Cưng Chiều Anh Đào

Chương 2

Lúc Quý Anh đưa khăn tay ra, trong lòng bỗng chút hối hận, cô cắn nhẹ môi dưới.
 
Cô cũng chẳng quen anh, quan tâm nhiều thế làm gì…
 
Đầu ngón tay nhất thời lơ lửng giữa không trung, định sẽ rút lại. Nhưng trước khi cô kịp di chuyển, đầu kia của chiếc khăn đã bị túm lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Cảnh Thâm cúi xuống, dùng đôi bàn tay gầy guộc rút chiếc khăn ra, nắm trong lòng bàn tay, giọng nói trong trẻo như ngọc nhưng lại mang theo sự lãnh đạm trời sinh.
 
"Cảm ơn!"
 
Quý Anh gật đầu, dựa vào cầu thang một chút, ý bảo anh đi trước.
 
Phó Cảnh Thâm đứng trên cao, không thấy cô có chút biểu cảm gì, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và thon thả của cô lộ ra. Anh liếc mắt rồi bước đi, mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói của Yến Hàng từ sau lưng: “Bà chủ, đã lâu không gặp.”
 
Anh lập tức quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Yến Hàng.
 
Tuy không rõ anh chàng trước mặt là ai, nhưng Quý Anh vẫn lịch sự cười đáp: "Đã lâu không gặp."
 
Yến Hàng bị nụ cười của cô mê hoặc đến không thể rời mắt, chăm chú nhìn theo từng bước Quý Anh lên lầu, hoàn toàn phớt lờ Phó Cảnh Thâm ở khu vực điểm mù.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Cảnh Thâm dừng lại vài giây, rồi im lặng xuống tầng.
 
Sau khi rời khỏi quán trà, cơn mưa ào ạt như trút nước lúc vừa đến đã tạnh hẳn từ lúc nào.
 
Như thể… sự xuất hiện của cô đã thật sự xua tan cơn mưa tầm tã ấy.
 
Phó Cảnh Thâm cầm chiếc khăn, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt anh khẽ di chuyển và vô thức dùng ngón tay cái xoa xoa góc khăn…
 
“Thử đi.” Quý Anh mỉm cười, rót nước trà vừa nấu vào tách, đặt trước mặt Trần Du.
 
Tay nghề pha trà của Quý Anh rất tuyệt và rất ít ai được may mắn nếm thử. Trần Du cúi đầu nhấp một ngụm, ánh mắt lập tức sáng lên: "Thơm quá!"
 
"Chị chủ, công nhận tay nghề chị đỉnh thật."
 
Quý Anh cong môi: "Nhờ trà ngon." Ngón tay trắng nõn nâng tách sứ, ngón tay ngọc ngà của cô trắng còn hơn cả chiếc tách ấy tận ba phần, cô hé môi nhấp một ngụm trà, chớp chớp mắt nhìn Trần Du: "Hồng trà Kỳ Môn."
 
Trần Du nhìn chằm chằm vào động tác của Quý Anh. Dù đã nhìn rất lâu nhưng cô nàng vẫn không thể rời mắt.
 
Quý Anh đích thực là một mỹ nhân. Không chỉ về ngoại hình, mà còn cả về phong thái cử chỉ. Trần Du thậm chí không thể tưởng tượng được loại đàn ông như thế nào mới có thể xứng với cô.

 
"Nay chị chủ nhà ta đẹp quá trời quá đất! Chẳng trách thanh niên họ Yến kia cứ nhìn đăm đăm." Trần Du chậc chậc: "Cũng may mới vài câu đã bị chị đuổi đi."
 
Quý Anh chỉ tay lên trán Trần Du: "Thế chứ hôm qua chị không đẹp à?"
 
Trần Du bị trêu đến đỏ cả tai: "Đẹp, ngày nào cũng đẹp, cái thứ công tử suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo bướm như tên họ Yến kia nhìn là thấy không xứng với chị rồi."
 
Mặc dù Quý Anh rất hiếm khi xuất hiện, nhưng những tên thiếu gia như Yến Hàng vẫn thường ghé thăm, cốt chỉ để chiêm ngưỡng nhan sắc mỹ nhân, nhưng hầu hết đều thất bại.
 
“Muốn xứng với chị chủ á hả…” Trần Du trợn mắt, giơ ngón út lên: “Nếu xét về tướng mạo thì anh trai trên cầu thang hôm nay trông cũng coi như tạm xứng chút xíu.”
 
"Chỉ chút xíu xìu xiu thôi."
 
Quý Anh thầm nghĩ, vẻ ngoài của Phó Cảnh Thâm quả thật rất quyến rũ.
 
