Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau

Chương 66

Lâm Vãn Tình lờ mờ nhớ lại cái quãng đời khi còn bé mắt mù, lúc nào cũng ngửi thấy mùi máu tanh đập vào mặt. Một chị gái luôn nắm tay nàng, dường như sức khỏe rất yếu, trên người thỉnh thoảng lại băng bó. Ngoài mùi máu me, còn có mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện, nàng không biết người kia bị thương nặng đến mức nào.

 

Yến Thu cất chiếc đồng hồ bỏ túi vào túi, "Cũng không còn sớm nữa, tối nay chị có cuộc họp, em đi cùng không?"

 

Lâm Vãn Tình ngước cặp mắt yêu kiều nhìn cô mang tất giày xong, rồi chống gậy đứng dậy. Lâm Vãn Tình lập tức nắm lấy ống tay áo cô, "Chị còn chưa khỏe, sao ngày nào cũng vất vả thế?"

 

Môi Yến Thu mấp máy, nhìn nàng đầy ý vị thâm trường: "Hay là em giúp chị họp nhé?"

 

Lâm Vãn Tình: "..."

 

"Chị về nhà tiếp tục làm bà chủ gia đình, đi đặt chỗ ở nhà hàng... À, không đúng, tự mình nấu ăn."

 

Lâm Vãn Tình ấn đường đau nhói, "Được rồi, chị đi nhanh đi, em phải làm marketing sản phẩm mới, đi trước đây." Nàng ôm lấy túi trước ngực của Yến Thu, nhét lọ nước hoa trên bàn vào.

 

Yến Thu cảm nhận được chiếc túi trĩu xuống một chút, lọ nước hoa lạnh băng dán vào làn da nóng bỏng. Tiếng tim đập bịch bịch, nghe đến đinh tai nhức óc, tâm trí không kìm được mà bay theo bóng lưng Lâm Vãn Tình.

 

Cô không muốn họp lắm, chỉ muốn ôm mỹ nhân vào văn phòng mà trêu chọc. Mấy ngày nay Lâm Vãn Tình bận rộn với sản phẩm mới, Yến Thu và nàng ban ngày gần như chẳng mấy khi gặp mặt, chỉ có ban đêm vội vàng một nụ hôn chúc ngủ ngon.

 

Quản gia mặt ủ mày ê đứng cạnh bàn ăn, "Yến tổng có phải là..."

 

Thất sủng.

 

Yến Thu cầm chiếc kính gọng vàng, dùng khăn lau kính tinh tế lau chùi. Trên khuôn mặt cô thoáng qua vẻ mệt mỏi và cô đơn nhàn nhạt. Bữa ăn đầy bàn, Lâm Vãn Tình chỉ ăn hai ba miếng rồi đi mất.

 

Mặc áo khoác của cô, đi giày cao gót của cô, thoa son môi của cô.

 

Đi gặp người khác.

 

Đến cả dì quản gia đã ngoài năm mươi cũng ôm ngực, "Đau nhói, thực sự là quá đau lòng."

 

Yến Thu nhướn mày, "Dì trông mong chút đi."

 

Quản gia nhìn bóng lưng Lâm Vãn Tình lái chiếc xe đạp ga trong sân, vẫn là chiếc Bentley đen mà Yến Thu thường dùng.

 

"Nghe nói đối tác bên Làm Phách đã về nước, dường như là tiểu thư nhà họ Cố, một nhân vật không tầm thường, có ơn tri ngộ với phu nhân."

 

Yến Thu chậm rãi uống hết ngụm canh cuối cùng, "Là ai?"

 

Quản gia lặng lẽ liếc nhìn: Yến tổng trí nhớ không tốt lắm thì phải.

 

"Gia tộc họ Cố là doanh nghiệp đầu ngành trong lĩnh vực y tế. Có sự kết nối của nhà họ Cố, tiểu thư mới có thể hẹn được bác sĩ nhanh như vậy."

 

Hai nhà có không ít giao dịch kinh doanh, tổ tiên mấy đời đều có giao tình.

 

"Ơn tri ngộ... cũng không tệ." Yến Thu hừ một tiếng, rời khỏi bàn ăn, lật xem tài liệu trên bàn trà. "Lâm Vãn Tình ra ngoài đi dạo lại trêu hoa ghẹo cỏ, trong lòng hoàn toàn không có tôi."

 

Quản gia: "Mấy ngày nay ông chủ hỏi thăm tin tức của Yến tổng, tôi cũng không dám nói thật."

 

Yến Thu đọc tài liệu trong tay, cúi thấp mặt mày không nhìn ra tâm tình, chỉ có thể nhìn thấy dấu móng tay cào ở cạnh góc tài liệu mà biết được tâm trạng cô bây giờ không tốt lắm.

 

Muốn đem mỹ nhân yếu ớt kia đè lên giường, bẻ gãy eo của nàng, khiến cho nàng phát ra tiếng thút thít xấu hổ.

 

Quản gia lặng lẽ đứng cạnh bàn, thở dài một tiếng thật nặng. Yến tổng không để bụng, nhưng người dưới không thể giả vờ như không thấy mối quan hệ đầy rẫy nguy cơ này. Vị quản gia đã ngoài năm mươi bỗng nhiên cảm thấy xúc động dâng trào.

 

Lâm Vãn Tình và Cố Song hẹn gặp nhau tại văn phòng làm việc. Cùng với các đồng nghiệp khác trong văn phòng, họ đang bàn bạc chi tiết về việc bán sản phẩm mới.

 

Dần dần, chủ đề trò chuyện bắt đầu đi chệch hướng.

 

Cố Song thân mật nắm lấy cổ tay Lâm Vãn Tình, dùng ngón út vén lọn tóc dài trên trán nàng: "Tình Tình nhà chúng ta ngày càng trổ mã xinh đẹp."

 

Cô đặt tất cả các gói quà lớn nhỏ chồng trước mặt Lâm Vãn Tình: "Tớ mang không ít quà từ nước ngoài về cho cậu. Mấy ngày nay về nước, ngày đêm tớ đều mơ thấy cậu. Nếu không phải công việc bận rộn, cậu và tớ đã không cách nhau cả một Thái Bình Dương lớn đến vậy."

 

Lâm Vãn Tình nhìn những gói quà xa xỉ đắt tiền trên bàn, "Cám ơn cậu."

 

Cố Song cười đến miệng không khép lại: "Cái miệng cậu ngọt quá, trách không được dì già kia lại thích cậu."

 

Lâm Vãn Tình yếu ớt nói: "Chị ấy không phải lão dì."

 

"Chị ta ba mươi rồi, ba mươi tuổi ra ngoài mai mối chỉ có thể tìm người tái hôn, không phải lão dì thì là gì?" Cố Song cầm tay Lâm Vãn Tình, kéo lên mặt mình v**t v*, "Mấy hôm nay tớ đổi mặt nạ mới đấy, cậu sờ xem da dẻ này có mướt mát không?"

 

Lâm Vãn Tình: "..."

 

Kéo bè giẫm đạp nhau đừng có lộ liễu quá chứ.

 

Khi nói chuyện gia đình, các nhân viên khác trong văn phòng nhanh chóng rời đi, không dám nghe thêm chuyện của hai vị đại lão này.

 

Cố Song hạ giọng nói: "Tớ khuyên cậu mau chóng ly hôn đi. Yến Thu là một người bạc tình bạc nghĩa, ngay cả ân nhân cứu mạng của mình cũng có thể bỏ mặc suốt gần mười năm, hại mắt..." cô không nói tiếp, dừng lại đúng lúc.

 

Trước đó cô từng nói với Lâm Vãn Tình về chuyện Yến Thu có bạch nguyệt quang, chỉ là muốn Lâm Vãn Tình biết khó mà lui. Lâm Vãn Tình và Yến Thu là người của hai thế giới, các nàng không nên hòa hợp với nhau. Kẻ đã để người đẹp phải ở cái nơi tồi tàn như Lâm gia hơn mười năm, không xứng với Lâm Vãn Tình.

 

Lâm Vãn Tình dùng ngón tay thon dài rõ ràng v**t v* một điếu thuốc lá. Nàng ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, không dùng bật lửa châm.

 

Vẻ phong tình của mỹ nhân khi ngậm điếu thuốc quả là hiếm có, Cố Song nhìn mà tâm hồn dập dờn, mắt hận không thể dính chặt vào ngón tay Lâm Vãn Tình.

 

Ngón tay trông rất dễ sờ, cũng rất dễ l**m.

 

"Yến Thu rất tốt, cậu đừng khuyên tớ ly hôn."

