Yến Thu vén váy, dẫm chân vào đám cá nhỏ lạnh buốt trong ao.
"Lạnh quá."
Vốn dĩ chân cô đã không tiện, khi tiếp xúc với mặt nước lạnh buốt, cơ bắp co rút lại.
Chiếc đồng hồ rơi trên đá cuội, bọt khí từ trong ra ngoài bốc lên, kim giây ngừng chạy.
Mặt nước quá lạnh khiến toàn thân Yến Thu nổi da gà.
Đôi chân đau đớn khó chống đỡ được trọng lượng cơ thể.
Yến Thu xoay người, đầu ngón tay chạm vào mặt nước.
Nước lạnh từng tấc từng tấc xâm chiếm làn da, chiếc đồng hồ bỏ túi bị nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng tróc sơn không ngừng rỉ nước.
Cách đó không xa, đám cá nhỏ tụ tập dưới hòn đá, cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập hồ nước một cách tự tiện và không được báo trước.
Lạnh quá, đau quá.
Yến Thu cắn chặt hàm răng, tay chống vào hòn đá, từ từ xoay người hướng trèo ra khỏi ao.
Trong dịp Tết Âm Lịch, trấn Cây Nhãn dù không lạnh lẽo như phương Bắc, nhưng trong tình trạng toàn thân ướt sũng, gió thổi qua vẫn lạnh thấu xương.
Chiếc váy ướt nhẹp dính chặt vào đôi chân, những đường nét chân mảnh khảnh, xinh đẹp được phác họa rõ nét, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân.
Mỹ nhân yếu ớt như liễu rủ trước gió, sắc mặt tái nhợt, vòng eo thon gọn chỉ một nắm tay.
Cơ thể Yến Thu vô lực tựa vào chiếc xe lăn rộng lớn, giống như một nàng công chúa bị trói buộc bởi một vật vô hình trong tháp cao.
Chiếc đồng hồ bỏ túi bị tróc sơn hoàn toàn đã hỏng, đặt trên khăn giấy liền thấm ướt một vệt nước.
Yến Thu ôn nhu dùng khăn tay lau chùi bên ngoài chiếc đồng hồ bỏ túi đến sạch bong.
Cô thuần thục mở nắp sau chiếc đồng hồ, kiểm tra từng linh kiện một.
Dưới sự khêu động của dụng cụ kim loại, lớp sơn vàng kém chất lượng vốn có đã bong ra, để lộ màu sắt bên trong khó coi.
Không giống chiếc đồng hồ bỏ túi làm từ vàng thật, khi cầm trong lòng bàn tay và xoa xát sẽ sáng bóng rõ rệt, cục sắt trong tay cô tỏa ra một mùi rỉ sét tanh nồng.
Yến Thu khẽ thở dài: "Sửa lại một chút chắc vẫn dùng được."
"Ba năm mới, ba năm cũ, sửa sửa chữa chữa lại ba năm." Món hàng rẻ tiền này, cô chưa từng nghĩ nó có thể bình an tồn tại mười bốn năm, sau khi rơi xuống nước va chạm vào đá, vẫn có thể cố gắng sửa chữa được.
Gió lạnh thấu xương luồn qua chiếc váy ẩm ướt, Yến Thu bỏ qua cơn đau, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào chiếc đồng hồ bỏ túi.
"Đây là món quà Ngọt Ngào tặng cho chị, không thể dễ dàng hỏng như vậy được."
Cô thỏ của cô sẽ buồn mất.
...
Lâm Vãn Tình cầm giỏ thức ăn trở lại trong nhà.
Du Phỉ ngồi trên đầu tường gặm hạt dưa. Vỏ hạt dưa vị đường cháy xếp thành một núi nhỏ dưới chân tường.
Môi Lâm Vãn Tình mấp máy: "Chị ăn ít thôi."
"Không thể nào, phu nhân sẽ không thật sự tin ăn hạt dưa sẽ bị đần chứ?"
Lâm Vãn Tình: "... Thật sự đấy."
Nụ cười của Du Phỉ đơ cứng trên mặt. Hạt dưa thơm lừng này ăn cũng không được mà bỏ đi cũng không xong.
"Sếp của chị không ra ngoài à?"
"Không. Tôi nghe thấy có tiếng động trong sân, chắc sếp đang ở hậu viện."
