Cưng Chiều Cả Đời

Chương 15

"Cô đến làm trợ lý của tôi đi, chuyện khác cứ để tôi giải quyết."

Lời nói của Cố Hoành khiến Đường Tử Thiến có chút cảm động, mặc dù thời gian làm trợ lý của anh không lâu, nhưng anh vẫn luôn bảo vệ cô. Chỉ là cô cảm thấy sự bảo vệ của anh hơi... Vượt qua mức bình thường.

Sự bất thường này khiến cho nội tâm của cô bất an, cô mỉm cười từ chối: "Cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, đã lâu rồi tôi chưa gặp mẹ tôi cho nên trở về thăm bà một chút, qua mấy ngày nữa lại quay về làm việc."

Chuyện Đường Tử Thiến từ chối Cố Hoành đoán trước được, anh cũng hiểu rõ biểu hiện của mình sẽ làm cô cảm thấy bất ngờ. Bây giờ, anh rất muốn đem chuyện hồi nhỏ nói cho cô nghe, nhưng lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, sau đó nhà cô lại xảy ra biến cố, quên hết mọi quá khứ về anh, cho dù anh có nói thì cô cũng không biết, chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng lời anh nói. Vì vậy anh đem ý nghĩ này đè xuống, trong lòng đã xác định kế hoạch.

Anh không nói thêm nữa, cúp điện thoại của Đường Tử Thiến.

Lý Húc lập tức hỏi anh: "Tử Thiến nói gì? Cô ấy đồng ý không?"

Cố Hoành: "Từ chối rồi."

Lý Húc kích động nói: "Tử Thiến sao lại ngốc như vậy, Lục Đan Ny đối với cô ấy không tốt, tại sao phải ở lại bên cạnh cô ta, đi theo anh tốt biết bao, thiệt là. Dù sao anh cũng đâu có ăn thịt cô ấy, haiz, tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với cô ấy một chút."

Cố Hoành: "Chuyện này tôi sẽ xem mà làm. Còn nữa, cô ấy đang nghỉ ngơi, cậu đừng đi quấy rầy cô ấy."

Lý Húc: Không phải ngày nghỉ là lúc có thể trò chuyện nhiều hơn một chút sao?

Kết quả là, Lý Húc muốn tìm Đường Tử Thiến nói chuyện phiếm cũng không có cơ hội nào, bởi vì Cố Hoành thay đổi tác phong trước kia, lúc nào cũng kêu Lý Húc đi làm việc.

Quay phim được nửa đường thì ngỉ ngơi, Cố Hoành gọi điện thoại cho Đinh Văn.

Đinh Văn thở dài nói: " Tôi nói chuyện với Chung Nguyệt Liên rồi, cô ta nói không có ý định đuổi việc Đường Tử Thiến, thật lòng chỉ là muốn cho cô ấy nghỉ ngơi, cũng thừa nhận là muốn cho Lục Đan Ny hết giận rồi kêu cô ấy quay lại. Cho nên dùng cách thức nhẹ nhàng thì sẽ không dễ dàng lấy được Đường Tử Thiến đâu, xem ra cậu phải đoạt người thôi." Đinh Văn nói đến phần sau liền cười.

Đinh Văn không giống với mấy người đại diện khác, chị ta không thích nghệ sĩ dưới tay mình tự đi lăng xê, cũng không thích bọn họ vì tài nguyên mà đi tìm quy tắc. Chị ta không phải muốn dựa vào bàng môn tả đạo(*) để đưa nghệ sĩ lên, điều chị ta muốn là minh tinh có thực lực. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tương tự như vậy, Đinh Văn cũng không phản đối nghệ sĩ yêu đương, nhưng đùa giỡn tình cảm kiên quyết không được. Chính vì suy nghĩ của chị ta không phù hợp với trào lưu chủ yếu, dẫn đến việc bước đi trong công ty quản lý rất khó khăn, rất ngột ngạt. Cho nên chị ta quyết định ra đi rồi sau đó tìm thấy được Cố Hoành và bây giờ chị ta đang ở trên con đường thành công.

(*) Bàng môn tả đạo: Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chánh. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn Tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chơn chánh.