 

Cố Song: "Chị ta tốt cái quái gì. Loại người quyền cao chức trọng như chị ta, chỉ trông cậy người khác lấy lòng mình, ngày thường nhất định chán ngắt thấu xương. Ngày nào cũng họp với xem văn kiện, một chút cũng không cảm kích, biết điều, chẳng qua chỉ là có mấy đồng tiền bẩn. Trên đời này nhiều kẻ có tiền như vậy, thiếu gì một mình chị ta sao?"

 

Lâm Vãn Tình: "...Cậu có phải đang ghen ăn tức ở không?"

 

Oán khí của cậu lớn thật đấy.

 

Cố Song phỉ nhổ một câu: "Sau này có thể từ xe lăn đứng dậy hay không vẫn là ẩn số, dựa vào cái tính cách nhạt nhẽo này cũng không đáng để Tình Tình hao tâm tổn trí như vậy."

 

Tình Tình lại không thiếu tiền, tội gì phải dựa vào Yến Thu mà sống qua ngày.

 

Cố Song trong phòng làm việc líu lo không ngừng, quản gia mặt đầy phiền não đứng ở cửa. Vị quản gia đã ngoài năm mươi tuổi này vốn nên được an hưởng cuộc sống làm vườn cắt cỏ, lại không ngờ phải bôn ba vì chuyện tình cảm của thế hệ trẻ tuổi.

 

Nhìn xem cái con bé nhà họ Cố kia nói cái lời gì kìa!

 

Quản gia ho khan vài tiếng, vẻ mặt bình tĩnh thong dong đột nhiên xuất hiện sự vội vã hoảng hốt. Bà tiến lên mấy bước như thể vừa chạy thở hồng hộc vào, "Phu nhân! Phu nhân, đại sự không ổn rồi!"

 

Lâm Vãn Tình ngừng câu chuyện, lập tức quay đầu nhìn về phía quản gia. Quản gia luôn luôn ổn trọng, chưa từng xuất hiện dáng vẻ chật vật như vậy.

 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Cố Song cũng không ghé mắt nhìn.

 

Quản gia nhớ lại dáng vẻ sinh động như thật của Du Phỉ: "Yến tổng hôm nay không cẩn thận ngã cầu thang, bác sĩ kiểm tra nói hai chân tình trạng rất tệ, đã uống thuốc giảm đau rồi mà vẫn đau đớn không chịu nổi. Tiểu thư không cho tôi nói với ông chủ, một mình lặng lẽ chịu đựng tất cả. Tôi chỉ thấy Yến tổng yếu ớt dựa trên giường, miệng lẩm bẩm toàn tên phu nhân thôi."

 

Quản gia nói xong một tràng dài, mà vẫn không hề hụt hơi, "Tôi vốn không muốn làm phiền phu nhân, nhưng Yến tổng thực sự không thể rời xa phu nhân được, xin phu nhân thương xót tiểu thư của chúng tôi. Tiểu thư không thể thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc."

 

Cô Song nhíu mày: "Cậu ấy đâu phải bác sĩ, đâu có thể làm cho chị ta hết đau được."

 

Quản gia cứng lại, lén lút trừng mắt liếc Cố Song. Người nhà họ Cố lòng lang dạ thú, đã câu mất trái tim của phu nhân rồi.

 

Cố Song: "?"

 

Lâm Vãn Tình nghe mà hãi hùng khiếp vía: "Tớ về đây, tớ đi trước đây!"

 

Cố Song đứng dậy gọi nàng lại, cắn răng nói: "Lâm Vãn Tình cậu chờ một chút! Chuyện này có điều kỳ lạ. Tính cách Yến Thu luôn luôn ẩn nhẫn, sẽ không để người khác nhìn thấy mặt thất thố của mình, sao lại đồng ý cho Quản gia Hứa tới gọi em về nhìn chị ta bị thương chứ!"

 

Lâm Vãn Tình nhíu mày: "Chẳng lẽ Yến Thu đang lừa gạt tớ sao? Chị ấy mưu đồ gì?"

 

Quản gia nghĩa chính ngôn từ: "Chẳng lẽ Yến tổng đang lừa gạt phu nhân sao?! Tiêu thư mưu đồ gì!"

 

Cố Song: "..."

