TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (4) An Viễn Đạo sắp bị hai cô gái này ép cho phát điên rồi!
Bảo hai người bọn họ so tài một trận, kết quả náo loạn thành như vậy, bây giờ lại đến mức muốn giết người rồi.
Lúc này An Viễn Đạo thật sự vô cùng hối hận, sớm biết thì khi đó đã không để Thiên Dạ đi ra so tài với Nhiếp Nhiên. Anh ta thấy hai người bọn họ đứng nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn đành phải nâng cao giọng hơn: “Điếc rồi à? Không nghe thấy lời tôi nói à? Trong mắt các cô có còn người sĩ quan huấn luyện này không hả! Bây giờ, lập tức đi chạy!”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhún vai một cái, dù sao bây giờ cô cũng muốn huấn luyện thể năng hơn. Cô đi tới sân huấn luyện.
Thiên Dạ thấy cô rời đi thì cũng đi theo.
“Nếu cô muốn bất bình thay cô ấy, chúng ta đấu một trận đi.” Không có An Viễn Đạo, Thiên Dạ nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Ngại quá, so sức chịu đựng với cô thì tôi muốn xem cô giết tôi thế nào hơn.” Nhiếp Nhiên nhếch mép lạnh lùng, giễu cợt nhìn cô ta, sau đó chạy về phía trước.
Vẻ mặt Thiên Dạ lập tức lạnh hẳn đi.
Cô ta siết chặt hai tay lại, cố gắng kiềm chế. Sau nửa phút hòa hoãn, cô ta mới tiến vào đường chạy bắt đầu hoàn thành năm cây số bị phạt.
So với Thiên Dạ huấn luyện quanh năm, huấn luyện thể năng một tháng của Nhiếp Nhiên đương nhiên không đáng kể, cho nên cô nhanh chóng bị Thiên Dạ vượt qua.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề vì mình bị vượt qua mà liều mạng với cô ta.
Cô rất rõ thể năng là điểm yếu của mình, dùng điểm yếu đi liều với người khác là hành động chỉ có kẻ ngu mới làm.
Vì vậy, cô cứ duy trì tốc độ đều đặn, không ngừng chạy theo đường chạy.
Nghiêm Hoài Vũ sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Thiên Dạ rời đi cùng nhau thì rất lo lắng hỏi: “Mọi người nói bọn họ có đánh nhau không?”
“Nhiếp Nhiên sẽ không lỗ mãng như vậy đâu.” Kiều Duy vỗ vai Nghiêm Hoài Vũ an ủi.
“Tôi thấy chưa chắc, vừa rồi không phải hai người bọn họ nói cái gì mà giết hay không giết mà? Cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc!” Thi Sảnh không lạc quan phát biểu quan điểm của mình.
Cổ Lâm cũng lo lắng nói: “Hay là đi xem thử đi? Tôi sợ Nhiếp Nhiên sẽ vì Lý Kiêu mà đánh cho Thiên Dạ một trận thật, đến lúc đó bị ghi lỗi thì làm thế nào? Cậu ấy mới trở lại chưa được bao lâu, nếu như lại vì vậy mà bị đuổi ra ngoài thì không hay đâu.”
Nghiêm Hoài Vũ gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế! Nhất định không thể bởi vì Thiên Dạ mà để cậu ấy bị ghi lỗi hoặc rời khỏi đơn vị dự bị được, như thế quá không đáng.”
Bọn họ đang trốn ở góc phòng nói chuyện, An Viễn Đạo ở phía xa phát hiện ra, lập tức đi tới, lớn tiếng khiển trách: “Mấy người lại dám trốn ở đây nói chuyện, có phải cũng muốn chạy phạt không hả!”
Nghiêm Hoài Vũ vừa định lắc đầu, rồi lại không ngừng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng em muốn chạy phạt. Năm cây số đúng không? Kiều Duy, Mã Tường còn đứng đấy làm gì? Đi mau.”
“Này, các cậu...” An Viễn Đạo sững sờ nhìn ba người Nghiêm Hoài Vũ chạy rõ nhanh.
Chạy phạt còn vui như vậy, bị ngớ ngẩn à?
Nhân lúc An Viễn Đạo chưa phản ứng kịp, mấy người Nghiêm Hoài Vũ vội vàng chạy tới sân huấn luyện.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ dẫn đầu chạy vào trong, lao đến bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy ba người họ, nhướng mày cười hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy Nhiếp Nhiên và Thiên Dạ không lén đánh nhau, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Chúng tôi cũng bị phạt.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta, hỏi ngược lại: “Nghiêm Hoài Vũ, anh và người kia có quen nhau không?” Nhiếp Nhiên hất cằm, ý chỉ Thiên Dạ vượt xa trước mặt mình.
Cô nghĩ mấy người Nghiêm Hoài Vũ đã từng ở lớp 1 nên có lẽ sẽ hiểu một chút tình hình của người trước mặt này.
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ lại lắc đầu, “Thật ra thì tất cả mọi người trong lớp 1 đều không quen thân với cô ta. Cô ta luôn đơn độc một mình, không nói chuyện với ai. Nhưng có một điểm rất chắc chắn là cô ta rất được An Viễn Đạo yêu thích.”
“Không phải Uông Tư Minh mới là học trò cưng của anh ta à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Chuyện này tôi phải nói như thế nào nhỉ, Uông Tư Minh đúng là học trò An Viễn Đạo thương yêu, nhưng Thiên Dạ cũng quan trọng như vậy.” Bởi vì bí từ nên Nghiêm Hoài Vũ không biết phải hình dung thế nào.
May mà Kiều Duy giải thích thêm: “Một người là học trò tâm đắc, một người là trợ thủ đắc lực, không giống nhau.”