Du Phỉ nhảy xuống từ đầu tường, cầm lấy giỏ rau trong tay Lâm Vãn Tình, ngại ngùng gãi đầu:
"May mà có phu nhân ở đây, không thì mấy ngày nay chúng tôi cũng chẳng biết ăn gì."
Trong giỏ, ngoài một ít rau củ thông thường, còn có một con cá mè to hơn cả cánh tay.
Cá có thể lớn đến kích cỡ này thì rất bổ dưỡng cho cơ thể.
"Làm thư ký mà chị không biết nấu ăn à?"
Nụ cười của Du Phỉ có chút ngượng nghịu: "Thứ nhất, tôi là thư ký, không phải bảo mẫu. Thứ hai, sếp ăn đồ ăn của tôi xong là nằm viện ba ngày."
Du Phỉ nhớ lại lúc mới làm thư ký cho Yến Thu, đã từng nhận được sự tin tưởng ngắn ngủi của sếp.
Cô nàng vén tay áo lên, theo cách làm cá để nấu canh của trong làng hồi bé, không bỏ nội tạng, cũng không cạo vảy cá. Nước canh màu trà trông cũng bình thường, cô nàng chỉ dám mang bát canh đó đến trước mặt sếp.
Yến Thu khi đó chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống. Sáng uống canh, chiều vào bệnh viện, từ đó về sau không bao giờ nhắc đến chuyện nấu cơm nữa.
Lâm Vãn Tình: "..."
Thu Thu đúng là một người tốt mà.
Du Phỉ: "Sếp đúng là một người tốt mà."
Lâm Vãn Tình thay bộ đồ vừa mặc ra ngoài, chân trần đi lên lầu vào phòng ngủ nhưng không thấy Yến Thu đâu.
Chỉ có một chú mèo mướp to lớn đang vùi mình trong tấm chăn ngủ gật.
Mèo mướp một mình chiếm trọn cái giường, đuổi luôn cả chú mèo đen to lớn.
Lúc nàng rời đi, Yến Thu ngủ rất say, như một cái kén vậy, dùng tấm chăn bọc kín mít cơ thể.
"Thu Thu?"
Lâm Vãn Tình chạy một vòng trên lầu hai không thấy Yến Thu đâu, nàng mang dép chạy xuống sân.
Chỉ thấy trong khu vườn kính có một mỹ nhân váy ướt sũng đang ngồi, chiếc váy dày cộp nhỏ nước, dưới chân tạo thành một vũng nước đọng.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào mái tóc đen tuyền xõa tung của cô, khiến khung cảnh thêm một chút thần thánh.
Yến Thu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm những linh kiện tinh xảo trong tay.
"Yến Thu!"
Lâm Vãn Tình kinh ngạc, rồi lập tức giận không kiềm chế được: "Quần áo chị sao lại ướt nhẹp thế kia!"
Nàng không quản gì cả, kéo Yến Thu vào lòng để xem xét. Váy áo đều đang nhỏ nước, nhiệt độ ngón tay lạnh bất thường, thế mà cô còn có thể chỉnh sữa những linh kiện tinh xảo.
Chiếc đồng hồ thạch anh đã bị tháo ra thành hàng chục bộ phận, ánh mắt Yến Thu quá đỗi cố chấp.
"Em mới đi có một lúc thôi, sao chị lại không tự chăm sóc mình tốt được vậy?"
Lâm Vãn Tình tức giận ôm Yến Thu dậy, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm.
Trời lạnh thế này, cơ thể làm sao chịu nổi được.
"Yến Thu, sao chị lại đáng lo đến vậy chứ!"
Trong bồn tắm, nước ấm đang làm dịu cơ thể lạnh như băng của Yến Thu.
Cô tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ngắm nhìn Lâm Vãn Tình. Cô tr*n tr**ng nằm trong bồn tắm sứ trắng, dáng người linh lung tinh tế. Chú thỏ của cô đang tức giận. Yến Thu trước giờ chưa từng thấy nàng nổi giận bao giờ.
Tiểu thư thỏ tính tình tốt như vậy, sao lại tức đến đỏ bừng cả mặt.
Rõ ràng tiểu thư thỏ biết hai người đã gặp nhau mười bốn năm trước, khi Yến Thu bỏ rơi nàng, nàng cũng chưa từng giận dỗi.