 

Cô "haizzz" một tiếng, trong lòng suy nghĩ: Yến Thu không giống một kẻ sẽ dùng tiểu xảo để câu dẫn người ta, chị ta luôn cao lãnh cao ngạo, khinh thường những thủ đoạn này. Có thể... Người phụ nữ này luôn quỷ kế đa đoan. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

 

Người ngoài chỉ biết Yến Thu muốn tìm một đối tượng kết hôn theo thỏa thuận, nhưng lại không biết cô đã từ chối tất cả các tiểu thư môn đăng hộ đối có ý định hữu nghị thông gia. Cô chủ động đi tìm mẹ của Lâm Vãn Tình để cầu hôn. Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu chính là cái bẫy mà Yến Thu đã giăng ra.

 

Đúng là đồ tâm cơ!

 

Lâm Vãn Tình xách túi và hàng mẫu vội vã trở về, trên đường đi giục quản gia lái nhanh hơn một chút. Quản gia, với vẻ mặt vừa nhẹ nhõm lại khổ sở, nói: "Phía trước có cảnh sát giao thông, sắp bị ghi giấy phạt rồi."

 

"Muốn trừ điểm thì cũng là trừ điểm của Yến Thu."

 

Quản gia ung dung liếc mắt nhìn nàng, rồi chỉ im lặng không nói gì.

 

Lâm Vãn Tình chợt nhớ ra: "À, đúng rồi, Yến Thu là một người què mà."

 

Quản gia: "..."

 

Quản gia càng lo lắng cho tình cảm giữa cặp tiểu tình lữ này. Lão gia tử thỉnh thoảng hỏi bà về tình cảm của Yến Thu và Lâm Vãn Tình ra sao, quản gia chỉ có thể pha trò lừa gạt cho qua chuyện. Sắp đến Tết rồi, Yến tổng lại không định đưa phu nhân về ăn Tết cùng lão gia tử. Không có lời khuyên từ lão gia tử, không biết Yến tổng có thể sẽ lại làm phu nhân không vui hay không.

 

Hai người họ tâm tư dị biệt.

 

Lâm Vãn Tình nắm chặt ống tay áo, thấy biệt thự ngày càng gần, xe cũng vừa dừng hẳn, nàng lập tức lao xuống. Quản gia thở phì phò đuổi theo.

 

Hai người cùng nhau chạy đến thư phòng. Yến Thu đang dựa vào ghế mềm, lật xem tập thơ trong tay. Tòa nhà yên tĩnh bị tiếng bước chân vội vã làm xáo động. Yến Thu nhấc nhẹ chiếc kính trên sống mũi, "Xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Vãn Tình nhìn cô đầy thương xót. Đúng vậy, Thu Thu nhà mình luôn tâm cao khí ngạo, sẽ không bao giờ để lộ mặt yếu ớt trước bất kỳ ai. Cô sẽ không muốn Lâm Vãn Tình biết mình bị thương ở chân.

 

Yến Thu nhíu mày: "Hai người đêm hôm khuya khoắt còn thể thống gì, không biết còn tưởng là vội về chịu tang cho tôi chứ."

 

Quản gia ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt đầy ẩn ý ra hiệu: "Khụ khụ khụ! Đã tạo cơ hội cho tiểu thư rồi, sao tiểu thư cứ ngẩn ngơ ra thế? Phu nhân tính không về nhà là thật đó, tiểu thư phải giữ chân phu nhân lại chứ!"

 

Yến Thu không hiểu ánh mắt của quản gia, bảo quản gia về nghỉ ngơi trước.

 

Quản gia cẩn thận từng bước, mắt nháy liên tục: Tiểu thư phải không chịu thua kém đấy nhé, không thì tôi không có cách nào bàn giao với lão gia tử đâu!

 

Yến Thu nhíu mày nhìn quản gia: "Ánh mắt dì có vấn đề à? Ngày mai nghỉ phép để bác sĩ đến xem?"

 

Quản gia: "...!"

 

Lâm Vãn Tình đau lòng nâng hai chân Yến Thu lên, ngón tay nàng không dám dùng sức, sợ làm tổn thương đến xương cốt vốn đã yếu ớt. Nàng nhìn hai chân Yến Thu với ánh mắt như nhìn trân bảo cực kỳ dễ vỡ.

 

Yến Thu tâm thần khẽ động, cười như không cười: "Ngọt Ngào đang quan tâm chị đấy à."

