Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau

Chương 48

Yến Thu dựa vào cửa, không ngồi trên xe lăn, bệnh tật yếu ớt, tưởng chừng như một hơi thở cũng không thở nổi, người liền muốn ngã xuống. Cô tiến đến bắt lấy tay Lâm Vãn Tình, lặp lại một lần: "Bé thỏ, chị bắt được em rồi."

 

Du Phỉ, thư ký đang bàn bạc bệnh tình của sếp, hoảng sợ nhìn cảnh này, tay đang định gọi điện thoại cho bác sĩ. Sao lại còn mộng du thế này? Mộng du sao còn nói lời cợt nhả vậy!

 

Lâm Vãn Tình đối diện với ánh mắt cố chấp của cô, nhỏ giọng hỏi: "Ai là bé thỏ?"

 

Giọng Lâm Vãn Tình quá nhẹ, nhẹ tựa như một cơn gió xuân phớt qua mặt hồ, cả trái tim Yến Thu đều mềm nhũn.

 

Yến Thu nói mê sảng: "Nơi này nguy hiểm, chị đưa em về."

 

Lâm Vãn Tình dừng một chút, nhìn đôi chân cô không ngừng run rẩy vì đau đớn, trong lòng một trận trìu mến, trực tiếp ôm công chúa của nàng vào lòng. Thân hình nhìn có vẻ thon dài, thể trọng cũng không nặng.

 

Lâm Vãn Tình ôm Yến Thu nhấc lên một chút: "Ngoan, chị Thu Thu lên giường ngủ đi."

 

Yến Thu mặt đỏ bừng vì sốt, tai càng đỏ nóng hơn, tựa vào bờ vai Lâm Vãn Tình mê mẩn nhìn chằm chằm. "Em gọi chị là chị ?"

 

"Ân, không thì gọi là gì?"

 

"Chị ở độ tuổi này có thể gọi là a di."

 

Lâm Vãn Tình trầm mặc một lát: "Không đến mức đó, chị còn chưa tới tuổi a di."

 

Yến Thu đang sốt suýt nữa cháy hỏng đầu óc miễn cưỡng được trấn an, dán chặt lấy Lâm Vãn Tình, để nàng ôm lấy.

 

Đem người thả lên giường, thư ký thò đầu nhìn vào. Hảo, hảo, phu nhân sức lực thật lớn!

 

Du Phỉ đột nhiên ý thức được, nói không chừng Lâm Vãn Tình mới là người ở trên. Cô nhìn Lâm Vãn Tình với ánh mắt không khỏi thốt lên: "Nhìn mà than thở, chúng ta mẫu mực."

 

Lâm Vãn Tình không biết Du Phỉ đang nghĩ bậy bạ gì sau lưng nàng, vững vàng đặt Yến Thu lên giường, dùng chăn mền bọc kỹ. Nàng dùng khăn tay của mình lau đi mồ hôi trên trán Yến Thu, trên khăn tay mang theo chút mùi hoa cam đắng.

 

"Còn đứng ngây đó làm gì, gọi điện thoại đưa người đến bệnh viện."

 

Du Phỉ vội vàng cầm điện thoại lên đi liên lạc: "Đúng, vẫn là chỗ vừa nãy, sếp của chúng ta... đầu óc không được tốt lắm, sốt đến hồ đồ, cụ thể hiện tượng gì? A, cái này có thể nói sao? Không tốt đâu, anh bác sĩ sao lại nhiều chuyện thế."

 

"..."

 

"Bác sĩ rất nhanh sẽ đến, đừng lo lắng, em vẫn luôn ở bên cạnh chị."

 

Yến Thu dùng sức nắm lấy cổ tay Lâm Vãn Tình, sức lực lớn không giống như một bệnh nhân: "Chờ chị khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ đuổi Du Phỉ đến Châu Phi đào đường."

 

"Đi..."

 

Sốt cao chậm rãi rút đi, đôi môi Yến Thu vẫn đỏ bừng lộng lẫy, đỏ đến giống như vừa ăn quả dâu. Hơi nóng theo lời nói phả ra: "Chị có thể ôm được Ngọt Ngào."