Cô bé mềm mại dường như vẫn luôn đáng yêu, ôn nhu và tính tình tốt.
"Ngọt Ngào, chị xin lỗi."
Yến Thu khẽ nói lời xin lỗi. Cô không hiểu vì sao tiểu thư thỏ lại có cảm xúc kịch liệt đến vậy.
"Cơ thể chị quan trọng hay cái thứ đồ nát này quan trọng hơn!"
Lâm Vãn Tình chĩa vòi hoa sen về phía Yến Thu, nước nóng lập tức làm làn da trắng nõn của cô đỏ ửng.
"Tê––"
Đôi chân vốn dĩ hoàn hảo giờ đây chi chít đủ loại vết sẹo, nhìn mà đau lòng.
Hơi nước nóng hổi khiến đại não con người mờ mịt.
"Đây không phải là đồ nát, đó là chiếc đồng hồ em tặng chị."
Yến Thu yên lặng phản bác. Vị chủ tịch tập đoàn luôn cố chấp, giờ đây như một đứa trẻ phạm lỗi, không tự nhiên tự kiểm điểm với giáo viên.
"Chiếc đồng hồ quan trọng hơn một chút. Cơ thể chị hỏng còn có thể dưỡng lại, chứ chiếc đồng hồ hỏng thì coi như hỏng hoàn toàn rồi."
Nếu mỗi linh kiện đều được thay mới, thì đó còn là chiếc đồng hồ ban đầu nữa không?
Môi Lâm Vãn Tình tức giận run run: "Chị cứ sống hết đời với cái đồng hồ của chị đi!"
Nàng không nói một lời ngồi bên cạnh bồn tắm lớn, đợi cho khí lạnh trên người Yến Thu bị xua tan, lại rót cho cô một bát canh gừng nóng, mới miễn cưỡng yên tâm.
Yến Thu nhìn Lâm Vãn Tình từ đầu đến cuối xụ mặt. Cơ thể cô bị kẹt trên xe lăn, cô điều khiển xe lăn chầm chậm đến gần Lâm Vãn Tình.
Cô thỏ thật sự nổi giận rồi.
"Ngọt Ngào."
Lâm Vãn Tình không nói một lời, gắp miếng thịt cá mè vào chén cô, rồi cũng im lặng ăn xong bữa tối.
Yến Thu giọng mềm mại: "Ngọt Ngào, chân chị đau."
"Thế à? Em cứ tưởng trước khi xuống ao, Yến tổng đã lường trước được là chân sẽ đau chứ."
Gọi là "Yến tổng" chứ không gọi "Thu Thu" nữa.
Cũng không gọi "chị ơi".
Yến Thu bất đắc dĩ cười khổ: "... Là chị sai rồi."
"Yến tổng làm sao mà sai được, người sai là em mới đúng, không nên đi chợ mua đồ ăn, biết thế cứ để tối đói bụng đi."
"..."
Thật sự rất giận.
Đêm đó hai người ngủ chung giường, nhưng giữa giường có thêm một "Sở Hà Hán Giới¹".
Sở Hà Hán Giới là ranh giới được thỏa thuận giữa hai nước Sở của Hạng Vũ và Hán của Lưu Bang trong cuộc chiến tranh Hán-Sở (206 TCN - 202 TCN). Sau một thời gian dài giao tranh khốc liệt, hai bên đã đạt được thỏa thuận tạm thời, lấy kênh Hồng Câu làm ranh giới. Phía Tây Hồng Câu thuộc về nước Hán. Phía Đông Hồng Câu thuộc về nước Sở.
Tấm chăn cuộn tròn thành hình trụ, sừng sững nằm chắn giữa chiếc giường lớn.
Yến Thu một chiếc chăn, Lâm Vãn Tình một chiếc chăn.
Yến Thu: "... Ngọt Ngào."
Lâm Vãn Tình trở mình, quay lưng lại: "Không còn sớm nữa, Yến tổng nên nghỉ ngơi đi."
"Từ ngày mai, để Du Phỉ nấu cơm cho chị đi."
"... Chị đâu đến nỗi nào."
Yến Thu thở dài. Cô nhớ đến những linh kiện đồng hồ bỏ túi đặt trong phòng kính, không biết giờ đã khô chưa.
