Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 23

Tô Mặc Nhiên không phải là người trầm tĩnh, dịu dàng như những gì nàng ta luôn cố tỏ ra trước mặt ta.

Dù nàng ta cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng ta biết bản tính của Tô Mặc Nhiên là hoạt bát và lương thiện.

Đây cũng là lý do ta chưa từng thực sự làm khó Tô Mặc Nhiên.

Vào phủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ta bộc lộ vẻ yếu đuối đến mức không chịu nổi của mình trước mặt ta.

Tô Mặc Nhiên thông minh, thú vị, và hiểu biết rộng. Nàng ta từng kể cho ta nghe về cảnh sắc mưa khói Giang Nam, khiến ta như được tận mắt chứng kiến.

Tô Mặc Nhiên cũng thường có những ý tưởng mới lạ về trò chơi và món ăn, thỉnh thoảng còn nài nỉ ta cùng nàng ta thử nghiệm.

Dù rõ ràng Tô Mặc Nhiên rất để tâm đến việc ta mới là chính thê của Lý Ninh Chi, nhưng nàng ta chưa bao giờ lợi dụng y thuật của mình để hại ta.

Ta thật sự thích một cô nương như vậy.

Nhưng ngay từ ngày chúng ta cùng vào phủ, đã định sẵn rằng chúng ta không thể trở thành bạn tốt.

Bởi vì giữa chúng ta có Lý Ninh Chi.

Mỗi bước tiến lại gần nhau của chúng ta chỉ có thể khiến đối phương tổn thương sâu sắc hơn.

Ánh mắt nàng lộ rõ sự bất lực.

“Khi biết Lý Ninh Chi muốn cưới ngươi làm Vương phi, ta đã nghĩ đến chuyện không gả nữa.” Tô Mặc Nhiên buồn bã nói trong nước mắt.

Ta cố nặn ra một nụ cười. “Nhưng vì muốn cưới được ngươi, chàng đã không tiếc trái ý hoàng thượng, quỳ ngoài Càn Thanh Điện một ngày một đêm. Cuối cùng, chàng bị mưa dầm đến sốt cao ngất xỉu, mới được người ta khiêng vào nhà, chữa trị hơn nửa tháng mới khỏi.”

"Đúng vậy" Tô Mặc Nhiên tiếp lời. “Tình cảm của chàng dành cho ta lúc đó không phải là giả, ta cũng biết. Chàng đã hứa với ta, dù ngươi là chính thê, ta là thứ thiếp, thì trong lòng chàng mãi mãi chỉ yêu mình ta.”



Nghe những lời này, ta đáng lẽ phải đau lòng.

Nhưng kỳ lạ thay, ta lại chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.

Có phải vì đã thất vọng quá lâu rồi không?

Tô Mặc Nhiên cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: “Lâm Thư, thời đại của các ngươi thật không tốt đẹp gì.”

Ta không hiểu ý nàng.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định tiết lộ cho nàng ta một tin.

Ta hy vọng tin này có thể khiến nàng ta nhen nhóm lại tình cảm với Lý Ninh Chi và với đứa con trong bụng, để nàng ta có thể giữ lại đứa con.

11

Ta cử người đứng đợi ở cửa Vương phủ, dặn dò khi Lý Ninh Chi về thì lập tức dẫn hắn đến gặp ta. Hôm nay, có vẻ như công việc của Lý Ninh Chi rất suôn sẻ, nên khi đến chỗ ta trông hắn rất thoải mái, vui vẻ.

Hắn mở chiếc quạt trên tay, nhẹ nhàng quạt vài cái.

"Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, Vương phi lại chủ động mời bổn vương đến đây." .

Ta không muốn nói nhiều, trực tiếp thông báo cho hắn tin Tô Mặc Nhiên mang thai.

Tính thời gian thì hai người họ đã hơn một tháng không gặp nhau.

Khi Lý Ninh Chi nghe tin, tách trà đưa lên miệng bỗng khựng lại.

Hắn ngẩn người vài giây, rồi lại đưa tách trà lên miệng, uống một ngụm.

Quay đầu lại, hắn hỏi: "Thật sao?"



Ta không đáp, cũng không hiểu rõ tâm trạng của hắn. Ta tưởng Lý Ninh Chi sẽ vui mừng khôn xiết khi nghe tin này. Nhưng lúc này, trong mắt hắn lại ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng của Tô Mặc Nhiên.

Ngày hôm sau, sau khi Lý Ninh Chi đi chầu, Tô Mặc Nhiên khóc lóc đến tìm ta.

“Tiểu Thư tỷ tỷ, hắn ấy nói thời cơ chưa đến, bây giờ vẫn chưa thể giữ lại đứa con này. Đứa con đầu tiên của Vương phủ chỉ có thể sinh ra từ bụng của người.”

Tô Mặc Nhiên khóc đến đau đớn, hỏi ta phải làm sao.

Ta khuyên giải một hồi mới khuyên được nàng về trước.

Sau khi nàng ta đi, Bích Vân đứng bên cạnh nhắc nhở ta: “Cô nương, lần này người không được mềm lòng nữa. Nô tỳ thấy Vương gia nói đúng, người mới là Vương phi trong phủ này. Đứa con đầu tiên của Vương phủ đương nhiên phải là của cô nương và Vương gia.”

Nàng ấy thật ngốc. Đã theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không nhận ra ta đã sớm không còn tình cảm với Lý Ninh Chi rồi sao?

Sau khi Lý Ninh Chi chầu xong, ta đích thân tìm hắn và nói rõ mọi chuyện, rồi bảo hắn không cần lo lắng về sự xuất hiện của đứa con. Lý Ninh Chi nghe xong, sắc mặt không vui cũng không giận, chỉ lộ vẻ trầm tư.

Hắn bình tĩnh nhìn ta, hỏi: “Vương phi quả là hiền đức, trắc phi mang thai, chẳng lẽ ngươi không hề tức giận, không ghen tuông sao?”

Ta cũng bình tĩnh đáp lại: “Chẳng phải đây là điều chàng mong muốn sao? Vương gia có hài lòng không?”

Lý Ninh Chi quá tham lam.

Hắn muốn sống c.h.ế.t có nhau với Tô Mặc Nhiên nhưng lại không cam lòng khi thấy sự lạnh nhạt của ta.

Nhưng hắn dựa vào đâu chứ?

Có lẽ bây giờ hắn đã có chút tình cảm với ta, hoặc là không cam lòng. Nhưng sự thương hại rẻ mạt này đến quá muộn, ta không cần nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment