Editor: _14thfebruary
Quý Tiểu Trạc leo lên xe đạp chạy về nhà, lúc cậu về nhà phát hiện Nặc Nặc vẫn chưa về, hỏi mẹ thì mới biết Nặc Nặc đến nhà Chu Tử Kiêu ăn cơm, mẹ Chu muốn cảm ơn cô vì đã giám sát Chu Tử Kiêu giảm cân, nếu không tên nhóc kia cả đời này không thể giảm cân được.
Quý Tiểu Trạc hít một hơi thật sâu, quay đầu đi ra ngoài.
Đường Đường không hiểu chạy theo gọi cậu: “Con đi đâu đấy? Ở nhà mà ăn cơm!”
Quý Tiểu Trạc xoay đuôi xe chạy ra ngoài, “Con đi đón Nặc Nặc về.”
Đường Đường nhíu mày, Nặc Nặc mới đi được một lúc, có khi còn chưa ăn cơm, sao lại đi đón sớm như vậy? Sao nay thằng bé cứ lạ thế nhờ.
Quý Tiểu Trạc tới nhà họ Chu rồi ở dưới đợi, người ta chỉ mời mỗi Nặc nặc, cậu không có lý do gì để đi lên, cho nên mới đứng chờ dưới đây, thời tiết hiện nay có rất nhiều muỗi, chỉ chốc lát cậu đã bị muỗi cắn cho si, thực ra cậu rất sợ ngứa, nếu Nặc Nặc ở đây chắc chắc cô sẽ gãi giúp cậu, nhưng lúc này cậu lại chẳng cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy, cứ ngồi đợi như thằng ngốc bên bồn hoa.
Chờ từ 7 giờ đến 9 giờ, rốt cuộc cũng thấy Nặc Nặc đi xuống, chẳng qua bên cạnh còn có Chu Tử Kiêu, Chu Tử Kiêu đang chuẩn bị lái xe đưa Nặc Nặc về nhà.
Quý Tiểu Trạc đứng lên, bước nhanh đến kéo Nặc Nặc qua, nắm chặt lấy tay cô, “Nặc Nặc, anh đến đón em về nhà.”
Nặc Nặc ngạc nhiên chớp mắt, một lúc sau mới gật đầu, vẫy tay với Chu Tử Kiêu, “Tớ về trước nhé, cảm ơn dì giúp tớ, đồ ăn rất ngon.”
Chu Tử Kiêu vô cùng vui vẻ gãi đầu, “Được, tớ sẽ nói với mẹ, nếu thích thì lần sau nhớ đến nhà tớ ăn nữa nhé.”
Nặc Nặc gật đầu.
“Về nhà thôi, ở đây bị muỗi cắn ngứa muốn chết!” Quý Tiểu Trạc túm Nặc Nặc đến chỗ xe đạp, sau đó vòng tay qua eo Nặc Nặc bế cô lên chỗ phía trước của xe đạp, còn mình thì ngồi trên xe, chân giẫm lên bàn đạp đi về nhà.
Kết quả là Nặc Nặc ngồi gọn trong lòng cậu, lúc này Quý Tiểu Trạc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nặc Nặc không thoải mái động đậy mông, khẽ nói, “Em muốn ngồi ở đằng sau.”
“Tại sao lại muốn được ngồi ở đằng sau, ngồi vậy không thích à?” Quý Tiểu Trạc không có ý định để cô xuống.
Nặc Nặc nhấp môi, vỗ cánh tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhưng mà ngồi như vậy đau mông.”
Quý Tiểu Trạc dừng lại, xấu hổ ho một tiếng, chân giẫm xuống mặt đất, không cam tâm bế Nặc Nặc xuống, cảm giác trong lòng lập tức vắng vẻ.
Trên đường về nhà, Quý Tiểu Trạc do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi Nặc Nặc ngồi ở phía sau: “Nặc Nặc, tại sao dạo này em không thích đi chơi với anh nữa vậy? Là ai trong đội bóng nói gì khiến em không vui hả?”
Nặc Nặc nắm chặt áo anh, giọng nói không thay đổi, “Em không biết chơi bóng, cũng không biết chơi game, đi với anh cũng không làm được gì.”