Chiếc đồng hồ bỏ túi đương nhiên không quan trọng bằng Lâm Vãn Tình. Đối mặt với cô vợ đang giận dỗi, ngón tay cô vượt qua tấm chăn ngăn cách, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Lâm Vãn Tình.
"Ngọt Ngào."
Lâm Vãn Tình không động tĩnh.
Người lớn tuổi với tính cách ôn hòa, trán tựa vào xương bả vai Lâm Vãn Tình, vụng về làm nũng.
"Ngọt ngào, chị biết em chưa ngủ. Ngày mai trời đẹp lắm, chúng ta lên núi ngắm cảnh nhé."
Hơi thở Lâm Vãn Tình có chút rối loạn, nhưng nàng không nói gì.
"Yến tổng muốn leo núi thì ngay cả Diêm Vương cũng phải khen thân thể chị tốt đấy."
Yến Thu nghẹn lời: "Xe lăn có thể lên được mà."
Lâm Vãn Tình không nói đồng ý cũng không nói không, gạt tay ngang hông cô sang một bên:
"Ngủ đi."
Yến Thu đành phải quấn chăn trở lại bên kia "Sở Hà Hán Giới".
Cơn mệt mỏi cùng hơi thở quen thuộc của Lâm Vãn Tình khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở bên kia, Lâm Vãn Tình mở mắt nhìn trần nhà.
Nàng không ngủ được.
Nàng hy vọng Yến Thu sẽ dỗ dành nàng nhiều hơn. Cảm giác chú mèo đen to lớn cúi đầu tựa vào xương bả vai nàng rất tuyệt.
"Chị dỗ dành em nhiều vào, dỗ dành một chút là em hết giận ngay ấy mà."
Lâm Vãn Tình nghiêng người kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Yến Thu: "Muốn đi leo núi thì em đi với chị."
Nàng luôn khó lòng từ chối yêu cầu của Yến Thu.
...
Phía sau khu phố có một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi là rừng trúc và một cái đập chứa nước nhỏ dùng để nuôi cá. Gọi là núi nhưng thật ra nó chỉ là một ngọn đồi nhỏ.
Xe lăn của Yến Thu trượt đến chân núi, cả hai đều mặc trang phục thể thao.
Cô ngượng ngùng nhìn Lâm Vãn Tình: "Xe lăn có vẻ không lên được..."
Yến Thu điều khiển xe lăn, bánh xe trước chống vào bậc đá đầu tiên.
Ngọn đồi nhỏ này chỉ có bậc thang chứ không có lối đi dành cho ô tô.
Xe lăn không thể lên được.
"Chúng ta trở về đi, " Yến Thu lưu luyến không rời mà nhìn xem đỉnh núi, trong con ngươi cô lướt qua một vệt cô đơn.
Mười bốn năm trước, khi đến đây, chân cô không có vấn đề gì. Chưa đầy một giờ là có thể leo đến đỉnh núi. Khi đó Lâm Vãn Tình thích bắt bướm ở đây. Cô bé mù không thể tự mình đi được, chỉ có thể quấn lấy cô đến chơi cùng.
Xe lăn va vào bậc thang đá phát ra từng tiếng "cộp cộp" nặng nề. Dù có là chiếc xe lăn tốt đến mấy cũng không thể dùng để leo núi trong thời gian dài.
"Chị xin lỗi, để Ngọt Ngào phải đi một chuyến tay không rồi."
Yến Thu nắm lấy cổ tay Lâm Vãn Tình. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của hai người lồng vào nhau. Trong lòng chú mèo đen to lớn dâng lên một nỗi mất mát chưa từng có. Cô hôn lên cổ tay Lâm Vãn Tình.
"Chúng ta về thôi."
Cô có nhiều thứ muốn Lâm Vãn Tình nhìn thấy. Nếu xe lăn không đi được thì để sau này vậy. Cũng không biết sau mười bốn năm mưa gió, những thứ còn sót lại trên đó có còn không.
Cơn đau ở chân, như từng chiếc đinh thép cưỡng ép đâm xuyên tận xương tủy. Việc ngâm nước lạnh hôm qua khiến đôi chân vốn đã không tốt lại càng tệ hơn, đến mức đứng dậy đơn giản cũng không làm được. Cơn đau khiến cô tâm phiền ý loạn, cơn đau khiến người kiêu ngạo phải thừa nhận sự bất lực.