 

"Cái gì?"

 

"Nếu như không bị bệnh, chị có thể ôm được em, giống như em vừa mới ôm chị vậy."

 

Nga, ôm công chúa a.

 

Lâm Vãn Tình dựa trên thái độ bác ái ưu tiên bệnh nhân, ôn nhu nói: "Được, chị Thu Thu cẩn thận đừng đau eo."

 

Cho đến khi xe cứu thương đưa Yến Thu đến bệnh viện, cô vẫn luôn nắm lấy tay Lâm Vãn Tình không buông.

 

Bác sĩ phiền não: "Mời bệnh nhân hợp tác một chút."

 

Yến Thu nắm lấy cổ tay Lâm Vãn Tình sức lực không giảm mà còn tăng, cho đến khi tiêm một mũi thuốc có thành phần an thần, cô mới chậm rãi buông tay ra.

 

Trên cổ tay Lâm Vãn Tình lưu lại một vết bầm tím kinh người.

 

..

 

Yến Thu tỉnh lại trên giường bệnh đã là giữa trưa ngày hôm sau, cái ót đau nhói như thể bị chai bia đập vào. Cô xoa xoa cái đầu đau buốt, Du Phỉ đang làm việc bên cạnh lập tức điều chỉnh giường bệnh cho sếp ngồi dậy.

 

"Sếp đang đau đầu sao? Em sẽ gọi bác sĩ đến khám ngay."

 

Yến Thu hít vào một hơi khí lạnh, mỗi cơn đau như một chiếc dùi gõ vào dây thần kinh yếu ớt.

 

Du Phỉ: "Bác sĩ nói ước chừng là di chứng của thuốc ngủ, một lát nữa sẽ ổn thôi. Nếu sếp có thắc mắc, có thể làm các xét nghiệm liên quan."

 

"Thắc mắc gì?"

 

Yến Thu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ký ức của cô dừng lại ở câu "Thỏ con, chị bắt được em rồi." Cô bé thỏ chín tuổi trắng trẻo mềm mại, cao chỉ tới ngang eo nàng, giống hệt cô em họ vừa học lớp một, cười lên có hai cái má lúm đồng tiền. Sao cô có thể bỏ mặc cô bé mù lòa chạy lung tung khắp nơi được, cô không yên lòng.

 

Du Phỉ lật xem bệnh án, lời nói đặc biệt dịu dàng: "Sếp đau đầu, có lẽ là bị ai đó đánh một gậy. Sếp nếu có thắc mắc, có thể làm các xét nghiệm liên quan."

 

Yến Thu liếc cô ấy một cái: "Cô không muốn làm thì cứ nói thẳng, tôi sẽ mở n+1 bồi thường cho cô."

 

"...Vẫn là thôi đi, ở bên cạnh sếp em có thể phát huy toàn bộ giá trị của mình."

 

Yến Thu kéo lê thân thể tàn tạ ngồi lên xe lăn: "Lâm Vãn Tình ở đâu, tôi đi tìm em ấy."

 

Đẩy xe lăn ra khỏi cửa phòng bệnh. Tòa nhà nội trú của bệnh viện tư tốt hơn bệnh viện công gấp mấy lần, mỗi phòng bệnh đều có phòng phụ riêng. Không kém là bao so với phòng tổng thống mà Yến Thu thường ở.

 

Du Phỉ thần sắc nghiêm nghị hơn rất nhiều: "Mấy người thân của nhà họ Yến nghe nói sếp bệnh nặng nhập viện, một đồn mười, mười đồn trăm, cũng muốn đến bệnh viện thăm hỏi. Phu nhân đang đối phó với những người đó."

 

Yến Thu vẻ mặt nghiêm túc, xe lăn chậm rãi tiến đến một cánh cửa đóng chặt, bên trong tiếng ồn ào loáng thoáng truyền ra. Du Phỉ đưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng bị Yến Thu ngăn lại.

 

Thư ký nghi hoặc: "Sếp?"

 

Yến Thu: "Nghe xem những người này đang nói gì."

 

...