“Ai nói em không làm được gì?” Quý Tiểu Trạc theo thói quen phản bác, giọng nói còn mang theo chút tủi thân, “Em có thể cổ vũ cho anh nè, lúc anh khát thì đưa nước cho anh, còn lau mồ hôi cho anh nữa.”
Ánh mắt Nặc Nặc run rẩy, nhẹ giọng mở miệng: “Nhưng không có em, cũng sẽ có người đưa nước lau mồ hôi cho anh.”
“Sao mà giống nhau được?” Quý Tiểu Trạc không nghĩ ngợi liền nói: “Đồ của người khác đưa anh không thích, lỡ như bị người ta hiểu lầm thì sao.”
“Hiểu lầm? Vậy…. Em đưa nước cho anh sẽ không bị hiểu lầm sao?”
“Tất nhiên! Em là em gái của anh mà! Làm gì có ai hiểu lầm chứ.”
“…. À.” Nặc Nặc mất mát mím môi, bỗng nhiên nói: “Nhưng em cũng không phải em gái ruột của anh, nếu thân mật quá mức sẽ khiến bạn gái anh không thích, bạn trai em cũng vậy.”
Trong đầu Quý Tiểu Trạc tự động bỏ qua vấn đề bạn gái, bởi vì cậu không nghĩ mình sẽ có bạn gái. Cậu chỉ để ý câu cuối của Nặc Nặc, lập tức dừng lại quay đầu tức giận nhìn Nặc Nặc: “Em yêu đương? Có bạn trai rồi? Là ai?”
“….” Tuy tính tình của Nặc Nặc rất tốt chưa tức giận ai bao giờ cũng phải bực mình, cô nhảy xuống xe, không muốn nói chuyện với người này nữa.
Quý Tiểu Trạc thấy thế vội vàng đạp xe đuổi theo, “Em làm sao vậy? Đi cái gì? Em còn chưa nói với anh ai là bạn trai của em đâu đấy?”
Nặc Nặc không muốn để ý đến cậu, vùi đầu mà đi.
“Anh nói nè, tuổi còn nhỏ phải học cho giỏi, yêu sớm là không đúng, em không thể làm vậy có biết không? Anh cũng vì muốn tốt cho em thôi, em mau nói cho anh biết là ai đi.”
Nặc Nặc coi như không nghe thấy, dọc đường đi cũng không trả lời cậu bất cứ câu nào, về đến nhà chào hỏi Đường Đường xong là đi vào phòng khóa cửa lại, Quý Tiểu Trạc có gõ thế nào cũng không mở.
Quý Yến liếc Quý Tiểu Trạc không thôi, “Con làm gì vậy Quý Tiểu Trạc?”
“…. Không có gì ạ.” Quý Tiểu Trạc nghiến răng, cuối cùng nhìn cửa phòng của Nặc Nặc, không gõ nữa, xoay người về phòng mình, sáng mai phải hỏi lại con bé mới được.
Đường Đường không hiểu gì, ngơ ngác hơi Quý Yến, “Chồng ơi, sao em cứ cảm thấy Tiểu Trạc của chúng ta cứ là lạ sao á.”
Quý Yến nhìn phòng của Nặc Nặc, xoa đầu cô, “Không cần để ý nó, tuổi dậy thì có nhiều tật xấu, thằng bé sẽ xử lý tốt thôi, chúng ta đi ngủ thôi nào.”
“Ồ, vậy được rồi.”
*
Sáng hôm sau Quý Tiểu Trạc tính đi học cùng với Nặc Nặc, ai ngờ cô lại đi học từ sớm, cậu tức giận đến cơm sáng cũng không ăn chạy đến trường học, nhưng lúc đến trường lại phát hiện cô không nhìn mình một cái, cũng không giải thích vì sao không đợi cậu, ngược lại ngồi sát vào Chu Tử Kiêu giảng bài cho cậu ta, hai người thực sự ngồi rất gần, thiếu điều nắm tay nhau nữa thôi.
Nháy mắt Quý Tiểu Trạc cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống vực sâu.