"Thu Thu rất muốn đi mà, sao đột nhiên lại muốn về?"
Nàng nhìn Yến Thu đổi hướng xe lăn, quay đầu chạy ngược lại.
Lâm Vãn Tình lập tức ôm lấy phía sau xe lăn của nàng: "Đi thôi."
"Chị không đi xe lăn lên được."
Lâm Vãn Tình cười: "Ngày xưa mắt em mù em cũng không thể tự đi lên được, lúc đó chị nắm tay em nói cho em phía trước có mấy bậc thang, có mấy tảng đá, nói cho em hoa cỏ màu gì, có loại bướm nào."
Giọng thiếu nữ chậm rãi kể lại, nụ cười xinh đẹp khiến người ta hoảng hốt.
"Lên đi, cứ để xe lăn ở đây, không ai trộm đâu."
Yến Thu khó xử chống gậy đứng dậy. Cô cố gắng kiềm chế cơ bắp hai chân không co rút. Tiểu thư thỏ của cô vẫn chưa biết cô bị thương nặng đến mức nào. Mấy ngày nay dùng chân quá độ đã khiến cơ thể vốn không tốt lại càng thêm lạnh vì tuyết, lại lạnh vì sương.
Không đợi Yến Thu kịp nói rõ tình hình chân cẳng của mình, ai ngờ chân cô không còn đứng vững nữa, cả người cô đổ ập vào lưng Lâm Vãn Tình.
Bị cõng lên rồi!
"Lâm Vãn Tình, thả chị xuống!"
Yến Thu không dám dùng sức giãy giụa: "Lâm Vãn Tình, em thả chị ra đi. Chân chị nghỉ ngơi hai ngày là được, không nhất thiết phải đến đây hôm nay đâu."
"Nhưng mà Thu Thu rất muốn lên, không phải sao?"
Ngay cả việc làm nũng cũng phải lên được.
Yến Thu nhìn trông cao nhưng cân nặng rất nhẹ, Lâm Vãn Tình cõng cô cũng không tốn sức.
Đôi giày da nhỏ giẫm trên những bậc thang đá, xung quanh là rừng cây rậm rạp xanh tươi. Măng đang nhú lên khỏi mặt đất, là thời điểm non nhất.
Lâm Vãn Tình dung túng cô: "Đã muốn đi rồi, chúng ta sẽ tìm cách leo đến đỉnh núi xem sao."
Cảnh xuân đúng độ, vạn dặm không mây.
Nhờ sự hỗ trợ và giúp đỡ của tập đoàn Oái Nhạn liên kết với chính quyền địa phương, con đường lên núi trước kia rất quanh co, nay được xây dựng lại bậc thang dễ đi hơn rất nhiều, thời gian lên núi cũng rút ngắn đáng kể. Thường xuyên có những chiếc ghế dài để nghỉ ngơi.
Lượng du khách tự lái xe và cắm trại dã ngoại đến đây ngày càng nhiều, mang lại không ít lợi ích cho khu vực.
Cằm Yến Thu tựa trên vai Lâm Vãn Tình, nghe tiếng th* d*c của nàng. Lưng thiếu nữ tuy mỏng manh nhưng có thể vững vàng chịu đựng trọng lượng của cô.
Yến Thu, người luôn quen xuất hiện với dáng vẻ trưởng thành, trên mặt lại xuất hiện sự ngượng ngùng và e dè.
Tiểu thư thỏ liệu có chê cô vô dụng không? Ngay cả việc ra ngoài cũng cần người cõng, thì làm sao xứng đáng là đối tượng kết hôn được.
Yến Thu vùi đầu vào cổ Lâm Vãn Tình, trái tim đập mãnh liệt.
Là người lớn tuổi hơn nhưng lại là người rung động trước. Cảm xúc vừa dâng trào lại bị kiềm chế: "Chúng ta nghỉ một lát đi."
Bước chân Lâm Vãn Tình chậm lại một chút: "Đi hết bậc thang phía trước rồi nghỉ."
Chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến đỉnh núi.
Vòng eo thiếu nữ mềm dẻo, mồ hôi trong suốt chảy ra từ trán.