 

Lâm Vãn Tình nhỏ giọng oán trách: "Thu Thu chân đau sao không nói với em một tiếng, em dù bận đến mấy ở ngoài cũng có thể gác lại công việc mà hầu hạ bên cạnh chị mà."

 

Ngón tay mềm mại của thiếu nữ như không xương nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt vị trên hai chân Yến Thu. Nàng quỳ một gối xuống đất, từ phía Yến Thu có thể nhìn thấy một mảng trắng muốt nơi cổ áo Lâm Vãn Tình.

 

Cổ họng Yến Thu khô khốc: "Chị đối với Ngọt Ngào luôn như vậy mà."

 

Lâm Vãn Tình không dám tiếp tục chạm vào nỗi đau của cô, dùng thuốc mỡ không nặng không nhẹ xoa bóp các huyệt vị trên hai chân. Động tác của nàng rất chuẩn mực, Yến Thu thoải mái nheo mắt lại.

 

"Ngọt Ngào đúng là biết cách chiều lòng người, thật đáng yêu."

 

Vành tai Lâm Vãn Tình đỏ lên, dùng gương mặt mềm mại tựa vào đầu gối Yến Thu. Cô tiểu thư thỏ đưa tay ra vuốt vuốt, chạm vào khoảng g*** h** ch*n Yến Thu.

 

Yến Thu nhấc cô tiểu thư thỏ lên, đặt lên đùi v**t v* thưởng thức.

 

Lâm Vãn Tình nào dám đặt trọng lượng cơ thể lên đôi chân yếu ớt của Yến Thu, nàng chỉ có thể gồng mình, run rẩy tựa vào vai cô. Đôi mắt mỹ nhân muốn nói mà thôi, trông vô cùng mong manh. Yến Thu đau lòng cho nàng, một tay nâng eo nàng, chia sẻ chút sức lực.

 

"Yếu ớt thật."

 

"Việc công bố sản phẩm mới quý trước đều được thực hiện trên Weibo và các nền tảng truyền thông khác, chủ yếu thông qua các blogger đánh giá. Chúng ta cũng có thể đồng bộ việc bố trí tại các trung tâm thương mại. Đối tượng mua hàng chủ yếu là sinh viên và dân văn phòng đô thị. Nếu có thể mở rộng đối tượng khách hàng, doanh thu chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể."

 

Yến Thu nói: "Oái Nhạn có vài nhân viên kỳ cựu chuyên viết bài quảng cáo, cứ để họ đến văn phòng cô làm việc một lúc. Mọi người dùng nước hoa, chẳng qua là theo đuổi cái không khí thôi, các nhãn hiệu nước hoa quốc tế lớn cũng đều có câu chuyện riêng của nó."

 

"Đều nghe lời chị sắp xếp." Lâm Vãn Tình trong cổ họng phát ra tiếng "hm hm".

 

Yến Thu v**t v* vòng eo của nàng, dùng những lời lẽ bình thản và lý trí nhất để nói về đặc tính của người sử dụng. Đây đâu giống sự thân mật giữa một cặp tình nhân, rõ ràng là một cuộc họp. Nhưng họp thì sao lại làm ra những động tác ph*ng đ*ng như thế, rõ ràng là bà chủ đang sàm sỡ nhân viên mình.

 

Lâm Vãn Tình dùng đôi môi chạm vào đường cằm của cô, động tác dịu dàng lại mờ ám. Cô thiếu nữ kiều mị cố gắng mọi cách để lấy lòng người yêu đã ngã cầu thang, ai mà không biết chuyện té ngã chẳng qua là do quản gia tùy tiện nói bậy.

 

"Nước hoa là một món đồ có thể dùng đến thiên hoang địa lão, có thể làm thành gói nhỏ tinh xảo để đối tượng sinh viên có khả năng mua. Liên kết với các thương hiệu thời trang còn có thể kiếm lời thêm một đợt..."

 

Lâm Vãn Tình tìm mọi cách để tăng thêm giá trị cho thương hiệu.

 

Yến Thu giữ chặt cổ nàng, giảng giải những điểm mấu chốt trong làm ăn. Cô kẹp tập thơ vào giữa, ngồi ghế sofa êm ái trong thư phòng. Sau đó, Yến Thu bế cô thỏ đặt lên vai mình, rồi đặt xuống ghế sofa êm ái trong thư phòng.

 

Con ngươi Lâm Vãn Tình co lại: "Thu Thu không phải chân đau sao?"

