Trong nguyên tác, cặp vợ chồng son nam nữ chủ mỗi ngày đều ở biệt thự Cố gia ân ân ái ái, người khác không nghi bọn họ có gian tình mới là lạ. Một lần trong lúc vô tình nhìn thấy nam chủ vừa ôm nữ chủ vừa chơi game, hai người còn thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, dì Vương xác định suy nghĩ trong lòng.
Cố phu nhân Trương Liễu Lan khó được lúc rảnh rỗi, về nhà muốn nhìn thấy con trai đã lâu không gặp, dì Vương liền đem chuyện này nói cho bà.
Trương Liễu Lan cũng không ngạc nhiên, con trai đã sắp hai mươi tuổi, có bạn gái không phải chuyện lạ. Nhưng, có một số việc vẫn không thể không cẩn thận một chút.
*
Trương Liễu Lan ngồi ở phòng khách rộng lớn, Cố Cảnh Luật không yên ngồi bên cạnh, mắt tuy nhìn chằm chằm TV, trong lòng lại không biết suy nghĩ gì.
Đỗ Vũ Ninh bưng tới cafe vừa pha, Cố Cảnh Luật nhịn không được nhìn cô vài lần, trên mặt là vẻ dịu dàng hiếm thấy. Trương Liễu Lan đem từng biểu tình của con trai thu vào trong mắt, bà uống một ngụm cafe, hơi nhíu mày, nói với Đỗ Vũ Ninh: “Thêm chút đường đi.” Đỗ Vũ Ninh ngoan ngoãn tiếp nhận cafe, đi vào bếp.
“Nghe dì Vương nói, con dạo này có bạn gái?”
Cố Cảnh Luật trong lòng trầm xuống, hắn tạm thời không hề muốn Trương Liễu Lan biết chuyện này, nhưng nếu bà đã hỏi, Cố Cảnh Luật cũng sẽ không nói dối.
“Ừm.”
Trương Liễu Lan cười lạnh: “Học thì không học, chỉ yêu với đương.”
Cố Cảnh Luật bực mình đáp: “Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, vả lại, con lớn rồi.”
“Đúng vậy. Chuyện này, mẹ cũng lười quản con. Nhưng con phải cẩn thận một chút, đừng làm lớn bụng con nhà người ta, phải rõ ràng thân phận của mình, con dâu duy nhất của Cố gia chúng ta không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.”
Đỗ Vũ Ninh mới bước ra từ phòng bếp, nghe thấy thế, suýt nữa đánh đổ tách cafe.
Cố Cảnh Luật khó chịu, “Mẹ, con thích cô ấy thật lòng, mẹ đừng nói vậy.”
“Ha? Chẳng lẽ con muốn cưới nó?”
Cố Cảnh Luật hừ lạnh một tiếng, “Nếu hiện tại con đến tuổi kết hôn pháp định, con nhất định sẽ cưới cô ấy. Con thích cô ấy, cũng nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Trương Liễu Lan nguy hiểm nheo mắt.
—— Đoạn trích
Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung*
Kế tiếp, tác giả tốn rất nhiều giấy mực miêu tả kiều đoạn bà bà nhẫn tâm bổng đả uyên ương, dưới sự cưỡng chế của Trương Liễu Lan, tình cảm hai người trẻ tuổi lại càng thêm sâu sắc. Trương Liễu Lan không thể không ra đòn sát thủ: “Đây là chi phiếu 500 vạn, cầm lấy, rời khỏi Cảnh Luật.”
Đỗ Vũ Ninh vô cùng nghiêm túc: “Bác gái, cháu ở bên Cố Cảnh Luật không phải vì tiền của bác! Bác làm vậy là sỉ nhục cháu!”
“Được, từ hôm nay trở đi, cô không cần đến làm nữa.”
Đỗ Vũ Ninh không hề do dự quay đầu bước đi, “Bác gái, cho dù cháu cùng Cảnh Luật không bên nhau, tâm chúng cháu cũng vĩnh viễn ở cạnh nhau!”
Đọc đến đây, Nhan Vũ bị sét đánh thành tro, nhưng cũng không khỏi miên man bất định, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra với mình, liệu anh có đồng ý không?
Trong tiểu thuyết, 500 vạn chỉ là vài con số, nhưng một khi xuất hiện trong hiện thực, rõ ràng có ý nghĩa rất lớn đối với người nghèo khó như Nhan Vũ.
Nhan Vũ vô cùng xấu hổ phát hiện, mình so với trai đẹp thì còn yêu tiền nhiều hơn. Hơn nữa, có tiền không phải sẽ có trai đẹp? Anh nhớ đã từng xem một bộ film, trong đó có một câu thoại làm cho anh ấn tượng khắc sâu: “Chỉ là một người đàn bà thôi, không cần theo đuổi, có tiền sẽ có đàn bà, dùng tiền khiến cho cô ta nằm xuống, lại dùng tiền khiến cô ta yêu tôi!” Nói không chừng, đàn ông cũng giống như vậy. Một khi anh có tiền, có phải tùy tiện đăng một status trên weibo, cũng sẽ có cả đàn trai đẹp vào comment “Ông xã, chịch em đi”? Nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi. Nếu như Trương Liễu Lan thật sự lấy 500 vạn dụ dỗ anh, không…không được rồi, anh thật sự sẽ động lòng đó.
