CẮT ĐỨT HOÀN TOÀN - ANH SẼ HỐI HẬN (4) Nhiếp Nhiên hoàn toàn không bị lửa giận của An Viễn Đạo hù họa, cô vẫn ung dung nói: “Vậy tôi cũng chỉ có thể cho rằng thầy đang cố ý muốn mở lối thoát cho Thiên Dạ.”
An Viễn Đạo tức giận đến mức đứng chỉ tay vào mũi của Nhiếp Nhiên và nói: “Nhiếp Nhiên, tuy tôi không phải là sĩ quan huấn luyện của cô, nhưng cũng là sĩ quan huấn luyện quân đội, cô nói chuyện phải biết chừng mực một chút đi!”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên cũng lạnh xuống, “Tôi phải biết chừng mực? Vậy chừng mực của anh đâu? Thiên Dạ là học viên của anh, cho nên anh quyết định lấy tôi ra làm kẻ thế tội thay sao?! Mượn cái chức sĩ quan huấn luyện này để chèn ép tôi?”
“Tôi không hề làm vậy!”
“Anh không làm? Nếu vậy thì vì sao anh lại không chịu đi bắt cô ta về? Rõ ràng vừa rồi anh có biện pháp có thể bắt được cô ta nhưng anh lại trơ mắt để cô ta đi mất, anh dám nói anh không có lòng riêng?”
“Lúc ấy Thiên Dạ bắt được Hà Giai Ngọc, sao tôi có thể đi bắt cô ấy được!”
“Có cái gì là không thể! Lúc Cổ Lâm bị bắt làm con tin, chẳng phải cô lính tốt của anh dứt khoát lắm đấy à! Anh nên học tập cô ta về điểm ấy mới đúng, cũng nên bắn chết luôn Hà Giai Ngọc, sau đó bắt sống cô ta!”
Sự châm chọc của cô cuối cùng khiến An Viễn Đạo không thể nhịn được nữa, một tiếng đập bàn dữ dội vang lên trong phòng.
“Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Giờ anh mới là người quá đáng chứ, anh cố ý che chở cho cô ta, thả cô ta đi, thế chẳng phải là nghĩ coi tôi thành kẻ thế tội cho cô ta à?” Nhiếp Nhiên đột nhiên đứng phắt dậy, cái ghế bị đẩy mạnh phát ra âm thanh chói tai, rồi bỗng cô cười lạnh, “Cũng phải thôi, thân sơ khác nhau mà, tôi làm sao có thể so sánh được với người mà anh dốc lòng bồi dưỡng ra được, là do tôi đã quá tin tưởng vào quân đội thôi!”
Nhiếp Nhiên dường như rất thất vọng, trong giọng nói của cô tràn đầy ý đoạn tuyệt, cô nói: “Cũng tốt, dù sao trở về tôi cũng làm kẻ thế tội thay thôi, thế thì chi bằng cắt đứt luôn!”
“Cô muốn làm gì?”
“Không liên quan gì đến anh!” Nhiếp Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi quay người muốn đi ra ngoài.
“Nhiếp Nhiên, cô đứng lại đấy cho tôi!” An Viễn Đạo thấy Nhiếp Nhiên muốn đi thì vội vàng quát lên.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên không thèm để ý anh ta.
Ngay tại lúc cô vặn nắm cửa, An Viễn Đạo đã vội vàng cất bước chạy theo, kéo lấy tay cô.
Nhiếp Nhiên theo phản xạ đánh tới. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Hai người bọn họ cứ đánh nhau như vậy ở chỗ cửa ra vào.
An Viễn Đạo nóng lòng muốn bắt cô về nên không nương tay chút nào. Mà Nhiếp Nhiên cũng muốn mau rời khỏi đây nên chiêu nào chiêu nấy cũng đều sắc bén.
Hai người đánh liên tiếp qua mười mấy chiêu, đánh tới chỗ nào là chỗ đó như có bão càn quét qua, những thứ gốm sứ, thủy tinh trên bàn đều rơi hết xuống đất vỡ nát bét.
Nhiếp Nhiên chém một đòn mạnh mẽ về phía cổ của An Viễn Đạo, An Viễn Đạo lại nhân cơ hội này mà tấn công chân cô, anh ta đá một cước vào bắp chân của Nhiếp Nhiên.