CHUYỆN CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI ĐI (3) Sắc trời lúc này dần sáng lên.
Nhiếp Nhiên ngủ khoảng ba tiếng, như thường lệ cô rời giường đến nhà ăn ăn sáng, sau đó làm bài huấn luyện ban ngày, đến tối cô để cho mình tự giải phóng một đêm, tắm rửa sớm rồi ngủ một giấc ngon lành.
Một đêm yên ổn, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên khoác balo hành lí sắp xếp xong từ tối hôm qua, đi đến nhà ăn ăn bữa sáng, tiện chào hỏi người của lớp cấp dưỡng, nói cho bọn họ biết mình phải rời khỏi đây và trả lại chìa khóa.
Trước khi rời khỏi Quân khu 2, cô lại đi vòng một chuyến đến nơi giam giữ Nhiếp Thành Thắng.
Bởi vì hôm nay không chỉ là ngày cô rời đi, mà còn là ngày Nhiếp Thành Thắng được ra tù.
Đứng ở cửa chờ gần một tiếng, cuối cùng cánh cửa đóng chặt kia cũng mở ra.
Nhiếp Thành Thắng trông khá chật vật, râu ria xồm xoàm, ngay cả bộ quần áo trên người cũng là bộ mà ông ta đã mặc lúc trước khi cô đi tác chiến, đủ để thấy được lúc ấy ông ta bị tóm đi vội vàng thế nào.
“Nhiếp Nhiên?” Lâu rồi mới được ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt khiến Nhiếp Thành Thắng phải nheo mắt lại. Chờ một lúc sau vất vả lắm mới thích ứng được hoàn cảnh bên ngoài, ông ta mới phát hiện Nhiếp Nhiên đứng ở cách đấy không xa.
Nhiếp Nhiên ngại ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng còn có hai người lính nên chỉ gọi, “Chào sư đoàn trưởng.”
“Cô…” Nhiếp Thành Thắng cau mày hỏi, “Sao cô lại ở đây? Không phải bây giờ cô đang trông giữ nhà kho à?”
Hiện giờ Nhiếp Thành Thắng đang vô cùng tức giận với đứa con gái này, nếu không phải ngại bên cạnh có hai cấp dưới của mình, ông ta đã tiến lên tát Nhiếp Nhiên từ lâu rồi.
Nhưng ông ta không ngờ Nhiếp Nhiên lại lạnh nhạt, nói: “Tôi tới nói lời từ biệt với ông, tôi phải đi.”
Nhiếp Thành Thắng tức giận dựng thẳng lông mày, lớn tiếng mắng: “Cô muốn đi đâu? Có phải cô lại phạm phải chuyện gì không! Có phải thấy tôi bị nhốt hơn một tháng nên cô cảm thấy mình có thể coi trời bằng vung rồi không!”
“Tôi phải quay về đội dự bị.”
“Cô nói gì cái?”
“Tôi nói, tôi phải quay về đội dự bị, hôm nay đi rồi. Trước khi đi tôi cảm thấy vẫn nên qua gặp ông một lần.”
Trong nháy mắt, Nhiếp Thành Thắng như bị mèo cắn mất đầu lưỡi vậy, ông ta trợn tròn mắt thật lâu mà không nói gì.
Về đội dự bị?
Không phải hồ sơ của Nhiếp Nhiên đã vào Quân khu 2 rồi à? Sao có thể trở về được?
Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ bị sốc, chẳng nói được câu nào của Nhiếp Thành Thắng thì trong lòng thầm cười lạnh.
Chắc bây giờ ông ta đang hối hận xanh cả ruột vì cái tát kia nhỉ?
“Thấy ông ra ngoài rồi, tôi đi đây.” Nhiếp Nhiên nói xong quay người định đi luôn.
Nhiếp Thành Thắng lập tức tỉnh táo lại, ông ta lớn tiếng gọi cô: “Chờ một chút!”
Bước chân Nhiếp Nhiên hơi dừng lại, tiếp đó cô thấy Nhiếp Thành Thắng cau mày, có vẻ rất không vui đi tới trước mặt cô, “Vì sao không có người nào nói cho tôi biết chuyện cô phải về đội dự bị!”
Đường cong ở khóe môi Nhiếp Nhiên không hề thay đổi, nhưng lời cô nói ra lại rất miệt thị, “Ông bị cách li giam giữ, đương nhiên sẽ không có người nói cho ông biết chuyện này.”
