CHẮC CHẮN LÀ ANH TA SỢ SÚNG (3) Cô không hiểu Mã Tường sợ súng như vậy thì anh ta làm thế nào để được vào đội dự bị, hơn nữa còn sống ở trong quân đội lâu như vậy mà không bị ai phát hiện ra.
Chuyện này đúng là quá kỳ lạ.
Một đoàn người đi theo Quý Chính Hổ đến phòng tập bắn, chưa kịp đẩy cửa thì đã thấy An Viễn Đạo đi ra từ phòng tập đánh đối kháng ở phía đối diện.
“Ô kìa, đã bắt đầu luyện bắn súng rồi à? Lần này định chính thức PK với tôi một lần đấy hả?”
Anh ta cười đi tới, khoác tay lên vai Quý Chính Hổ.
Quý Chính Hổ không hề khách khí đẩy tay của An Viễn Đạo ra rồi lạnh giọng nói: “Một sĩ quan huấn luyện đạt tiêu chuẩn tuyệt đối sẽ không bỏ binh lính của mình.”
Ngụ ý là bảo An Viễn Đạo lăn nhanh lên, đừng có ở đây nữa.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng An Viễn Đạo lại coi như không hiểu, cứ đứng chết dí ở cửa phòng luyện bắn, “Còn chẳng phải là tôi thấy lớp anh ít người nên mới nghĩ đến chuyện huấn luyện đánh đối kháng chung sao?”
Quý Chính Hổ trầm mặt xuống rồi từ chối: “Lớp chúng tôi không cần huấn luyện cùng lớp khác.”
“Đừng như vậy mà, huấn luyện chung dễ gia tăng tình chiến hữu mà.”
“Vậy anh có thể đi gia tăng tình cảm cùng các lớp khác.” Quý Chính Hồ dứt khoát từ chối.
An Viễn Đạo coi mình là thằng vừa mù vừa ngu phải không? Anh ta muốn quấn lấy lớp 6 đơn giản chính là vì Nhiếp Nhiên!
Lý Kiêu đã bị anh ta câu đi, không thể để anh ta lại nẫng mất Nhiếp Nhiên được!
Hai bên đang giằng co thì đột nhiên có một giọng nói chen vào, “Đấu đối kháng đi.”