Vi Gia tinh ý cười, nói với Quý Tiểu Trạc: “Tớ thấy gần đây quan hệ của Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu rất tốt nha, là do Chu Tử Kiêu trở nên đẹp trai hơn sao? Không lẽ hai bọn họ….”
Vừa dứt lời, ánh mắt Quý Tiểu Trạc lạnh lẽo khiến cô ấy cứng đờ, “Cậu không nói gì cũng không ai bảo cậu bị câm.”
Khuôn mặt Vi Gia cứng đờ, bị nói như vậy không cam lòng, nhịn không được phản bác hắn: “Tớ cũng chưa nói gì, huống hồ bọn họ có cái gì thì cũng có liên quan đến cậu đâu, Nặc Nặc thích ai là chuyện của cậu ấy, cậu lại không phải anh trai ruột của Nặc Nặc, cậu ấy chỉ ở tạm nhà cậu thôi, ba mẹ cậu cũng không quản cậu ấy nói chi là cậu?”
“Cậu câm miệng! Cút!” Quý Tiểu Trạc hét lên giận dữ khiến mọi người quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu.
Từ nhỏ Vi Gia chưa từng bị đối xử như vậy, hơn nữa còn trước mặt mọi người bị nói như vậy, huống chi còn là người mình thích, cô ấy không cầm được nước mắt nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, đỡ bị mất mặt.
Quý Tiểu Trạc không rảnh quan tâm đ ến Vi Gia, môi khẽ mấp máy, rồi đi đến kéo Nặc Nặc đi, nhân tiện mang cả cặp sách và đồ dùng học tập của cô để lên bàn mình, ép Nặc Nặc ngồi ở chỗ của Vi Gia.
“Làm gì vậy?” Nặc Nặc không đề phòng bị kéo qua, muốn đứng lên, nhưng lại bị anh giữ lại không cho động đậy.
“Em ngồi với anh.” Quý Tiểu Trạc nhét cặp sách của Nặc Nặc vào ngăn bàn, rồi sửa soạn lại đồ dùng học tập của cô cho gọn gàng.
Nặc Nặc từ chối: “Đây là chỗ của Vi Gia, em không ngồi.”
Nặc Nặc không muốn ngồi cùng với cậu như trước đây khiến Quý Tiểu Trạc hơi hụt hẫng, “Em không muốn ngồi với anh? Muốn ngồi với Chu Tử Kiêu?”
Nặc Nặc mím môi, “Ừm”, “Chỗ ngồi đã được sắp xếp, đổi chỗ giáo viên sẽ nói.”
Quý Tiểu Trạc nhìn về phía Chu Tử Kiêu, phát hiện cậu ta đang lo lắng nhìn Nặc Nặc, trong lòng càng khó chịu hơn, kiềm chế cơn tức giận: “Anh sẽ đi nói với giáo viên, em khỏi lo.”
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, giáo viên đi đến, Nặc Nặc không muốn gây chuyện, nên cũng không nói nữa, im lặng cúi đầu đọc sách, cũng không nhìn Quý Tiểu Trạc lần nào.
Quý Tiểu Trạc cảm thấy rất khó chịu, trước kia Nặc Nặc sẽ không đi chơi với những người khác, luôn im lặng mà chờ đợi, sau này trong thế giới của cô lại có thêm cậu, cậu là người bạn duy nhất của cô, bọn họ làm gì cũng làm cùng nhau, cậu làm chuyện gì cũng có cô ở bên cạnh làm bạn.
Chính là hiện tại cô không muốn làm bạn với anh, cô với người khác rất tốt. Sự thật này khiến cậu không tiếp thu được, tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cậu không vui vẻ lắm, trong lòng không thích Nặc Nặc có cảm tình tốt với người khác, đặc biệt là con trai, thậm chí lúc nghe Nặc Nặc có người thích cậu liền đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ cậu lớn như vậy rồi mà vẫn giống như mấy đứa trẻ mẫu giáo có tính chiếm hữu bạn bè sao?
Quý Tiểu Tạc không muốn thừa nhận, còn suy nghĩ dạo gần đây Nặc Nặc hơi khác thường, chẳng lẽ cô đã có người mình thích rồi sao? Sẽ không phải là Chu Tử Kiêu chứ?
