Cưng Chiều Anh Đào

Chương 12

Quý Anh về đến nhà, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vu Uyển Thanh đang ngồi trên ghế sofa thử màu son.
 
“Mẹ, con về rồi.” Cô nhìn quanh bốn phía: “Bố đâu ạ?”
 
Nghe thấy giọng cô, Vu Uyển Thanh đứng dậy từ sofa: “Bố con nghe một cuộc điện thoại, lại đến công ty rồi.” Nói xong, bà ấy cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới người Quý Anh một phen, trong giọng nói mang theo chút không dám tin: “Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao con lại ở cùng với Cảnh Thâm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Anh đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời ngay trên đường về nhà, cô mỉm cười nói: “Hôm nay rất trùng hợp, con chạm mặt anh ba ở Vũ Lâm Linh.”
 
Vu Uyển Thanh ờ một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Bé con… con có ấn tượng không tệ với cậu ta?”
 
Quý Anh thả túi xách xuống, ngồi lên sofa, gật đầu nói: “Vâng.” Cô ôm lấy giỏ đựng anh đào ở trên bàn trà, cụp mắt nói: “Con người anh ấy rất tốt, cứ như vậy mà tiếp tục qua lại cũng không phải là không thể.”
 
Sau đó cô lại cười với Vu Uyển Thanh: “Mắt nhìn của ông nội sẽ không sai đâu.”
 
Khoé môi Vu Uyển Thanh hơi hé mở, tâm trạng phức tạp một cách lạ thường. Nếu như không có những lời kia của Quý Thâm, có lẽ bà ấy có thể chấp nhận một người con rể không gì có thể soi mói được như vậy.
 
“Đương nhiên là Cảnh Thâm không tệ.” Vu Uyển Thanh ngồi xuống theo Quý Anh, thử mở miệng: “Nhưng con và cậu ta tiếp xúc với nhau quá ít…”
 
“Mẹ.” Quý Anh cắt ngang lời Vu Uyển Thanh: “Tiếp xúc ít thì không phải càng nên tiếp xúc nhiều hơn sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Uyển Thanh nhíu mày, trong một lúc không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành hỏi: “Hôm nay Cảnh Thâm đưa con đi đâu vậy?”
 
Quý Anh trả lời: “Biệt thự lưng chừng núi ạ.”
 
Động tác cắt trái cây của Vu Uyển Thanh ngừng lại: “Biệt thự lưng chừng núi?” Tất nhiên là từ đầu đến cuối bà ấy đều thăm dò nhất cử nhất động của nhà họ Phó, làm sao có thể không biết tác dụng của biệt thự ở lưng chừng núi, vẻ mặt Vu Uyển Thanh thay đổi một lúc, lại hỏi: “Con có thích nơi đó không?”
 
“Thích ạ.” Quý Anh ăn một trái anh đào, khen ngợi một cách chân thật: “Ngôi nhà đó rất đẹp.”
 
Vu Uyển Thanh im lặng mấy giây, rồi mở miệng với vẻ mặt phức tạp: “Sau này nếu con có liên lạc với Cảnh Thâm nữa thì nhớ nói với mẹ một tiếng.”
 
Quý Anh nuốt xuống thịt anh đào trong miệng, dừng một lúc, đột nhiên nói: “Mẹ, nếu như thuận lợi, con muốn kết hôn trong năm nay.”
 
“Bụp” một tiếng.
 
Trái táo trong tay Vu Uyển Thanh trực tiếp rớt xuống đất, bà ấy nhìn Quý Anh, lẩm bẩm lặp lại một lần: “Bé con, con vừa nói gì?”

 
Quý Anh nhìn thẳng vào trong mắt mẹ mình: “Ông nội Phó chỉ có một mình anh ba là cháu, đã luôn mong mỏi anh ấy lập gia đình từ sớm. Còn anh ba lớn hơn con sáu tuổi, vẫn luôn độc thân đến giờ, về tình về lý, chúng ta cũng không nên từ chối nữa.”
 
“Hai nhà liên hôn, đối với nhà họ Quý cũng là việc có lợi không hề có hại.”
 
Vu Uyển Thanh vội vàng bỏ trái cây xuống: “Có phải Phó Cảnh Thâm đã nói gì với con không?”
 
“Không có ạ.” Quý Anh nói: “Anh ba không có nói gì cả.”
 
“Đây hoàn toàn là suy nghĩ của bản thân con.”
 
“Ngày mai con còn phải nộp luận văn.” Nói xong, Quý Anh đứng dậy: “Mẹ, con lên lầu trước đây.”
 
