Chương 274:
Tô Thính Ngôn thực sự ở lại đây, cô thu dọn đô đạc xong, bỗng nhiên nghe thầy ông chủ ở bên ngoài đang vui mừng lớn tiếng nói lời chào đón.
Ông ta còn vừa đi vừa nói: “Hôm nay quả là một ngày may mắn được đón tiếp nhiều người như thế này, mọi người chính là vị thần may mắn của tôi đây.”
“Nhiều người lắm sao?” Một giọng nam quen thuộc vang lên, Tô Thính Ngôn sững sờ.
Lâm Nhứ?
Cô mở cửa số và nhìn ra…
Quả nhiên…
Hơn nữa, ngay lúc Tô Thính Ngôn ló đầu nhìn ra bến ngoài, Lâm Nhứ cũng vừa lúc ngâng đâu nhìn lên, cái vẻ mặt đó của anh… nhìn là muôn đánh.
Trong đầu bỗng nhớ tới cảnh ý loạn tình mê hồi trước, cả người Tô Thính Ngôn hơi khựng lại, cô giơ ngón giữa lên với anh.
Cô không nghĩ tới Lâm Nhứ cũng chỉ hơi mỉm cười, anh cúi đầu bảm bám gì đó trên điện thoại di động của mình.
Tỉng tong, tiếng chuông di động của Tô Thính Ngôn vang lên, CÔ cúi xuông đọc tin nhắn do Lâm Nhứ gửi tới.