Nói đến đây, Trần Du bắt đầu buôn chuyện: “Đúng rồi, chị biết anh ta không?” Cô chưa từng thấy Quý Anh chủ động bắt chuyện với khách hàng bao giờ.
 
Ngón tay của Quý Anh giữ chặt chiếc chén sứ một lúc: "Biết…” Cô im lặng rồi lại đáp: “Nhưng không quen.”
 
Một giây sau, Quý Anh uống một hớp trà, mặt không biến sắc: "Có đính hôn với nhau từ nhỏ."
 
"Hả… cái gì cơ?!" Trần Du suýt chút hất đổ tách trà: "... Đính hôn?"
 
"Chị chủ, chị đính hôn rồi á hả?"
 
Nỗi buồn bỗng vụt lên trong tâm trí Trần Du. Cớ sao một tiên nữ như chị ấy đã đính hôn! Mà thậm chí gã đàn ông thối tha đó còn dám giả đò chẳng quen chị ấy! Đã thế còn đòi hỏi một tiên nữ như chị ấy đưa khăn tay cho gã! Sao gã không bị trà xối cho chết luôn đi.
 
“Thôi được rồi” Quý Anh ngẩng đầu, nhìn biểu cảm biến hoá thất thường của Trần Du mà phì cười: “Suy nghĩ ít thôi.”
 
Trần Du bĩu môi.
 
“Nếu vụ Vương Hưng thất bại, chúng ta cũng không cần khách khí, giới trà còn đầy người mình có thể hợp tác.” Quý Anh cười nhạt. “Sắp tới chị sẽ tự đi Huy Châu.”
 
Trần Du: "Chị muốn tự đi thật hả?"
 
Quý Anh suy nghĩ một chút, sau đó cười khổ: "Chỉ mong người nhà có thể thả cho chị ra ngoài."
 
Trần Du biết gia đình Quý Anh quản giáo nghiêm ngặt và cũng không tán thành việc cô ấy mở Vũ Lâm Linh, vậy nên phần lớn thời gian đều là do Trần Du quản lý quán. Trần Du cũng thường băn khoăn không biết liệu gia đình tầm vóc cỡ nào mới có thể sinh ra một nàng Quý Anh xinh đẹp ngọc ngà như thế.
 
Còn chưa nói xong, màn hình điện thoại của Quý Anh bỗng sáng lên. Khi Quý Anh nhấc máy, cô nghe thấy Vu Uyển Thanh dịu dàng hỏi cô khi nào về nhà.

 
“Con sắp về rồi ạ.” Quý Anh đáp.
 
Sau khi trả lời điện thoại, Quý Anh bất đắc dĩ khẽ gật đầu với Trần Du, cô ấy nhún vai ý đã hiểu.
 
Sau khi rời quán trà, Quý Anh đứng dưới mái hiên. Trời lại bắt đầu mưa tí tách thoáng theo cơn gió. Chuôi dù vẫn còn dính nước mưa lúc nãy, Quý Anh đút tay vào túi sờ so.ạng hồi lâu mới nhớ ra chiếc khăn tay duy nhất đã đưa cho người ta.
 
Trong lúc đang bối rối, một giọng nam ngượng ngùng vang lên bên tai: "... Chào cô."
 
Quý Anh ngước mắt lên và nhìn thấy một nam sinh trẻ có đeo một chiếc máy ảnh trên cổ.
 
Vừa bắt gặp ánh mắt của cô, khuôn mặt tuấn tú tinh khôi của Tiêu Dương đã đỏ ửng, cậu ta vội vàng đảo mắt đi: "Rất… rất xin lỗi vì đã làm phiền, tôi tên Tiêu Dương."
 
"Chào anh."
 
Có thể thấy đối phương không có ác ý, Quý Anh nhiệt tình đáp lại.
 
“Chuyện là thế này...” Tiêu Dương lúng túng cầm máy ảnh. “Sáng nay tôi đi chụp ảnh ở phố Tây, vô tình chụp được ảnh của cô.” Cậu ta cúi đầu, trầm giọng nói tiếp: “Cô có cần tấm ảnh này không? Để tôi gửi cho."
 
Dứt lời, cậu ta nhanh chóng đổi giọng: "Không phải tôi cố ý tới làm quen đâu, tôi… tôi tới đưa ảnh t-h-ậ-…"
 
“Được thôi.” Thấy cậu ta dường như nói không nên lời, Quý Anh vui vẻ đồng ý.
 
Tiêu Dương cuống quýt tìm điện thoại trong túi: "Thêm… thêm WeChat nhỉ?"
 
