Cưng Chiều Cả Đời

Chương 46

Phóng khoáng gì đó, Đường Tử Thiến không thừa nhận.

"Sao có thể, em vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, còn rất điềm đạm." Tuy hôm qua nghe anh và mẹ nói một vài chuyện khi còn nhỏ, nói cô rất dính Cố Hoành, nhưng mà dính thì dính, đó không phải phóng khoáng.

Cố Hoành không đành lòng để cô đối mặt hiện thực: "Ừm, bây giờ em rất ngoan."

10 phút sau, Đường Tử Thiến ngồi trên sô pha ăn trái cây, ăn ăn, cô cuối cùng nhịn không được, xoay người đối mặt với Cố Hoành, hỏi một cách nghiêm túc: "Rốt cuộc khi còn nhỏ em làm chuyện gì, tại sao anh phải nói em phóng khoáng?"

Cố Hoành cười: "Em nhịn được thật lâu."

"Nói mau."

"Thật sự muốn nghe?"

Đường Tử Thiến kiên định gật đầu: "Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều nói với em, em là đương sự, em có quyền biết sự thật."

Cố Hoành hiểu rồi, cầm cây nĩa trái cây trong tay để lại vào dĩa trái cây. Anh dựa vào lưng ghế sô pha, cánh tay đưa qua Đường Tử Thiến đang ngồi thẳng, ôm cô vào bên người.

Anh nhớ lại một hồi, nói: "Quen biết em ngày thứ 5, mẹ em dẫn em đến nhà anh chơi, chơi đến 9:00 tối phải đi về, nhưng em không chịu, lúc mẹ em muốn ôm em đi, em đột nhiên nhào tới người anh, ôm anh nói không về nhà."

Trong lòng Đường Tử Thiến đang tưởng tượng hình ảnh đó, kiên định nói: "Không thể nào. Em lúc ấy nhỏ như vậy, tay nhỏ chân nhỏ, cũng không giữ được anh mà."

Đối với lời nói của cô, Cố Hoành hết sức tán đồng, gật đầu nói: "Không sai, em rất nhỏ, còn rất mập. Sau khi em phát hiện ôm eo anh sẽ ôm không chắc, nên trượt xuống đất, ôm chân anh."

Đường Tử Thiến vô cùng kinh ngạc.

Cố Hoành tiếp tục: "Lúc đó em cũng không khóc, chỉ giả vờ tội nghiệp nói muốn chơi thêm một lát thôi." Trong đầu Cố Hoành xuất hiện tình cảnh đó. Khi ấy, mẹ anh vô cùng thích Đường Tử Thiến, nên khuyên để cô ở lại chơi một lát nữa. Mẹ Đường Tử Thiến thì lặng lẽ nói chờ cô buông tay sẽ ôm cô đi. Người lớn luôn cho rằng trẻ con không hiểu, nhưng thật ra Đường Tử Thiến đều nghe hiểu được, biết mưu kế của người lớn, vì thế vẫn không buông tay.

Vài phút sau, bọn họ từ bỏ, nói Đường Tử Thiến đã ngủ gục, cô ôm Cố Hoành lại chơi không được, qua một lát thì sẽ ngủ.

"Sau đó thì sao?" Đường Tử Thiến truy hỏi.

Cố Hoành thu hồi suy nghĩ trong lòng, nói: "Sau đó em ôm chân anh ngủ mất, rồi cuối cùng mẹ em mới có thể bế em về nhà."

"Thật sự?" Đường Tử Thiến mặt đầy nghi ngờ: "Anh không gạt em chứ?"

Cố Hoành: "Biết vì sao anh nhớ rõ như vậy không?"

Đường Tử Thiến lắc đầu.

"Bởi vì để em ngủ, anh bị em ôm không thể cử động, sau đó chân tê rần." Cố Hoành nhớ rõ lúc được mẹ cô bế lên, chân anh bị đụng phải, cái cảm giác đó, cuộc đời này khó mà quên. Anh còn nhớ rõ lúc đó không vui, cảm thấy em gái mập mạp này thật khó chơi, còn có chính là, thật nặng.