“Nói đến chuyện này, vì sao lúc ấy cô không lặng lẽ xử lý, và vì sao không giao đám cướp biển cùng Lưu Đức cho tôi xử lý!” Nhiếp Thành Thắng cố đè thấp giọng xuống, nhưng lửa giận trong đó lại không thể nào áp chế xuống được.
“Lúc ấy tất cả mọi người đều đang nhìn, làm sao tôi có thể lặng lẽ xử lý được? Tôi chỉ có thể giam người lại, công khai giao cho đội dự bị, như thế mới có thể để cho bọn họ chứng minh được sự trong sạch của ông! Nếu tự tôi giam giữ, đến lúc đó một khi để người của đội dự bị phát hiện ra thì ông cho rằng ông sẽ chỉ bị giam hơn một tháng thôi à?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta.
“… Cô thật sự nghĩ như vậy?” Nhiếp Thành Thắng hơi hoài nghi nhìn cô.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ hơi thất vọng, “Được rồi, dù sao cho tới bây giờ ông cũng chẳng coi tôi là con gái ông, có giải thích nhiều cũng vô ích, ông cứ coi như tôi chưa từng tới đây đi.”
Ngay lúc cô muốn đi, Nhiếp Thành Thắng lại quát: “Dừng lại!”
Nhiếp Nhiên dừng bước, đứng yên tại chỗ.
Ông ta hỏi: “Tại sao bọn họ lại bảo cô trở về?”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh trả lời: “Bởi vì… tôi có thể nổ súng.”
Câu nói này của cô làm ánh mắt Nhiếp Thành Thắng lóe lên ánh sáng, ông ta vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Thật à? Cô có thể nổ súng rồi?”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tôi có thể nổ súng mà ông vui mừng như vậy làm gì? Không phải trong lòng ông chỉ có con trai của ông thôi à? Sau này ông cứ quan tâm nó cho tốt đi!”
Nhiếp Thành Thắng cuống lên, giải thích: “Không, không phải…”
“Không phải? Ông dễ dàng đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, còn tát tôi một cái ở ngay trước mặt mọi người, còn đẩy tôi ra sau núi.” Nhiếp Nhiên ngắt lời ông ta rồi cười lạnh, “Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ, không biết có phải mẹ tôi cho ông đội nón xanh hay không, chẳng phải cùng là con ruột à, vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy? Tôi là con người, cũng có máu có thịt, tôi cũng sẽ thương tâm khổ sở, cũng sẽ hi vọng ba mình có thể yêu thương mình hơn một chút chứ… Nhưng tôi chẳng có những thứ này, chẳng có gì cả!”
Nhiếp Nhiên dường như tức giận đến cực độ, cô như mất kiểm soát mà gầm khẽ lên rồi quay người đi thẳng.
Nghe cô nói những lời này, Nhiếp Thành Thắng rất sốc, cho tới bây giờ ông ta chưa bao giờ thấy Nhiếp Nhiên sẽ có ngày nói với mình những lời như vậy.
“Nhiếp Nhiên! Nhiếp Nhiên!”
Nhưng cho dù Nhiếp Thành Thắng gọi ở sau lưng như thế nào, cô cũng vẫn không quay đầu lại.
Nhiếp Thành Thắng nhìn theo bóng lưng nhanh chóng bỏ đi của cô mà trong lòng vô cùng hối hận.
Thế chẳng phải là con bé sẽ cách xa ông ta sao!
Nhiếp Nhiên vừa ra vẻ thương tâm bỏ đi, trong khoảnh khắc cô quay người, gương mặt vốn đang phẫn nộ và tức giận lập tức biến mất.
Mục đích của cô tới đây lần này không chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Nhiếp Thành Thắng, mà là cô muốn vạch mặt với ông ta. Cô đã chịu đựng ông ta này quá lâu, sau này cô muốn hoàn toàn thoát ly quan hệ với ông ta, có như thế tương lai cô mới có thể đối đầu với ông ta.
Nhiếp Thành Thắng, ông cứ chờ mà xem!
Để ông bị giam giữ hơn một tháng chỉ là món khai vị thôi, chẳng mấy chốc sẽ tới màn kịch quan trọng thực sự.
Đến lúc đó, ông cứ từ từ mà hưởng thụ đi!
Trên môi Nhiếp Nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.