Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 4

Trên con đường xe cộ như nước, La Thiên Nhã mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp cứ mãi bước đi, không chú ý có một chiếc Cadillac chạy cách đó không xa, sau khi lướt qua cô thì lập tức dừng lại, cửa xe được hạ xuống, một gương mặt tuấn mỹ ngó ra như đang tìm kiếm gì đó.

Nhìn thấy bóng lưng như đã từng quên kia biến mất ở một ngã rẽ, đôi môi mỏng gợi cảm của Lạc Thần Hi khẽ nhếch lên, vẽ thành một đường cong đẹp đẽ, mang theo chút tự giễu. Anh ấn nút nâng cửa xe lên.

“Lái xe đi.” Giọng nói của anh mang theo sức hút khiến người khác khó lòng kháng cự, nam tính nhưng lại không quá trầm, tựa một yêu linh trong đêm tối, âm thầm dẫn dắt linh hồn của người khác. “Chủ tịch, ngài vẫn đang tìm cô gái không biết tên kia?” Hạ Nhất Y nghe lệnh, khởi động xe, liếc nhìn Lạc Thần Hi đang ngồi ở ghế sau, hỏi anh. “Nếu cô ta đã muốn chơi trò trốn tìm, thì để cô ta chơi tiếp vậy.” Dứt câu, đôi mắt sâu thẳm mê người kia nhìn sang nơi xa hút bên ngoài cửa xe, trả lời một cách sâu xa. Nếu ông trời khăng khăng giấu cổ đi, anh hà tất phải cố chấp. Anh tìm cố khắp nơi, chẳng nguyên nhân nào khác ngoài việc muốn chứng minh một chút, rằng cô tiếp nhận mình, là vì tiền hay mục đích gì khác? Nỗi nhớ mong của anh trong vài tháng nay, chỉ xuất phát từ sự tò mò về cô gái thần bí này, mà không phải những lý do chết tiệt như bị cô mê hoặc, say mê cảm giác trước nay chưa từng có mà đếm đó cô mang đến cho mình.

Ngày ấy, sau khi tỉnh dậy, vết đỏ trên giường khiến anh chợt động lòng, hồi tưởng sự đáp lại một cách thẹn thùng và giọng nói nhỏ nhẹ, nũng nịu xin tha của cô gái nằm dưới người anh đêm đó. Khi đó, anh mới tin rằng, thì ra đây là lần đầu của cô.

Về sau thông qua đoạn ghi hình của khách sạn anh mới biết cô gái lạ kia đã lui tới khách sạn hai lần mới vào phòng anh, vốn không phải là nữ nghệ sĩ nổi tiếng nào đó vì để ký hợp đồng với công ty giải trí của anh nên hẹn anh đến nơi này.

Chuyện này vốn dĩ không làm anh kinh ngạc lắm, thân là chủ tịch của tập đoàn Lạc Thần, biết bao cô gái đều ao ước được leo lên giường của anh, trở thành nữ chủ nhân của khối tài sản hàng tỉ đồng. Điều thật sự làm anh khó có thể chấp nhận và hiểu được là: dường như anh đã nảy sinh một loại cảm giác quyến luyến với cơ thể của cô gái thần bí đó, sự quyến luyến chết tiệt ấy chẳng khác nào bùa chú, trong đầu anh không ngừng nhớ đến sự mềm mại và hương thơm ngọt ngào riêng biệt trên cơ thể cô.

Vài tháng sau, La Thiên Nhã được chẩn đoán sắp đến ngày sinh, trong phòng đợi sinh trắng toát, chỉ có cô và cô bạn thân sống chết có nhau - Đổ Hoa Kỳ.

Mặc dù đêm đó cô đã hồ đồ phạm sai lầm, nhưng cô không đành lòng bỏ đứa trẻ trong bụng, suy cho cùng nó cũng là cốt nhục của cô. La Thiên Nhã xoa cái bụng đã nhô cao của mình, cảm nhận niềm vui mừng ấy, rất nhanh thôi, cô sẽ được làm mẹ!

Hừng đồng ngày sinh dự kiến, La Thiên Nhã bắt đầu thấy bụng mình hơi lạ, cơn đau như kim châm muối xát, hình như bé cưng sắp đến với thế giới này rồi, cô vừa mong vừa sợ, đủ loại cảm xúc phức tạp tràn ngập trong lòng.

“Thiên Nhã, chịu đựng một chút, bác sĩ lập tức tới ngay!” Cô bạn thân Đồ Hoa Kỳ rất có nghĩa khí, mặc dù ban đầu không tán thành việc sinh đứa trẻ ra, nhưng trước sự cố chấp của La Thiên Nhã, cô ấy vẫn lựa chọn ủng hộ quyết định của cô, về sau còn đòi làm mẹ nuôi của đứa bé.

“Không sao, bé cưng rất thương mẹ, sẽ không nỡ làm tớ đau.” La Thiên Nhã cố chịu đau, cong môi mỉm cười. Trong phòng đợi sinh cao cấp ở đối diện.

“Sao rồi? Thần Hi vẫn không nghe máy sao?” Vẻ mặt của sản phụ đang ngồi trên giường bệnh đẩy giận dữ, nhưng dù đang vác bụng bầu, cũng có thể thấp thoáng nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp diêm dúa của cô ta.

“Phu nhân, đừng như vậy, Chủ tịch nói lát nữa sẽ tới đây.” Người đứng cạnh giường bệnh là trợ lý của Lạc Thần Hi, vẻ mặt cung kính khuyên nhủ. “Bây giờ tôi sắp sinh rồi, anh ấy lại phái trợ lý đến ở với tôi? Anh ấy có ý gì chứ?” Hạ Vân Cẩm vẫn không nén nổi lửa giận. “Chuyến bay tạm thời bị hoãn ạ, Chủ tịch cũng không muốn như vậy.” Trợ lý nhẫn nại giải thích. “Đừng có mà...” Hạ Vân Cẩm còn định nói thêm gì đó, nhưng một cơn đau nhói chợt truyền đến bụng, cô ta vội vàng nói: “Tôi sắp sinh rồi, mau đi gọi bác sĩ!”

Sau đó...

“A!”

“A!”

Những tiếng hét vang lên trong khoa phụ sản, hết đợt này đến đợt khác...

Còn La Thiên Nhã chẳng thể nào ngờ tới, buổi sinh nở trông rất đỗi bình thường này, lại thầm thay đổi vận mệnh của biết bao người!

Lúc này đây trên vùng trời của bệnh viện, một áng mây xinh đẹp khác thường đang chậm rãi trôi đi...

rn
Bình Luận (0)
Comment