Tô Thính Ngôn vào cửa hỏi Lâm Nhứ “Tôi có mắng chửi bọn họ có hơi thô tục quá không?”
“Không đâu, tôi cảm thấy em mắng họ rất đúng đáy.”
Tô Thính Ngôn thấy vẻ mặt cười dịu dàng kia trong lòng liền hiểu rõ, anh cầm lấy tiền của cô thì nhất định phải nói những lời khiến cô vui vẻ, không bao giờ phản đối cô cả, đó chính là đạo đức nghề nghiệp Nhưng khi Lâm Nhứ nói chuyện, lộ ra một cổ hương vị khiến cô cảm thấy an tâm, tuy rằng những lời này đều là giả dối, cô cũng cảm thấy rất vui.
Lâm Nhứ ôm cô đặt lên ghế salon, cởi giày ra cho cô, thuận tay lấy thay luôn dép lê đi trong nhà cho cô.
Tô Thính Ngôn nhìn phía trước, “Tôi không thể tin nổi mẹ tôi lại dễ dàng tha thứ suốt đời cho họ. Ngay từ đầu, tôi đã hy vọng là hai người sẽ ly hôn, ba tôi là người hay ngoại tình, ở ngoài nhiều phụ nữ như nước chảy vậy, nhưng mẹ của tôi vẫn không ly hôn, mẹ nói là vì muốn tốt cho tôi, mẹ không muốn tôi không có ba….. Mà anh thấy đấy, có người cha như vậy, có cũng như không có thôi.”
Lâm Nhứ ôm cô, để cô tựa vào trong lồng ngực mình.
Tô Thính Ngôn tựa vào nó, thở dài, “Tôi biết mọi người hay nói không nên để người ngoài biết chuyện xấu ở trong nhà, cho nên bọn họ cảm thấy tôi làm không đúng, cho mẹ và tôi đi theo rất mắt mặt, nhưng mà, mặt mũi thật sự quan trọng đến vậy sao?”
“Không quan trọng.”
Lâm Nhứ nhẹ nhàng sờ đầu cô.
Suy nghĩ một lúc xong anh lại nhìn cô, “Ba cô ở ngoài nhiều phụ nữ như vậy cô không thích, nhưng nghề nghiệp của tôi, phụ nữ…”
“Của anh không giống.” Tô Thính Ngôn ngắng đầu nhìn anh, “Đây là nghề nghiệp của anh mà, anh làm đâu có phạm pháp đâu, hơn nữa một là anh không lừa gạt, hai là không ăn trộm.