Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 41

Nhan Quốc Hoa cảm thấy rau cải trắng mình nuôi hơn hai mươi năm được người ta yêu thương.

Ông Trần đang ở trước mặt người khác, đồng ý cho Nhan Lôi là con dâu nhà họ Trần. Dựa vào cái gì chứ? Còn chưa có sự chấp thuận của ông già này mà! 

Sau khi trở lại phòng, Nhan Lôi xoa dịu ba, chẳng qua ông Trần chỉ nhất thời cao hứng nên nói đùa một chút thôi, chúng ta không cần chấp nhặt với ông ấy.

“Ba thấy con cũng rất vui vẻ đấy.” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thở phì phì nói: “Trần Trung Lương, đừng tưởng rằng ông ta cho chúng ta một chỗ ở thì con nhất định phải cưới con trai ông ta. Hừ! Nếu đặt vào vị trí trước kia của ba, dù thế nào con cũng phải cưới một thị trưởng mới xứng tầm! Đừng cười, con cười cái gì vậy hả?” 

Nhan Lôi cười đến phun cả nước miếng, phải nói rằng đưa trẻ béo mũm mĩm khi tức giận lên đáng yêu tới cỡ nào, cô không nhịn được nhéo má ông: “Ba, con tìm cho ba một người ba dượng thương ba, yêu ba, chăm sóc ba, không tốt sao?” 

“Ba dượng cái gì?! Ba là ba mày! Cho dù hai đứa kết hôn… thằng nhóc kia cũng nên gọi ba là bố vợ.” 

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa kháng nghị, ánh mắt long lanh như nước trừng lên còn lớn hơn cả chuông đồng.

Nhan Lôi trêu chọc: “Ba đã đồng ý cho con và Trần Bạc Vũ đến với nhau mà?” 

“Đồng ý cái rắm! Con là rau cải trắng của lão già họ Nhan đây, không thể cứ thế hạ giá bán cho những người khác được.”

Nhan Quốc Hoa tỏ vẻ ông Trần chỉ đơn phương nhận con dâu, chuyện này không tính! Dù thế nào ông cũng là ba Lôi Lôi, chàng trai được ông chấp thuận mới xứng đôi với con gái. 

“Ba, con không phải rau cải trắng trong ruộng của ba.” 

Từ trong đất có thể mọc ra rau cải trắng thông minh xinh đẹp như cô ư? 

“Vậy cũng không có gì khác biệt, con không phải rau cải trắng thì cũng là tay mơ trong mắt ba!” 

Nhan Quốc Hoa không hề keo kiệt phàn nàn con gái mình.

Nhan Lôi lại phản bác: “Sao con lại là tay mơ được? Tròn mười hai con giáp, hai người là do con bắt, ba người là do con cung cấp manh mối để bắt. Thành tích trong nghề của con không hề tệ!” 

“Vậy ba hỏi con, vụ án đứa trẻ rơi xuống vách núi lần này, con định điều tra từ phương diện nào?” Nhan Quốc Hoa bắt đầu kiểm tra tư duy điều tra tội phạm của con gái.

Nhan Lôi ngẫm nghĩ, lúc nãy cô nghe mẹ Tiểu Nam kể nói rằng Tiểu Nam nói trong trường học có quỷ, nhất định là cô bé đã gặp phải chuyện gì đó đáng sợ trong trường học, vậy nên mới khiến cho cô bé không muốn đi chơi xuân, hơn nữa nửa đêm còn khóc lóc kể lể với mẹ.

Mấu chốt là điều tra những gì đã xảy ra với đứa trẻ, vì vậy cô nói: “Bắt đầu điều tra từ trường học của cô bé. Con cảm thấy nhất định là do Tiểu Nam đã đắc tội người nào đó trong trường, hoặc bị bạo lực học đường, cho nên mới sợ phải tham gia chuyến du xuân như vậy.”

“Ai có thể chứng minh tình cảnh lúc đó của Tiểu Nam? Ba thấy nếu như hiệu trưởng trường cấp hai này đã bồi thường thì nhất định là muốn dàn xếp ổn thỏa. Bởi vậy, trường học cũng sẽ dặn dò bọn nhỏ không được bàn luận về chuyện này nữa, nghiêm cấm giáo viên tiết lộ.”

