Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 31


Hôm sau, Xuyên Bách dậy thật sớm, bắt đầu thu thập đồ vật.

Đồ vật của cậu không nhiều lắm, một ít quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, một notebook, trừ cái này ra thì không còn thứ gì, toàn mấy đồ linh tinh vụn vặt, một cái rương hành lý vừa lúc có thể chứa.

Cậu ngồi ở trên giường, đối với chung cư lạnh lẽo thừ người ra.

Từ năm 18 tuổi tới nơi này, cậu đã ở qua rất nhiều nơi, nhưng chung cư nho nhỏ này, là nơi cậu ở lâu nhất, nhiều đêm, một mình cậu ở chỗ này, chịu đựng một thân tịch mịch ở đất nước xa lạ.

Bỏ đi, con người luôn phải nhìn về phía trước, nói không chừng ngày tháng về sau sẽ càng ngày càng tốt nha!
Trên mặt cậu một lần nữa giơ lên một mạt cười, kéo rương hành lý rời khỏi chung cư, căn cứ theo lời chủ nhà, cậu chuẩn bị đặt chìa khóa phía dưới thảm, mà khi cậu bước ra ngoài cửa, liền phát hiện một màn ngoài ý muốn.

Là chủ nhà, mang theo một người trẻ tuổi khác, tựa hồ là tới xem phòng.

Chủ nhà đầy mặt nịnh nọt: "Chính là nơi này, tiểu tử kia hôm nay mới dọn đi, cậu xem có vừa lòng không?"
"Còn được, nếu không phải công ty gần nơi này, tôi sẽ không thuê phòng ở chung cư này.

"
Người trẻ tuổi kia tóc vàng mắt xanh, ăn mặc khéo léo, khuôn mặt hơi hiện non nớt, nói chuyện có chút thịnh khí lăng nhân, hẳn là sinh viên tốt nghiệp vừa mới tìm được công việc ổn định.

Nhìn bộ dáng của hắn, hẳn là nhân tài làm việc ở building cao ốc, tóm lại chỗ nào cũng tốt hơn cậu, trách không được chủ nhà không muốn tiếp tục cho cậu thuê.

Chủ nhà cười "hắc hắc hắc", dư quang đột nhiên quét đến Xuyên Bách đứng ở trước cửa, lập tức trở nên tức giận trừng to.

"Cậu còn chưa rời khỏi đây? Mau cút, không nhìn thấy hộ gia đình mới vào ở sao? Đưa chìa khóa cho tôi!"
Chủ nhà tiến lên, một phen cướp lấy chìa khoá trong tay cậu, trên người không ngừng tản ra mùi rượu làm Xuyên Bách nhíu nhíu mày.

Tên chủ nhà này!.

.

Có chút quá đáng đi?
"Tôi đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, ngài yên tâm, tôi đã tìm được nơi ở khác tốt hơn rồi.

"
Chủ nhà lập tức cười nhạo nói: "Chuyện này không có khả năng, trong thành phố không có nơi nào khác tiện nghi hơn nơi của tôi! Thật nhìn không ra, người Long quốc thích nói dối như vậy?"
Nghe vậy, ngực Xuyên Bách chỉ một thoáng liền chồng chất tức giận, cậu nghẹn tức giận ở trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi có nói là ở trong thành phố sao? Nhà mới ở đảo H, là một căn biệt thự, chủ nhà còn không cần tiền thuê.

"
Nghe thấy mấy chữ "biệt thự đảo H", chủ nhà đột nhiên không nói nữa, con ngươi có chút sợ hãi, sắc mặt thanh niên bên cạnh cũng có chút không thích hợp, hai người dùng ánh mắt trao đổi, không khí chỉ một thoáng liền có chút quỷ dị.

"!.

.

Được rồi, đi mau đi mau! Đừng đứng trước chung cư của tao nữa! Thật là xui xẻo!"
Không nghĩ tới, thái độ của chủ nhà so với ban đầu càng không tốt, xua đuổi Xuyên Bách, lôi kéo thanh niên vào chung cư, "sầm" một tiếng hung hăng đóng cửa lại.

"!.

.

Bệnh tâm thần.

"

Xuyên Bách nhịn không được dùng tiếng Long quốc mắng một tiếng, kéo rương hành lý bước nhanh rời khỏi chung cư.

Lúc này trong chung cư, thanh niên cùng chủ nhà dựa lưng ở trên tường, thở hổn hển.

Thần sắc hai người hoảng sợ, phảng phất nghe được việc gì đó rất đáng sợ, sắc mặt tái nhợt.

"Đảo H làm gì có biệt thự nào miễn phí? Cậu ta bị điên rồi sao?"
"Không!.