Mặc dù bôn ba khắp nơi, là một bà mẹ đơn thân, chồng đã qua đời mấy năm, nhưng chị ta vẫn có một trái tim thiếu nữ. Cặp đôi Cố Hoành và Đường Tử Thiến này, cảm thấy không tệ.

Đương nhiên, kêu Cố Hoành đoạt người thật ra chỉ là nói đùa, không ngờ Cố Hoành rất nghiêm túc nói: "Xem ra chỉ có cách này."

Đinh Văn lập tức hoảng sợ: "Này, cậu đừng làm bậy nha, nếu như cậu làm không xong lại sẽ trở thành tin tức lớn, mấy tên chó săn không hiểu câu chuyện đằng sau sẽ thêu dệt bậy bạ, hơn nữa Lục Đan Ny cũng không phải là đèn cạn dầu, còn chưa tính những ông lớn trong giới giải trí nhìn không vừa mắt với sự thành công của chúng ta, đã sớm rục rịch hành động rồi."

Trong giới giải trí, cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ, cũng có thể khiến bạn từ trên cao rớt xuống đáy vực.

Cố Hoành trầm ngâm một lát, nói: "Tôi sẽ xem mà làm."

Đinh Văn biết cậu đã nghe lọt vào tai, tuy rằng không yên tâm lắm, nhưng cũng chỉ có thể tin tưởng cậu.

Trong phòng khách của khách sạn, Chung tỷ vừa vào cửa đã nghiền ngẫm nói với Lục Đan Ny: "Đường Tử Thiến mà em không muốn nhìn thấy, vậy mà rất được tranh giành."

Lục Đan Ny nhìn về phía chị ta, đợi chị ta giải thích. Chung tỷ tiếp tục: "Đinh Văn gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi nhường Đường Tử Thiến cho chị ta."

"Vậy chị nói sao?"

"Tôi nói không nỡ a." Chung tỷ nở nụ cười đầy châm chọc: "Chị ta thật sự coi mình là người đại diện kim bài, ai ai cũng muốn nịnh bợ chị ta à. Coi như chị ta bồi dưỡng được một ảnh đế thì sao, có thể nổi được bao lâu vẫn không nói chắc được. Lần trước cho chị ta mượn Đường Tử Thiến cũng chỉ vì chúng ta mà thôi, bây giờ chị ta đã hết tác dụng, vì sao còn phải đưa cho chị ta?"

Lục Đan Ny cười: "Tôi còn tưởng rằng chị thật sự nể mặt Đinh Văn như vậy chứ."

"Em cũng quá coi thường tôi rồi." Chung tỷ liếc cô ta một cái: "Tôi xin em quay phim nghiêm túc một chút, đừng luôn nghĩ ở trước ống kính phải thật xinh đẹp, nếu muốn để cho khán giả kính phục kỹ năng diễn xuất của em. Thật ra nhân vật này rất thích hợp với em..."

"Chị nói tôi hung hăng càng quấy giống như chị ta?" Lục Đan Ny lạnh mặt.

Chung tỷ vội vàng cười trấn an: "Không phải, là do các người đều có tính khí của thiên kim đại tiểu thư."

"Còn không phải nói tính khí của tôi lớn à."

"Tính khí của em quá lớn, chuyện của Đường Tử Thiến còn không phải em chủ động gây ra sao? Ảnh chụp chính là em đăng, nếu không cũng chẳng có ai biết đến cô ta. Hôm đó em không nên nổi giận với cô ta." Chung tỷ nói lời này rất nghiêm túc, nâng thì nâng, nhưng phạm sai lầm vẫn phải nói.

Lục Đan Ny biết Chung tỷ nói có lý, nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo không chịu nhận sai.

Chung tỷ thở dài một hơi: "Vậy em còn muốn Đường Tử Thiến trở lại không?"

Lục Đan Ny: "Chị gọi điện thoại kêu cô ta trở lại đi, cho dù tôi không muốn, cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội."

Chung tỷ bất đắc dĩ nhìn cô ta: "Em nha, tốt với Đường Tử Thiến một chút, cô ấy thật sự rất tốt, tính cách tốt nhẫn nhịn chịu khó."