Nhan Quốc Hoa từng xử lý qua rất nhiều vụ tai nạn trong học đường, ông biết rõ có một số hiệu trưởng thực sự rất xấu xa. Xảy ra chuyện chỉ muốn dùng tiền đè tin tức xuống, hoàn toàn không để ý tới quyền lợi của học sinh. 

Nhan Lôi nhíu mày, lời này rất có lý.

Khi cô còn học cấp hai, trong trường từng có một nữ sinh không may rơi từ trên tầng xuống, hiệu trưởng cũng dùng tiền để giải quyết. Sau khi sự việc xảy ra, trường học cũng nghiêm cấm học sinh bàn tán việc này, ai bàn tán thì lớp đó sẽ bị trừ điểm.

Trường học và hiệu trưởng như vậy, thật ra ở đâu cũng có.

Do đó, bọn họ khó mà thăm dò được tình cảnh lúc đó của Tiểu Nam từ bên trong trường.

Cô khiêm tốn thỉnh giáo: “Ba, ba nói xem vụ án này nên bắt đầu từ đâu?” 

“Trước tiên nên điều tra xem hiện trường đầu tiên của vụ án là ở đâu, đứa trẻ sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống vách núi.” 

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa lại mở lớp học về điều tra tội phạm.

“Đứa trẻ đi ra ngoài du xuân, dù thế nào trên người cũng phải mang theo điện thoại để tiện liên lạc với thầy cô. Cô bé chỉ cần mang điện thoại theo bên người, tín hiệu điện thoại sẽ có trao đổi với trạm tín hiệu, bắt đầu điều tra từ phương diện này là được!” 

Ba thật không hổ là lão cảnh sát hình sự, tư duy tra án này quả thực rất thần thánh.

Ngay hôm sau, Nhan Lôi chào hỏi bác Trần, đi tới tổng trạm dịch vụ tín hiệu di động trong thành phố.

Nghe được cô là người được cục trưởng Trần đặc biệt sắp xếp đến tra án, người của tổng trạm di động vô cùng coi trọng, cố ý mời kỹ sư trưởng tới tiếp đón.

Vị kỹ sư trưởng này họ Lâm, tên là Lâm Học Nguy, chủ nhiệm Lâm tới đón khách với mái tóc rối bù xù: “Cô Nhan, chào cô, tôi là chủ nhiệm Lâm phụ trách quản lý tín hiệu di động trong thành phố…” 

Lần đầu tiên gặp mặt, Nhan Lôi suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười: Lâm Học Nguy này vừa nhìn đã biết là một kỹ thuật viên có thâm niên, cũng không chú ý tới ngoại hình, tóc tai đã rối như tổ chim rồi.

Đối phương cũng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Bản thân tôi lôi thôi lếch thếch, lại để cho người chê cười rồi.”

Nhan Lôi nhịn cười: “Chủ nhiệm Lâm, là tôi quấy rầy anh, phiền anh giúp tôi điều tra một chuyện.” Nhan Lôi nói.

Mặt Lâm Học Nguy đỏ bừng lên, anh ta thực sự không biết cách giao tiếp với phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp như vậy. 

Nhan Lôi giới thiệu: “Là như vậy, tuần trước có một đứa trẻ rơi xuống từ vách núi Nam Sơn. Tôi được mẹ của đứa trẻ này ủy thác, muốn điều tra vụ án của con gái cô ấy. Cho nên, tôi muốn bắt đầu từ tín hiệu di động, xem xem trong lúc đứa trẻ này ở trên núi, trạm tín hiệu có bắt được tín hiệu điện thoại di động của cô bé không.”

Lâm Học Nguy đã nghe rõ, Tổng trạm tín hiệu di động có nhiệm vụ định vị tín hiệu trong toàn thành phố. Chỉ cần người đó có cầm điện thoại theo bên người, trạm tín hiệu có thể xác định phạm vi hoạt động của người đó. Bởi vậy, trạm tín hiệu di động của bọn họ thường xuyên trao đổi với cảnh sát, cũng giúp đỡ cảnh sát điều tra vị trí của nhiều người.