.

Tôi nghĩ cậu ta nói tới! ! Hẳn là tòa biệt thự kia.

"
Sắc mặt chủ nhà trở nên càng kém: "Cậu là nói!.

?"
"!.

.

Đúng, chính là tòa biệt thự đã lâu không có người ở, cậu ta nhìn thấy tin tức cho thuê ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong chung cư nháy mắt hạ thấp, hai người đều có chút không rét mà run.

Chủ nhà chà xát cánh tay, trên mặt tràn đầy kinh hoảng: "Gặp quỷ!.

.

Thật là đen đủi! Hy vọng tiểu tử kia đừng đem những việc xui xẻo tới cho chúng ta!.

.

"
Lời còn chưa dứt, chủ nhà đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh, thanh niên bên cạnh cũng phát hiện không thích hợp, hai người chậm rãi quay đầu lại, đồng tử co chặt.

"A a a a a a!"
Hai tiếng thét chói tai phát ra trong chung cư, nhưng ngoài chung cư vẫn là một mảnh yên lặng!.

******
Muốn đến đảo H cần đi thuyền, phong cảnh dọc theo đường đi rất đẹp, tâm tình Xuyên Bách cũng tốt hơn, tất cả những gì không thoải mái đều vứt ra sau đầu.

Khi cậu bước lên đảo H, xác thật bị nơi này kinh diễm.

Trên hòn đảo không lớn không nhỏ, có rất nhiều toà nhà có kiến trúc cổ xưa, rất xa, cậu liền thấy được căn biệt thự kia.

Biệt thự ở trong rừng rậm, bốn phía bị cây cối vờn quanh, Xuyên Bách bước chân nhanh hơn, kéo rương hành lý tìm đường nhỏ tiến vào rừng rậm.

Mới vừa tiến vào rừng rậm, không khí lạnh xung quanh khí nháy mắt gắt gao bao bọc lấy cậu, Xuyên Bách nhịn không được mà rùng mình một cái, nhìn quanh bốn phía.

Không nói, không khí thật sự có chút lạnh lẽo, nơi này tựa hồ đã lâu không có người tới, đường nhỏ dưới chân mọc đầy cỏ dại, không dễ dàng phân biệt rất dễ lạc đường.

Trước mắt dần dần trống trải, biệt thự hoàn toàn hiện ra trước mắt cậu, làm Xuyên Bách có chút kinh diễm.

Biệt thự đã lâu không có người ở, trên vách tường giăng đầy dây thường xuân, khiến người ta ngạc nhiên chính là, vườn hoa hồng nhiều năm không có người chăm sóc, lúc này lại nở rộ, cánh hoa dính giọt sương, kiều diễm ướt át.


Xuyên Bách căn cứ theo lời chủ nhà nhắc nhở, đi tới trước cửa nhà, mở ra hộp thư rỉ sét loang lổ, quả nhiên, chìa khóa đang lẳng lặng mà nằm ở hộp thư.

Trong mắt cậu hiện lên một tia vui sướng, vội vàng lấy chìa khóa, bước nhanh đi tới trước cửa biệt thự, mở ra cửa lớn biệt thự.

Cậu đứng ở trước cửa, có chút do dự, ló đầu vào trong xem tình huống xung quanh.

Biệt thự chia làm hai tầng, tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ
Bởi vì hàng năm không có người ở, tất cả dụng cụ đều dùng vải trắng che lại, trong mắt Xuyên Bách hiện lên một tia kinh diễm, cậu kéo rương hành lý tiến vào biệt thự.

Trong không khí có một cổ mùi vị làm cậu mê muội, cậu hít vào một hơi, bắt đầu đánh giá bên trong biệt thự, xốc lên những tấm vải trắng.

Dưới vải trắng là những đồ dùng phi thường tinh mỹ, hơn nữa tựa hồ không phải thời đại này, thoạt nhìn là đồ cổ.

Không nghĩ tới vị chủ nhà nguyên bản, cư nhiên có phẩm vị như thế.

Xem ra cậu tới đúng nơi rồi, bầu không khí như vậy, vừa lúc thích hợp để cậu sáng tác truyện.

Xem như không cần vẽ truyện 18+, quá dâm mỹ.

Cậu là một thanh niên chưa trải qua qua sự đời, mỗi lần vẽ nhưng hình ảnh đó đều khiến cậu tê dại chết lặng.

Cậu kéo rương hành lý, xách lên trên tầng, mở một căn phòng, bỏ rương hành lý vào.