Lúc Quý Anh bước lên cầu thang, Vu Uyển Thanh đột nhiên nói: “Những lời hôm nay của con, mẹ sẽ truyền đạt lại cho bố và anh cả của con.”
 
Gần tới giữa kỳ, bài tập trong trường đúng là không ít. Quý Anh bận rộn hoàn thành đủ loại deadline, nên lịch sử trò chuyện với Phó Cảnh Thâm cũng chỉ dừng lại ở câu nói chứa đựng ý cười kia…
 
[Mợ Phó.]
 
Gần đây Quý Thị có một hạng mục lớn, cả ngày đều không thấy bóng dáng của Quý Thiên Trạch và Quý Thâm, Quý Hoài lại càng phải chạy đi thông báo khắp cả nước, đến Vu Uyển Thanh cũng bận rộn vì phải làm dẫn chương trình cho một buổi tiệc gây quỹ từ thiện.
 
Sau khi tuần giữa kỳ qua đi, Quý Anh lặng lẽ tra hỏi vé máy bay bay đến Huy Châu. Cô đã tính kỹ ngày tháng rồi, nếu muốn đi Huy Châu, bây giờ chính là thời gian tốt nhất.
 
Quý Anh và Trần Du lập ra hành trình chi tiết. Lần này dọc đường có rất nhiều nơi họ muốn đi, trong đó có mấy tiệm trà. Tiệm trà nằm ở vùng núi, vị trí hẻo lánh, may mà Trần Du đã tìm hiểu trước, tìm được một hướng dẫn viên bản địa.
 
“Không được!” Vu Uyển Thanh chỉ mới nghe khúc đầu đã không nghĩ ngợi gì mà bác bỏ ngay lập tức, trên tay vẫn còn đang lưu loát lật giấy thanh toán của quỹ từ thiện: “Không an toàn.”
 
Quý Anh: “Con có thể để chú Quản đi cùng con.”
 
Chú Quản là vệ sĩ từ lúc nhỏ của Quý Anh.
 
“Vẫn không được.” Vu Uyển Thanh nhấc mí mắt lên khỏi mặt bàn đầy giấy tờ: “Con không chăm sóc tốt cho bản thân.”
 
Quý Anh thu lại nụ cười trên môi, cụp lông mi xuống, không nói gì nữa.
 
Vu Uyển Thanh chỉ sờ đầu con gái mình một cái, không để tâm mà nói: “Anh Anh có thể tìm bạn thân dạo phố, mua đồ, việc này mẹ đồng ý.”
 

Quý Anh vuốt mép váy của sườn xám, bước chậm lên lầu. Tin nhắn của Trần Du gửi đến: [Chị chủ, chúng ta vẫn đặt vé theo kế hoạch ban đầu chứ?]
 
Hàng mày Quý Anh khẽ nhúc nhích, trên gương mặt trắng nõn như sứ không có biểu cảm gì. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, trả lời: [Theo kế hoạch ban đầu.]
 
Quý Anh đã tính rồi, khoảng thời gian đó, chắc chắn bố và anh cả cô sẽ không trở về, còn mẹ cô sắp tới phải đến nơi tổ chức tiệc tối từ thiện để làm công tác chuẩn bị, nên việc cô rời đi sẽ rất thuận lợi. Đợi đến lúc mẹ cô phát hiện ra, cô đã bay đến Huy Châu rồi, cho dù bà ấy có phản đối thế nào thì cũng đã ngoài tầm với. Cô đã cố gắng rút ngắn hành trình lần này hết sức có thể, hoàn thành chỉ trong ba ngày.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Anh lặng lẽ thu dọn hành lý trong phòng ngủ.
 
Buổi chiều, nhà họ Quý vắng vẻ yên tĩnh, đến người làm cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Quý Anh kéo vali hành lý nhỏ, ra khỏi nhà, gọi xe taxi đến thẳng sân bay.
 
Trước khi đi, Quý Anh để lại một tờ giấy ở trên bàn trong phòng ngủ, thông báo về hướng đi của mình.
 
Trong phòng chờ bay, điện thoại Quý Anh đột nhiên rung lên một tiếng. Tưởng là có biến động gì, hàng mi của cô run lên, hô hấp nhẹ đi. Sau khi chuẩn bị tâm lý cô mới mở điện thoại ra, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn Phó Cảnh Thâm gửi đến, đột nhiên thở phào một hơi.
 
Sau đó anh gửi hình đến, liên tiếp là loại trà nổi tiếng, chạm ngọc, tranh nổi tiếng, thậm chí là đồ quý trên núi của Huy Châu, tất cả đều là vật quý báu thượng đẳng.
 