Mặc dù Đường Tử Thiến khó có thể tưởng tượng, nhưng trong lòng vẫn khó hiểu, cảm thấy có lỗi vì làm chân anh tê dại: "Coi như anh nói là sự thật, vậy cũng không thể nói em phóng khoáng chứ! Trẻ con mà, vì đạt được mục đích nên dùng kế lung tung."

Cố Hoành tỏ vẻ tán đồng lần nữa: "Em luôn dùng mưu kế trên người anh."

Anh mới vừa nói, cho dù cô không muốn, nhưng cũng miễn cưỡng tin tưởng, nếu còn những chuyện tương tự, cô không tin: "Em còn làm chuyện gì, anh nói đi."

Cố Hoành đã thích dáng vẻ rối rắm ảo não lại không thể làm gì của cô, vì thế tiếp tục nói "Công lao vĩ đại" của cô.

"Còn có một lần, trong sân nhà em, anh và mẹ anh phải về nhà, em muốn đi theo, mẹ em không cho, chúng tôi đi một bước, thì em khóc một chút, không đi thì em cười. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau đó chúng tôi thừa dịp em không chú ý rời đi, đi ra ngoài mấy mét, đã bị em phát hiện, rồi em gào khóc, khóc đến mẹ anh rất đau lòng, vì thế quay lại dỗ em. Em muốn anh bế, nên anh bế em một chút, kết quả, em không buông tay."

"Chuyện này... Vẫn ổn mà?" Cũng không thuộc loại phóng khoáng.

"Anh nhớ rõ hôm đó anh bế em 10 mấy phút, em khi còn nhỏ, thật sự rất mập."

Đường Tử Thiến: "..." Đây có nghĩa là nói cô rất mập?

"Em không nhớ." Cô từ chối thừa nhận: "Hơn nữa cho dù là như thế, vậy cũng không thể xem như phóng khoáng."

"Khụ!" Cố Hoành ho nhẹ một tiếng, nặng nề "Ừ" một tiếng.

Bộ dáng không nói chuyện rõ ràng này lại gợi lên lòng hiếu kỳ của Đường Tử Thiến: "Có phải em còn làm chuyện gì đó không thể tha thứ không?" Trong lúc đặt câu hỏi, cô đang xây dựng tâm lý.

"Khi ấy em còn nhỏ..."

"Anh nói mau." Đường Tử Thiến rất bướng bỉnh, thấy anh chậm chạp không nói, nên không muốn cho anh ôm, đưa tay đẩy cánh tay của anh đang khoác trên vai cô ra.

"Được được, anh nói." Cố Hoành không buông tay, ôm cô chặt hơn: "Em ôm anh không buông, còn nói muốn về nhà với anh. Mẹ em nói trời tối, phải đi ngủ, ngày mai rồi tìm anh chơi. Em nói muốn ngủ với anh. Mẹ em nói không được, em là con gái, anh là con trai. Em nói..." Cố Hoành nói đến đây nhịn không được bật cười.

"Em nói gì đó?" Trong lòng Đường Tử Thiến sinh ra một tia tuyệt vọng.

Cố Hoành nén cười, nói: "Em nói "Vì sao mẹ ngủ chung với ba"."

Đường Tử Thiến: "..."

Cố Hoành nhớ rõ lúc đó các người lớn đều bật cười, cười đủ rồi thì giải thích với Đường Tử Thiến: "Sau đó mẹ em giải thích với em là, bởi vì bọn họ kết hôn, là vợ chồng. Em liền nói..."

"Anh... Anh đừng nói nữa." Đường Tử Thiến cắt ngang lời nói của Cố Hoành, nội dung tiếp theo là gì, kết hợp lời nói trước đó của anh, cô có thể đoán được.

Nhưng mà, bây giờ Cố Hoành rất muốn nói: "Em nói một câu khiến anh cho tới bây giờ vẫn khó quên."

"Em không nhớ, em không muốn biết." Mặt cô đã nóng rát, đẩy tay Cố Hoành ra, không cho anh ôm. Điều này cũng chưa đủ, cô xê dịch qua sô pha bên kia mà anh không với tới, giống như anh rất nguy hiểm phải cách xa anh.

Cô như vậy, dĩ nhiên không đúng, sẽ làm bạn trai không vui.

Vì thế, Cố Hoành không chút lưu tình nào nói ra sự thật cho cô biết: "Em nói, em muốn kết hôn với anh."

