Ha ha, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn rồi đây.
Đây còn là thằng nhãi thối thích cợt nhả trước kia không thế?
“Thế thì được thôi, anh chỉ cần đừng để lúc huấn luyện lại gục xuống thì tôi thế nào cũng được.” Nhiếp Nhiên không cưỡng cầu, anh ta tình nguyện huấn luyện là chuyện tốt, thế nên liền chỉ vào mấy thứ trong nhà kho: “Đám bao cát kia đều đã cũ rồi, nhưng còn tốt hơn đá nhiều, cõng chạy rồi sau đó leo lên thang móc ba trăm lần.”
“Leo lên thang móc?” Dương Thụ nhìn về phía cô chỉ, thấy trên tường kho hàng đã có sẵn một cái thang móc đang treo ở đó.
“Đúng thế, thang móc là một thứ rất hữu hiệu trong việc khảo nghiệm sức lực. Anh cứ yên tâm, tôi đã thử trước rồi, nhìn nó hơi nhỏ thôi chứ hoàn toàn an toàn.”
“Được.”
Dương Thụ dứt khoát đeo bao cát lên lưng, sau đó bắt đầu lên lên leo xuống thang móc.
Sau khi lên được chừng một trăm bảy mươi lần, Dương Thụ cảm nhận được chân mình đã đau nhức như muốn đứt lìa ra, không còn sức leo lên lại nữa.
“Sao hả, có phải cảm thấy chạy quanh núi vẫn còn nhẹ nhàng chán không?” Nhiếp Nhiên đứng bên dưới nhìn Dương Thụ dường như đã chẳng còn sức tiếp tục nữa, cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi có thể.” Dương Thụ lau mồ hôi trên trán, lại cắn răng leo lên một lần nữa.
“Vậy thì cố lên.”
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó chạy tới một cái thang móc khác, nhưng cô không leo lên mà hai chân xỏ qua khoảng trống giữa hai bậc thang, căng chân giữ chặt người treo ngược cơ thể trên thang rồi ngả ra, bắt đầu làm thư thế gập bụng.
Động tác gập bụng này còn khó hơn so với gập bụng trên mặt đất nhiều.
Tác dụng của trọng lực lại càng tiêu hao sức ở eo cô, khiến cho cô rất cố sức.
Hai người mỗi người một tư thế, huấn luyện cho đến khi đêm trở nên tối tăm mịt mùng, hai người mới xuống khỏi thang.
“Sao, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” Vì Nhiếp Nhiên chúc đầu xuống trong thời gian dài nên cảm thấy hơi choáng váng, cô chống vào thang hỏi anh ta.
Dương Thụ cố gắng nhẫn nhịn, không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Nhiếp Nhiên, vẫn mạnh miệng đáp: “Vẫn ổn.”
Nhiếp Nhiên hơi nhướng mày, nói đầy thâm ý: “Lợi hại vậy cơ à? Được rồi, còn đi duckwalk được không?”
Không ngờ Dương Thụ gật đầu một cách ngây ngô: “Được.”
“Thế luyện đi.” Nhiếp Nhiên cười nói. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cô không tin thằng nhãi này đi duckwalk xong còn dám nói với mình hai chữ kia.
“Nhưng cái đó chỉ dùng khi phạt...”
Dương Thụ nhăn mày, nhớ lại trước kia mình từng bị Lâm Hoài phạt đi duckwalk một lần.
Ngày đó, sau khi kết thúc trừng phạt, hai chân anh ta lập tức không lết nổi nữa, đi thôi mà cũng đau muốn chết, bước chân rón rén như con gái vậy.
Nhiếp Nhiên cười nhạt, bổ sung kiến thức cho anh ta: “Duckwalk không phải chỉ để phạt, nó thường xuyên được áp dụng trong huấn luyện sức mạnh cho cẳng chân, hơn nữa cũng rất có tác dụng trong việc tôi luyện ý chí. Mỗi lần anh chạy đều bị tôi vượt qua chứng tỏ rằng ý chí của anh không đủ cứng cỏi.”
Dương Thụ nghe thế thì không từ chối nữa, chắp hai tay sau lưng, ngồi xổm xuống, hai chân choãi sang hai bên sườn, lúc đi cả người không hề nâng lên một chút nào.
Nhiếp Nhiên thấy động tác của anh ta miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thì đoán là tên này trước kia từng bị Lâm Hoài phạt rồi.
Rất nhanh, ước chừng mười lăm phút sau, Nhiếp Nhiên bảo anh ta tạm dừng lại, “Chân có nhức lắm không?”
Dương Thụ nửa ngồi xổm, chân run rẩy, cắn răng đáp: “Còn... còn tốt...”
Nhiếp Nhiên lập tức buộc hai khối chì mà mình dùng để lặn xuống nước vào đùi anh ta, “Nếu vậy thì anh tiếp tục đi.”
Dương Thụ nhìn hai khối chì dưới chân mình, nghiến chặt răng tiếp tục đi về phía trước.
Lại qua mười phút nữa, Nhiếp Nhiên mỉm cười hô dừng lại, lại hỏi: “Chân đã nhức chưa?”
Lúc này, Dương Thụ không tiếp tục cứng rắn chịu đựng nữa, sắc mặt xanh mét khẳng định: “Nhức!”
“Vừa rồi nói ngay ra thì có phải được rồi không?” Sau khi nhận được đáp án hài lòng, Nhiếp Nhiên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn anh ta.