"Chị cứ tưởng cơ thể ngọt ngào yếu ớt lắm chứ." Yến Thu đau lòng lau mồ hôi cho nàng. "Dù sao, lúc ở trên giường, em luôn luôn không làm lại chị, tay bị nắm chặt qua đỉnh đầu, bất luận chị có trêu chọc thế nào cũng không thoát được."
Lâm Vãn Tình thẹn quá hóa giận, lấy khăn tay đặt lên ghế dài rồi đỡ cô ngồi xuống.
"Yến Thu!"
"Sao ra ngoài rồi vẫn còn nói lời th* t*c thế!"
Lâm Vãn Tình quay mặt đi, không nói một lời.
Đôi tai và vành cổ đỏ bừng đã tố cáo cảm xúc của nàng.
"Chị cứ tưởng vợ chị yếu đuối không chịu nổi gió sương, yếu ớt không thể tự gánh vác, không ngờ cơ thể Ngọt Ngào lại tốt đến vậy."
Chuyện nàng khó lòng chống cự trước đây, rốt cuộc là thật sự bị trêu chọc đến không có sức phản kháng, hay là nàng tùy ý để Yến Thu đùa giỡn, e rằng chỉ có Lâm Vãn Tình mới rõ.
Nói một cách ỡm ờ, Lâm Vãn Tình không hề ghét những lúc thân mật với Yến Thu.
Lâm Vãn Tình trừng mắt nhìn cô một cái, rồi bất ngờ một nụ hôn chụp lên môi nàng.
Nụ hôn ôn nhu triền miên, mang theo mùi thơm của rừng trúc.
"Phải làm sao đây Ngọt Ngào, chị càng rung động rồi."
"Chân chị không tiện để Ngọt Ngào phải khổ, dùng cơ thể trả nợ có được không?"
Giữa rừng núi, một nụ hôn, không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Nơi đây không có camera, không có du khách.
Một bàn tay không chút kiêng kỵ v**t v* trên eo Lâm Vãn Tình.
"Đoạn đường phía trên chúng ta cứ từ từ đi, không vội." Yến Thu mê hoặc nói: "Dù chị mới ba mươi tuổi, nhưng thể chất rất chú trọng bảo dưỡng, em rõ nhất mà."
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề lại thì thầm những lời ph*ng đ*ng.
"Đừng, đừng ở đây..."
Khóe mắt Lâm Vãn Tình, người dễ khóc, xuất hiện một vệt hồng, đôi mắt long lanh nước tức giận nhìn cô.
"Được rồi, không ở đây, chúng ta l*n đ*nh núi."
Yến Thu dung túng.
Đôi môi tiểu thư thỏ bị trêu chọc đến hồng nhuận, ở khóe môi dưới lưu lại một vết cắn quá đáng.
"Biết thế đã ném chị lên núi cho sói ăn rồi." Lâm Vãn Tình lẩm bẩm một câu.
"Để chị cho sói ăn cũng tốt. Ngọt Ngào của chúng chị có thể thừa kế một khối tài sản lớn, trở thành một tiểu quả phụ hot nhất trong giới thượng lưu."
Yến Thu thì thầm bên tai, khiến Lâm Vãn Tình suýt chút nữa mềm nhũn đầu gối, ngã khuỵu trên bậc thang. Nếu một ngày Yến Thu có chết, thì chắc chắn là do tự mình trêu chọc mà chết.
Thấy sắp lên đến đỉnh núi, từ xa đã nhìn thấy một cái đình nhỏ cũ kỹ bán đồ lưu niệm cho du khách. Lâm Vãn Tình trầm ngâm: "Thu Thu, cái đồng hồ bỏ túi đó sửa xong chưa?"
"Rồi."
Lâm Vãn Tình: "Em thấy nó cũng sắp hỏng rồi, vứt đi là được, người mua phế liệu cũng không thiếu đâu."
"..."
Yến Thu bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai Lâm Vãn Tình, ý bảo mình có thể đứng được.
"Nếu một ngày chị chết đi, thì hãy chôn cái đồng hồ bỏ túi đó bên cạnh một cái hộp nhỏ." Yến Thu chống gậy, đi đến trước cái đình nhỏ b*n n**c khoáng và đồ lưu niệm. "Uống gì không? Chị mời em."
