Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 5

Nhan Vũ mặt đỏ tưng bừng, vội vàng giải thích: “Không không không, tôi không có…”

Một cái tát của bà dì bay đến: “Còn dám nói không có?! Thế cái gì đang chọc vào tôi kia!”

“Tôi…Kia chỉ là…”

Người xung quanh đều nhìn Nhan Vũ bằng ánh mắt dành cho kẻ hèn mọn. Nhan Vũ gấp đến phát khóc, anh ngẩng đầu, trông mong nhìn Cố Cảnh Luật, hi vọng hắn nổi lòng từ bi giúp mình lần này.

Thế nhưng không ngoài dự đoán, Cố Cảnh Luật cũng như những người khác khinh bỉ Nhan Vũ, anh yên lặng cúi đầu, chịu đựng tiếng mắng nhiếc của bà dì kia, chỗ bị tát vừa đau vừa nóng rát.

Có lẽ bà dì đang ở trong thời kì mãn kinh, lại có lẽ là vì bộ dáng Nhan Vũ thoạt nhìn khiến cho người ta đặc biệt nổi lên dục vọng muốn bắt nạt, bà ta mắng một lúc, lại vung tay lên, dường như muốn đánh nữa.

Nhan Vũ đến đó cũng không chịu nổi! Cho dù nhìn anh gái tính (1) cũng đừng có ép nhau thế! Con thỏ bị chọc giận còn cắn người, anh cũng có thể biến bi phẫn thành hành động à nha, đừng tưởng anh không dám đánh lại!

Nhưng Nhan Vũ không nghĩ tới, không đợi anh ra tay, Cố Cảnh Luật vẫn đứng sau có ý cùng anh duy trì khoảng cách lại ra mặt, bắt lấy cổ tay bà dì, lạnh lùng nói: “Dì à, dì nhầm rồi.”

Bà dì lớn tuổi sắc mặt nhất thời trầm xuống. Thực ra cũng có thể hiểu được, người ta mới 40 tuổi, bị một thanh niên trên dưới 20 tuấn mỹ như vậy gọi là dì, thật sự là…Điều đương nhiên chứ còn sao nữa! Dì lộ ra loại biểu tình này là muốn ý kiến gì!

Trên thế giới này, người có ngoại hình đẹp luôn chiếm được ưu thế, bà ta nhìn Cố Cảnh Luật, ngữ khí cũng không ghê gớm như vừa rồi nữa: “Cậu có ý gì?”

“Anh ta dù ti tiện, cũng sẽ không nảy sinh hứng thú với loại phụ nữ như vậy đâu.”

“Thằng ranh này ăn nói kiểu gì thế! Vừa mới rồi tôi rõ ràng cảm thấy…”

Cố Cảnh Luật xuy cười một tiếng: “Dì chắc chắn anh ta vì dì mới nổi lên phản ứng, chứ không phải vì tôi?”

Bà dì nhất thời không phản ứng lại, Nhan Vũ càng không thể phản ứng, chỉ có thể đần ra nhìn Cố Cảnh Luật.

Cố Cảnh Luật ôm vai Nhan Vũ: “Cho nên dì à, đừng tự mình đa tình.”

Người xem xung quanh không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình “Biết rồi nha”.

Bà dì đành bi thống cảm thán: “Đúng là thói đời lụi bại! Thói đời lụi bại!” (2)

Nhan Vũ trong lòng khe khẽ thở ra nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Cố Cảnh Luật. Emma (3), coi như cậu có lương tâm!

Hai người vì không chịu được ánh mắt khác thường của những người khác, đến trạm kế tiếp liền xuống xe. Nơi này còn cách nhà trọ khoảng 20 phút đi xe, mà Nhan Vũ sờ sờ túi áo, tiền của bọn họ đã không đủ ngồi thêm một lần xe nữa.

“Anh không phải có 20 nguyên sao!”

“Ầy…Mua bánh bao mất một ít rồi.”

Cố Cảnh Luật tức đến mức chỉ vào mũi Nhan Vũ mắng: “Ăn ăn ăn, anh chỉ biết có ăn thôi! Ngoài ăn ra anh còn biết làm gì hả!”

Nhan Vũ nói thầm: “Ngủ nữa.”

“Anh nói hiện tại làm sao bây giờ!” Cố Cảnh Luật rít gào.

“Đi bộ về?” Nhan Vũ ngây thơ đề nghị.

Cố Cảnh Luật bị Nhan Vũ chọc giận, cười châm biếm: “Chân tôi thế này có mà đi 2 tiếng mới về đến nơi à? Sao anh không bảo tôi bay luôn đi!”

“Nếu không tôi cõng cậu?”

“Biến!”