 

"Người như Yến tổng sao có thể để ý đến cô, nói không chừng loại người xuất thân tầm thường như cô đã cấu kết với Yến tổng trước hôn nhân rồi."

 

"Được rồi, đừng cản ở đây, thật sự tưởng mình là phu nhân nhà họ Yến sao."

 

"Tôi thấy cô cũng có vài phần tư sắc, nên an phận tìm người môn đăng hộ đối mà kết hôn đi. Người trẻ tuổi bây giờ lúc nào cũng muốn trèo cao."

 

"Tiểu nha đầu, tôi khuyên cô nên nói rõ tài sản của Yến Thu đi, chờ các cô ly hôn, tôi nói không chừng còn có thể cho cô mang đi vài thứ đấy."

 

Đứng giữa một đám sói lang hổ báo, Lâm Vãn Tình biểu cảm đạm mạc, không có vẻ hoảng loạn hay bất lực như những người này nghĩ. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện khiến không gian yên tĩnh này thêm phần sắc bén.

 

Lâm Vãn Tình: "Yến tổng lát nữa sẽ tỉnh, các vị sao không trực tiếp đi hỏi chị ấy?"

 

Những người này lộ ra vẻ không tự nhiên, đổi chủ đề: "Nhà họ Lâm đã phá sản rồi, cô thế mà còn không biết xấu hổ tiếp tục ở lại nhà họ Yến, thật không biết xấu hổ."

 

Ngoài cửa, Yến Thu sắc mặt âm trầm, tay dùng sức nắm chặt cạnh xe lăn.

 

Du Phỉ phỉ nhổ: "Mấy cái đồ bát phụ này thật không phải thứ tốt, giống như lũ diều hâu trọc, chỉ mong tức chết người."

 

"Đừng nóng vội, nghe xem Lâm Vãn Tình nói thế nào."

 

Trên mặt Du Phỉ xẹt qua vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ sếp không tin phu nhân sao?

 

Yến Thu không biết đang chờ đợi điều gì, cô hy vọng nghe thấy tiếng cãi lại và phản công từ miệng Lâm Vãn Tình. Ví dụ như họ không ký bất kỳ thỏa thuận nào trước hôn nhân, dù có ly hôn, Lâm Vãn Tình có thể nhận được hơn nửa tài sản. Cô muốn nghe Lâm Vãn Tình nói rằng nhà họ Lâm quả thực đã phá sản, nhưng Yến Thu đã thu mua phần lớn sản nghiệp dưới trướng nhà họ Lâm, chuyển toàn bộ lợi ích và cổ tức vào tài khoản Lâm Vãn Tình, còn Yến Thu một mình gánh chịu rủi ro. Về mặt tình cảm thì chưa đủ xác định, Yến Thu hy vọng mang đến cho Lâm Vãn Tình nhiều sự bảo vệ vật chất hơn.

 

Trong căn phòng cách một cánh cửa, Lâm Vãn Tình đối mặt với những người thân thích khắc nghiệt nói: "Tôi biết mình có bao nhiêu cân lượng, không có ỷ là phu nhân Yến Thu mà muốn làm gì thì làm. Tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người vợ mà thôi."

 

Lâm Vãn Tình vừa dứt lời, cả căn phòng nhất thời yên tĩnh, biểu cảm của những người nhìn Lâm Vãn Tình có chút kỳ quái.

 

"Tôi sẽ không tham lam tài sản của Yến Thu, cũng sẽ không cố ý can thiệp tự do của chị ấy. Chuyện của chị ấy tôi không thể làm chủ được, các vị nên tự mình đi hỏi chị ấy." Giọng Lâm Vãn Tình bình tĩnh như một tiếng sét đánh vào trái tim mọi người. "Như lời các vị nói, nhà họ Lâm phá sản, tôi không có bất kỳ chỗ dựa nào. Các vị sao lại cho rằng Yến Thu sẽ ngốc đến mức đem toàn bộ tài sản mà để lại cho tôi? Tôi tự biết mình, còn các vị thì sao, không có chút hiểu biết nào về Yến Thu ư?"

