Cô nhìn về phía trước và nói: “Chỉ cần tớ đi thì kiểu gì cũng bị mang ra bàn tán, nếu tớ không trang điểm thì họ sẽ nói vì thương tâm mà hốc hác, như vậy chẳng khác gì tự lấy đá đập chân mình.”
Lâm Cảnh Trăn bát ngờ tổ chức tiệc đính hôn, mặc dù thời gian gấp rút nhưng vẫn có rất nhiều người tới đó.
Lần đầu đính hôn nên Lâm Cảnh Trăn làm rất lớn.
Tuy rằng lúc đầu nhà họ Lâm không hài lòng Tô Khuynh Tình lắm, vì dù sao cũng không phải vợ đầu sinh ra, nhưng Lâm Cảnh Trăn lại nhớ mãi không quên cô ta nên cũng đành đồng ý.
Về sau, danh tiếng của Tô Thính Ngôn ngày càng sa sút, so ra cũng không bằng Tô Khuynh Tình.
Sau khi tốt nghiệp Đại học Berkeley, cô ta trở lại với những lời đánh giá khá tốt.
Còn hơn cả Tô Thính Ngôn vừa về nước mà chẳng hiểu chuyện gì.
Ở trước cổng, Tô Khuynh Tình sau khi sửa soạn xong thì trông xinh đẹp hơn rất nhiều. Bà Phó Lan-mẹ của Lâm Cảnh Trăn bây giờ nhìn cô ta cũng rất thuận mắt. Dù sao cũng chuẩn bị cưới về, tìm cách chung sóng hòa thuận với nhau là tốt hơn cả, bà ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Khuynh Tình dịu dàng nói: “Lát nữa sẽ có rất nhiều khách, con cùng Cảnh Trăn ra chào hỏi đi.”
Tô Khuynh Tình nhẹ giọng nói: “Vâng, bác gái.”
Phó Lan hài lòng nhìn Tô Khuynh Tình, thầm nghĩ, dù sao xuất thân là thứ mà cô ta không thể lựa chọn, bây giờ ngoan ngoãn thông hiểu đạo lý như thế này đã là rất tốt rồi.
Tô Khuynh Tình cuối cùng cũng chờ được ngày này, hai người Lại Mỹ Lâm ở phía sau cảm động đến phát khóc.