BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (6) “Hoắc Hoành, đã bao giờ tôi nói với anh là anh rất có khả năng bóp méo sự thật chưa?”
Hoắc Hoành nghe cô nói xong thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm. Biết cô đã mở lòng rồi, anh cười nhẹ, “Không, nhưng tôi biết bây giờ em đang khen tài ăn nói của tôi.”
Hoắc Hoành ôm cô, chờ cho tâm tình cô bình ổn trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, người trong lòng mới mở miệng tiếp.
“Tôi không nên đẩy cô ấy ra ngoài trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.”
“Ừ.”
“Tôi không nên vội vàng như vậy.”
“Ừ.”
“Là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
“Ừ.”
Giọng của cô chất chứa phiền muộn, Hoắc Hoành cảm nhận được hơi ấm lúc cô nói chuyện phả lên quần áo của mình, nhiệt độ ấm áp trên vải áo mỏng khiến anh thả lỏng hoàn toàn. Anh vuốt mái tóc của cô, cười trầm thấp, “Sao giống học sinh tiểu học đang nhận lỗi vậy, khiến tôi có ảo giác như mình là thầy giáo ấy.”
Vừa dứt lời, eo anh đột nhiên bị véo một cái thật mạnh.
“Á…” Hoắc Hoành đau tới mức trừng mắt lên, không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày khiêu khích anh: “Học sinh tiểu học thì không dám như vậy với thầy giáo đâu.”
Trong đôi mắt sáng long lanh kia có một chút ánh sáng vỡ vụn khiến Hoắc Hoành khẽ động lòng. Anh cúi đầu nhìn cô gái được mình ôm trọn trong lòng, “Chỉ cần em không lạnh mặt với tôi, có véo thêm vài lần tôi cũng bằng lòng.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Nhiếp Nhiên muốn lùi lại mấy bước nhưng lại phát hiện anh ôm mình rất chặt, cô không thể không lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Anh định ôm tôi tới bao giờ?”
“Không phải em định qua cầu rút ván như vậy chứ?” Hoắc Hoành cố làm ra vẻ tổn thương, “Tôi vì em mà không quản nghìn dặm chạy tới đây, lại còn ngày nào cũng làm thần bảo vệ, khuyên giải em, bây giờ em ổn rồi thì vứt tôi qua một bên, em không cảm thấy em nợ tôi sao?”
Nhiếp Nhiên cứng họng nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh còn muốn ôm bao nhiêu phút nữa?”
“Ôm tới… thiên hoang địa lão đi.” Anh cười gian xảo, tỏ rõ vẻ đoán chắc Nhiếp Nhiên sẽ trả nợ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhưng nụ cười đó còn chưa kịp thu về, sự đau đớn phía eo lại khiến anh xuýt xoa.
“Á…! Tôi đang bị thương đó, em nhẹ một chút.” Hoắc Hoành cong người lại, cho dù có bị đau thì tay vẫn không chịu buông.
“Vậy rốt cuộc là bao lâu?” Lực tay Nhiếp Nhiên nhẹ đi một chút.
“Một tiếng.”
Lực tay Nhiếp Nhiên lại tăng thêm vài phần.
“Vậy nửa tiếng!”
Lực vẫn không hề giảm.
“Mười phút, mười phút thôi, vậy là được rồi chứ!”
Hoắc Hoành không thể không nhượng bộ giảm thời gian xuống. Nhưng dù chỉ thế thôi thì việc Nhiếp Nhiên cam tâm tình nguyện để mình ôm mười phút, anh cũng rất vui.
Cô cam tâm tình nguyện.
Đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Nhất thời anh tất cả những gì anh đã làm và phải chịu đều xứng đáng.
Phút chốc, trong phòng yên ắng, thời gian lặng lẽ trôi.
Trong bầu không khí này, tay Hoắc Hoành lại siết chặt vài phần, trong lời nói hàm chứa sự nghiêm túc và chân thành, “Nhiếp Nhiên, sau này dù có bất cứ chuyện gì, tôi sẽ luôn là chỗ dựa cho em.”
“Anh?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, “Bất cứ lúc nào? Chúng ta gặp mặt mới chỉ có vài lần mà anh đã phải trả bao nhiêu cái giá đắt rồi, anh lấy đâu tự tin mà nói bất cứ lúc nào?”