Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 9

“Cha ơi cha ơi, không phải cha đã hứa với người ta sẽ về sớm sao, bây giờ mới về là phải phạt đó.” Không chờ Lạc Thần Hi đưa tay, cậu bé đã chủ động sà vào lòng anh, cọ mặt vào bộ âu phục của nhãn hàng nổi tiếng trên người anh.

Gương mặt anh tuấn hơn người của anh vốn mang vẻ nghiêm nghị vì công việc bộn bề, nhưng khi nhìn thấy cậu bé, rõ ràng đã dịu đi không ít.

“Cha phải làm việc mà, còn không phải để nuôi thằng nhóc nhà con sao.” Anh bế con trai ngồi lên chiếc sofa ở phòng khách, đứa trẻ này hai ngày nay thích làm nũng, lúc ở nhà thường dính lấy anh không buông, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt nhỏ kia cực kỳ đáng yêu. “Lăng Lăng, mau qua bên đây để cha nghỉ ngơi, cha đã làm việc mệt mỏi như vậy rồi, sao con cứ đòi cha bế suốt thế.” Người lên tiếng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, Hạ Vân Cẩm, cô ta bước xuống lầu, nổi giận trách mắng. “Không muốn không muốn, con muốn ôm cha.” Cậu bé nghe Hạ Vân Cẩm mắng, bắt đầu giở thói ngang bướng ôm lấy cổ của anh.

“Được, được, cha ôm.” Trước sự quấn quýt của con trai, gương mặt mệt mỏi của Lạc Thần Hi trái lại nở nụ cười.

“Vậy cha tắm với người ta nha? Người ta không thích để ma mi tắm cho.” Lạc Long nằm sấp lên người Lạc Thần Hi, nũng nịu bằng giọng non nớt của con trẻ. Lạc Thần Hi thấy con trai hiếm khi tỏ ra đáng yêu, bất giác trên gương mặt lại tăng thêm vài phần ý cười, càng thấy thương cậu bé hơn. “Vậy chúng ta đi tắm nào.” Anh bế con trai, đi về hướng phòng tắm ở lầu hai. Hạ Vân Cảm thấy hai cha con nói chuyện với nhau, hoàn toàn không quan tâm đến người làm mẹ này, cô ta hừ một tiếng, hậm hực bỏ về phòng. Trong phòng của Lạc Lăng, tiếng cười của hai cha con làm tăng thêm sinh khí cho ngôi biệt thự, Lạc Lăng ướt đẫm người nhảy lên giường, lập tức bị Lạc Thần Hi bắt lại, anh lấy một chiếc khăn lông to lau sạch nước trên người cậu bé.

“Nhóc con, từ lúc nào con lại có thói quen xấu này, vừa tắm xong đã nhảy lên giường, con xem chăn bị làm ướt rồi.” Lúc này Lạc Thần Hi từ nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh hóa thân thành một ông bố bỉm sữa, hoàn toàn mang dáng vẻ người cha nghiêm khắc.

Cậu bé lại làm ra điệu bộ đáng yêu giết người không đền mạng, dính vào người Lạc Thần Hi nũng nịu: “Cha ơi cha ơi, cha kể chuyện cho con nghe nha, con muốn nghe kể chuyện, muốn nghe kể chuyện.” Nói xong cậu bé thoáng nhìn bức ảnh trên đầu giường, bên trong là ảnh của chủ nhân thật sự trong căn phòng này có dáng vẻ giống cậu như đúc, nói thầm trong lòng: Bạn nhỏ Lạc Lăng ơi, thật xin lỗi, tớ quả thật quá khát khao cảm giác có cha bên cạnh rồi nên mới làm nũng với cha cậu, cậu nhất định đừng giận tớ nhé.

Lạc Thần Hi nhíu mày lại: Thằng nhóc này thích nghe kể chuyện từ khi nào. Anh biết từ nhỏ đến lớn Lạc Lăng không thích nghe chuyện cổ tích, kể từ khi lên ba thằng nhóc đã bảo chuyện cổ tích chỉ toàn lừa người.

Bảo anh giải quyết công việc còn nhẹ nhàng, kể chuyện thì...

“Nha nha, cha, cha không kể chuyện thì người ta không ngủ được đâu.” Lạc Lăng chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn cha mình, dáng vẻ đáng thương.

Sau cùng Lạc Thần Hi không chịu nổi sự nài nỉ của con trai, lần đầu tiên kể cho con trai nghe câu chuyện cổ tích mà anh tự biên, cho đến khi dỗ cậu bé chìm vào giấc ngủ, anh mới rời khỏi phòng.

Lưng anh chợt bị một vật thể mềm mại ôm lấy, nhưng hơi ẩm này không cách nào truyền đến trái tim anh, trước nay đều chưa từng, sáu năm trước anh bằng lòng lấy người phụ nữ sau lưng này, hoàn toàn là bởi vì cô đã mang thai con trai của anh: Lạc Lăng.

“Sao vậy? Em ngủ đi.” Lạc Thần Hi đứng im, bàn tay to định gỡ cánh tay mềm đang đặt ở eo minh ra.

rn
Bình Luận (0)
Comment