Nhan Vũ đành ra đòn sát thủ: “Chúng ta cứ ngồi xe bus đi, trốn vé là được thôi. Xe tiếp theo khẳng định rất đông, chúng ta nhân cơ hội lên bằng cửa sau…”

“Tôi mới không làm loại chuyện sa ngã đó!”

*

“Xe bus còn bao lâu nữa mới đến?” Cố Cảnh Luật buồn bực.

“À, trên biển biểu hiện còn 8 trạm nữa.”

“Lâu như vậy?!” Đang lúc Cố Cảnh Luật lại định mắng Nhan Vũ, một chiếc xe hơi màu đen rất đẹp dừng lại trước mặt bọn họ. Cửa kính hạ xuống, lộ ra mặt Đỗ Vũ Ninh. “Nhan Vũ, Cố Cảnh Luật? Hai anh đứng đây làm gì?”

Cố Cảnh Luật tức giận đáp: “Đáp án không phải đã rõ như ban ngày! Chúng tôi đang chờ xe bus.”

Nhan Vũ thấy Đỗ Vũ Ninh thì như gặp được cứu tinh, một phát kéo Cố Cảnh Luật đi tới: “Cô cho tôi mượn 2 đồng được không?”

“…” Đỗ Vũ Ninh cười, “Các anh về nhà đúng không? Lên xe đi, để học trưởng Ô đưa chúng ta về.”

Học trưởng? Nhan Vũ lúc này mới chú ý đến người đàn ông tao nhã đeo kính ngồi cạnh Đỗ Vũ Ninh. Người đó gật đầu mỉm cười với cả hai, tức thì khiến Nhan Vũ ấm lòng —— Emma, bộ dạng ấm áp như vậy tuyệt đối là tình tiết nam nhị rồi!

“Vậy…làm phiền cậu.”

“Không có đâu.” Ô Minh Thành cười nói, “Đúng lúc tôi cũng đưa Vũ Ninh về nhà.”

Vũ Ninh? Xem cách xưng hô kìa! Nhan Vũ có thể đoán mệnh, vị học trưởng này chính là pháo hôi nam nhị!

Ô Minh Thành cùng Đỗ Vũ Ninh ngồi phía trước, câu được câu không nói chuyện trường lớp, không nhìn ra có tình cảm ái muội gì.

Ô Minh Thành đột nhiên hỏi: “Cố tiên sinh là chủ nhà sao?”

“A, không phải.” Đỗ Vũ Ninh quay đầu nhìn hai người một cái, “Học trưởng, anh đừng nhìn mặt Nhan Vũ giống học sinh trung học, anh ấy lớn hơn chúng ta nhiều đấy.”

Nhan Vũ vội vàng nói: “Không nhiều lắm đâu! Tôi mới 28 thôi mà!”

Cố Cảnh Luật & Đỗ Vũ Ninh & Ô Minh Thành: “…”

Ý thức được không khí có gì đó không đúng, Nhan Vũ bắt đầu tự mình nghĩ lại. Nữ chính còn đang học đại học, cùng lắm 22 tuổi, nam nhị là đàn anh của cô ấy, nhiều nhất 25 đi, về phần Cố đại thiếu gia bên cạnh…Đúng vậy, anh chỉ đọc hai chương đầu của truyện, không hề có khái niệm gì về tuổi tác của cậu ta, vì thế liền chọt chọt Cố Cảnh Luật, “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Đỗ Vũ Ninh cũng quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi: “Lại nói, Cố Cảnh Luật vẫn đang học đại học đúng không? Sao không thấy cậu tới trường.”

Cố Cảnh Luật: “Lười. Ba mẹ bắt học ngành tôi không thích.”

“…” Nhan Vũ đột nhiên hiểu ra gì đó, “Nói cách khác cậu vừa mới tốt nghiệp cấp III?”

Cố Cảnh Luật liếc mắt nhìn anh: “Không được sao?”

Hóa ra vị bạn trai mệnh chung chú định này nhỏ hơn anh gần 10 tuổi! Cứ ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, bọn họ gấp tận ba lần, có nên từ từ bình tĩnh mà vờn nhau hay không đây! Trách không được lúc ở cạnh Cố Cảnh Luật Nhan Vũ cứ có cảm giác trách nhiệm. Anh muốn được người hơn tuổi yêu sủng cơ!

Đỗ Vũ Ninh thấy Nhan Vũ cúi đầu ỉu xìu, vui vẻ hâm nóng không khí: “Nói như vậy, chúng ta đều phải gọi Nhan Vũ là anh rồi! Anh Nhan Vũ?”

Cố Cảnh Luật làm hành động muốn nôn.

Nhan Vũ vội vàng nói: “Ngàn vạn lần cũng đừng, mọi người gọi tên tôi là được rồi.”

