KHÔNG CÓ MẮT NHÌN - CẦN DẠY DỖ (4) Nói xong, anh ta liền đưa cho Lệ Xuyên Lâm đống tư liệu, nhưng giữa chừng lại bị Nhiếp Nhiên giật lấy.
Viên cảnh sát kia vừa định nhắc là tư liệu của Đội trưởng Lệ, người ngoài không thể tùy tiện xem thì lại bị Lệ Xuyên Lâm dùng ánh mắt ngăn lại.
Viên cảnh sát lập tức hiểu ra.
Anh ta biết mà, sao tự nhiên Đội trưởng Lệ lại đòi tư liệu về một con bạc làm gì chứ, thì ra là vì cô gái này.
“Có ghi chép về việc hắn rời khỏi thành phố Z không?” Nhiếp Nhiên vừa đọc tư liệu, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Viên cảnh sát lập tức lắc đầu, “Không có lịch sử ghi lại, hẳn là vẫn còn ở trong thành phố Z thôi.”
“Dùng camera đường phố tìm xem.” Nhiếp Nhiên xem xong tư liệu, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nói với Lệ Xuyên Lâm.
Lệ Xuyên Lâm gật đầu, nói với viên cảnh sát kia: “Đưa hết video tới đây.”
Viên cảnh sát hơi sửng sốt, cho tới bây giờ, ngoài thủ trưởng ra, anh ta chưa từng thấy Lệ Xuyên Lâm nghe lời người khác như thế bao giờ.
Rốt cuộc cô gái này là thần thánh phương nào vậy?
“Còn không đi mau?”
Lệ Xuyên Lâm thấy anh ta cứ đứng đực mặt ra thì nhíu mày nhắc.
Viên cảnh sát lập tức lấy lại tinh thần, đáp, “Vâng.”
Rất nhanh, toàn bộ camera theo dõi quanh khu vực Mã Cường sống đều bị trích xuất ra, gửi tới máy tính của Lệ Xuyên Lâm.
Vì Lệ Xuyên Lâm vẫn phải làm việc, không thể xem cùng nên suốt buổi sáng, Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa trong phòng làm việc của anh ta xem hết các video theo dõi bằng laptop của Lệ Xuyên Lâm, nhưng đáng tiếc là tìm cả sáng cũng không phát hiện ra bất kì dấu vết gì.
Thậm chí còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của Mã Cường.
Bất tri bất giác đã tới thời gian ăn trưa, viên cảnh sát nhiều chuyện kia thừa dịp tới giờ đi ăn liền tới gõ cửa phòng Lệ Xuyên Lâm.
“Đội trưởng Lệ, bọn tôi định gọi cơm bên ngoài, anh xem xem hôm nay có cần gọi thêm một suất không?” Nói xong, anh ta liền nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang ngồi trên sofa.
Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng.
Nhiếp Nhiên không buồn ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, nói: “Không cần đâu, tôi không đói.”
Ai ngờ Lệ Xuyên Lâm lại nói: “Đặt thêm một suất đi.”
Viên cảnh sát kia liền nhếch miệng cười, “Được ạ! Để gọi thêm một suất.”
Sau đó lập tức lui ra ngoài. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Cảm ơn. Hơn nửa năm không gặp, đã nhờ anh giúp lại còn ké của anh một bữa cơm nữa.” Nhiếp Nhiên cười với anh ta.
“Chỉ là một suất cơm hộp thôi mà.” Lệ Xuyên Lâm nói xong lại tiếp tục làm việc.
Qua hai mươi phút sau, cơm hộp được đưa tới.
Nhiếp Nhiên bị Lệ Xuyên Lâm cưỡng chế khép máy tính lại rồi kéo ra ngoài ăn cơm, lý do là: vừa ăn vừa xem không tốt cho dạ dày.
Vì thế, Nhiếp Nhiên đành phải ngồi ăn cơm trưa với một đám cảnh sát.
Nhân lúc ăn cơm trưa, đám cấp dưới của Đội trưởng Lệ đã nhịn đến mức khó chịu bắt đầu ân cần hỏi han Nhiếp Nhiên.
“Nên xưng hô với người đẹp đây thế nào ấy nhỉ?” Một viên cảnh sát cười tủm tỉm hỏi.
Nhiếp Nhiên chỉ chăm chăm ăn cho xong để tiếp tục vào xem video vì thế chẳng có lòng dạ nào tiếp chuyện bọn họ, chỉ quăng ra hai tiếng: “Nhiếp Nhiên.”
Nhưng đám người kia vẫn cứ cố tự khen như cũ: “Tên rất hay, tên rất hay! Đơn giản, hào phóng, dễ nhớ.”
Giữa những tiếng khen nức nở, một viên cảnh sát khác lại khẽ hỏi: “Cô... quen biết Đội trưởng Lệ nhà chúng tôi như thế nào vậy?”
Lập tức tất cả những ánh mắt tò mò đều dồn lên người Nhiếp Nhiên, mong chờ nghe câu trả lời của cô.