ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (4) Dặn dò mấy câu rồi Hoắc Hoành nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhiếp Nhiên nghe được mấy câu vụn vặt kia là đã hiểu rõ vấn đề.
Đúng là nhanh thật.
Mấy người kia chưa từng cùng Hoắc Hoành vào sơn trang đó mà có thể tìm được cửa đường hầm trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, còn có thể thành công tránh những cảnh sát vẫn còn canh gác ở đó.
Không thể không nói, thuộc hạ Hoắc Khải Lãng đào tạo đúng là lợi hại.
Cô đặt bán cháo mới ăn hai ba miếng xuống, cười giơ tay ra, “Thế nào, Hoắc tổng nên trả tôi 50% rồi chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành khẽ dao động, sau đó cười nói: “Đưa tiền cũng được, nhưng em cần nhiều tiền như vậy là định làm gì?”
“Dĩ nhiên định tiêu rồi.”
“Lại mua rất nhiều quần áo à?” Hoắc Hoành cười hỏi.
Nhiếp Nhiên đang gắp bánh bao thì hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, híp mắt vào.
Anh điên rồi à?
Dưới tình hình này còn tìm người giám thị mình.
“Đúng vậy, không được sao?”
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, “Số tiền này đủ cho em mua cả trung tâm thương mại rồi.”
“Vậy cũng không tệ, sau này không cần mua quần áo nữa.” Cô khẽ hếch cằm lên, nói.
Hoắc Hoành rót cho mình cốc nước rồi uống một ngụm, “Vậy thì để tôi mua cho em đi.”
Nhiếp Nhiên bĩu môi, mặc dù cô biết khoản tiền này cô không lấy được, nhưng Hoắc Hoành vô sỉ nuốt không như vậy vẫn khiến cô khó chịu.
“Hẹp hòi.” Cô thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nói: “Nếu chuyện đã xong rồi, nhân lúc chú Trần kia chưa quay lại, tôi đi trước đây.”
Hoắc Hoành cũng biết chú Trần luôn nghi ngờ Nhiếp Nhiên, biết cô không thể ở lại chỗ này lâu được, để cô đi càng sớm càng có lợi cho cô. Anh lấy ví tiền trong túi ra, đưa hết xấp tiền bên trong cho Nhiếp Nhiên.
“Em cầm đi.”
Nhiếp Nhiên liếc một cái, tỏ vẻ chê bai, “Ít vậy thôi à?”
Thật ra thì xấp tiền này không hề ít, nhưng so với 50% có thể mua trung tâm thương mại thì vẫn kém xa.
Hoắc Hoành cười, “Đưa em thẻ, tôi sợ chú Trần sẽ tra được.”
Lý do của anh miễn cưỡng khiến Nhiếp Nhiên chấp nhận, cô nhận lấy khoản tiền rồi nói: “Được rồi, vậy tôi đi đây.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hoắc Hoành dặn dò: “Em phải cẩn thận, đừng để bị bọn họ phát hiện.”
“Tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên trả lời xong đi ra ngoài, trong quán ăn sáng chỉ còn mình Hoắc Hoành.
“Vợ cậu đâu rồi?” Bà chủ thân thiện thu dọn phòng bếp xong đi ra, phát hiện Hoắc Hoành ngồi lẻ loi một mình ở đó, lập tức tiến lên hỏi.
“Cô ấy đi làm rồi.”
Hoắc Hoành tùy tiện tìm một cái cớ, nhưng không ngờ cái cớ này lại khiến bà chủ kia ngồi xuống, bà thở dài nói: “Nhất định là cô ấy rất yêu cậu, nếu không sẽ không muốn một mình gánh vác gánh nặng gia đình như vậy. Cậu phải quý trọng cô ấy, nhất định đừng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.”
Hoắc Hoành cười, trong nụ cười có sự chua chát, “Cô ấy có thể cần tôi thì tôi đã rất cảm kích rồi, đâu có làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
Với thân phận bây giờ của anh thì không hứa được với Nhiếp Nhiên bất cứ điều gì, càng đừng nhắc tới việc cô cần mình.
“Bà chủ, cho một phần sữa đậu nành bánh quẩy.”
“Bà chủ, cho một phần mì trộn.”
“Bà chủ...”
Lúc này quán ăn sáng đã có người lục tục đi vào ăn, bà chủ đành phải đứng dậy tiếp đón.
Hoắc Hoành nhìn chỗ ngồi đã trống không ở phía đối diện, mãi vẫn không hoàn hồn lại được.