Quý Anh: "Nếu anh muốn QQ cũng được."
 
Tiêu Dương: "..."
 
Quý Anh đưa WeChat cho cậu ta. Cô có hai số, một cho công việc và một cho cá nhân. Số cho công việc không có gì là bí mật.
 
Trong lúc chờ đợi, chú tài xế đã đậu xe bên vệ đường.
 
Tiêu Dương nói ngắn gọn một câu: "Chỉnh ảnh xong, tôi sẽ gửi qua cho cô."
 
Quý Anh đã mở cửa xe, nghe vậy thì mỉm cười: "Cảm ơn."
 
Chiếc xe phóng đi dần xa, Tiêu Dương vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn mỹ sững sờ, hồi lâu mới hoàn hồn.

Yến Hàng đến hộp đêm khi đã trễ mười lăm phút.
 
Anh ta đẩy cánh cửa làm bằng gỗ nặng nề ra, mùi thuốc lá thoang thoảng quyện với mùi nước hoa thường có ở các hộp đêm cao cấp xộc vào mũi. Có khá nhiều người ngồi xung quanh bàn chơi bài, ngoại trừ Phó Cảnh Thâm, hai người còn lại đều được các cô gái vây quanh.
 
“Mới tới hả?” Người đàn ông tên Giang Thành đang ngồi trong phòng, miệng phì phò điếu thuốc hếch cằm về hướng Phó Cảnh Thâm đang ngồi đối diện: “Trễ vậy, cậu bận hơn anh ba chắc?"
 
Hứa Châu ngồi cạnh Giang Thành quay đầu ra hiệu cho cô gái bên cạnh châm cho mình điếu thuốc: “Chắc mới từ chỗ mỹ nhân dịu dàng đến, khéo hồn còn chưa về ấy chứ.”
 
Giang Thành nhướng mày: "Mỹ nhân? Mỹ nhân nào?" Anh ta dừng một chút, rồi cười nhạo: "Chủ quán Vũ Lâm Linh ấy hả?"
 
Phó Cảnh Thâm vốn im lặng, bỗng ngước mắt lên và khẽ nhìn Yến Hàng, người đang ngồi với hàng lông mày rủ xuống.
 
Yến Hàng xáo bài một cách điêu luyện, rồi đập mạnh bộ bài poker lên bàn ra hiệu cho họ rút bài.
 
Hứa Châu cười như điên, vươn tay sờ một lá bài: "Ời ơi, không gặp được người ta chứ gì…?"
 
“Bớt nhảm.” Yến Hàng còn đang lo không có chỗ xả giận: “Lo mà xem bài đi!”
 
Giang Thành lắc đầu thở dài: "Chắc không gặp thật rồi."
 
Nghe hai người họ giễu cợt, Yến Hàng tức giận cười kháy: "Ai nói không gặp? Nè nè, nói cho mà biết là hôm nay tôi gặp được thật đấy nhá!" Vừa nói, anh ta vừa ra bài.
 
Giang Thành nghi hoặc: "Vậy sao?"
 
“Thật mà!” Yến Hàng hếch cằm về phía Phó Cảnh Thâm: “Anh ba cũng ở đó đó, mấy cậu hỏi anh ấy xem.”
 
Hứa Châu đột nhiên hứng thú: "Anh ba mới đi lần đầu mà đã gặp được người ta rồi á? May mắn phết nhề..."
 
Giang Thành nhìn Phó Cảnh Thâm và hỏi: “Mỹ nhân nhan sắc cỡ nào mà khiến đại thiếu gia Yến Hàng nhà ta thầm thương trộm nhớ thế không biết?”
 
Mãi lúc lâu sau mà vẫn không có câu trả lời. Mọi người bị thu hút sự chú ý và đồng loạt nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
 
Làm anh em nhiều năm như vậy, ai mà không biết Phó Cảnh Thâm nổi tiếng là lạnh lùng và may mắn, từ nhỏ đã có một mối hôn ước khiến bao người ghen tị, đối tượng là Quý Anh, cô con gái cưng nhà họ Quý ở Kinh Bắc và cũng là một tiểu mỹ nhân có tiếng.
 
Tiếc là Quý Anh rất hiếm khi xuất hiện. Nhà họ Quý bảo bọc kín kẽ, số lần cô tham dự yến tiệc trong mấy năm nay ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
 
Tuy nhiên, những lần xuất hiện hiếm hoi này đã nâng Quý Anh lên tầm cao của một nữ thần, danh hiệu Lạc Thần hạ phàm đầy khoa trương lan truyền khắp nơi.
 
