*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.•Editor: Tiểu Hi•
Còn hơn hai tiếng rảnh rỗi, Đinh Văn kêu Đường Tử Thiến đi dọn hành lý đến phòng bên cạnh.
Sau khi Đường Tử Thiến rời khỏi, Đinh Văn khoanh tay nhìn Cố Hoành Hoành: "Hôm nay cậu rất lạ nha."
Hơn một năm trước, Đinh Văn hủy hợp đồng với công ty quản lý ra ngoài làm một mình, lúc chị ta nghe nói có một người Hoa ở Hollywood đóng phim điện ảnh thì đã hết sức chú ý, nhìn thấy Cố Hoành, chị rất chắc chắn anh sẽ thành công. Chị ta và Cố Hoành thật ra là quan hệ hợp tác. Lúc trước Cố Hoành đáp ứng chị ta với điều kiện đừng quản anh quá nhiều. Ngoại trừ đóng phim ra, trừ phi hoạt động tuyên truyền cần thiết, những chuyện khác anh không tham gia, cũng không được lăng xê anh. Đinh Văn rất thoải mái đáp ứng. Ở trong giới giải trí này lăn lộn mười mấy năm, chị ta biết thực lực mới là đạo lý vững vàng, nhưng mà không có mấy người nghệ sĩ trẻ tuổi giác ngộ được chuyện này, bọn họ đều không chịu nổi sự yên tĩnh, thích được chú ý.
Tính cách của chị ta và Cố Hoành có điểm giống nhau, đều thích thẳng thắn không thích dài dòng, đã ở chung hơn một năm, bọn họ đã trở thành bạn bè tốt.
Lời nói của chị ta mang theo sự hài hước, Cố Hoành rất thản nhiên: "Có sao?"
"Ừ, thật sự mà nói, sau khi nhìn thấy Đường Tử Thiến, cậu đã bất thường." Đinh Văn nhướng mày: "Lúc cậu nhìn thấy cô ấy, nhìn chằm chằm cô ấy lâu như vậy làm gì? Tuy ngoại hình của Đường Tử Thiến quả thật không tệ, nhưng cũng không đến nổi có thể mê hoặc cậu. Cậu... Quen cô ấy?" Vốn dĩ chị ta không chắc chắn, nhưng vừa rồi trong quá trình Cố Hoành hỏi chuyện Đường Tử Thiến, Đinh Văn cảm thấy mười phần thì có tám chín phần là quen biết. Chỉ là, có thể khẳng định một chút, Đường Tử Thiến không nhớ anh là ai.
Cố Hoành cũng không định giấu diếm: "Quen, nhưng mà, chị cũng thấy rồi, cô ấy đã quên tôi."
"Cậu đã xuất ngoại năm 8 tuổi, lúc ấy Đường Tử Thiến cũng chừng 4 tuổi, cô ấy nhỏ như vậy, không nhớ được cậu là chuyện bình thường. Ngược lại cậu có thể ngay lập tức nhận ra cô ấy, chẳng lẽ cô ấy bây giờ và lúc 4 tuổi không có nhiều thay đổi?" Đinh Văn hết sức tò mò.
"Thay đổi rất nhiều." Dáng dấp khi còn nhỏ của Đường Tử Thiến rõ ràng hiện lên trước mắt anh.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc đó cô mập mập đô đô, trái ngược hoàn toàn với bây giờ, nhưng mà đôi mắt to to tròn tròn của cô, bộ dáng cười rộ lên như trăng sáng giống hệt trước kia.
Khóe miệng của anh ẩn ẩn hàm chứa ý cười, nhìn ra được đang hồi tưởng lại, hơn nữa còn là những hồi ức tốt đẹp. Lần đầu tiên Đinh Văn nhìn thấy Cố Hoành như vậy, đồng thời cũng ý thức được e là giữa bọn họ......
"Bây giờ cậu muốn thế nào?" Đinh Văn nghiêm túc hỏi.
Cố Hoành nhìn chị ta một cái: "Tôi có chừng mực."
"Cậu biết hoàn cảnh trong giới giải trí này như thế nào, vì cậu vì cô ấy, cậu phải cẩn thận."
"Bây giờ cô ấy chỉ là trợ lý của tôi."