Về cái đồng hồ bỏ túi đó, Lâm Vãn Tình thực sự không nhớ rõ, càng nghĩ thì nó cũng không phải thứ quan trọng. Nàng nghĩ đến chú mèo đen to lớn tuyệt vời nhất thế giới, hẳn là phải từ những món đồ chơi mèo đắt tiền hơn.
"Một chai nước suối, một chai nước dâu tây."
Lâm Vãn Tình đứng cạnh cô, cánh tay ôm lấy eo Yến Thu, để cô san sẻ với mình một phần trọng lượng cơ thể lên mình.
"Ông chủ, ông cũng bán đồng hồ bỏ túi à?"
Lâm Vãn Tình mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt. Nói đúng hơn không phải quen mắt, mà là một loại ma lực như đã từng quen biết.
Chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng được đặt trong tủ kính hơi bám bụi, bọc trong một lớp túi nhựa đóng gói đã cũ.
Cầm chai nước trái cây lạnh buốt trong lòng bàn tay, "Ông chủ, đồng hồ bỏ túi bao nhiêu tiền một cái ạ?"
Yến Thu có chút căng thẳng, ánh mắt vừa mang theo chờ đợi, lại có chút bối rối nhìn người bên cạnh.
Tiểu thư thỏ đã nhớ ra rồi.
"Tám mươi đồng một cái, mười mấy năm rồi không tăng giá."
Vào mười bốn năm trước, tám mươi đồng là một khoản chi tiêu không nhỏ. Hiện tại, tám mươi đồng cho một món đồ lưu niệm du lịch vẫn là mức giá không thấp.
Ông chủ tóc hoa râm lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong tủ, đặt vào tay Lâm Vãn Tình.
"Có nhiều người mua không ạ?"
Trên nắp chiếc đồng hồ bỏ túi in hình ngọn núi và hồ nước nổi tiếng của địa phương. Những kiểu dáng tương tự có thể mua được ở các khu du lịch trên cả nước. Kích thước và công nghệ, ngay cả lớp sơn trên nắp, đều không khác gì chiếc Yến Thu đang mang theo người.
"Ngọt Ngào đang nhìn gì vậy?"
Yến Thu biết rõ mà vẫn hỏi, lại gần Lâm Vãn Tình.
"Xem vật bồi táng mới của chị."
Yến Thu nghẹn họng: "..."
Lâm Vãn Tình đặt chiếc đồng hồ bỏ túi nặng trịch vào tay ông chủ: "Cảm ơn ạ."
"Ấy, chờ bác một chút, hình như bác biết cháu."
Ông chủ tóc muối tiêu lấy kính lão ra, nheo mắt, dùng sức quan sát khuôn mặt Lâm Vãn Tình.
Lâm Vãn Tình khi còn bé và bây giờ không khác biệt nhiều lắm. Đôi mắt tròn xoe như chú thỏ, thích mặc váy trắng, cười lên rất ngọt ngào.
"Cháu là tiểu muội muội nhà họ Lâm phải không?"
"Là cháu ạ."
Lâm Vãn Tình không khỏi tim đập nhanh hơn. Nàng nhìn ánh mắt của ông chủ trước mặt vừa phức tạp vừa nồng nhiệt, hy vọng có thể giúp nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây.
"Bác nhớ cháu!" Ông lão bán đồ lưu niệm run rẩy ngón tay giữa không trung mấy lần, động tác lớn đến dọa người. "Cháu trước đây có phải bị mù một thời gian không!"
Lâm Vãn Tình có thể được nhiều người ở khu phố nhớ đến, trong đó có một lý do rất lớn là nàng đã từng bị mù.
Lâm Vãn Tình xịu mặt: "... Là vậy ạ."
"Vậy không sai, chính là cháu. Không biết từ đâu lấy ra nhiều tiền lẻ 1 hào, 5 hào đến vậy, nhất định phải đến chỗ bác mua một món quà đẹp nhất."
Tám mươi đồng tiền gần như toàn bộ là tiền giấy lẻ, ngay cả một tờ có mệnh giá trên năm đồng cũng rất ít.
Ông chủ so tay ngang với bàn: "Lúc đó cháu mới thấp đến thế này thôi."
Lâm Vãn Tình nhận ra có điều không đúng: "Cháu lúc đó không nhìn thấy gì, sao lại leo núi được?"