Phòng rất trống trải, đặc biệt nhất là cái cửa sổ sát đất, từ trên nhìn ra ngoài vừa lúc có thể thấy hoa hồng trong vườn!
Cậu cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng cất gọn quần áo và máy tính, bắt đầu loanh quanh ở tầng hai.

Trừ bỏ phòng lớn cậu ở, còn có ba phòng nhỏ, gác mái và thư phòng, nhưng kỳ quái chính là, trong đó một phòng nhỏ bị khóa.

Hẳn là nơi chủ nhà cất chứa đồ vật quý giá, vẫn nên đừng tùy tiện đi vào.

Lúc cậu đang nghĩ ngợi, cửa gác mái không biết khi nào đã mở ra, khép hờ.

Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, nháy mắt trong đầu Xuyên Bách có chút mơ hồ, cậu lắc lắc đầu.

Không biết vì sao, khi cậu nhìn thấy phòng chứa đồ mở ra, bên trong dường như có cái gì đó hấp dẫn cậu!.

.

Mà đáy lòng có một âm thanh, thúc giục cậu tiến vào gác mái.

Cậu đứng sững ở trước cửa, mắt nâu là một mảnh hỗn loạn, duỗi tay chậm rãi đẩy ra cửa gác mái, cửa gỗ sơn màu đỏ phát ra âm thanh "kẽo kẹt".

Cậu giương mắt, trong gác mái tối om như mực, mùi có chút khó ngửi, ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, Xuyên Bách không thấy rõ tình huống trong gác mái.

Cậu mở công tắc điện bên cửa, đèn trong phòng nhấp nháy hai cái, Xuyên Bách chậm rãi bước vào trong căn phòng, duỗi tay mò cầu trì trên vách tường, nhưng nửa ngày cũng không tìm được, ánh đèn vẫn lúc sáng lúc tối.

Trong lòng cậu bắt đầu khẩn trương, muốn lấy di động trong túi mở đèn flash, nhưng sờ soạng một hồi vẫn không tìm được di động, tức khắc có chút luống cuống tay chân.

Ánh đèn vẫn nhấp nháy, không tùn thấy di động, trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi, vừa mới chuẩn bị rời khỏi đây, khóe mắt dư quang quét tới góc gác mái, chỉ một thoáng, đồng tử cậu căng chặt, không dám nhúc nhích.


Lúc này!.

.

Cách đó không xa, tựa hồ có một bóng trắng đang đứng sững ở góc tường.

Bóng người ở góc tường, tựa hồ là nữ nhân, nàng mặc một bộ váy màu trắng cổ điển, từ hoa văn trên chiếc váy, tựa hồ không thuộc thời đại này!.

Trán Xuyên Bách toát ra mồ hôi lạnh, đôi tay cũng không kìm được mà run rẩy.

Chẳng lẽ!.

.

Chẳng lẽ cậu gặp quỷ?
Căn phòng này đã qua nhiều năm, có thần tiên quỷ quái gì ở đây cũng không phải rất bình thường sao?
Thân là người Long quốc, chẳng sợ ở nước ngoài, cậu vẫn tương đối kiêng kị mấy thứ này!.

"Vô tình mạo phạm!.

.

Vô tình mạo phạm a! Ngài nếu không thích tôi liền rời đi!"
Trong lòng Xuyên Bách khủng hoảng, lập tức quỳ xuống đất xin tha, mồ hôi lạnh ứa ra, tiếng Long quốc buột miệng thốt ra, cũng mặc kệ ma quỷ có nghe hiểu hay không.

Thật lâu sau, bóng người trong góc trước sau không phản ứng, cậu lặng lẽ nâng mắt lên, đánh giá bóng trắng góc tường.

Ánh nắng từ cửa sổ mái nhà chiếu vào, giờ phút này ánh đèn nhấp nháy đèn rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, toàn bộ căn phòng sáng lên.

Xuyên Bách run run rẩy rẩy đứng lên, đỡ vách tường, chậm rãi đến gần góc tường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên lai, góc tường căn bản không phải bóng người nào, đó là một bộ bức tranh vẽ nửa người, lúc này được đặt ở góc, phía mặt đầy bụi bẩn, mặt thiếu nữ trong bức tranh bị bụi bao trùm, không thấy rõ bộ dáng.

Căn cứ vào trang phục, đối phương hẳn là người Long quốc, bộ váy trên người thoạt nhìn rất có thủ công, giá trị xa xỉ.

Đồng thời, tài nghệ hoạ sĩ vẽ ra bức tranh này cũng rất cao siêu, làn da trắng nõn lộ ra huyết sắc, đặc biệt là nếp uốn quần áo, bút pháp vô cùng tinh tế.