"Ok. Cậu cũng biết tần suất cậu lên hot search rất cao." Những chuyện khác Đinh Văn không nói, Cố Hoành làm việc chị ta coi như yên tâm, anh rất khiêm tốn, có thể cảm nhận được anh cũng không thật sự thích giới giải trí này. Cũng chính bởi như vậy, chị ta cho anh rất nhiều tự do, nếu không sợ rằng anh sẽ rời khỏi giới giải trí.
"Ngộ nhỡ xuất hiện tin tức có liên quan với cô ấy, chị giúp tôi xử lý."
"Được."
"Bây giờ cô ấy không nhớ ra tôi, chị cũng coi như không biết chuyện này đi."
Đinh Văn cười một cái. Mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng Đinh Văn cảm giác được anh có chút xíu oán giận. Bản thân tương tư nhớ nhung một người, nhưng người đó lại không biết mình là ai, thật thê lương: "Được, tôi đi tâm sự với cô ấy một chút."
Cố Hoành hơi híp mắt: "Tâm sự cái gì?"
"Hôm nay cậu luôn nhìn chằm chằm cô ấy, đoán chừng trong lòng vẫn còn e ngại, đương nhiên tôi muốn đi khai thông một chút." Thành công làm cho Cố Hoành khẩn trương, Đinh Văn cảm thấy thỏa mãn đi ra ngoài tìm Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến đi xuống lầu 12 thu dọn đồ đạc, cô và Phương Lan ở một phòng, phòng Lục Đan Ny ở bên cạnh. Vừa rồi cô gọi điện thoại cho Phương Lan, nói tình hình hiện tại với cô ta. Lục Đan Ny nhận điện thoại, kêu cô ở bên cạnh Cố Hoành biểu hiện cho tốt.
Từ "Biểu hiện" trong miệng Lục Đan Ny đầy hàm ý thâm sâu, trong lòng Đường Tử Thiến phức tạp, cô cảm thấy bản thân giống như một gián điệp.
Cô cũng không thích làm loại chuyện này.
Đồ đạc của cô không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong, mới vừa lên đến lầu 16, ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Đinh Văn.
"Tôi còn định giúp em thu dọn, không nghĩ tới hành lý của em ít như vậy."
Cô chỉ có một vali hành lý size 20. Bây giờ là mùa hè, quần áo cũng mỏng, mấy bộ quần áo không chiếm bao nhiêu diện tích: "Cảm ơn Đinh tỷ."
"Cố Hoành cũng như vậy, chỉ có một cái vali hành lý."
Hai người đều không phải là người đặc biệt chú trọng vẻ đẹp, nhưng hai người đều là người mang vẻ đẹp rất tự nhiên.
Đường Tử Thiến bước vào phòng, Đinh Văn nói thói quen yêu thích của Cố Hoành với cô.
Mới nói hai câu, Đường Tử Thiến đã cắt ngang: "Đinh tỷ đợi đã, tôi đi lấy sổ ghi ghép một cái."
Đinh Văn ngây ra một lúc, chợt cười, cô gái nghiêm túc.
Đường Tử Thiến rất nhanh lấy một cuốn sổ bìa màu hồng và một cây bút màu hồng từ trong ba lô ra: "Đinh tỷ, chị nói."
"Cố Hoành không giống nghệ sĩ khác, về phương diện cuộc sống của cậu ấy gần như là tự mình xử lý, cậu ấy có yêu cầu gì sẽ phân phó cho em, em đi theo cậu ấy có thể sẽ khá nhàn rỗi.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trí nhớ của cậu ấy tốt, hành trình cơ bản đều nhớ được. Mặc dù tính cách hơi lãnh đạm, nhưng mà hầu như sẽ không tức giận, càng sẽ không mắng chửi người......"
Đinh Văn nói một hồi, Đường Tử Thiến phát hiện bản thân không có gì để ghi nhớ.
"Anh ấy thích ăn món gì? Không thích ăn món gì?" Đường Tử Thiến hỏi.
"Cậu ấy không kén ăn. À đúng rồi, cậu ấy cũng thích vịt quay, những thứ khác thì chờ em đi khai thác."
"Vậy đại khái khi nào trợ lý Lý trở lại a?" Đường Tử Thiến hy vọng Lý Húc trở lại sớm một chút, không phải cô không thích làm trợ lý cho Cố Hoành, mà là không muốn làm "Gián điệp", lương tâm của cô sẽ bất an.