Càng nghĩ càng sốt ruột, Quý Tiểu Trạc nghiêng đầu nhìn Nặc Nặc, nghĩ nghĩ rồi viết lên giấy, lén lút đẩy đến trước mặt Nặc Nặc, còn trẻ con chọc chọc cánh tay nhắc nhở cô xem.
Nặc Nặc không muốn ở trong lớp đọc, nhưng cậu cứ chọc cô hoài, khiến cô đành phải mở tờ giấy ra, nét chữ mạnh mẽ bá đạo hiện ra trước mắt
: Nặc Nặc, có phải em thích ai rồi không? Em nói với anh đi, anh sẽ giúp em.Nặc Nặc cụp mắt, một lúc sau mới cầm bút, trả lời lại.
Ừ.Lúc Quý Tiểu Trạc thấy đáp án của cô, nháy mắt hô hấp dừng lại, đầu óc trống rỗng, li3m môi, giọng nói khô khốc hỏi: “Em… Em có người thích rồi hả? Ha ha… Không nghĩ đến đó.”
Nặc Nặc lại cúi đầu, không nói chuyện.
Quý Tiểu Trạc nắm chặt tay, cố gắng khiến giọng nói mình thật bình tĩnh: “Có thể nói cho anh biết là ai không? Anh hơi tò mò.”
Nặc Nặc lắc đầu, cô không muốn nói cho anh.
“Ồ.” Quý Tiểu Trạc cắn răng, một lúc sau lại nhịn không được hỏi: “Không phải là Chu Tử Kiêu chứ?”
Nặc Nặc lại lắc đầu, sợ Chu Tử Kiêu vô tội bị anh làm khó xử, viết thêm trên giấy:
“Không phải cậu ấy, là người khác, anh đừng hỏi nữa.”Quý Tiểu Tạc nhìn chằm chằm những lời này nguyên một tiết, cũng không nói gì nữa, bởi vì anh cũng không biết nên hỏi gì, lần đầu tiên trước mặt Nặc Nặc cậu lại nghèo từ đến vậy.
Tan học, người trong đội bóng lại đến tìm Quý Tiểu Trạc chơi bóng, cậu lắc đầu từ chối, “Tớ không chơi, các cậu chơi đi.”
Bây giờ cậu chẳng muốn làm gì.
Mọi người trong đội bóng nhìn dáng vẻ uể oải của Quý Tiểu Trạc hai mặt nhìn nhau, không nhịn được sờ đầu.
“Mấy cậu có cảm thấy mấy nay hồn vía của anh Trạc như trên mây không?”
“Đúng đó, tớ cảm nhận được, cũng không biết bị làm sao nữa.”
“Nhìn như bị thất tình ấy, anh tớ lúc thất tình cũng như vậy, nhìn giống lắm.”
“Thất tình? Không thể nào, anh Trạc của chúng ta lại không có bạn gái, lấy đâu ra mà thất tình.”
“Ai nói không có bạn gái, không phải chị Gia à? Nói không chừng là hai người cãi nhau.”
“Cũng có thể, không phải lúc nãy có người nói thấy chị Gia khóc lóc chạy ra từ phòng học sao, nói không chừng là hai người đang giận dỗi.”
*
Hôm nay Quý Tiểu Trạc về nhà sớm hơn mọi khi, Đường Đường thấy cậu về sớm như vậy thì hơi ngạc nhiên, “Hôm nay con không đi chơi bóng à?”
Đường Đường thấy thế nói: “Nặc Nặc đang làm bài tập, con bé cũng mới về, hôm nay con không chơi bóng sao không về chung với Nặc Nặc? Con bé là con gái đi một mình không an toàn, nghỉ hè vừa rồi Nặc Nặc dậy thì không ít, ngày càng trở nên đẹp hơn, con phải biết bảo vệ em biết không?”
Quý Tiểu Trạc nhỏ giọng ‘Dạ’, cầm lấy cặp sách của mình đi về phòng, lúc đi ngang qua phòng Nặc Nặc thì dừng lại mấy giây, đáng tiếc không có ai ra mở cửa.
Đêm nay Quý Tiểu Tạc mất ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, cậu là người rất dễ ngủ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải tình huống như vậy.
Hết chương 86.