 

Sao lại đứng dậy được, thật sự không sao chứ? Cô sao lại không yêu quý bản thân mình như thế chứ...

 

Yến Thu bỗng hiểu ra. Hóa ra đó là ý của quản gia. Cô bất lực lắc đầu cười một tiếng. Quản gia và thư ký đã vất vả vì chuyện đại sự cả đời của cô, thực sự là... không biết nên khóc hay nên cười.

 

"Đúng, chân chị rất đau, hy vọng Ngọt Ngào có thể thương xót chị nhiều hơn."

 

Mèo đen to lớn, sang trọng và quý phái, tựa vào Lâm Vãn Tình, dùng mặt cọ cọ vào cổ tay nàng.

 

"Nghe nói phu nhân mới cưới của Vương tổng ngày ngày thui thủi trong biệt thự như một quả phụ, mắt thấy chồng mình lả lơi với hết cô này cô khác, mà bản thân lại không được lòng nhà chồng, chồng cũng chẳng đoái hoài, cuộc sống vô cùng chật vật."

 

Lâm Vãn Tình không biết rằng, mấy ngày nay Yến Thu đã bị lão gia tử thúc giục nhiều lần, thậm chí còn suýt bị mắng là không biết trân quý ân nhân cứu mạng, làm hại vận khí của tập đoàn. Các doanh nhân thế hệ trước luôn rất chú trọng phong thủy, Yến Thu cũng có chút nghiên cứu về điều này.

 

Người phụ nữ xinh đẹp ấy thu lại ánh mắt, đặt tay Lâm Vãn Tình lên đùi mình: "Chị còn chẳng bằng phu nhân kia nữa. Cần Ngọt Ngào thiên vị nhiều hơn mới sống nổi."

 

Vị chủ tịch tập đoàn luôn chuyên đoán độc hành lại hạ giọng cầu sủng, khiến trái tim Lâm Vãn Tình rung động trong chớp mắt.

 

Một đêm hồng lãng cuộn trào, Lâm Vãn Tình đau nhức khắp người khi nằm trên ghế sofa mềm mại trong thư phòng, cảm thấy thật khó chịu. Từ một khe hở nhỏ nơi quần áo vén lên, có thể nhìn thấy những vết đỏ loang lổ bên trong. Cơ thể Yến Thu cũng không dễ chịu gì, dù hai chân cô không bị thương, nhưng cũng không chịu nổi sự câu dẫn liên tục của Lâm Vãn Tình. Đành phải chiều theo nàng.

 

Du Phỉ từ một nơi xa trở về, vừa đỗ xe ở cổng biệt thự đã vội vàng chạy vào.

 

"Yến tổng đã tỉnh chưa ạ? Tôi đã bắt chuyến bay sớm nhất hôm nay đến đây, chuyện đất đai ở khu vực Tây Bắc đã giải quyết xong rồi."

 

Du Phỉ vừa định xông vào thì bị quản gia một tay ngăn lại.

 

Quản gia cười ha hả: "Chuyện công việc nào quan trọng bằng chuyện riêng của tiểu tình lữ. Thư ký Du cứ chờ ở đây một lát đã."

 

Khuôn mặt quản gia tràn đầy nụ cười từ ái, như thể bà vừa làm được một việc đại sự vậy. Du Phỉ lập tức hiểu ý trong ánh mắt quản gia: Bị đụng đầu, bị đụng đầu.

 

Khi dùng bữa sáng, Du Phỉ đứng sau lưng sếp, vừa ăn bánh bao vừa nói về tình hình công việc. Ánh mắt cô nàng liếc thấy vết đỏ ở cổ áo Lâm Vãn Tình, không để ý cắn phải đầu lưỡi. Cô nàng lại nhìn lên người sếp mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

 

Lâm Vãn Tình quay đầu liếc nhìn thư ký, chợt từ trong ánh mắt trong suốt của cô ấy nhìn ra những thứ 18+.

 

"..."

 

Người bên cạnh Yến Thu thật là hết nói nổi.

 

Đêm qua dù là người mù cũng biết chân Yến Thu không sao.

 

Du Phỉ ăn hết miếng bánh bao cuối cùng trong tay, hắng giọng: "Sếp, tiểu thư nhà họ Cố hôm nay muốn đến thăm ngài."

 

"Cố Song?"