Đinh Văn: "E là phải một khoảng thời gian, bệnh của mẹ Lý Húc có chút phức tạp, cậu ấy là con trai duy nhất, cần ở bên cạnh chăm sóc."
"À."
"Em không cần lo lắng, Cố Hoành sẽ không ăn thịt người."
***
Cố Hoành ở trong phòng xem kịch bản, Đinh Văn đi ra ngoài, lúc hơn 6:00 gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn ăn chút gì hay không, chị ta mua về. Cố Hoành nói không ăn, ngay sau đó sửa miệng lại, kêu chị ta mua một ít đồ ăn ngon, còn có trái cây.
Thật ra căn bản anh xem nội dung không vô, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy Đường Tử Thiến, trong lòng của anh không bình tĩnh lắm.
Đinh Văn mua mấy hộp vịt Chu Hắc(**), cũng mua ba bốn loại trái cây, xách đến tay chị ta mỏi nhừ.
Cố Hoành lấy di động ra gọi điện thoại: "Qua đây một chút."
Chưa đến một phút, cửa phòng vang lên, Cố Hoành đi ra mở cửa.
Đường Tử Thiến vừa nhìn thấy anh liền hỏi: "Có chuyện gì muốn tôi làm sao?"
"Có, vào đi." Cố Hoành nhường chỗ, sau khi đợi cô bước vào thì đóng cửa lại.
Đinh Văn ngồi ở trên sô pha, nhìn hai người bọn họ cười cười.
Đường Tử Thiến chào hỏi, đứng một bên chờ đợi sai bảo.
Cố Hoành kêu cô ngồi, cô nghe theo ngồi xuống.
Vẫn là rất câu nệ a, không giống như khi còn nhỏ, luôn thích quấn lấy anh. Thời gian lâu quá rồi, biết nhà anh đã xảy ra biến cố, mấy năm nay cũng không biết cô sao lại đến đây, cũng may nụ cười của cô vẫn như cũ.
"Muốn tôi làm gì?" Đường Tử Thiến ở phòng rảnh rỗi cả tiếng, rất muốn có ít việc để làm.
Cố Hoành mở cái hộp trên bàn uống trà ra: "Ăn mấy món này."
Đường Tử Thiến: "......" Cô kiềm chế xúc động nuốt nước miếng xuống; Xương vịt, lưỡi vịt, cổ vịt. Rất thơm, rất ngon.
Cố Hoành đeo cái bao tay dùng một lần vào, cầm lấy một cái xương vịt đưa cho cô.
Đường Tử Thiến thụ sủng nhược kinh(*), nhất thời không có đưa tay ra nhận lấy.
(*) Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ. Đinh Văn cầm lấy một cái bao tay đưa cho cô: "Ăn đi, có lẽ đến 8:00 mới ăn tối, chúng ta ăn trước chút đồ lót dạ."
Cứ như vậy, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Đường Tử Thiến dần dần thả lỏng tinh thần.
Buổi tối sáng tác chính và nhân viên đoàn phim ở ghế lô(*) ăn cơm, nhân viên công tác khác ở đại sảnh ăn.
(*) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong phim trường, một gian có vài chỗ ngồi. Phương Lan ngồi ở bên cạnh Đường Tử Thiến, kích động hỏi cô: "Cảm giác phục vụ cho Cố Hoành thế nào?"
"Khẩn trương."
"Ha ha, đổi lại tôi, tôi không chỉ có khẩn trương, mà tôi còn lo lắng mình sẽ nhào tới." Phương Lan sớm đã bị giá trị nhan sắc của Cố Hoành biến thành fan.
Đường Tử Thiến cười nhạo cô ta: "Cô có lá gan đó sao?"
Phương Lan véo cô một cái: "Tôi không có, chẳng lẽ cô có?"
"Tôi không có ý nghĩ đó a, tôi hơi sợ anh ấy." Cố Hoành đối với cô khá tốt, nhưng mà anh làm cho cô không biết làm thế nào để thích ứng.
"Sợ cái gì? Anh ấy lại không ăn cô, mà coi như anh ấy ăn, cô cũng nên mãn nguyện hưởng thụ mới đúng." Nói xong lời cuối cùng, Phương Lan dùng bả vai đụng đụng Đường Tử Thiến một cái, ánh mắt có chút gian xảo.