 

Mấy người thân sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Tình tràn đầy đề phòng.

 

Lâm Vãn Tình không muốn nói thêm với bọn họ, dùng sức đẩy cửa. Bác sĩ nói lúc này Yến Thu có lẽ tỉnh rồi, nàng còn muốn đi nhìn cô.

 

Cánh cửa nặng nề bị kéo ra, đập vào mắt là Yến Thu đang ngồi trên xe lăn và cô thư ký đang che miệng, như thể vừa vô tình nghe được bí mật gì đó.

 

Lâm Vãn Tình kinh ngạc lùi lại nửa bước: "Chị Thu Thu?"

 

"Yến tổng!"

 

Những người thân thích phía sau nhìn thấy Yến Thu như thể thấy ma! Cô ấy sao lại ở đây? Không phải nên nằm trên giường bệnh sao——

 

Yến Thu ánh mắt quét qua cả đám, bây giờ nhìn một đám vật thể không có sức sống: "Du Phỉ đuổi hết bọn họ ra ngoài, trong thời gian tôi nằm viện không cho phép bất kỳ ai thăm viếng."

 

Du Phỉ: "Vâng, em đi xử lý."

 

"Tháng sau sớm mở cuộc họp hội đồng quản trị, để tránh mấy lão già này quên mất tôi còn sống, mấy cái đồ ngu xuẩn không tiền đồ này chỉ biết ngồi không mà hưởng, lại còn đến thăm dò."

 

Dù bị mắng thẳng mặt, đám thân thích kia không ai dám nói thêm lời nào. Vừa nãy người phụ nữ trung niên nói "ly hôn" sợ đến chân mềm nhũn, chồng của bà ta năm nay vừa mới được thăng chức, cả nhà đều trông cậy vào một mình chồng bà ta.

 

"Yến tổng, Yến tổng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, cái miệng này của tôi thật sự là tiện vô cùng, ngài..."

 

Người phụ nữ kia chưa nói hết lời, đã bị bảo vệ che miệng, cả người bị kéo ra khỏi phòng bệnh.

 

Lâm Vãn Tình bị Yến Thu bảo vệ phía sau, như một con thỏ con bị xách gáy ném vào trong phòng bệnh. Tất cả thân thích nhìn thấy cảnh này, trong lòng hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Vãn Tình đối với Yến Thu.

 

Du Phỉ đứng ở cửa, chống nạnh, quay ra ngoài hắng giọng: "Bắt nạt phu nhân có gì hay chứ, các người tự mình sống không như ý, sao lại còn khuyên người ta ly hôn làm gì, cũng không mong điều tốt đẹp gì."

 

Đám người: "..."

 

Du Phỉ: "Đồ ngu xuẩn!"

 

Những người này bị mắng đến không dám ngẩng đầu. Bọn họ nhận được tin tức là Yến Thu bệnh tình nguy kịch, sốt cao không thuyên giảm, người không nhanh nhẹn được. Nào biết Yến Thu hiện tại rất tốt, còn có thể ở cửa ra vào nghe trộm bọn họ nói chuyện. Trong lòng thầm mắng người báo tin chó má. Du Phỉ vừa đi vừa mắng, dùng sức đóng cửa lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phu nhân và sếp tình cảm tốt như vậy, phu nhân cũng không chê bà chủ là tàn tật, đây chính là tuyệt thế hảo couple."

 

Bảo vệ: "..." Đây là nội dung người làm công có thể nghe được sao.

 

Du Phỉ vỗ vỗ vai bảo vệ cường tráng: "Bên trong không có chuyện của anh, ra ngoài trông chừng đi."

 

Căn bản không hiểu thư ký đang nói gì, bảo vệ quay người rời đi, nhường toàn bộ không gian phòng bệnh cho đôi tình nhân trẻ.

 

Yến Thu ngồi trên giường, nhân viên y tế đang băng thuốc cho hai chân nàng, trên mu bàn tay vẫn còn một mũi kim tiêm cố định, ống tiêm to đáng sợ c*m v** mạch máu, chỉ nhìn thôi cũng đủ gây ra một trận đau đớn.