Vừa nghe cô nói như vậy, Lâm Học Nguy liền rất phối hợp: “Cô cho tôi biết số điện thoại IMEI của cô bé.”

Số IMEI là số nhận dạng thiết bị di động quốc tế thường được gọi là số sê-ri của điện thoại, sử dụng thông tin độc lập để nhận dạng mỗi điện thoại trong mạng lưới di động, tương đương với thẻ ID của điện thoại di động.

Nhan Lôi lập tức đọc ra một dãy số, đây là số điện thoại IMEI của Tiểu Nam, mà lúc ấy điện thoại vẫn luôn ở trong cặp sách của cô bé, cùng rơi xuống vách núi với nó.

Sau nửa giờ, Lâm Học Nguy đã tra ra được chiếc điện thoại này từng tiếp xúc với tổng cộng sáu trạm tín hiệu ở trên núi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Lôi tiếp xúc kiến thức về theo dõi định vị điện thoại, không khỏi hỏi: “Tiếp xúc với sáu trạm tín hiệu này thì có ý nghĩa gì?”

Lâm Học Nguy nói cho cô biết: “Núi Nam Sơn cao 476m. Trạm tín hiệu di động của chúng tôi phủ sóng đến độ cao 50m, trên núi có tổng cộng chín trạm cơ sở…” 

Nhan Lôi nghe cả buổi, cuối cùng cũng hiểu rõ kiến thức “Theo đõi định vị điện thoại” này. Khi điện thoại di động không hoạt động, mạng 4G của điện thoại sẽ tự động gọi đến một khu vực LAC nào đó trong trạm tín hiệu di động. Mà bởi vì núi là một khái niệm địa lý “thẳng đứng”, cho nên cũng khác với các trạm tín hiệu bình thường dưới mặt đất. Núi Nam Sơn cao hơn 400 mét, mỗi trạm tín hiệu (tính theo mạng 4G) sử dụng dải tần D, vùng phủ sóng của tín hiệu theo chiều dọc là 150m.

Nói cách khác, để đảm bảo phủ sóng toàn bộ tín hiệu 4G trên núi Nam Sơn, trên thực tế cứ lên cao 50m lại xây một trạm tín hiệu

Bằng cách này, khi đứa trẻ làm rơi điện thoại từ độ cao này xuống một độ cao khác, mạng di động của điện thoại sẽ tự động nhận ra tín hiệu của trạm phát ở độ cao nào. 

Mạng di động của điện thoại nhận dạng dữ liệu liên lạc sinh ra từ trạm phát tín hiệu, bọn họ gọi đó là “liên kết”. 

Mỗi khi điện thoại di động liên kết với trạm phát tín hiệu, chứng tỏ điện thoại của đứa trẻ đã giảm độ cao xuống 50m, hoặc tăng lên 50m, cái này có thể tính được sự thay đổi độ cao của điện thoại.

Căn cứ vào đoạn “liên kết tín hiệu” này, Lâm Học Nguy đã in một hình ảnh cho cô, đây là sự thay đổi vị trí về độ cao của Tiểu Nam.

Nhan Lôi phát hiện điện thoại của đứa trẻ này có phạm vi tiếp xúc rất rộng, gần một nửa trạm phát tín hiệu trên đỉnh núi đều từng “liên kết trao đổi” với tín hiệu điện thoại di động của cô bé.

Nói cách khác, độ cao hoạt động của đứa trẻ này thay đổi rất nhiều, ít nhất là khoảng cách hơn 400m.

“Rốt cuộc Tiểu Nam rơi xuống đây lúc nào?” 

Đã biết sự thay đổi độ cao của điện thoại Tiểu Nam, chỉ tiếc, Nhan Lôi vẫn không thể xác định địa điểm và thời gian đứa nhỏ này rơi xuống.

Nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của cô, Lâm Học Nguy dứt khoát tự đề cử: “Cô Nhan, hay là tôi và cô cùng đi tới núi Nam Sơn một chuyến. Mỗi trạm tín hiệu đều lưu trữ thông tin trong vòng hai tháng, nếu như thông qua máy tính phân tích, có thể biết chính xác thời gian và phạm vi hoạt động của đứa trẻ này ở trên núi vào hôm đó.”

Thật ra tổng trạm của bọn họ chẳng qua chỉ tiếp thu tín hiệu tổng quan, số liệu chính xác còn phải phân tích theo kho số liệu trong trạm tín hiệu, việc này cần phải tới hẳn trạm.

Nghe anh ta nói như vậy, Nhan Lôi liền thở dài, đây thật sự là ơn giúp đỡ rất lớn: “Anh Lâm, cám ơn anh.” 

Một tiếng cám ơn này khiến cho kỹ thuật viên Lâm Học Nguy đỏ cả mặt, khiến anh ta nói chuyện mà ngại ngùng: “Cô, cô Nhan, tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm không?” 

“Xin lỗi, tôi… phải về nhà ăn cơm.”

Nhan Lôi chớp mắt, lòng tốt của đối phương cô xin nhận, nhưng ăn cơm thì không cần, cô còn phải về nhà. 

Lâm Học Nguy rất tiếc, trước khi đi còn lưu luyến nhìn theo Nhan Lôi, chỉ tiếc trạch nam đã không theo đuổi được nữ thần rồi.

Buổi tối về tới nhà họ Trần, Nhan Lôi đưa bản photo biểu đồ độ cao của Lâm Học Nguy cho ba xem.

Mặc dù bọn họ vẫn chưa biết địa điểm và thời gian cụ thể của sự thay đổi độ cao này, nhưng từ trong tấm ảnh “liên kết” này, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa có thể nhìn ra không ít thông tin: 

“Tiểu Nam bỗng nhiên rơi xuống vách đá. Con xem, cô bé vốn rơi xuống từ khoảng cách hơn 100 mét, giữa chừng ngưng lại một khoảng thời gian ngắn, rồi lại rơi xuống hơn 200 mét. Trong lúc rơi xuống này, tín hiệu điện thoại của Tiểu Nam và trạm phát liên kết tổng cộng sáu lần. Nói cách khác, độ cao rơi xuống là 300 mét.” Nhan Lôi cũng vẽ ra một biểu đồ thay đổi độ cao, tiếp tục phân tích:

“Quá trình Tiểu Nam rơi xuống chia làm hai lần. Kết hợp với địa điểm cô bé mất tích, lần đầu tiên rơi xuống 100 mét, hẳn là rơi xuống đến giữa sườn núi. Lần thứ hai, cô bé lại rơi xuống 200 mét, chỉ rơi một lần từ giữa sườn núi xuống đến chân núi, cũng chính là địa điểm cuối cùng phát hiện cô bé.” 

“Tại sao phải chia làm hai lần rơi?” 

Nhan Quốc Hoa không giải thích được, trên vách núi này không có chỗ nào dựa vào, đứa trẻ làm thế nào để dừng lại? 

“Có thể đứa trẻ bị mắc lại trong lúc rơi xuống, hoặc nắm được vật gì đó, trì hoãn một thời gian ngắn.”

Nhan Lôi cho rằng như vậy, cô đã xem hình ảnh người phụ nữ họ Lâm gửi tới, vết thương trên người đứa trẻ cũng không nhiều, chủ yếu là khi rơi xuống đáy vực, đầu đập xuống, cho nên Tiểu Nam mới hôn mê sâu.

Nhan Quốc Hoa đồng ý với suy luận của cô, nhưng: “Ngày mai con và Lâm Học Nguy tới kiểm tra nguồn tín hiệu của trạm phát di động trên núi Nam Sơn, xem thời gian liên kết tín hiệu cụ thể. Sau đó chúng ta sẽ suy luận hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.”

“Vâng.” Nhan Lôi biết rõ chỉ cần căn cứ vào tín hiệu điện thoại, tìm được thời gian địa điểm cụ thể đứa bé bị đẩy xuống vực, như vậy, bọn họ co thể tìm được thêm nhiều manh mối phá án.

