Sau đó chỉ thấy một bóng người đứng trong khu vực âm u ngoài cửa, chỉ có thể nhận ra đây là một người đàn ông dáng người cao lón, mặc một bộ âu phục màu xanh đen, nhưng khuôn mặt của anh ta lại không có cách nào nhìn rõ ràng.
“Vừa rồi các người nói, thiếu phu nhân nhà chúng tôi ăn cắp đồ?”
Sắc mặt nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi.
Có một vài người rụt rè lên tiếng: “Đúng vậy…là do đồ đạc trong cửa hàng mắt tích, không hề xác định được có phải là do cô gái vừa rồi lấy hay không, cho nên chúng tôi chỉ muốn hỏi han, chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi…”
“Hừ, chỉ hỏi thăm một chút liền tiến hành lục soát người? Là ai cho các người quyền hạn này?” Chu Đỉnh vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Lại Mỹ Lâm đang đứng một bên.
Lại Mỹ Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch không đạt được, trong lòng vốn dĩ đã rất tức giận, cho nên lúc này khi nhìn thấy Chu Đỉnh liền bất mãn hừ giọng nói: “Như thế nào, nếu không lục soát người thì làm sao biết được cô ta có ăn cắp đồ hay không, món hàng trị giá hơn một triệu tệ, Tô Thính Ngôn lại không mua nổi, lại nói các người rốt cuộc là ai, Tô Thính Ngôn là người Tô gia chúng tôi, chúng tôi vậy mà lại chưa từng gặp qua các người, rốt cuộc các người là đám lưu manh đến từ đâu?”
Chu Đỉnh đưa mắt sang một bên thăm dò sau đó nói: “Tiên sinh, nên xử lý như thế nào?”
Lâm Như lúc này vẫn chưa lên tiếng.
Cả khu thương mại rộng lớn như vậy, lúc này lại trở im hơi lặng tiếng, thời gian giống như đã ngưng đọng lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cái bóng khuất sau lưng họ, vừa tò mò nhưng lại không nhịn được mà sợ hãi.
Chỉ vì giọng nói này, quả thật khiến cho người khác khó lòng nắm bắt.
Lúc này.
Hắn thở nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Đồ vật trị giá một triệu tệ đúng không? Tổng giá trị tất cả mặt hàng trong cửa tiệm các người trị giá bao nhiêu?”