Xuyên Bách đối với tác phẩm nghệ thuật luôn luôn cảm thấy hứng thú, cậu tiến gần tới bức tranh, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm phía trên, bộ dáng của thiếu nữ, làm hô hấp cậu cứng lại, trong lòng khẽ nhúc nhích.

Thiếu nữ trong tranh, thật sự là người Long quốc, một đầu tóc dài màu đen tùy ý rơi trên vai, làn da trắng nõn tinh tế, hơi hơi phiếm hồng, đôi môi nhếch lên.

Mà làm cho Xuyên Bách kinh diễm, chính là cặp mắt đen độc nhất vô nhị kia.

Thiếu nữ có đôi mắt đen thâm thúy, giống như hắc diệu thạch, chỉ cần đối diện với nó, tựa hồ có thể bị cuốn vào trong đó.

Chỉ có điểm thiếu sót chính là, mắt thiếu nữ tựa hồ là được chỉnh sửa thêm, nếu không phải người chuyên nghiệp căn bản không phát hiện, cặp mắt này, có tỉ lệ rất kỳ quái.

Nhưng!.

Vậy có sao đâu? Thiếu nữ trước mắt dù có sai tỉ lệ mắt, vậy nàng trước kia cũng từng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại!.

Cậu đứng trước bức, con ngươi tràn đầy si mê, đầu ngón tay nhịn không được mà vuốt ve gương mặt thiếu nữ, thật lâu không lấy lại tinh thần.

Cậu chưa bao giờ gặp qua thiếu nữ như vậy mỹ lệ, trên người thiếu nữ không có chỗ nào không hấp dẫn cậu, nếu có thể, cậu thật muốn chui vào trong tranh, cùng thiếu nữ này trò chuyện.

Cậu không biết thiếu nữ trong tranh đã vượt ngàn dặm tới nước ngoài như thế nào, nhưng cậu biết!.

.

Thiếu nữ này!.

.


Đẹp khiến tâm nhân chấn động.

Cậu cầm lấy bức tranh, đặt thiếu nữ ở một chỗ sạch sẽ, liền không dám động vào tiếp.

Bức tranh vẽ này có lịch sử rất lâu, là đồ cổ, nếu lau rửa không cẩn thẩn, bộ dáng của thiếu nữ trong này rất có khả năng bị phá hủy!.

Tưởng tượng đến đây, Xuyên Bách cảm thấy tâm trở nên căng thẳng, cậu phải bảo vệ tốt thiếu nữ này!
"Đặt ở chỗ này!.

Nơi này là an toàn nhất! "
Trong mắt Xuyên Bách tràn đầy si mê, giờ phút này cậu đã hoàn toàn bị thiếu nữ trong tranh mê hoặc.

Cậu nhẹ vỗ về gò má thiếu nữ, có chút lưu luyến không rời.

Nếu có thể, cậu thật muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy thiếu nữ này, chỉ là!
Một là đặt bức tranh trong phòng khách hoặc là phòng ngủ, nhưng thuốc màu rất có khả năng sẽ bị oxy hoá, biện pháp tốt nhất, vẫn nên đặt cô ấy ở gác mái đi.

Trong lòng Xuyên Bách phảng phất như nai con chạy loạn, cảm thấy có chút không ổn, cậu tựa hồ động tâm với một cô gái trong bức tranh!.

.

Xuyên Bách ở trước cửa gác mái vỗ vỗ gò má ửng đỏ, tiện đà xoay người rời đi.

Khi cửa gác mái khép lại, thiếu nữ tinh xảo trong bức tranh vốn mỉm cười, khóe miệng lại kéo đến sau mang tai, làn da vốn trắng nõn tinh tế cũng bắt đầu hư thối, hai mắt cô chảy xuống huyết lệ, làm ướt bộ váy trắng tinh.

Là!.

.

Là Tiểu Bách tới! Là Tiểu Bách! Bảo bối của hắn a!.

Đợi lâu như vậy!.

.

Rốt cuộc cũng tới rồi?
Bảo bối vừa rồi còn sờ mặt chính mình! ! Còn nói mỗi ngày đều sẽ tới nhìn chính mình!.

.

Thật là cao hứng, thật là cao hứng, thật là cao hứng, thật là cao hứng!
Về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bảo bối!.

.

Nhưng mà!.

.

Hắn thật sự muốn bắt cóc bảo bối giấu đi!.

.

Bởi vì bảo bối của hắn quá đáng yêu!.

.

Sẽ có người cướp đi mất!
Thiếu nữ trong bức trang cười dữ tợn, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm cửa gác mái, trong mắt tràn đầy tình yêu.

.

Bình Luận (0)
Comment