 

Lỗ tai thỏ của Lâm Vãn Tình dựng thẳng lên, người bạn họ Song của nàng sao lại đến gặp riêng Yến Thu? Yến Thu khuấy nhẹ thìa cháo: "Tôi biết rồi."

 

Lâm Vãn Tình ngược lại nhớ đến gia đình họ Cố rất mạnh trong lĩnh vực y tế, nghĩ rằng Cố Song đến tìm Yến Thu là vì cuộc phẫu thuật chân sắp tới. Trước Tết, các thế gia sẽ thường xuyên qua lại, việc Cố Song trở về từ nước ngoài lúc này cũng không có gì lạ.

 

Yến Thu trước khi đi xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Lâm Vãn Tình: "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé."

 

Cô tiểu thư thỏ kiều mềm ngẩng cằm lên, mặc cho Yến Thu v**t v* chiếc cổ mảnh mai. Đôi mắt yêu kiều, vì hôm qua khóc quá nhiều nên mí mắt có chút sưng đỏ. Yến Thu động lòng thương xót: "Cô cứ lên xe chờ trước, tôi sẽ ra ngay."

 

Yến Thu, lòng không yên với cô tiểu mỹ nhân, lấy từ trong tủ ra hộp y tế, lấy chai xịt tan máu bầm và xịt lên lưng cùng bụng Lâm Vãn Tình. Trên lưng thiếu nữ có một vết hằn xanh tím của bàn tay.

 

Cô thỏ nhỏ bé nắm chặt vai cô: "Thu Thu hôm nay về sớm nhé, em nhớ chị."

 

Yến Thu dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi đang run rẩy của nàng.

 

"Chị đi gặp tình cũ của em đây, Ngọt Ngào không có lời nào khác muốn nói sao?"

 

Lâm Vãn Tình: "... Em và Cố Song không phải tình cũ."

 

"..."

 

Lâm Vãn Tình co mình lại thành một cục. Nàng chỉ là một chú thỏ con yếu ớt, bất lực, chẳng biết gì cả.

 

Yến Thu cẩn thận cài từng chiếc cúc áo cho nàng, đứng dậy dùng khăn giấy ẩm lau đi mùi thuốc còn vương trên tay.

 

"Cố Song có nói gì với em không?"

 

Lâm Vãn Tình lắc đầu: "Bảo em ly hôn với chị, nói chị từ trước đến nay đều chẳng phải cái thứ tốt gì."

 

Nàng lo lắng Yến Thu sẽ giận vì câu nói này, nhưng không ngờ Yến Thu chỉ nhíu mày, an ủi nàng hai câu rồi rời khỏi biệt thự. Lâm Vãn Tình nhìn bóng lưng cô, ngửi thấy một mùi vị gì đó không đúng.

 

"Yến Thu và Cố Song quen nhau lâu rồi sao?"

 

Quản gia suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hai người ấy lớn lên cùng một khu phố, trước khi Yến tổng chuyển nhà, hai người là bạn chơi rất thân."

 

Lâm Vãn Tình như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ôm lấy bộ quần áo Yến Thu để lại, v**t v* một chút. Cô vo tròn bộ quần áo lại thành một cái ổ nhỏ cho thỏ con.

 

Yến Thu ngồi trong văn phòng dùng bút máy gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng "tách tách tách". Cố Song ngồi đối diện cô, chân phải vắt lên chân trái, đi đôi giày cao gót nhọn hoắt. Hai người nhìn nhau, không thân thiện như tưởng tượng.

 

Cố Song khô khan nói một câu: "Cô nhất định phải phẫu thuật sao?"

 

Sau khi ra nước ngoài, Cố Song đã thay đổi rất nhiều. Hai người đã gần hai mươi năm không gặp mặt đàng hoàng. Hơn nửa năm trước, khi gặp Cố Song thông qua Lâm Vãn Tình, Yến Thu đã không nhận ra đối phương.

 

"Tôi không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ lại có người muốn cả đời bị kẹt trên xe lăn sao?"

 

"Câu nói này của cô nhiều lắm là lừa được người khác thôi, đừng hòng lừa được tôi. Cô rõ ràng là vì Lâm Vãn Tình mới mạo hiểm phẫu thuật."

 

Yến Thu mặt mày thản nhiên nhìn nàng ta, trên người toát ra vẻ ưu nhã và thong dong của một người chính cung.