"Dưới chân núi có người chở vật liệu lên núi, họ sẽ lái xe ba bánh điện." Giọng Yến Thu đột nhiên vang lên.
Lâm Vãn Tình mắt lom lom nhìn cô
Yến Thu nói: "Em làm nũng để người ta cõng lên núi, không thể cứ nói đến là khóc cho người ta xem đâu."
Lâm Vãn Tình: "..."
"Chị đừng lừa em."
Gió trên đỉnh núi rất to, thổi rối tung mái tóc dài của Yến Thu.
"Đúng vậy, lúc đó bác bị cái cảnh đó làm cho sợ hãi. Một cô bé con dùng túi nhựa ôm hũ tiền tiết kiệm của mình đến."
Ông chủ tóc muối tiêu, với vẻ mặt hiền hòa, nhớ lại chuyện xảy ra mười mấy năm trước: "Trí nhớ của bác không tốt lắm, duy chỉ có chuyện của cháu là bác vẫn nhớ rõ. Cái tiếng khóc đó khiến người ta sợ hãi. Du khách không biết còn tưởng trên núi có ma quỷ quấy phá. Mấy năm sau chuyện ma trên núi vẫn cứ được truyền tai nhau."
Mặt Lâm Vãn Tình lúc xanh lúc đỏ, hóa ra hồi bé nàng tinh quái đến vậy...
Yến Thu vỗ vỗ vai nàng, im lặng nói cho nàng biết, hồi bé nàng quả thực rất khó làm người ta yên tâm.
Lâm Vãn Tình: "..."
Môi nhỏ chu ra.
Dường như nơi xa nhất mà nàng từng đi khi còn bé chính là ngọn núi này.
Núi không chỉ là núi, mà còn là ranh giới nhận thức của cô bé.
Ông lão nhìn thấy Lâm Vãn Tình, ngượng ngùng thu tiền nước của hai người. Ông phất tay định tặng các nàng một chiếc đồng hồ bỏ túi mới, nhưng Lâm Vãn Tình nào dám nhận, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng vì xấu hổ.
Cách căng tin không xa có một tảng đá lớn, trên đó mơ hồ có thể thấy sáu chữ. Giữa hai chữ có hình trái tim.
Yến Thu nửa ngồi trước tảng đá, chống đỡ đầu gối đang đau nhức, ngồi xếp bằng bên cạnh lan can.
Bên trái là khung cảnh khu phố đang xây dựng phát triển sầm uất nhìn xuống, bên phải là tảng đá khắc tên hai người.
"Trước đây chị hỏi tên em, em không trả lời chị."
Chưa từng nghĩ đến tên hai người lại sớm được khắc trên núi. Chỉ cần Lâm Vãn Tình sau khi mắt khỏi mà leo lên xem, liền có thể biết tên thật của Yến Thu.
Nếu như cô em gái của nàng không vứt bỏ tờ giấy có ghi số điện thoại của Yến Thu, Lâm Vãn Tình đã có thể ở bên cô sớm hơn rất nhiều năm. Bao nhiêu khổ cực đã có thể không phải chịu đựng.
Lâm Vãn Tình nhìn tảng đá, cảm khái. Ngón tay nàng chạm vào mặt đá lạnh buốt.
Lâm Vãn Tình —— Yến Thu
Giữa hai cái tên là hình trái tim được vạch bằng đá.
Khu vực này chủ yếu là đá vôi, dùng sỏi cứng hơn một chút có thể vạch ra vết trắng, dùng lực mạnh hơn nữa thì có thể để lại vết cắt sâu hơn.
Từng vệt, từng vệt, không biết lúc đó đã dùng bao nhiêu sức lực. Chưa từng nghĩ nhiều năm như vậy rồi mà dấu vết vẫn còn có thể miễn cưỡng phân biệt được.
"Hôm nay chị Thu Thu muốn em nhìn cái này khi lên núi sao."
Yến Thu v**t v* vết tên đã mờ gần như không thấy, trong đôi mắt cô chứa đầy sự lưu luyến và kỷ niệm.
"Ừm, chậm chút nữa đến, chắc là sẽ không thấy rõ tên hai chúng ta nữa."
"Ngọt Ngào, chúng ta khắc lại cái mới được không?"