Quý Anh ngẩn ra, gõ nhẹ lên màn hình: [Anh ba, anh đang ở Huy Châu sao?]
 
F: [Ừ, có một hạng mục bên này, anh đến khảo sát thực địa.]
 
Giống như cắn được một viên kẹo ngọt, Quý Anh hơi bất ngờ: [Em cũng đang định đến Huy Châu đây.]
 
Nói xong, cô còn chụp một tấm hình vali hành lý của mình, gửi qua: [Nói không chừng, chúng ta có thể gặp nhau ở Huy Châu đấy.]
 
Góc bên trái không ngừng hiện lên dòng [đối phương đang soạn tin], nhưng cuối cùng, Phó Cảnh Thâm chỉ gửi qua dòng chữ: [Gửi số chuyến bay cho anh.]
 
Quý Anh nghĩ nghĩ, khéo léo bày tỏ ý từ chối.
 
Vài giây sau, Phó Cảnh Thâm chỉ đáp lại năm chữ.
 
[Lén chạy ra ngoài à?]
 
Quý Anh: !!!
 
Cô chống cằm, không muốn nói chuyện với anh nữa, vội vàng trả lời một câu: [Không nói nữa anh ba, em phải lên máy bay đây.]

 
Gửi xong, Quý Anh ấn tắt màn hình điện thoại.
 
Từ Bắc Kinh đến Huy Châu phải ngồi máy bay hơn hai tiếng. Chạng vạng khởi hành, lúc xuống máy bay sắc trời đã sẩm tối, đám mây rực lửa trên bầu trời vô cùng rực rỡ.
 
Không giống như cảnh tượng chen chúc tấp nập của sân bay Bắc Kinh, sân bay Huy Châu yên tĩnh thong thả, bốn phía đều là khách du lịch.
 
Trước giờ Quý Anh chưa từng đi xa một mình bao giờ. Từ nhỏ một nửa khoảng thời gian nghỉ cô đều bị bệnh, sau đó lớn hơn một chút thì cũng từng theo mẹ cô đi xa mấy lần, nhưng mẹ cô quan tâm cô quá mức, mấy lần đi xa ít ỏi đó cô cũng chưa từng được trải nghiệm thử thú vui khi đi du lịch.
 
“Để em liên lạc với hướng dẫn viên đã, chị chủ…” Trần Du lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vừa nói vừa ngẩng đầu, bất giác không thể rời mắt.
 
Ánh chiều tà hoàng hôn rọi lên mái tóc đen bóng sau đầu Quý Anh, phủ lên một lớp vàng kim vụn vỡ, phác hoạ ra đường viền duyên dáng của người đẹp sườn xám. Quý Anh nhìn chằm chằm những dãy núi nhấp nhô trập trùng ở phía xa, từ đầu đến cuối cô đều không nói gì, nhưng Trần Du có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
 
Là sự vui vẻ không thể nói bằng lời.
 
Quý Anh mở điện thoại ra, trước mắt vẫn chưa có cuộc gọi nào gọi đến, tim cô khẽ buông lỏng. Cô giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh hoàng hôn, vừa mới bỏ điện thoại xuống, trên đầu màn hình đột nhiên nhảy ra dòng tin nhắn.
 
F: [Đang chụp cái gì đó?]
 
Quý Anh vô thức đáp: [Hoàng hôn.]
 
Một giây sau khi gửi đi, dường như có cảm giác gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
 
Dưới ánh hoàng hôn có một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đang đậu, giống như cảm nhận được ánh mắt của Quý Anh, cửa sổ xe ghế sau hạ xuống, để lộ đường quai hàm trắng trẻo lạnh lẽo góc cạnh của người đàn ông.
 
Cùng lúc này, tin nhắn được gửi đến: [Lên xe.]
 
Quý Anh còn chưa kịp trả lời, tài xế đã mở cửa bước xuống, đi đến trước mặt cô và Trần Du, cung kính giúp Quý Anh cầm vali hành lý: “Cô Quý, anh Phó bảo tôi đến giúp cô lấy hành lý.”
 
“Thực ra chúng tôi có hướng dẫn viên…” Quý Anh còn chưa nói xong, Trần Du đã hơi ngại ngùng mà sờ mũi: “Chị chủ à, hướng dẫn viên đó xảy ra chút chuyện trên đường, tạm thời không thể đến được.”
 
Quý Anh nghẹn họng, im lặng vài giây, nói: “Vậy làm phiền rồi.”
 
Trần Du đi theo bên cạnh Quý Anh, thấp giọng nói bên tai cô: “Chị chủ, người trong xe… là ai vậy?”
 