Lần cuối cùng Giang Thành và Hứa Châu gặp được Quý Anh đã là nhiều năm về trước. Huống chi một Yến Hàng mới chuyển về quê nội sau khi học cấp ba ở Thượng Hải, vị hôn thê tuyệt mỹ tựa thần tiên trên trời của Phó Cảnh Thâm dường như chỉ sống trong truyền thuyết.
 
Trước ánh mắt của ba người, vẻ mặt Phó Cảnh Thâm vẫn thờ ơ, anh vuốt ve những lá bài trong tay: "Ai đánh không?"
 
Trước khi họ kịp phản ứng, Phó Cảnh Thâm đã bỏ tất cả bài trên tay xuống: "Không thì tôi đánh."
 
"Mẹ kiếp!" Yến Hàng nhìn chằm chằm vào đống bài Phó Cảnh Quân vừa đánh xuống, kinh ngạc nói: "Đồng chất! Còn là quân cơ nữa mới ghê! May mắn của em bị anh ba kéo sạch rồi còn đâu."
 

Giang Thành và Hứa Châu đánh bài của họ xuống và đẩy chip lên bàn.
 
"Xong, nay lại thua sấp mặt rồi."
 
Phó Cảnh Thâm nhận hơn hàng trăm nghìn con chip mà mặt vẫn không đổi sắc.
 
Bị ván thua cắt ngang, chủ đề khi nãy bỗng bị vạch trần. Hai anh bạn cả Giang lẫn Hứa hùa nhau trêu Yến Hàng: "Chứ không phải tại mỹ nhân cho đứng ngoài ôm cửa hả?"
 
Câu nói sắc lạnh đâm thẳng vào con tim tan vỡ của Yến Hàng khiến anh ta thẹn quá hoá giận: "Thôi dẹp đi! Mấy người không nói, không ai nói mấy người bị câm đâu."
 
Trong lúc nói chuyện, một ván bài mới lại bắt đầu.
 
“Không được rồi.” Hứa Châu búng tàn thuốc, giễu cợt nói: “Trong từ điển của Yến đại thiếu gia nhà chúng ta làm gì đã có chữ thất bại?”
 
Yến Hàng khó chịu. "Em ấy không phải hạng con gái tầm thường đâu."
 
Hôm nay trong quán trà, cho dù Yến Hàng có lịch sự cỡ nào, thì mỹ nhân vẫn không tiếp chuyện mà luôn giữ khoảng cách và vô cùng khách sáo. Cuối cùng, vì sợ đường đột quá khiến người ta phiền, nên Yến Hàng tức giận bỏ đi.
 
"Phụt..."
 
Giang Thành cười đau cả bụng, còn Hứa Châu thì lắc đầu ngao ngán.
 
Phó Cảnh Thâm lẳng lặng liếc nhìn Yến Hàng, sau đó lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, chậm rãi lau ngón tay chẳng một hạt bụi trước mặt Yến Hàng.
 
Giang Thành cười xong, gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Nếu đã thích người ta thì cứ điều tra xem hoàn cảnh lý lịch người ta như nào, rồi bốc thuốc đúng bệnh là ngon lành."
 
"Em ấy thiếu cái gì thì cậu cứ cho cái đó, tôi không tin có cô gái nào không cảm động." Hứa Châu nói thêm.
 
Đúng như họ nói. Đối với một thiếu gia như Yến Hàng, người được sinh ra đã ngậm thìa vàng, theo đuổi phụ nữ chẳng qua là lấy đồ trong túi.
 
Phó Cảnh Thâm nghe xong nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng: “Mấy cậu không nghĩ là cô ấy đã đính hôn rồi à?”
 
Hứa Châu thong thả nghịch chiếc bật lửa, thản nhiên nói: "Đính hôn thì sao? Thì đập chậu cướp hoa."
 
Nói xong, Hứa Châu đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt sắc lạnh bao trùm, ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt Phó Cảnh Thâm vẫn rất bình tĩnh như thể tất cả chỉ là ảo giác.
 
Yến Hàng buồn bã nhìn Phó Cảnh Thâm một cách tha thiết như đang hỏi ý một đàn anh đáng tin cậy: “Vậy em phải làm sao đây anh ba?”
 
Phó Cảnh Thâm chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đoá hoa anh đào màu hồng nhạt trên khăn tay, anh ngẩng đầu nhìn Yến Hàng, đột nhiên cười nhẹ, anh thốt lên giọng nói trong trẻo.
 
"Dọn đồ đi.”
 
Yến Hàng: “Hả?”
 
“Rồi cút xéo.”
 

Bình Luận (0)
Comment