Lục Đan Ny bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."

Trong phòng khách chật hẹp của một căn nhà cũ kỹ trên lầu hai ở xa ngàn dặm, Đường Tử Thiến đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi với mẹ, cùng bà nói chuyện phiếm, ăn hạt dẻ mà bà đã bóc vỏ.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông dài vang lên phá vỡ bầu không khí của hai người.

Thấy Chung tỷ gọi tới, trong lòng cô lộp bộp một tiếng. Theo lý thuyết mà nói cô mới về nhà được hai ngày, chị ta không thể nào nhanh như vậy kêu cô trở lại, trừ phi là kêu cô đừng trở lại. Sợ mẹ lo lắng, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng nghe.

"Alo, Chung tỷ."

"Tử Thiến, ngày mai em quay lại được không?"

"Ngày mai?"

"Đúng vậy, tôi đột nhiên có việc, ngày mai phải đi, Đan Ny không thể không có em. Thật ngại quá, em vừa mới về nhà mà tôi đã kêu em trở lại."

Lục Đan Ny đang dựa vào ghế sô pha nghe được những lời này thì trợn mắt, cần gì phải ăn nói như vậy với một trợ lý nhỏ nhoi cơ chứ.

"Chung tỷ, chị đừng nói như thế, ngày mai em sẽ trở về." Chuyện rắc rối trong công việc đã lắng xuống, Đường Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại phòng, Đường Tử Thiến thần sắc ung dung, gánh nặng trong lòng đã được bỏ xuống.

"Mẹ, ngày mai con phải trở về làm việc, con không nỡ xa mẹ đâu." Đường Tử Thiến ôm lấy cánh tay mẹ, dựa đầu vào vai bà.

Đặng Thục Vân ôn nhu vuốt tóc cô, yêu thương nói: "Con đừng làm việc quá mệt, phải chăm sóc tốt bản thân, ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, không cần tiết kiệm tiền, nhà chúng ta bây giờ không thiếu tiền."

"Con biết rồi, mẹ cũng đừng quá mệt mỏi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe." Đường Tử Thiến ôm Đặng Thục Vân làm nũng.

"Mẹ không mệt, con nhìn mẹ đã mập ra rất nhiều, ngược lại là con đấy, vẫn luôn gầy như vậy."

Đường Tử Thiến không phục, ngồi thẳng người dậy, đưa tay nhéo thịt ở trên eo mình, nói: "Con cũng mập, mẹ nhìn xem vòng hai của con giống cái phao rồi."

Đặng Thục Vân cười yêu thương: "Chỗ con nhéo là da."

"Da của con nào có dày như vậy!" Bởi vì mãi cố gắng chứng minh mình có thịt, Đường Tử Thiến đột nhiên phát hiện lời mình nói có vấn đề.

Đặng Thục Vân vui, cười trêu nói: "Da của con rất dày."

Đường Tử Thiến ảo não: "Mẹ! Nào có ai nói con gái mình như thế."

Hai mẹ con nói đùa một hồi, Đặng Thục Vân chân thành nói: "Dù sao con cũng phải nuôi mập mình một chút, khi con còn nhỏ mập mập ú ú rất đáng yêu."

"Bây giờ con không đáng yêu sao? Dù sao nếu bây giờ mà con vẫn còn mập mạp như xưa khẳng định sẽ không đáng yêu, có rất có thể không ai thèm lấy."

"Con gái của mẹ sao có thể không ai thèm lấy chứ." Đặng Thục Vân đột nhiên rơi vào trong hồi ức, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, thế sự vô thường, cuộc sống mỹ mãn đã từng giống như một giấc mộng. Cũng may, bà còn có Tử Thiến.

"Mẹ..." Đường Tử Thiến thấy bà thẩn thờ, kêu bà một tiếng.

Đặng Thục Vân lấy lại tinh thần, sờ mặt Đường Tử Thiến một cái: "Thiến Thiến nhà chúng ta là đáng yêu nhất, nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt."

Đường Tử Thiến lại lần nữa ôm mẹ làm nũng: "Con không cần đàn ông, con chỉ cần mẹ."