Nhan Vũ không khỏi khinh bỉ chính mình, tự khinh xong, anh lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi. Nam thần sẽ không vì anh mà trở mặt thành thù với người trong nhà đâu.
Đã không có nữ chủ, dì Vương đương nhiên cũng sẽ không cáo trạng với Trương Liễu Lan. Hai mẹ con giống trong truyện miêu tả, ngồi ở phòng khách tán gẫu linh tinh, chỉ là nội dung cuộc trò chuyện lại hoàn toàn không giống trong sách.
“Tiền đủ dùng không?” Trương Liễu Lan hỏi.
Cố Cảnh Luật “Ừm” bừa một tiếng.
“Để mẹ bảo người nạp thêm tiền vào thẻ cho con.”
“Khỏi đi.” Cố Cảnh Luật bực bội, châm chọc đáp: “Con cả ngày nằm nhà, tiền di động cũng không tốn, thiếu tiền làm sao được.”
Trương Liễu Lan dừng một chút, “Cảnh Luật, con ở nhà suốt có phải rất buồn không?”
“Hỏi thừa! Gần một tháng trời, đi đâu cũng không được đi, cũng không thể liên lạc với bên ngoài! Có khác gì ngồi tù?!”
“Đây là ba con đang trừng phạt con tội trốn nhà đấy.”
“Biết rồi biết rồi. Phiền chết được, hai người cứ để con buồn chết ở nhà đi!” Cố Cảnh Luật tức giận đáp, thở hổn hển ôm gối trên sofa.
Trương Liễu Lan nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi được rồi, đừng nóng, ba con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con lần trước đúng là có hơi quá trớn. Như vậy đi, mẹ cho con ba ngày, ra ngoài hít thở không khí!”
Cố Cảnh Luật lập tức lấy lại tinh thần, “Thật sao?!”
“Ừ, nhìn con như vậy, mẹ cũng đau lòng.” Trương Liễu Lan cười nói, “Nhưng chỉ ba ngày thôi đấy, hết thời gian, con nhất định phải tự giác trở về, bằng không, nếu để lại bị người bắt về, thì chính là hoàn toàn cấm túc.”
“Con biết rồi. Vậy bao giờ con đi được?” Cố Cảnh Luật phấn khởi đáp.
“Ngày mai đi.” Trương Liễu Lan chỉ Nhan Vũ vẫn luôn đứng một bên không lên tiếng, “Phiền cậu đi theo Cảnh Luật, nhắc nhở nó đúng giờ trở về.”
Nhan Vũ vội vàng nói: “Vâng.”
Cố Cảnh Luật phấn khích như trẻ con, cũng khó trách, dù sao hắn ước chừng bị cấm túc đã hai mươi ngày. Nhan Vũ thừa dịp tâm tình nam thần tốt, hướng hắn cầu ôm một cái, Cố Cảnh Luật cũng rất hào phóng ôm anh một cái thật chặt.
Nhan Vũ cảm thấy mỹ mãn, mở tủ quần áo, bắt đầu thay hắn thu thập hành lý, “Muốn mang theo mấy bộ quần áo?”
“Đi ba ngày thôi, không cần mang nhiều đâu.” Cố Cảnh Luật nghĩ nghĩ, rối rắm, “Thời gian ngắn như vậy, đi đâu chơi đây?”
“Có thể đi đâu được, ở trong thành phố hoặc loanh quanh vùng ngoại thành thôi.”
Cố Cảnh Luật rầu rĩ: “Nhưng trong thành phố cũng chẳng có gì chơi cả.”
“Vậy cậu cứ nghĩ đi.”
Điện thoại Nhan Vũ đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình, định ra ngoài nhấc máy, lại bị Cố Cảnh Luật cản lại.
“Ai gọi? Còn muốn giấu!” Ngữ khí Cố Cảnh Luật thế nhưng có vài phần kỳ quái.
“A…Không ai cả.” Nhan Vũ chột dạ đáp.
Cố Cảnh Luật nheo mắt nhìn Nhan Vũ, vươn tay về phía anh, “Đưa đây.”
“…”
“Tôi đếm ba tiếng, ba, hai…”
Nhan Vũ nhịn không được kháng nghị: “Nam thần cậu đừng có lấy cách đó ra uy hiếp tôi được không?! Làm vậy là phạm quy!”
Cố Cảnh Luật không để ý tới anh, đoạt lấy di động vừa thấy, liếc Nhan Vũ một cái xem thường: “Điện thoại của Đỗ Vũ Ninh thôi, có gì mà không dám nhận trước mặt tôi?”
Bởi vì phải đề phòng nam thần cậu nảy sinh hảo cảm với cô ấy chứ sao! Làm như tôi muốn ấy!
“Chẳng lẽ, hai người có gian tình?”
Nhan Vũ lắc đầu như trống bỏi.