Thế nhưng… 

Đêm đó Trân Bạc Vũ lại trở về, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng. Lúc ăn cơm, Nhan Lôi cũng cảm giác được tâm trạng của anh rất nặng nề, vậy nên cô buông đũa hỏi: “Làm sao vậy?” 

“Lôi Lôi.” Hiện tại Trần Bạc Vũ đã quen gọi biệt danh của cô: ”Trên núi Nam Sơn nơi đứa trẻ kia rơi xuống vực lại xảy ra vụ án tương tự ở cùng một chỗ.”

“Cái gì?” 

Lại có người rơi xuống từ trên núi Nam Sơn? 

Nhan Lôi lập tực không ăn được nữa: “Xảy ra chuyện gì?” 

Lúc này, Trần Bạc Vũ mới nói cho cô biết: “Chiều muộn hôm nay, có một du khách mất tích trên đỉnh Nam Sơn, bạn của người đó báo cảnh sát, nghi ngờ là ngã xuống vực. Hiện tại đội cứu hộ, nhân viên chữa cháy và cảnh sát vũ trang đều đang tìm kiếm…” 

Nhan Lôi im lặng, cô mở TV lên, quả nhiên trên kênh địa phương thấy được tin tức đầu tiên. [Du khách Lý Huy đến từ thành phố XX mất tích ở công viên Nam Sơn, cảnh sát đã điều động hơn 100 người tiến hành tìm kiếm trên diện rộng.]

Trong tin tức đã nói như vậy, cô mở tiếp ứng dụng diễn đàn địa phương, quả nhiên không sai, [Ngã núi ở công viên Nam Sơn] đã trở thành từ khoá phổ biến nhất trong khu vực.

Công viên Nam Sơn là khu du lịch cấp 5A duy nhất ở đây, là phần của dãy núi Nam Sơn. Cả dãy núi Nam Sơn dài hơn 200 km, vượt qua hai tỉnh, bốn thành phố, là ngọn núi cao nhất nơi đây, cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng khắp cả nước.

Binh thường, có vô số du khách đến Nam Sơn leo núi. Nhưng chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, một đứa trẻ, một du khách đều rơi từ trên núi Nam Sơn xuống, bởi vậy, người dân đều trở nên sợ hãi khu du lịch Nam Sơn cấp 5A này.

Sợ hãi sinh ra lo lắng, lo lắng sinh ra nghi ngờ. Trên mạng xuất hiện đủ loại loại tin đồn.

[Cảnh báo! Trên công viên Nam Sơn có kẻ xấu xuất hiện, chuyên đẩy người xuống núi!] 

[Hôm trước tôi đã đến công viên Nam Sơn, tôi dùng danh dự để đảm bảo tôi thật sự nhìn thấy có dã nhân xuất hiện!] 

[Năm ngoái có một người phụ nữ đã chết ở công viên Nam Sơn, có phải oan hồn của người phụ nữ kia trở về tìm người cùng nhảy xuống núi không?] 

[Nghe nói công viên Nam Sơn là nơi chôn cất tiểu quỷ trong thời kì kháng Nhật, mọi người nói xem có phải oan hồn tiểu quỷ đến lấy mạng người không?] 

[Tôi không tin! Trên công viên Nam Sơn có đền thờ Phật và đền Xương Long, hai ngôi đền đều không trấn giữ được những thứ yêu ma quỷ quái này ư?] 

Quả nhiên, trí tưởng tượng của quần chúng vẫn luôn rất phong phú. 

Cảnh sát đều đang điều tra vụ án hình sự, quần chúng lại nghi ngờ có phải tai hoạ ập đến không

Nhan Lôi tiện tay ấn vào bài viết [trên núi xuất hiện dã nhân], chỉ thấy chủ bài đăng viết rất chi tiết.

[… Năm giờ chiều hôm trước, tôi tới công viên Nam Sơn ngắm mặt trời lặn. Khi tôi leo đến ngọn núi cao nhất, có thể nhìn thấy rõ non sông, núi nhân tạo, dòng sông chảy dài không giới hạn…] (Chỗ này đã lược bớt 500 chữ miêu tả cảnh sắc.)