*

Về nhà rồi, việc đầu tiên của Nhan Vũ chính là phi vào phòng đọc Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung. Từ ngày đầu tiên xuyên đến thế giới này, Nhan Vũ phát hiện mình chỉ có thể biết cốt truyện tại một thời điểm nhất định trong tương lai, nói cách khác, anh không thể một hơi xem hết truyện, mỗi lần đọc đến cốt truyện nhất định, phía sau đó chỉ là một mảnh trống trơn. Anh cùng Cố Cảnh Luật ở viện vài ngày, hẳn là cốt truyện đã hiện ra không ít.

Quả nhiên, trong truyện, nam chủ trong lúc đưa đón nữ chủ bằng xe đạp liền gặp vị Học trưởng Ô Minh Thành lịch sự, tao nhã này. Nam chủ khí phách của chúng ta ghét nhất là soái ca, nhìn thấy Ô Minh Thành đương nhiên cũng có vài phần khó chịu. Đặc biệt là khi Ô Minh Thành chủ động đưa ra đề nghị đưa đón nữ chủ, nam chủ nhìn anh ta lại càng không vừa mắt.

Nam chủ: “Không cho cô ngồi xe anh ta.”

Nữ chủ: “Ha? Vì cái gì?”

Nam chủ: “Bởi vì cô thấy tôi trần như nhộng rồi!”

Nữ chủ (yếu ớt): “Hai chuyện này có liên quan gì sao?”

Nam chủ (kiêu ngạo): “Đương nhiên, nếu cô không nghe tôi, tôi sẽ nói với các bạn cô, cô là loại con gái thích nhìn đàn ông khỏa thân…”

Nữ chủ (phát điên): “Làm gì có ai uy hiếp người ta như vậy!”

Đoạn cốt truyện này vì Nhan Vũ tham gia vào nên không xảy ra, nhưng bọn họ vẫn thông qua một loại phương thức khác quen biết Ô Minh Thành, Cố Cảnh Luật dường như cũng không vì Ô Minh Thành đưa Đỗ Vũ Ninh về nhà mà không vui. Nhan Vũ cực kỳ hài lòng với kết quả này, việc anh phá hư cảm tình nam nữ chính đúng là đi được càng ngày càng xa!

Sự kiện IV: Đã đến sinh nhật nữ chủ. Nữ chủ mời các bạn ở trường đại học cùng hai người ở chung nhà tham dự party mừng sinh nhật. Ở party, có người đề nghị chơi “Truth Or Dare” —— Nhan Vũ đọc đến đây liền có dự cảm xấu —— quả nhiên, nữ chủ thua, lựa chọn mạo hiểm, sau đó bị bắt cùng một người tại đó kích thích hôn lưỡi.

Nhan Vũ phẫn nộ đóng sách, không cần nghĩ cũng biết nữ chủ “bị bắt” hôn ai. Giờ phút này, Nhan Vũ chỉ muốn nói một câu thôi, tác giả quyển Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung này vì muốn để nam nữ chính hoan hỉ oan gia HE mà chuyện cẩu huyết như nào cũng dám làm.

Nhan Vũ đương nhiên sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, Cố Cảnh Luật là người đàn ông của anh!

Quả nhiên, Đỗ Vũ Ninh không bao lâu sau liền mời bọn họ tham dự buổi party sinh nhật mình, Nhan Vũ chưa nói đồng ý hay từ chối, còn Cố Cảnh Luật dường như không mấy hứng thú, nhưng trong tình cảnh viêm màng túi như này, không thể không bớt ăn tiêu, hiện tại lại có cơm chiều miễn phí, tới ăn cũng tốt.

Giống trong truyện miêu tả, Cố Cảnh Luật vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm toàn trường, hấp dẫn phần lớn ánh mắt phái nữ. Nhưng vị soái ca này không để ý đến bất kỳ ai, thay vào đó ngồi một chỗ ăn uống không ngừng. Mà Nhan Vũ bên cạnh bưng trà đưa nước, hầu hạ Cố đại thiếu gia dùng cơm.

Party diễn ra được một nửa, có người đề nghị chơi đoán số, người thua phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm. Nhan Vũ trong lòng cười thầm, được được, cuối cùng cũng tới rồi. Cố mỹ nhân, chờ đó tiểu gia đoạt đi nụ hôn đầu tiên của cậu đây!

Vì là sinh nhật nên Đỗ Vũ Ninh đương nhiên đứng mũi chịu sào, ngay vòng đầu tiên đã thua thê thảm. Mấy cô bạn gái hỏi cô một vấn đề không hề tiết tháo: “Trong những người ở đây, gái muốn lên giường với ai nhất?”