 

Lâm Vãn Tình đứng nghiêm túc trước giường bệnh: "Thật xin lỗi..."

 

Yến Thu bật máy tính đặt trong chăn để làm việc, trông có vẻ đang xem tài liệu, nhưng cả trái tim cô đều bay đến bên Lâm Vãn Tình. "Không phải lỗi của em, em không cần xin lỗi."

 

Lâm Vãn Tình lắc đầu, cả con thỏ xìu bẹp: "Em vừa nãy ở trước mặt đám người đó là nghiêm túc. Nếu chị có ngày nào đó ly hôn với em, em sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, cũng sẽ không cứng rắn dựa dẫm bên cạnh chị mà không đi."

 

Bác sĩ cúi đầu xử lý vết thương, hận mình không thể là một kẻ điếc.

 

Yến Thu xem tài liệu với vẻ mặt khổ đại thù sâu, như thể từng hàng chữ kia là mối thù giết vợ đoạt con. "Em rất muốn ly hôn với chị sao?"

 

"Chỉ cần chị Thu Thu đề xuất, em sẽ không từ chối, bất quá..."

 

Yến Thu lập tức ngẩng đầu: "Bất quá cái gì?"

 

Lâm Vãn Tình đột nhiên nghĩ đến cảnh cho mèo ăn pate và hạt khô đông lạnh, mèo con cũng như Yến Thu mang theo vẻ vui mừng và khao khát đột nhiên ngẩng đầu. Có chút đáng yêu.

 

"Bất quá em sẽ không chủ động đề nghị ly hôn, quyền quyết định là ở chị."

 

Vừa nói xong, ngay cả bác sĩ cũng có thể cảm nhận được không khí trong phòng bệnh đột nhiên thư giãn. "Vết thương của ngài đã băng bó kỹ rồi, tôi cần phải đi xem bệnh nhân khác, xin cáo từ trước."

 

Yến Thu cười yếu ớt phất tay: "Bác sĩ vất vả rồi, tôi sẽ thông báo cho viện trưởng cho anh thêm tiền thưởng."

 

Bác sĩ cười đến giống khóc, chỉ hy vọng đừng vì bí mật của hào môn mà mình vừa nghe mà dẫn đến sẽ bị diệt khẩu.

 

Lâm Vãn Tình bị túm lấy gáy như con thỏ, được Yến Thu kéo hai chân dang rộng ra ngồi trên giường bệnh, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Yến Thu.

 

Yến Thu hung hăng nâng cằm nàng lên, bắt cô thiếu nữ nhìn mình: "Lâm Vãn Tình, em cho rằng chị đối xử với em không tốt sao?"

 

Lâm Vãn Tình bị cô nhìn đến kinh hồn bạt vía, lông thỏ đều dựng đứng lên. Ba múi miệng mấp máy, trong cổ họng phát ra tiếng "chi chi ô ô" nhỏ. "Chị Thu Thu đối xử với em rất tốt."

 

Yến Thu nghiến răng nghiến lợi: "Em còn có cái gì không thỏa mãn! Em là vợ của chị mà, sao em có thể ở bên ngoài bị người khác bắt nạt chứ!"

 

"Nhưng mấy người đó nói không sai..."

 

Yến Thu tức giận đến mức tim đau, nhìn cô thiếu nữ trong lòng, nước mắt như chuỗi hạt ngọc đứt dây rơi lạch bạch trên giường. Nước mắt nóng bỏng bắn vào mu bàn tay Yến Thu, giống như nhỏ giọt vào trái tim cô. Cô thiếu nữ của cô hoàn toàn không có gì, run rẩy đi đến bên cạnh cô, từ trước đến nay cũng không biết nàng quan trọng đến mức nào đối với cô.

 

Yến Thu quát lớn: "Không cho phép khóc, khóc nữa thì chị sẽ ném em xuống tầng hầm, đời này không cho phép nhìn thấy người khác."

 

Lâm Vãn Tình khóc càng dữ dội hơn. "Chị Thu Thu không cần đối xử với em tốt như vậy, em sẽ có lòng tham, không biết đủ."

