũng ngã thẳng xuống.

Dòng suối đỏ tươi chậm rãi chảy ra, khắp nơi đều là hoa tàn lá úa, kéo theo tội ác cả đời của anh ta cùng héo tàn.

Sau khi bắn chết Lâm Học Nguy, nhóm đặc cảnh nhanh chóng tiến lên xác nhận tình huống.

Sau đó, đội trưởng đặc cảnh phát hiện chất nổ dẻo trong chân giả của anh ta, nhìn số lượng, đủ để nổ tung cả một sân lớn nhà họ Đường.

Trần Trung Lương thở dài, con rắn độc này thật sự là chết cũng không hối cải.

Cho dù sắp chết đến nơi, Lâm Học Nguy vẫn mơ tưởng tấn công cảnh sát lần cuối, kéo bọn họ chôn cùng.

Người trong lòng không có lương tâm, chỉ có tử thần mới có thể mang đi tội ác cả đời của anh ta.

Bây giờ, tất cả mọi thứ ở đây đã kết thúc, nhưng tai nạn trên không vẫn chưa chấm dứt.

Máy bay số 230 của hãng British Airway đã bước vào giai đoạn cưỡng ép hạ cánh cuối cùng, cách mặt đất chỉ có 1000 mét!.

Bình Luận (0)
Comment