 

Lâm Vãn Tình là một người rất tài hoa. Dù không có sự giúp đỡ của Cố Song, Yến Thu cũng sẽ âm thầm hỗ trợ nàng trong những ngày đầu lập nghiệp.

 

Lâm Vãn Tình quá thân thiết với Cố Song. Yến Thu rất không thích điều đó, cô có cảm giác khó chịu như thể con thỏ mình nuôi bị người khác nhấc đi hầm ăn.

 

"Lâm Vãn Tình rất tốt, không thể sống cả đời với một người tàn tật." Cố Song bĩu môi: "Nếu phẫu thuật không thành công, cô hãy ly hôn với cậu ấy, để Lâm Vãn Tình trở về cuộc sống bình thường, chứ không phải ở bên cạnh một kẻ ngu xuẩn luôn che giấu quá khứ của mình."

 

"Tôi không đồng ý."

 

Yến Thu không cần nghĩ ngợi từ chối.

 

"Sẽ nói thẳng với nàng. Đến lúc đó, Ngọt Ngào có giận cũng được, đau lòng cũng được, tôi sẽ an ủi nàng thật tốt."

 

Cố Song châm một điếu thuốc thơm, Yến Thu cũng châm một điếu thuốc lá.

 

"Mảnh đất ở Tây Bắc đó, nhà họ Cố muốn xây nhà máy dược phẩm, có thể cung cấp ít nhất một trăm sáu mươi nghìn vị trí việc làm cho xã hội. Thêm vào các công trình phụ trợ xung quanh, con số còn có thể tăng lên nữa. Chính phủ địa phương đã phê duyệt rồi, hợp tác đi."

 

Yến Thu trước đây có sắp xếp khác, nàng liếc nhìn Cố Song một cái, rồi nói: "Được."

 

Đó là lời hồi đáp cho việc phẫu thuật thành công.

 

Cả văn phòng khói thuốc lượn lờ, nuốt mây nhả khói. Du Phỉ đẩy cửa mang cà phê vào, còn tưởng mình đi nhầm vào hiện trường hỏa táng nào đó. Du Phỉ ho khan nhắc nhở: "Hai vị, xin cho phép tôi nhắc nhở một tiếng, phu nhân không thích mùi khói thuốc."

 

Hai người phụ nữ đang phả khói trắng xám liền đồng thời dập tắt điếu thuốc trên gạt tàn thủy tinh. Động tác nhanh gọn, không chút chần chừ. Ánh mắt nhìn điếu thuốc như nhìn hồng thủy mãnh thú, không hề có chút lưu luyến nào với nicotin.

 

Cố Song dùng một sợi dây buộc tóc buộc gọn mái tóc dài tán loạn của mình, dùng nước hoa che đi mùi khói thuốc trên người.

 

"Lâm Vãn Tình đối với tôi mà nói như là một tiểu muội muội rất đáng yêu. Tết này tôi định đưa cậu ấy ra nước ngoài chơi. Tôi không giống cô, có thể bỏ mặc người ta ở Lâm gia suốt hơn mười năm trời."

 

"Cô đúng là không biết xấu hổ, cố tình ức h**p người ta là tiểu mù lòa."

 

Yến Thu cười như không cười: "E rằng không được rồi."

 

"Tôi muốn dẫn em ấy đi thăm quê nhà."

 

Cố Song thầm nghĩ: Cô nói cái quái gì vậy? Yến gia của cô lật lên mấy đời, quê hương ở phía bắc nước R, nơi toàn những ông chủ mỏ than, nơi gấu Bắc Cực còn đập đất chạy.

 

"Lâm Vãn Tình và tôi tình đầu ý hợp, em ấy ngày ngày không thể rời xa sự chăm sóc và hầu hạ của tôi. Nếu tùy tiện đi nơi khác, e rằng..."

 

Cố Song cắt ngang: "Nếu cậu ấy khóc tôi sẽ dỗ."

 

Nụ cười của Yến Thu vẫn như trước, nhưng ẩn sâu bên trong là sự cố chấp: "Nếu Lâm Vãn Tình tùy tiện đi nơi khác, e rằng tôi sẽ tư niệm ruột gan đứt từng khúc, nản lòng thoái chí, một mình không nghĩ thông được, không chừng sẽ lăn từ trên cầu thang xuống cũng nên."

Bình Luận (0)
Comment