 

Lâm Vãn Tình nghẹn ngào, những cay đắng trong đời hóa thành nước mắt tuôn trào, trong cổ họng nghẹn ngào nuốt không thể kể hết những năm tháng đắng cay đã qua. Chỉ có thể hóa thành nước mắt, để Yến Thu nhẹ nhàng lau sạch. Trên đời này người duy nhất quan tâm nàng, lại là nhờ bán mình mà có được. Đối với người khác là sự châm chọc lớn lao, nhưng Lâm Vãn Tình lại như nhặt được chí bảo.

 

Cửa đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng mở ra. Một người thân thích vẫn chưa về, đang muốn kiếm cơ hội ve vẫy với Yến Thu.

 

Ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Lâm Vãn Tình phát hiện ánh mắt, lập tức kéo Yến Thu đặt cô lên đầu giường hôn g*m c*n——

 

Yến Thu không phản ứng kịp, đầu lưỡi và môi đều bị cắn. Cơ thể cô không tốt, không có sức lực, bị Lâm Vãn Tình đè vai, chống đỡ trên đầu giường. Tóc dài của hai người quấn quýt lấy nhau.

 

Một nụ hôn khiến người khác phải nhìn, mang theo cảm xúc nồng nặc của Lâm Vãn Tình. Đầu lưỡi nàng quét qua đầu lưỡi và vòm miệng của Yến Thu. Mọi sự tủi thân được giải tỏa, biến thành nụ hôn mang theo mùi máu tanh.

 

Người phụ nữ ở cửa nhìn thấy Lâm Vãn Tình và Yến Thu ôm nhau hôn nồng nhiệt, phát ra tiếng nước "tí tách", sợ đến suýt ngã xuống đất. "Các nàng, các nàng rõ ràng là..."

 

Du Phỉ cười tủm tỉm đứng sau lưng người phụ nữ đang chật vật đó: "Rõ ràng là kết hôn theo thỏa thuận, vì sao tình cảm lại tốt đến vậy?" Thư ký níu cổ áo người phụ nữ, kéo bà ta ra ngoài. "Sếp của chúng tôi mơ ước phu nhân nhiều năm rồi, một khi cầu hôn thành công, đương nhiên thân mật đến mức nào cũng không quá đáng."

 

Du Phỉ ném người ra ngoài xong, tiện tay đóng cửa lại cho đôi tình nhân nhỏ.

 

Trong bệnh viện điên loan đảo phượng, không biết trời đất là gì, có chút quá đáng.

 

...

 

"Tại sao đột nhiên muốn hôn chị?" Yến Thu phủ sờ gò má nàng, ôm người chặt hơn nữa: "Rõ ràng để người khác hiểu lầm rất tốt, ngày sau em ly hôn cũng sẽ không phải chịu trở ngại."

 

Lâm Vãn Tình thở hổn hển liên tục, ngón tay dùng sức nắm chặt cổ Yến Thu.

 

Con mèo đen cao quý phải ngước cổ lên, để lộ phần yết hầu nguy hiểm nhất. Lâm Vãn Tình hôn vào cổ họng cô, đầu lưỡi xẹt qua bộ phận cần được bảo vệ nhất của người.

 

Yến Thu muốn đẩy người ra, nhưng vì bị đè lên chân, từng đợt đau nhói khiến cô lạnh sống lưng. Cơ thể tồi tệ lần đầu tiên có sự yếu thế rõ ràng như vậy.

 

"Em đang chờ chị đề nghị ly hôn," Lâm Vãn Tình dùng khăn lau đi nước bọt trên yết hầu và khóe miệng, "Chỉ cần chị đề xuất, em sẽ không phản đối."

 

Yến Thu cười khẽ hai tiếng: "Chân đau, em đè lên."

 

Lâm Vãn Tình không nhẹ không nặng đặt tay lên chân bị thương của Yến Thu. Có đau đớn tức là có khả năng bình phục.

 

Trên giường bệnh, người đẹp tái nhợt, chiếc kính gọng vàng cong vẹo treo trên mặt, quần áo bệnh nhân bị kéo xô lệch khó mà che đậy cơ thể. Trên yết hầu và xương quai xanh xuất hiện vết cắn như bị người khác "bắt nạt". Càng kiều diễm đơn bạc xinh đẹp, càng muốn người ta "bắt nạt" đến thấu triệt.

 

Yến Thu che lấy chân đau nói: "Chị là già yếu tàn tật, em nên chăm sóc chị nhiều hơn, đừng nói lời khiến người khác tức giận."

 

Yến Thu, người vốn luôn kiêu ngạo, không muốn thừa nhận cơ thể có khuyết tật, giờ đây chủ động dán nhãn "già yếu tàn tật" lên người mình. Chỉ vì tranh thủ sự đồng cảm của vợ.

 

Lâm Vãn Tình vén chăn của côlên, giống như tối qua Yến Thu đã hôn đầu gối của nàng, nàng hôn vào khớp xương của Yến Thu. Đôi chân chi chít vết thương, được một nụ hôn nhẹ nhàng chữa lành. Dịu dàng như một làn gió hôn, lập tức làm dịu cơn đau.

 

...

 

"Sếp nói chân sếp lại đau." Du Phỉ ôm máy tính tựa ở bên cửa phòng, "Phu nhân trước tiên cứ gác lại việc thiết kế nước hoa đi, cứu người quan trọng."

 

Lâm Vãn Tình đang xoay bút trên bàn: "Buổi sáng bác sĩ nói không sao."

 

Du Phỉ kiên trì: "Bây giờ có rồi."

 

"Rất nghiêm trọng?"

 

Du Phỉ tự định giá một chút: "Ngô, vậy phải xem nghiêm trọng được định nghĩa là gì."

 

Lâm Vãn Tình đang tô tô vẽ vẽ trên sổ ghi chép. Vì chuyện của Yến Thu mà việc điều chế nước hoa bị trì hoãn, nàng đang phác thảo sơ đồ thiết kế chai nước hoa, gửi email cho Kim chủ. Kim chủ vẫn chưa trả lời email, nhưng tiền thì vẫn cứ chuyển vào thẻ.

 

Lâm Vãn Tình nhéo nhéo sống mũi nói: "Tôi lại không phải bác sĩ, chân nghiêm trọng thì tôi có thể làm gì? Đánh một gậy để Yến tổng đau đến chết lặng sao?"

 

"Hoặc là sếp cần một sự trấn an tràn đầy yêu thương."

 

Lâm Vãn Tình khép sổ ghi chép lại: "Tôi và sếp của các cô là kết hôn theo thỏa thuận, làm gì có yêu thương chứ."

 

Cuối cùng Du Phỉ không thể mời được Lâm Vãn Tình đến bệnh viện. Cô ấy hiếm khi thất bại nhiệm vụ, ủ rũ đứng trước mặt sếp.

 

Yến Thu híp mắt phơi nắng trước giường bệnh, nghe thấy tiếng bước chân của thư ký, giả vờ lơ đãng nhìn về phía cửa. Trên khuôn mặt tái nhợt mang theo chút vẻ kiên cường cố gắng, khóe mắt đỏ hoe giống hệt vẻ đau khổ bất lực vì bị bệnh tật giày vò. Đáng yêu quá, đáng yêu quá. Đáng tiếc hình ảnh bệnh mỹ nhân sắp khóc này lại không được thỏ con nhìn thấy.

 

"Sao cô lại về một mình, Lâm Vãn Tình đâu?" Yến Thu cố gắng gạt thuốc nhỏ mắt ra khỏi mắt, trên mặt là sự lạnh lùng và độc đoán như thường lệ.

 

Du Phỉ lặp lại một lần: "Thật xin lỗi sếp, phu nhân nói không có yêu ngài đến mức như vậy đâu."

 

Yến Thu: "..."

 

Du Phỉ nói lại nguyên văn lời của Lâm Vãn Tình, đặc biệt là câu "Tôi lại không phải bác sĩ, chân nghiêm trọng thì tôi có thể làm gì?" Cô ấy không dám thuật lại nửa câu sau.