* * * *

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Đường Tử Thiến quay về đoàn phim lần nữa, mọi người thấy cô đều nhiệt tình đón tiếp. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lý Húc là người khoa trương nhất, giang hai cánh tay ra muốn ôm Đường Tử Thiến một cái ôm. Nhưng mà còn chưa kịp ôm, sau cổ áo đã bị Cố Hoành bắt được.

Cố Hoành là người đã từng luyện võ, kéo một người đàn ông trưởng thành 65kg cũng không hề tốn sức.

Chướng ngại vật bên cạnh đã được lấy đi, anh đứng trước mặt Đường Tử Thiến, nhìn mặt cô.

Đã năm ngày không thấy khuôn mặt đáng yêu này, lúc này, anh thật muốn giống như khi còn nhỏ ôm cô một cái.

Lúc Đường Tử Thiến đối mặt với Cố Hoành luôn có một chút ngại ngùng, có thể là do thân phận chênh lệch.

"Xin chào Cố tiên sinh." Cô khách sáo chào hỏi.

Cố Hoành: "Ừ, tối nay tôi mời đoàn phim ăn cơm, em đừng tới trễ."

Lý Húc ở sau lưng xen vào: "Sao tôi không biết?"

"Bây giờ biết rồi đó, cậu đi thông báo cho mọi người đi." Cố Hoành đuổi người.

"Đợi lát nữa đi." Lý Húc không cam lòng, anh ta còn chưa kịp nói lời nào với Đường Tử Thiến mà.

"Chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc công việc, nắm bắt thời gian." Cố Hoành không cho cậu ta chen vào.

Tối nay có một cảnh quay lớn, từ 6:00 đến 9:00 tối là khoảng thời gian đoàn phim rảnh rỗi.

Lý Húc không dám làm trái, có chút lưu luyến rời đi.

Những người khác hỏi han Đường Tử Thiến xong cũng quay về làm việc, hiện tại chỉ còn có một mình Cố Hoành chưa đi.

"Tôi phải đi..."

"Mẹ cô vẫn khỏe chứ?"

Đường Tử Thiến và Cố Hoành đồng thời mở miệng.

"Mẹ tôi rất khỏe." Trả lời Cố Hoành xong, Đường Tử Thiến mới phát hiện câu hỏi của Cố Hoành có chút... Theo sự hiểu biết của cô, anh không phải là kiểu người sẽ hỏi han như vậy nha.

Cố Hoành gật đầu: "Chỗ tôi có một ít đồ ăn vặt không ai ăn, cô giúp tôi giải quyết hết đi, buổi tối đến chỗ tôi lấy."

"Anh có thể để cho Lý Húc ăn."

"Cậu ta không thích ăn."

Thấy Đường Tử Thiến còn định từ chối, Cố Hoành nói: "Trong đoàn phim chỉ có em thích ăn những thứ đó nhất." Nói xong, anh xoay người rời khỏi.

Đường Tử Thiến hóa đá, cô lại là người tham ăn nhất đoàn phim sao?

Thật xấu hổ!

Cô cũng không muốn ăn đồ ăn của ảnh đế a!

Đường Tử Thiến hạ quyết tâm, xoay người đi tìm Lục Đan Ny.

Lục Đan Ny còn ở trong phòng trang điểm, Chung tỷ và Phương Lan cũng đều ở đây. Lúc Đường Tử Thiến đến, Chung tỷ và Phương Lan trông rất vui mừng. Đối mặt với Lục Đan Ny, Đường Tử Thiến vẫn hơi thấp thỏm. Cũng may Lục Đan Ny giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Tới rồi à."

Đường Tử Thiến nâng khóe miệng lên, đáp: "Vâng!"

"Hôm đó tôi không nên nổi giận với cô, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì nhé." Ánh mắt của Lục Đan Ny né tránh, nhìn ra được hơi khó chịu.

Lời nói lấy lòng như vậy rất khó nghe được từ miệng Lục Đan Ny nói ra, Đường Tử Thiến vốn đã không so đo rồi, bây giờ bởi vì thái độ của cô ta làm cho tâm tình của cô rất tốt: "Sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm việc."
Bình Luận (0)
Comment