Cố Cảnh Luật tiếp điện thoại, “Chuyện gì?”
Đỗ Vũ Ninh sửng sốt, “Là Cảnh Luật à?”
“Ờ.”
“À, là vậy, cậu gửi giúp tôi chút đồ về quê được không?”
“Đồ gì?”
“Là một phần văn kiện.”
Nhan Vũ nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật với Đỗ Vũ Ninh luôn luôn dừng ở mức 35 không lùi không tiến, Nhan Vũ không biết là vì hai người không ở gần nhau, hay Cố Cảnh Luật thật sự coi Đỗ Vũ Ninh là bạn tốt, không có tâm tư khác.
Đã lâu không nói chuyện, hai người tán gẫu đến quên trời đất, Cố Cảnh Luật tùy tiện hỏi Đỗ Vũ Ninh năm mới thế nào, Đỗ Vũ Ninh liền hưng phấn như được cắt tiết gà.
“Đương nhiên rất tốt rồi! Bà nội mỗi ngày đều nấu món mới cho tôi ăn. Không khí ở đây cũng tốt lắm, gần nhà tôi còn có một ngọn núi, tôi ngày nào cũng tới đó, thỉnh thoảng còn ra hồ câu cá…”
Cố Cảnh Luật càng nghe càng động tâm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi: “Nhà cô rất gần thành phố đúng không?”
“Ừ, mấy giờ ngồi xe lửa thôi.”
“Ờ, thế phần văn kiện kia để tôi tự mình mang cho cô đi.”
“A?”
“Cô chuẩn bị đi, tôi với Nhan Vũ ngày mai đến gặp cô, thuận tiện chào hỏi người nhà cô.”
Đỗ Vũ Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng, “Hơ, được…”
“Quyết định vậy đi!” Cố Cảnh Luật vui vẻ treo điện thoại, ném di động về phía Nhan Vũ mặt đang xị ra, “Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta về quê!”
Nhan Vũ chưa từ bỏ ý định hấp hối giãy dụa: “Có thể đổi nơi khác không…” Đùa nhau à, anh vất vả lắm mới tách được nam thần khỏi nữ chủ, giờ nam thần lại vội vàng muốn về quê, còn chào hỏi người nhà! Ếu ổn.
“Không thích, ở nông thôn rất tốt. Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên hít thở chút không khí mới mẻ, cứ quyết định vậy đi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết! Anh hiện tại là butler, còn không mau làm theo lời tôi?”
“…Rồi.”
Ngày hôm sau, trong biển người ở nhà ga, xuất hiện hai người như sau.
Một là tuấn mỹ thiếu niên mặc áo khoác màu xanh quân đội, một là thanh niên nhỏ gầy đội mũ, mặc áo lông màu lam, thanh niên ước chừng so với thiếu niên thấp hơn một cái đầu, nhưng trên lưng lại đeo balo to đùng.
“Nhiều người như vậy…Nhiều người như vậy…” Cố Cảnh Luật sợ ngây người, còn đang cảm thán dở, chợt bị một ông chú khiêng bao tải đẩy một phát, suýt nữa ngã úp mặt xuống đất, Nhan Vũ vội vàng đỡ hắn.
“Đang dịp xuân vận (1) mà.” Nhan Vũ bất đắc dĩ đáp, “Bây giờ còn tốt chán, vẫn chưa phải giờ cao điểm đâu.”
Cố Cảnh Luật nhíu mày, bất mãn nói: “Nhưng tôi không thích chỗ đông người!”
“Ờ, vậy cậu có thể về nói với ba cậu ‘Ba, cục đường sắt nó…’, sau đó ba cậu sẽ nói ‘Mua mua mua’! Như vậy là có thể ngồi xe lửa chỉ phục vụ một mình cậu rồi.”
“Anh học đâu ra mấy cái đó thế hả!”
Nhan Vũ không trả lời, “Cố Cảnh Luật, cậu nắm tay tôi đi, bằng không sẽ lạc đó…”
Cố Cảnh Luật gào thét: “Lạc thế quái nào được! Anh tưởng ai cũng não tàn như anh đấy à?!!!”
“Nhưng cậu đã ngồi xe bao giờ đâu? Cứ đi theo tôi đi.”
“Vậy cũng không thèm nắm tay anh!”
“Rồi rồi, thế cậu bám vào balo đi vậy.”
“Anh quản tôi.” Biểu tình trên mặt Cố Cảnh Luật vô cùng khinh thường, thế nhưng tay vẫn bám vào balo trên lưng Nhan Vũ.
Chú thích
(1) Xuân vận, tức chương trình vận chuyển mùa xuân, là hiện tượng giao thông vận tải quy mô lớn ở Trung quốc đại lục vào dịp Tết Âm lịch để phục vụ người dân về quê đón Tết với gia đình. Kéo dài 40 ngày trước và sau Tết, do quốc gia thống nhất triển khai, cục đường sắt quốc gia, bộ giao thông, tổng cục hàng hải theo đó tiến hành vận chuyển chuyên biệt trên phạm vi toàn quốc.