Quý Anh mím môi, dừng một lúc, nhẹ giọng nói: “Em gặp thì sẽ biết.”
 
Trong lòng Trần Du ngạc nhiên, là người cô ấy quen sao?
 
Cho đến khi mở cửa ra, ngồi lên ghế phó lái, nhìn thấy người đàn ông tuấn tú lạnh nhạt ở ghế sau, Trần Du mới hiểu ra…
 
Tại sao vừa rồi chị chủ lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy.

 
Đây là nơi ship couple quy mô lớn gì thế này! Trần Du nhìn hai người trong kính chiếu hậu, trong mắt lóe lên tia nhiều chuyện, trai xinh gái đẹp, đính hôn từ nhỏ, cô ấy quá hời rồi!
 
Còn tâm trạng của Quý Anh thì lại hơi phức tạp, cô lặng lẽ nhìn Phó Cảnh Thâm, anh nhấc mí mắt lên, bình thản hỏi: “Sao vậy?”
 
“Không có gì.” Quý Anh quay đầu đi, lấy điện thoại từ trong túi xách, khẽ bấm lên màn hình gửi tin nhắn: [Anh ba, người trong nhà vẫn chưa biết chuyện em đến Huy Châu.]
 
Điện thoại khẽ rung lên một tiếng.
 
Dường như có cảm giác, Phó Cảnh Thâm nghiêng đầu, nhìn thấy Quý Anh đang cầm điện thoại, tập trung đợi tin nhắn. Anh không hề xem điện thoại, mà hơi nghiêng người đến gần gương mặt nghiêng đang tập trung của cô gái, ánh mắt quét qua màn hình điện thoại của cô, lồng ngực vì cười nên khẽ rung lên: “Lén chạy ra thật à.”
 
Tóc con bên tai bị hơi thở khi nói chuyện của người phía sau làm lay động, mùi hương gỗ linh sam trên người người đàn ông ngập tràn trong khoang mũi Quý Anh.
 
Vành tai Quý Anh nóng lên, mau chóng quay đầu nhìn Phó Cảnh Thâm, lại nhìn thấy Trần Du ngồi phía trước chỉ để lộ cái tai, cô chỉ chỉ màn hình, trong mắt thể hiện ý “tại sao anh không trả lời tin nhắn của em”.
 
Phó Cảnh Thâm thấp giọng cười: “Em ở ngay trước mắt rồi.”
 
Em đang ở gần ngay trước mắt rồi, tại sao còn phải dùng điện thoại? Quý Anh nghe hiểu những lời anh không nói ra.
 
Quý Anh khẽ hất cằm về phía tài xế và Trần Du, bày tỏ ý kiến của mình.
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm không hề lui ra, nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Hoa anh đào, em phải làm quen.”
 
Quý Anh thở nhẹ, hiểu rõ ý của Phó Cảnh Thâm. Anh đang để cô làm quen với việc anh đến gần, với hơi thở của anh, để anh mạnh mẽ bước vào trong cuộc sống của cô.
 
Cô cụp hàng mi cong vút, nghĩ nghĩ, cảm thấy Phó Cảnh Thâm nói rất có lý. Nếu đã quyết định muốn kết hôn với anh, vậy thì cô phải làm quen với sự tiếp xúc của anh.
 
Vì vậy Quý Anh ép buộc mình ngồi vững tại chỗ, nâng mắt nhìn gương mặt gần ngay trước mắt của anh, nói với vẻ thương lượng: “Anh ba, lần này em đến Huy Châu thật sự là vì có việc, lịch trình rất kín, người trong nhà cũng không biết.”
 
Cô một hơi nói hết, sau đó quan sát biểu cảm của Phó Cảnh Thâm: “Nếu người trong nhà biết hai chúng ta ở cùng nhau, có lẽ sẽ cho rằng chúng ta…” Quý Anh còn chưa nói xong, đã ra hiệu bằng mắt: “Anh, hiểu ý em chứ?”
 
“Cho rằng chúng ta thế nào?” Trong mắt Phó Cảnh Thâm dường như chứa ý cười: “Bỏ nhà ra đi à?”
 
Quý Anh: “…” Vì vậy sao anh lại phải nói ra chứ.
 
Phó Cảnh Thâm rất có hứng thú mà quan sát biểu cảm của cô gái, không nhịn được, đưa tay véo chóp mũi trắng trẻo của cô: “Bảo bọn họ yên tâm, không bỏ nhà ra đi đâu.”
 
Quý Anh: “Hả?”
 
“Anh cưới hỏi đàng hoàng.”

 

Bình Luận (0)
Comment