Đỗ Vũ Ninh mặt xoát một cái đỏ lên. Cũng đúng, ngây thơ như nữ chủ, làm sao có khả năng dưới tình huống như vậy trả lời vấn đề này, nữ chủ không chút do dự chọn mạo hiểm.

Nhan Vũ càng không do dự đi ra: “Hôm nay là sinh nhật Vũ Ninh, mọi người đừng trêu cô ấy chứ? Để tôi thay cô ấy.” Mọi người thích thú nhìn Nhan Vũ. Cố Cảnh Luật ăn được một nửa cũng dừng động tác, như có suy nghĩ nhìn Nhan Vũ.

Đỗ Vũ Ninh cũng cười đáp: “Mấy người không có tiết tháo gì hết! Tha cho tôi đi!”

“Cũng đúng,” một cô gái ồn ào, “Cho người ta cơ hội đi!”

Cô gái chủ trì nhìn trình tự trò chơi trên màn hình di động, cười nói: “Nội dung mạo hiểm —— gọi điện cho người đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của điện thoại nói ‘Anh thích em từ lâu lắm rồi’!”

Nhan Vũ lúc ấy ngây cả người. Ôi đờ mờ, không giống trong truyện! Không phải hôn sâu một người sao? Người kia còn nhất định phải là nam thần nữa! Các người không bám sát cốt truyện như thế mà được à?!

Có người thúc giục: “Nhanh lên nào, chẳng lẽ sợ Vũ Ninh ghen?”

Đỗ Vũ Ninh cười khổ giải thích: “Đừng nói linh tinh, tôi với Nhan Vũ chỉ là bạn bình thường thôi.”

Nhan Vũ đành kiên trì lấy di động ra, người đầu tiên trong lịch sử trò chuyện là anh chàng thường xuyên hợp tác chuyển phát nhanh, anh hôm qua còn gọi cậu ta đến lấy hàng. Nhan Vũ khóc không ra nước mắt, dưới sự hi vọng tha thiết của mọi người, gọi điện thoại.

Tiếng anh chàng chuyển phát nhanh trước sau như một tràn đầy sức sống: “Nhan tiên sinh? Lại muốn gửi đồ sao?”

Nhan Vũ nhắm mắt, cắn răng nói: “Anh thích em từ lâu lắm rồi!” Nói xong, lập tức cúp điện thoại, tắt máy.

Mọi người một trận thất vọng, cảm thấy chả có tí ý nghĩa gì.

Một cô gái nhìn chằm chằm Cố Cảnh Luật cố lấy dũng khí đi đến chỗ hắn, “Bạn cũng đến chơi đi?”

Cố Cảnh Luật bỏ cái bánh ngọt ăn được một nửa xuống, “Được.”

Kết quả —— Cố Cảnh Luật cũng thua luôn.

Người chủ trì vừa định lên tiếng, Cố Cảnh Luật đã nói trước: “Không cần hỏi, tôi chọn mạo hiểm.”

“Ồ, tốt. Trừng phạt của mạo hiểm là: Hôn say đắm một người ở đây một phút đồng hồ!”

Nhan Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mấy cô gái mắt nhất thời cũng tỏa sáng.

Cố Cảnh Luật trên mặt viết “Nhàm chán chết được”, nhún nhún vai đáp: “Cùng ai?”

Nhan Vũ trong lòng gào thét: Cùng tôi nam thần! Tôi muốn đem nụ hôn đầu tiên dâng cho cậu a a a a a!

Người chủ trì đặt di động ở giữa bàn, “Tôi sẽ xoay di động, lúc dừng lại chỉ vào ai thì là người đó đi.”

Cố Cảnh Luật gật đầu: “Được.”

Nhan Vũ gắt gao nhìn chằm chằm chiếc di động xoay tròn, chỉ thấy nó xoay vài vòng tốc độ dần chậm lại, từ từ bỏ qua Đỗ Vũ Ninh cùng đám con gái đang cực kỳ chờ mong, tim Nhan Vũ nhảy lên bang bang, không sai, nhất định là mình, mình chính là bạn trai mệnh trung chú định của Cố Cảnh Luật.

Sau đó —— sau đó di động chậm rì rì bỏ qua Nhan Vũ, vững vàng chỉ hướng Ô Minh Thành.

Chú thích

(1) Nguyên văn là <娘炮/Niáng pào> Nương pháo. Ý chỉ đàn ông bề ngoài, tính cách, hành động, biểu hiện nữ hóa, ra vẻ như mình là con gái ↑

(2) Thế phong nhật hạ trong “Thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất” ↑

(3) Câu cảm thán, như kiểu ôi mẹ ơi ấy ↑
Bình Luận (0)
Comment