Tuy khi đó cô rất nhỏ, đồng ngôn vô kỵ(*), ngay lúc ấy mọi người cũng đều cười cười xem như trẻ con ngây thơ đáng yêu, nhưng bây giờ nghe ra thì không giống nhau, huống chi bây giờ bọn họ vẫn còn mới vừa yêu đương.

(*) Đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ con không biết kiêng kỵ

Đường Tử Thiến giơ hai tay lên che mặt mình lại, cảm thấy xấu hổ vì sự "Phóng khoáng" khi còn nhỏ của mình. Nói muốn kết hôn với anh còn chưa tính, lại còn vì ngủ chung với anh nên mới muốn kết hôn với anh. Cho dù trước kia nhỏ không hiểu gì hết, nhưng bây giờ đã hiểu rồi á.

"Thật đáng yêu." Cố Hoành nhìn dáng vẻ không muốn đối mặt sự thật của cô, tim trở nên rất mềm mại rất mềm mại.

"Đừng nói em đáng yêu." Một chút cũng không đáng yêu, thật mất mặt, a a a!!!

Cố Hoành cười ra tiếng: "Đừng xấu hổ, đó là khi còn nhỏ."

Đường Tử Thiến đột nhiên buông hai tay ra, thẳng sống lưng, nghiêm nghị nói: "Đúng vậy! Không sai! Đó là khi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, anh đừng để trong lòng."

"Đã để trong lòng, cho nên ngàn dặm xa xôi trở về tìm em chịu trách nhiệm."

Chịu trách nhiệm cái gì, Đường Tử Thiến chối bỏ: "Có thể em còn từng nói với người khác như vậy, cho nên đừng tưởng thiệt, nếu không lâu lâu có người tới tìm em chịu trách nhiệm, thì làm thế nào?"

Cố Hoành yên lặng nhìn Đường Tử Thiến, trong mắt lộ ra một ánh sáng nguy hiểm: "Vậy đành phải đánh một trận, ai thua người đó bị loại."

Đường Tử Thiến: "... Cố Hoành, anh là ảnh đế, phải chú trọng hình tượng. Loại chuyện đánh nhau này, giữ lại trong phim đi." Nhớ tới chuyện lúc đó anh đánh Kế Hạo Nhiên, giờ đây trong lòng cô còn sợ hãi.

"Vợ cũng bị mất rồi, còn cần hình tượng làm gì."

Đường Tử Thiến: "..." Vợ cái gì, dọa đến cô rồi.

"Một chút cũng không hoảng sợ." Cố Hoành không đành lòng: "Đùa với em thôi."

Đường Tử Thiến cảm thấy mình quá nghiêm túc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời để giảm bớt bầu không khí kỳ quái, cô chuyển đề tài. "Anh nói một chút sự tích lợi hại khi còn nhỏ của em đi, anh chuyên lựa chuyện mất mặt nói, em sẽ không vui đó."

Đường Tử Thiến đã rõ ràng ý thức được, bản thân mãi không tiến vào trạng thái "Bạn gái của anh", vẫn luôn xem anh thành boss mà đối đãi, thuận theo kính trọng anh. Đây là không đúng, giống như cặp đôi kia trong quán ăn trước đó, cô gái kia cho nhiều nỗ lực, cho dù không nói lý, nhưng cuối cùng bạn trai cũng chỉ có một con đường dỗ cô ấy vui vẻ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thế cô và Cố Hoành thì sao? Cố Hoành mới là người không có lý nói đến có lý, mà cô đều thuận theo anh, chỉ sợ anh không vui.

Cô cảm thấy chắc mình phải thay đổi.

Tạo uy tín, phải bắt đầu từ lúc nhỏ. Cố Hoành vẫn luôn nhớ rõ cô khi còn nhỏ, nhất định là bởi vì cô đáng yêu.

"Sự tích lợi hại à..." Cố Hoành lâm vào hồi ức, chỉ là nhíu mày lại, biểu thị chuyện này khó.

Đường Tử Thiến bất mãn: "Làm gì nghĩ lâu như vậy, chẳng lẽ anh cũng không nhớ rõ mặt tốt của em."

"Tốt và lợi hại, em muốn nghe cái nào?" Cố Hoành hỏi.