Đến đoạn thứ hai, chủ bài đăng mới bắt đầu miêu tả kĩ chuyến đi.

[Khi từ núi Nam Sơn đi xuống, có hai con đường có thể lựa chọn, chậm hơn thì đi bộ xuống núi bằng cầu thang được xây sẵn, nhanh hơn thì từ từ leo xuống bằng dây. Tôi là tuyển thủ leo núi chuyên nghiệp nên đã lựa chọn leo thẳng bằng dây xuống.]

[Lúc ấy, tôi trèo lên một thân cây bên bờ vực, treo người bằng dây an toàn, cẩn thận đặt chân vào các khe hở.]

[Đúng lúc này, tôi vô tình nhìn thoáng qua sườn núi đối diện, chỉ thấy một bóng đen bỗng nhiên chui ra từ bên trong sườn núi. Bóng đen kia bò rất nhanh, nhẹ nhàng như con chim nhỏ màu đen, trong nháy mắt xẹt qua giữa không trung, rơi xuống trên vách đá.]

[Tôi còn chưa nhìn rõ, bóng đen kia đã bò trên vách đá bóng loáng như gương, chui vào trong rừng cây…] 

Chủ bài viết dùng bút pháp sinh động thần kỳ viết lên tư thế leo trèo oai hùng của dã nhân, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Còn nói cái gì mà [Tôi dám bảo đảm đây tuyệt đối không phải con người!] 

[Hoá ra ngoại trừ xương khủng long, công viên Nam Sơn chúng ta còn có cả dã nhân!]

Các bình luận phía dưới diễn đàn là: 

[Không có bằng chứng.]

[Cảm giác như chủ bài viết đang sáng tác tiểu thuyết võ hiệp.] 

[Có bản lĩnh miêu tả nhiều như vậy, sao không chụp một bức ảnh của dã nhân đi!] 

Chủ bài viết tức giận trả lời: [Tôi không nói điêu! Lúc ấy tôi đang treo người trên vách đá, hai tay đều bám lấy vách đá, làm sao chụp hình được?!].

Hơn nữa, chủ bài viết còn đăng tấm vé vào công viên Nam Sơn và phong cảnh êm dịu ngày hôm đó để chứng tỏ mình không nói láo.

Vẫn là không có ảnh làm bằng chứng.

Bài đăng trông thấy dã nhân này nhanh chóng bị xoá đi.

Còn về phía Nhan Lôi, cô có một loại dự cảm, việc chủ bài viết nhìn thấy dã nhân có lẽ là sự thật. 

Chỉ có điều, cô chưa bao giờ tin yêu ma quỷ quái gì cả, cô chỉ cảm thấy có người đang phạm pháp.

Lúc này, điện thoại Trần Bạc Vũ reo lên. Anh nhanh tay nhận điện thoại, nhấn nút mở khoá, là Tiểu Lâm gọi tới: “Lão đại, đội cứu viện tìm được du khách kia rồi… Đáng tiếc là anh ấy đã gặp nạn…” 

“Tôi biết rồi.” 

Trần Bạc Vũ cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc. 

Anh biết rõ đây là một vụ án mạng, mà đã là án mạng thì không thể không phá.

Nhan Lôi an ủi anh: “Bạc Vũ, ngày mai em cũng muốn tới điều tra trạm tín hiệu trên Nam Sơn, tiện tra xét luôn tín hiệu điện thoại của du khách này.” 

Cô có một dự cảm, trên núi có một mối nguy hiểm đang tới gần. Mà mối nguy hiểm này đe doạ tất cả những người lên núi.

Trần Bạc Vũ cũng nói: “Anh và em cùng tới trạm tín hiệu điều tra.”

Hôm nay vụ án “mười hai con giáp” tạm kết thúc với việc hai chị em họ Chung sa lưới. Trước khi phát hiện manh mối mới trong vụ án “mười hai con giáp”, tổ Ưng Xám phải phụ trách tất cả vụ án khó khăn phức tạp ở khu vực, trong đó gồm cả vụ du khách ngã núi ở Nam Sơn này.
Bình Luận (0)
Comment