Đường Tử Thiến rất sợ bị người khác nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, nhắc nhở cô ta đừng nói bậy bạ.
Phương Lan không đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc: "Haiz, Chung tỷ kêu tôi nói với cô, lúc ở phim trường cô phải tạo nhiều cơ hội cho bọn họ chung đụng. Cụ thể làm sao, cô tùy cơ ứng biến."
Đường Tử Thiến thu lại nụ cười, mím môi "Ừ" một tiếng.
Hôm sau Cố Hoành vào tổ quay phim, cảnh đầu tiên anh diễn là 8:00 sáng.
Từ khách sạn đến phim trường cần 20 phút lái xe, bởi vì còn phải hoá trang, phải đến trước 6:00.
5:00 sáng, Cố Hoành gọi điện thoại cho Đường Tử Thiến.
"Dậy chưa?"
4:30 Đường Tử Thiến đã dậy rồi, đang định một lát nữa kêu Cố Hoành dậy, ngược lại không ngờ anh gọi điện thoại trước: "Đã dậy rồi."
"Rửa mặt xong chưa?"
"Xong rồi. Cố tiên sinh sáng muốn ăn gì, tôi đi mua cho anh, bữa sáng của khách sạn có cháo hải sản, có sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có bánh ngọt, bánh mì."
"Tôi đi với cô."
Có minh tinh nào tự mình đi mua bữa sáng?
"Đi ra đi." Cố Hoành cúp điện thoại.
Đường Tử Thiến cầm lấy ba lô ra khỏi phòng, Cố Hoành và cô cùng lúc đi ra.
"Cố tiên sinh, buổi sáng tốt lành." Cô nâng lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi. Nụ cười của cô luôn rạng rỡ hơn so với người bình thường, làm cho tâm tình của người nhìn thấy thoải mái.
"Buổi sáng tốt lành." Cố Hoành đưa cho cô một phong bì.
Đường Tử Thiến nhận lấy, mở ra xem, là một xấp tiền thật dày.
"Đây là 1 vạn tệ(*), là tiền chi tiêu làm việc. Hôm nay Đinh tỷ sẽ đem tiền lương chuyển vào tài khoản của cô."
(*) 1 vạn = 10,000 tệ ~= 33 triệu VNĐ "Tôi vừa mới bắt đầu làm việc cho anh, tiền lương sau này hẳn đưa." Đối với boss không chơi bài theo lẽ thường, Đường Tử Thiến thực lộn xộn.
"Phát tiền lương cho cô rồi, tôi mới yên tâm."
Đường Tử Thiến: Chẳng lẽ không sợ cô ôm tiền bỏ trốn sao?
Nhưng mà, boss thích như thế nào thì cứ như thế đó đi, cô cúi người một cái: "Cảm ơn Cố tiên sinh, tôi sẽ cố gắng làm việc."
"Ừ."
Bọn họ cùng nhau đi xuống khách sạn mua bữa sáng, thật may thời gian còn sớm, nếu như trễ một chút thì có khả năng gặp phải fans.
Bữa sáng lúc nãy Đường Tử Thiến nói, Cố Hoành đều mua, mang lên xe ăn.
Mới vừa ngồi lên xe, Cố Hoành cầm lấy cháo nóng đưa cho Đường Tử Thiến: "Cô ăn món này trước."
Sau khi Đường Tử Thiến ăn một chút, anh lại đưa cái bánh quẩy cho cô, tiếp đó là bánh ngọt, mà anh ăn chính là bánh mì.
"Cố tiên sinh, anh đừng có cái gì cũng đưa cho tôi ăn a, anh ăn nhiều một chút nhé." Cô đưa cái bánh ngọt thơm mềm trên tay trả lại cho anh.
Cố Hoành không nhận: "Cô ăn đi, tôi thích nhìn đồ tham ăn ăn đồ ăn."
Đường Tử Thiến: "......"
(**) Vịt Chu Hắc: một loại vịt khìa đóng gói nổi tiếng ở TQ.- Cổ vịt: - Lưỡi vịt: - Xương vịt: __________
Editor: Chương sau: Tôi không thích người quá gầy. Demo 3 chương trước nhé mọi người. Bắt đầu tuần sau thì 2 chương/tuần nhé.
Sau 3 chương, mọi người cảm thấy truyện này như thế nào?
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.