"Có khác nhau sao?"

Cố Hoành hết sức kiên định gật đầu.

Đường Tử Thiến: "Vậy lợi hại đi."

Cố Hoành cười, anh cười làm Đường Tử Thiến hơi sợ hãi, thậm chí hoài nghi mình có phải hỏi câu không nên hỏi rồi không.

"Chuyện như vậy rất nhiều, nói tình cảnh từ lần đầu tiên anh gặp em trước nhé!"

"Ừm, anh nói đi."

"Lúc lần đầu tiên gặp em, em đang rượt chó nhà em, chạy trong sân đến mồ hôi đầy đầu."

"Tại sao em phải rượt chó."

"Bởi vì nó giật chân vịt quay của em. Mẹ em nói em rượt theo nó chạy rất lâu, là lần chạy lâu nhất từ khi em lớn lên."

"Không đúng, mẹ em thương em như thế, chắc chắn sẽ không thấy em rượt chó chạy lâu như vậy cũng không ngăn lại, hơn nữa, chân vịt quay đã bị chó gặm em cũng không thể ăn." Đường Tử Thiến cảm thấy mình phân tích thật sự quá hợp lý, trong lời nói của Cố Hoành đầy sơ hở, nhất định là lừa cô.

Cố Hoành day day cái trán, không muốn kể nhưng lại không thể không kể: "Ừ, em biết đó, khi ấy em rất mập, mẹ em nói, chân vịt quay bị chó giật cũng tốt, em bớt ăn quá nhiều, để em chạy thêm một hồi cũng tốt, ra nhiều mồ hôi, coi như giảm cân."

Biết bao nhiêu tàn khốc!

Đường Tử Thiến vậy mà cảm thấy chuyện này rất gần với thực tế, cô khóc không ra nước mắt: "Đây là anh cho rằng lợi hại?"

Cố Hoành: "Ừm, em rất cố chấp, nếu đối với một đứa trẻ hơn 3 tuổi, thì quả thật không dễ dàng."

Đây là mỉa mai hả? Nhất định là đúng.

"Nói một chuyện khác nhé." Bây giờ Cố Hoành rất muốn kể chuyện khi còn nhỏ cho cô nghe.

"Em không muốn nghe." Đường Tử Thiến bịt lỗ tai lại, bĩu môi bất ngờ nói: "Hiện tại em không muốn nghe."

Tâm tình Cố Hoành rất tốt: "Nói thêm một chuyện."

"Em không nghe!" Đường Tử Thiến sắp phát hỏa: "Anh nói không có một chuyện tốt, em không cần nghe."

"Lần này anh nói chuyện tốt."

"Không tin anh."

Cố Hoành thương lượng với Đường Tử Thiến: "Chúng ta đánh cược, thế nào? Nếu em cười, vậy thì anh thắng, nếu em không cười, vậy thì em thắng, thắng có thể đưa ra một yêu cầu với đối phương."

Đường Tử Thiến không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Không cược."

Cố Hoành thật đáng tiếc thở dài: "Vậy thôi đi, thật ra anh cũng không phải nắm chắc lắm."

Đường Tử Thiến cảm thấy chắc chắn anh đang dụ dỗ mình, cô giữ vững lập trường, kiên quyết không giao động: "Chúng ta vẫn nên xem tivi đi." Cô cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, đổi đến kênh tin tức, xem tin tức quốc tế.

Cố Hoành bưng dĩa trái cây trên bàn lên, xiên một miếng kiwi cô thích nhất: "Lại đây, ăn trái cây."

Đường Tử Thiến nhìn nhìn, giờ phút này không có cảm giác tín nhiệm Cố Hoành, nhưng nhìn nhìn kiwi trong tay anh làm người ta thèm thuồng, rối rắm 2 giây, xê dịch qua, ăn luôn trái cây anh đút cho.

Sau đó, Cố Hoành rất tự nhiên mà ôm cô, để cô dựa vào người mình. Đường Tử Thiến cũng không giãy giụa, dựa vào anh thoải mái hơn sô pha nhiều.

Xem tin tức thật nhàm chán, vài phút sau, Đường Tử Thiến nói: "Hay là em đánh cược với anh nhé, anh nói đi."
Bình Luận (0)
Comment