 

Yến Thu dùng nước tẩy trang lau đi chút hồng nhạt ở khóe mắt do đau đớn mà cố nén, tùy tiện ném vào thùng rác. "Đồ lang băm."

 

Du Phỉ: "..."

 

Lâm Vãn Tình đang làm việc trước bàn, viết lách lia lịa, gửi bản thiết kế chai nước hoa nghiêm túc cho Kim chủ.

 

Kim chủ gửi email: Thiết kế của Lâm lão sư tôi rất thích. Gần đây thấy cô không thường xuyên trả lời email, nghĩ đến là người thân bên cạnh cô gặp chuyện không may. Tôi vô cùng áy náy.

 

Lâm Vãn Tình nhìn đoạn văn trôi chảy dài ngoẵng trong email, rơi vào trầm tư. Kim chủ của nàng thật sự có thể từ tần suất trả lời email và giao bản thảo của nàng mà nhìn ra người thân bên cạnh nàng đã vào bệnh viện sao?

 

Kim chủ lát sau lại gửi một email: Bệnh nhân cần người bầu bạn, Lâm lão sư không cần chịu khó như vậy mà gửi bản thảo cho tôi. Tôi nghĩ người nhà của cô càng cần Lâm lão sư bầu bạn hơn.

 

Lâm Vãn Tình: "..." Nàng cảm thấy Kim chủ này không bình thường, nhưng không có bằng chứng.

 

Trong bệnh viện, Yến Thu khép máy tính lại, đối diện gương khẽ hừ khẽ hát, nhẹ nhàng làm đỏ khóe mắt. Bác sĩ đứng bên cạnh cô đều nhìn đến tê dại. "Chân cô còn đau không, tôi đổi đơn thuốc cho cô. Mấy ngày này cô nên dưỡng dạ dày trước."

 

Bác sĩ riêng của bệnh viện luôn ôn hòa, nói chuyện quan tâm tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy như ở nhà.

 

Yến Thu: "Chân không đau, mấy thứ thuốc này cứ kê trước đi..." Cô nói ra mấy tên thuốc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.

 

Tiếng bước chân quen thuộc khiến Yến Thu lập tức tỉnh táo, động tác nhét bàn chải trang điểm mắt vào ngăn kéo diễn ra trôi chảy, một mạch hoàn thành.

 

Lâm Vãn Tình cẩn thận đẩy cửa: "Chị Thu Thu, em đến thăm chị."

 

Người đẹp yếu ớt dựa vào giường bệnh, có vẻ bệnh nặng. Bác sĩ nhìn vị bệnh nhân tôn quý này, đột nhiên trở nên tinh thần uể oải, trông như sắp hết giờ.

 

Yến Thu cố gắng cười nhạt một tiếng: "Không sao, không đau chút nào." Cái này không phải không đau a, cái này rõ ràng là đau điên rồi, sĩ diện chết tiệt, cố nén nói không đau.

 

Lâm Vãn Tình trái tim đột nhiên co rút, trách móc liếc nhìn thư ký đang đứng bên cạnh cửa. Tình trạng của Yến Thu kém như vậy, sao không nói sớm với nàng?

 

Du Phỉ: "..."

 

Bác sĩ: "...Cô thật sự đau sao?"

 

Yến Thu tựa vào bờ vai tiểu mỹ nhân: "Không đau, một chút cũng không đau."

 

Lâm Vãn Tình nhìn khóe mắt cô sắp khóc đỏ: "Chị đều nằm dài trên giường rồi, tội gì phải cố nén chứ? Nhanh nói cho bác sĩ, chị đau chỗ nào."

 

Bác sĩ vừa định nói, bị thư ký kéo mạnh đẩy ra ngoài. Đừng ảnh hưởng vợ chồng trẻ yêu đương.

 

Yến Thu ôn nhu lưu luyến: "Ngọt Ngào vừa đến là chị hết đau rồi."

 

"Vừa nãy đầu gối đau, đoán chừng là bệnh cũ tái phát, không có gì đáng ngại. Ngọt Ngào giúp chị xoa xoa. "

 

Nếu có thể cho cô một cái hôn thì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment